Chương 2

Những ngày tiếp theo trôi qua trong một nhịp điệu chậm rãi nhưng đầy ý nghĩa đối với Fah. Cậu vẫn tiếp tục công việc hàng ngày của mình, chăm sóc các bệnh nhân khác, nhưng khoảng thời gian dành cho ông Daou Pittaya lại có một sức hút đặc biệt. Cậu nhận ra rằng, để thực sự hiểu và chăm sóc ông tốt hơn, không chỉ cần kiến thức y khoa, mà còn cần sự kiên nhẫn, lòng trắc ẩn và khả năng lắng nghe bằng cả trái tim.

Buổi sáng vẫn là công việc chăm sóc y tế, kiểm tra sức khỏe, cho thuốc men, hỗ trợ di chuyển. Nhưng khi buổi chiều đến, khi ánh nắng vàng nhạt cố gắng xuyên qua tầng mây xám xịt, đó là lúc Fah thường dành nhiều thời gian hơn cho ông Daou. Cậu sẽ sắp xếp mọi việc xong xuôi, mang theo một cốc trà nóng hoặc một vài chiếc bánh quy nhỏ mà cậu biết ông thích, rồi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc bên giường bệnh.

Ban đầu, những cuộc trò chuyện chỉ là những mẩu đối thoại rời rạc. Ông Daou thường trả lời những câu hỏi của Fah một cách ngắn gọn, hoặc chỉ gật đầu, lắc đầu. Tuy nhiên, Fah không nản lòng. Cậu kiên trì đặt những câu hỏi mở, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt của mình về cuộc sống bên ngoài viện dưỡng lão – về một bộ phim cậu vừa xem, về một cuốn sách cậu đang đọc, hay thậm chí là về chú mèo hoang mà cậu hay cho ăn ở phía sau viện.

Dần dần, những bức tường vô hình bắt đầu sụp đổ. Ông Daou bắt đầu đáp lại những chia sẻ của Fah một cách có chủ đích hơn. Ông có thể không còn nói về những sự kiện cụ thể, mà thay vào đó, ông sẽ buông những lời nhận xét, những suy ngẫm về cuộc đời, về nghệ thuật, về cái đẹp.

"Màu sắc... quan trọng lắm, cậu Fah ạ," Ông đã từng nói như vậy vào một buổi chiều nọ, khi Fah đang giúp ông lau dọn bàn cạnh giường, nơi có một vài lọ màu vẽ cũ kỹ đã khô cứng. 

"Nó không chỉ là mắt nhìn thấy, mà là tâm hồn cảm nhận. Một màu xanh lam có thể là sự bình yên, nhưng cũng có thể là nỗi buồn không đáy. Quan trọng là người họa sĩ muốn gửi gắm điều gì vào đó."

Fah lắng nghe một cách chăm chú. Cậu không có nền tảng về nghệ thuật, nhưng cậu cảm nhận được chiều sâu trong lời nói của ông. Cậu bắt đầu tìm hiểu thêm về cuộc đời của ông Daou, về sự nghiệp giảng dạy của ông tại Học viện Nghệ thuật Nanyang danh tiếng. Cậu đọc những bài báo cũ, xem những bức ảnh lưu trữ. Cậu biết ông đã từng là một người có tầm ảnh hưởng, một nghệ sĩ tài năng, một người thầy được kính trọng.

"Cháu vừa đọc một bài báo cũ về triển lãm của ông cách đây ba mươi năm," .

Fah nói một cách rụt rè vào một hôm khác, "họ còn ca ngợi những bức tranh của ông 'vẻ đẹp của những điều bình dị'."

Ông Daou khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng lại khiến khuôn mặt ông trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều.

"Bình dị..."

Ông lặp lại từ đó như thể đang nhấm nháp hương vị của nó. "Có những điều bình dị mà ta lướt qua mỗi ngày, không để ý đến. Nhưng khi ta dừng lại, thực sự nhìn ngắm, ta sẽ thấy một vẻ đẹp tuyệt diệu ẩn chứa bên trong. Giống như... một tia nắng chiếu qua ô cửa sổ, hay một chiếc lá rơi trong gió."

Rồi ông lại chìm vào im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm, như thể đang tái hiện lại từng chi tiết của những khoảnh khắc đã qua. Fah hiểu rằng, ông không chỉ đang kể chuyện, mà ông đang sống lại chúng. Mỗi lời ông nói, mỗi ánh nhìn ông hướng về quá khứ, đều là những mảnh ghép của một bức tranh lớn, một bức tranh mà cậu đang dần được phép ngắm nhìn.

Có những ngày ông Daou tỉnh táo hơn. Ông sẽ chủ động gọi Fah, yêu cầu cậu giúp ông ngồi dậy, hoặc chỉ đơn giản là muốn được trò chuyện.

"Fah này," ông đã