MỞ ĐẦU
Tôi vẫn chưa quá tam tuần, mà tóc lại bạc trắng, không sót lấy một sợi. Thử hỏi trên đời có ai kỳ lạ như thế không? Chiếc mũ rộng vành trắng muốt phủ trên đầu kẻ trẻ tuổi như tôi trông chẳng kém cạnh gì người được gọi bằng cái tên "Thủ tướng tóc trắng" [Hara Takashi - Thủ tướng Nhật Bản từ 1918 đến 1921, một người có bộ tóc bạc]. Gặp tôi, ai mà không biết nội tình, nhất định sẽ hướng ánh nhìn đầy hoài nghi lên đầu tôi trước nhất. Người thẳng thắn thì sẽ hỏi về mái tóc trắng kỳ lạ của tôi ngay câu trước câu sau. Đấy là điều mà dẫu người hỏi là nam hay nữ đi chăng nữa, tôi cũng đều khó lòng trả lời, cùng với một vấn đề khác - vấn đề này chỉ có những quý bà hay qua lại thân thiết với vợ tôi, mới biết để mà len lén tìm tôi hỏi nhỏ. Họ hỏi về vết thương to có hình thù đáng sợ nằm trên góc đùi mé bên trái của vợ tôi, ở đấy có một cái sẹo hình tròn méo mó, sắc thẫm tựa màu đỏ, trông như vết tích còn lại sau một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng.
Hai điều lạ thường đó thật ra chẳng phải bí mật động trời gì, bản thân tôi cũng không có lý do đặc biệt để chối từ kể về nguồn gốc của chúng. Chẳng qua, tôi cảm thấy phiền phức khi phải cố gắng giúp họ thấu hiểu câu chuyện của mình. Đó là cả một câu chuyện dài lê thê và nhạt nhẽo. Nhưng cứ cho là họ chịu đựng được sự tẻ ngắt vô vị đó mà kiên nhẫn nghe từ đầu đến cuối, thì cũng chắc gì họ sẽ dễ dàng tin vào câu chuyện của tôi? Đại đa số đều đã mang sẵn định kiến ngay từ đầu rằng "Làm thế nào lại có chuyện đó được?", cứ như thế tôi đã đơm đặt nên chuyện không bằng. Mái đầu bạc trắng của tôi, cũng với vết thương của vợ tôi chính là kinh chứng rõ ràng nhất, thế mà vẫn không một ai tin. Có lẽ là vì những sự kiện mà chúng tối đã phải trải qua, quả thật kỳ quái đến không tưởng.
Tôi từng đọc một cuốn tiểu thuyết có tựa đề Quỷ tóc trắng [Tác phẩm của tiểu thuyết gia Marie Corelli], kể về môt vị quý tộc do bị chôn cất quá vội vàng nên phải nằm yên trong mộ, nếm trải cảm giác muốn ra không được, muốn chết không xong; trải qua một đêm, mái tóc đen nhánh của anh ta đã thành bạc trắng. Bên cạnh đó, tôi còn được nghe chuyện một người đàn ông nhốt mình vào trong thùng phuy bằng sắt rồi tự thả mình xuống dòng thác Niagara chảy xiết. May mắn làm sao, anh ta an toàn rơi xuống chân thác mà không bị thương nghiêm trọng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu tóc của anh ta đã trở nên trắng xoá. Có vẻ như, nếu có thể khiến cho tóc tai con người trở nên bạc phơ ngay trong tích tắc, thì đó nhất định phải là chuyện gây nên sự khiếp đảm tột độ hoặc nỗi thống khổ khốn cùng mà trên đời khó gì bì nổi. Chẳng phái mái tóc trắng phau của một người chưa đến ba mươi tuổi như tôi chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc tôi đã phải trải qua sự việc khủng khiếp đến mức khó ai tin được hay sao? Vết thương của vợ tôi, có thể nói cũng bắt nguồn từ đó. Nếu để bác sĩ ngoại khoa khám, chắc chắn họ sẽ rất vất vả để đoán xem rốt cuộc vết thương ấy vì đâu mà thành. Không có mụn nào để lại sẹo lớn cỡ vậy, nhưng kể cả là mắc bệnh trầm kha thì cũng chẳng có gã lang băm nào vụng về đến mức để lại một vết mổ khổng lồ như thế. Nói là bị bỏng, thì vết chữa cũng không như vậy, và càng không phải là vết chàm đã có từ khi sinh ra. Hơn hết, dấu vết này hoàn toàn không phải bị gây nên do tai nạn bình thường.
Chính vì thế mà mỗi lần nghe người ta hỏi, tôi không chỉ chán ngán mà còn ngứa ngáy bởi biết rõ dù mình có hào hứng kể lại cách mấy, họ cũng sẽ không đời nào mà tin. Thật lòng tôi rất muốn kể cho cả thế giới biết về sự kiện ly kỳ chẳng thể tưởng tượng nổi mà chúng tôi đã phải trải nghiệm, về chốn hoang liêu điêu tàn mà chúng tôi từng đặt chân tới, rằng trên đời vẫn có thể xảy ra những sự việc quá ư kinh thiên động địa. Từ đó tôi nghĩ, sao mình không ghi lại hồi ức của bản thân thành một cuốn sách để mỗi khi bị hỏi, mình có thể chìa ra trước mặt họ và nói: " Tôi đã ghi đầy đủ mọi thứ vào đây rồi. Hãy đọc đi, rồi tự giải đáp nghi vấn của bạn!"?
Nhưng vấn đề là, tôi chẳng có kinh nghiệm viết lách. Tuy bản thân vốn thích tiểu thuyết nên cũng đọc khá nhiều, nhưng từ khi kết thúc môn viết luận trong năm đầu tiên ở trường thực nghiệm, ngoài kinh nghiệm học được từ việc viết thư công việc ra, hầu như tôi chưa bao giờ viết gì có thể gọi là văn chương cả. Bèn thử tham khảo những cuốn tiểu thuyết mình đọc, tôi nhận thấy có vẻ chỉ cần đem ý nghĩ viết thành lời là xong, chắc tôi làm theo cách đó là được nhỉ? Vả lại, câu chuyện không phải bịa đặt mà hoàn toàn là thực tế bản thân đã trải qua, thế thì càng dễ nữa. Tự thuyết phục mình như thế, tôi liền bắt tay vào viết thử, để rồi nhận ra nó không hề đơn giản như mình tưởng tượng. Thứ nhất, nó hoàn toàn trái với suy nghĩ của tôi, vì câu chuyện được lấy từ sự kiện có thật nên ngược lại, càng khó để miêu tả. Một kẻ không quen với câu chữ như tôi, khi viết lại bị chính câu văn nét chữ của mình sai khiến, ghi toàn những điều dư thừa, trong khi việc cần kể thì lại không đưa vào khiến cho mọi trải nghiệm tưởng chừng gay cấn bỗng chốc sặc mùi bịa đặt hơn cả tiểu thuyết ba xu. Lúc này tôi mới hiểu, viết lại một sự thật theo cách chân thực nhất khó khăn đến nhường nào.
Chỉ nội việc kể lại ngọn nguồn câu chuyện, tôi đã tốn hết hai mươi trang giấy, hết viết rồi xé, hết xé rồi viết... Rốt cuộc, tôi quyết định bắt đầu từ mối tình giữa tôi với Kizaki Hatsuyo, bởi lẽ nó có vẻ ổn thoả nhất. Thực ra, việc tường thuật lại thiên tình sử của bản thân rồi công bố nó trước công chúng đối với một kẻ không phải nhà văn như tôi mà nói, là chuyện rất đỗi ngượng ngùng, thậm chí tôi cảm tưởng mình bị tra tấn. Song, suy đi tính lại, nếu không kể thì câu chuyện sẽ mất tính liên kết ngay, nên không chỉ thiên tình sử với Hatsuyo mà đến cả những chuyện khác, tôi cũng phải kể lại toàn bộ, và điều kinh khủng nhất là tôi phải dằn nén cảm giác nhục nhã để kể lại mối quan hệ đồng tính với một người.
Xét theo khía cạnh vụ án, câu chuyện được mở đầu bằng hai cái chết bất thường, hay nói đúng hơn là hai vụ án mạng xảy ra chỉ trong chưa đầy hai tháng, vậy ta có thể xem nó như các câu chuyện thực tế còn quái gở hơn nhiều. Vụ án được nhắc đến xuyên suốt toàn bộ mạch truyện lại xảy ra trước khi cốt truyện chính được bắt đầu: Kizaki Hatsuyo - người yêu (hoặc cũng có thể coi là nhân vật phụ) của nhân vật chính trong câu chuyện này là tôi - bị sát hại; cộng thêm một người nữa là Miyamagi Koukichi - vị thám tử nghiệp dư đáng ngưỡng mộ mà tôi đã nhờ anh ta điều tra về cái chết của Hatsuyo - cũng đã bị giết chết. Nhưng quan trọng hơn cả, câu chuyện ly kỳ mà tôi định kể sau đây dù chỉ bắt đầu bằng hai cái chết lạ thường nhưng lại liên quan đến một dã tâm long trời lở đất được toan tính thực hiện trên quy mô rộng lớn, một tội ác ghê tởm đến mức không ai trên trần gian có thể hình dung.
Bằng nỗi khổ của một kẻ đang tập viết văn một cách vụng về, lời cảnh báo của tôi rốt cuộc lại đầy lời lẽ khoa trương và ngôn từ cường điệu, khiến cho câu chuyện chẳng có tính uy hiếp gì đối với quý vị độc giả hơn là những câu từ sáo rỗng (nhưng tôi tin về sau quý vị sẽ hiểu là tôi không hề dựng chuyện cho có), nên tôi sẽ kết thúc phần mở đầu ở đây mà chuyển sang nội dung chính nghèo nàn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip