Chương 24

Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.

Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt, không có logic cốt truyện nào cả.

Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

"Đây là... Ta có đệ đệ rồi?"

Khi Giang Mặc ẵm đứa trẻ sơ sinh ra khỏi phòng, Giang Tuyết vẫn chưa kịp phản ứng.

Cô bé ngây người nhìn Mạnh Nguyệt ở trong tã lót khóc không ngừng, đột nhiên hoàn hồn, loạng choạng đi về phía trước, liên tục hỏi: "Đại phu, ta, cha ta thế nào rồi?"

"Tông chủ bình an vô sự, đại tiểu thư xin yên tâm."

Giang Mặc đỡ Giang Tuyết, thấy cô bé muốn vào nhà xem xét, lo lắng vết máu còn lưu lại trên giường sẽ làm cho cô bé sợ hãi, vì vậy ra sức thuyết phục: "Tông chủ bây giờ thân thể suy yếu, cần tĩnh dưỡng, đại tiểu thư để ngài ấy nghỉ ngơi đi."

"A Tuyết, chúng ta ngày mai lại đến đi. Có tiểu thúc bồi tiếp cậu, cậu sẽ không sao."

Kim Lăng hiểu ý, một bên ôm biểu đệ mới sinh, một bên dỗ dành biểu muội rời đi cùng mình.

Giang Tuyết do dự một chút, thấy đám người Giang Mặc không có biểu hiện gì dị thường, cũng biết Giang Trừng không sao mới yên tâm rời đi.

Giang Trừng ngủ rất sâu, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau hắn mới tỉnh dậy. Đập vào mắt là hốc mắt hơi xanh đen của Kim Quang Dao, và chu sa đỏ thẫm như máu giữa lông mày của y.

Mặc dù Kim Quang Dao lấy thân phận khách khanh "Mạnh Ngọc" ở lại Giang gia, nhưng hầu hết người Giang đều biết thân phận thực sự của y, vì vậy y ở trong Liên Hoa Ổ cũng không cần dịch dung.

"A Trừng ngươi tỉnh rồi? Cảm giác khá hơn chút nào không?"

Kim Quang Dao luôn chú ý đến tình hình của Giang Trừng, thấy hắn mở mắt ra, y lập tức rạng rỡ vui mừng, nhẹ giọng hỏi.

"Ta không sao."

Giang Trừng được y đỡ ngồi dậy, duỗi thẳng cơ xương đau nhức một chút, sau đó bắt đầu đi tìm đứa nhỏ.

"Đừng lo lắng, A Nguyệt được A Lăng chăm sóc rất tốt."

Kim Quang Dao xưa nay khéo hiểu lòng người, thấy Giang Trừng đang nhìn xung quanh, y tự nhiên có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì vào lúc này. Y hôn lên má Giang Trừng, cười nhẹ nói: "Chờ một chút, ta mang đứa nhỏ qua cho ngươi xem."

Giang Trừng khẽ gật đầu, nhìn theo bóng trắng tao nhã dần biến mất ở cuối hành lang, khóe miệng hiện lên một nụ cười mà hắn cũng không phác giác.

Nếu Mạnh Thi vẫn còn sống và nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Mạnh Nguyệt, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên: Đứa trẻ này rất giống Kim Quang Dao khi còn nhỏ, quả thực là một khuôn đúc ra.

Giang Tuyết tò mò nhìn đứa bé đang ngủ say nằm trong vòng tay của Kim Quang Dao, nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân, đệ đệ ăn cái gì vậy? Con có thể cho đệ ấy ăn kẹo không?"

"Bây giờ không thể."

Kim Quang Dao nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng đáp: "Đệ đệ phải lớn hơn một chút mới có thể ăn kẹo."

"Con cũng ăn nhiều kẹo quá, dễ đau răng."

Giang Trừng tựa tại trên giường, khẽ liếc nhìn Giang Tuyết, giọng hơi khàn khàn nói.

"Cha..."

Giang Tuyết nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Giang Trừng, trong lòng lại dâng lên cảm giác áy náy. Cô bé nắm lấy tay Giang Trừng, nghẹn ngào nói: "Cha, khi cha sinh con có phải cũng rất đau không? Con sau này sẽ không làm cha tức giận nữa."

"Không đau, đều đã qua."

Giang Trừng xoa xoa mái tóc dài mềm mại của Giang Tuyết trấn an, lau đi giọt lệ long lanh trên khóe mắt cô bé, thầm nghĩ: Có thể đổi một người con gái chu đáo như vậy, đau cũng đáng.

Lúc trước hắn độc thủ Liên Hoa Ổ mười ba năm, nay lại có con trai, con gái, còn có đạo lữ làm bạn, còn cầu mong gì?

Kim Lăng thấy vậy lấy ra khăn vải đưa cho Giang Tuyết, để cô bé lau nước mắt trên mặt. Cậu vỗ nhẹ vào lưng Giang Tuyết, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Kim Quang Dao cùng Giang Trừng.

"Tiểu thúc, cậu, đã đặt tên cho biểu đệ chưa?"

"Đặt rồi."

Giang Trừng ôm cánh tay làm ra vẻ "việc này cần phải ngươi hao tâm tổn trí", nói: "Nó tên là Mạnh Nguyệt, tự Quảng Hàn."

"Mạnh Nguyệt... là một cái tên hay."

Kim Lăng lẩm bẩm, nghĩ đến từ "Tuyết" trong tên của biểu muội, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ —— Nếu như có thể góp đủ bốn chữ "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" thì tốt biết mấy, nhưng cái tên "Giang Hoa" quả thực không dễ nghe cho lắm, như thôn cô. (quê mùa)

Nghĩ đến đây, liền không nhịn được che miệng cười.

"Ngươi cười cái gì?"

Giang Trừng cho rằng Kim Lăng đang cười nhạo cái tên "Mạnh Nguyệt", sắc mặt bất thiện trừng mắt liếc nhìn cậu.

"Không, không có gì."

Kim Lăng liên tục xua tay, sợ cậu hiểu sai ý của mình, "Con chỉ nghĩ cái tên Mạnh Nguyệt thực sự rất hay."

Giang Tuyết sinh tại vào đông ngày rét, đúng lúc tuyết trắng bay, cho nên đặt tên là "Tuyết".

Mạnh Nguyệt sinh vào giữa mùa hè, tuy rằng không lạnh lẽo như mùa đông, nhưng đối với Giang Trừng còn đang trong tháng mà nói, thực sự có chút dày vò.

"Tiểu thúc, phòng bếp vừa nấu canh đậu xanh giải nhiệt, người uống một chút đi."

Ngày hôm đó, Kim Lăng bưng một bát canh đậu xanh đến thư phòng Liên Hoa Ổ, đặt ở trên bàn Kim Quang Dao. Bát sứ lạnh như băng vẫn ngưng tụ ra một ít giọt nước, thỉnh thoảng trượt xuống hoa văn màu lam trên thân bát, nhỏ giọt trên mặt bàn gỗ.

"Được rồi, cảm ơn A Lăng."

Kim Quang Dao mỉm cười với cậu và chỉ vào chiếc ghế gỗ bên cạnh.

"Trời nóng như vậy, chắc con cũng mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

Kim Lăng theo lời đi tới bên cạnh ngồi xuống, vừa nhấc mắt, vừa vặn cùng Giang Trừng ngồi ở trên giường bốn mắt đụng nhau.

Cậu giật mình, lập tức giải thích: "Cậu, không phải con không muốn đưa canh cho cậu... mà là thân thể cậu bây giờ không thể uống những thứ lạnh này."

"Hừ."

Giang Trừng cũng không có ý định trách cứ cậu, chỉ là hừ nhẹ một tiếng, liền coi như bỏ qua việc này. Hắn tự nhiên biết thiên tuyền sau khi sinh kiêng kỵ rất nhiều thứ, cho dù khô nóng không chịu nổi cũng phải nhẫn nại, không còn cách nào khác.

Kim Quang Dao nhìn chén canh đậu xanh ướp lạnh kia một chút, lại nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán Giang Trừng rồi cau mày.

"Ta cũng không uống. A Trừng, ta bồi ngươi."

Giang Trừng nghe vậy, lập tức bất mãn nói: "Thời tiết nóng nực, ngươi uống của ngươi, tại sao phải cùng ta chịu khổ ?"

"Ta tình nguyện."

Kim Quang Dao tỏ ra cương quyết hiếm thấy, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng, Giang Trừng nhất thời nghẹn lời không biết nên nói gì.

Đứng trước mặt hai người, Kim Lăng im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của họ, chỉ cảm thấy tâm trạng của mình rất phức tạp khó tả.

Cậu đợi một lúc lâu, thấy hai người cũng lại không tiếp tục mở miệng, mới đánh vỡ sự im lặng, "Vậy thì canh này..."

"Mang đi."

"Đặt nó trên bàn."

Hai người lên tiếng cùng một lúc nhưng lại nói những lời hoàn toàn khác nhau, điều này khiến Kim Lăng càng cảm thấy khó xử.

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, nếu như Kim Quang Dao cùng Giang Trừng ý kiến không hợp nhau, vậy chỉ cần nghe Giang Trừng, nói chung sẽ không sai. Nhưng trực giác của Kim Lăng nói cho cậu biết rằng lần này có vẻ hơi khác so với trước đây.

Kim Quang Dao cùng Giang Trừng nhìn nhau một lúc, trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, ​​và cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Kim Lăng.

"Ngươi uống đi."

Bát canh đậu xanh ướp lạnh cuối cùng bị Kim Lăng uống hết.

Khi bước ra khỏi thư phòng, vẻ mặt có chút hốt hoảng——

Tại sao cậu uống hết một bát canh đậu xanh mà trong miệng tràn đầy cay đắng?

=====

Bộ này bị tác giả bỏ hố từ giữa 2019, Chu Chưởng Môn mất tích 1 năm rưỡi, mới vừa rồi Chu Chưởng Môn quay lại, nói còn 1 chương nữa (cả 2 tuyến) sẽ cố gắng lấp nốt hố. Nhưng mà... sau 3 tháng thì mới chỉ lấp bên tuyến Tiện Trừng rồi lại biến mất. Tiện Trừng đã hoàn, còn tuyến Dao Trừng tới nay vẫn chưa thấy up nốt chương cuối cùng... Tạm thời tôi sẽ để trạng thái ở bộ này là Đã Hoàn Thành, sau này Chu Chưởng Môn quay lại lấp nốt tuyến Dao Trừng thì tôi sẽ cập nhật sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip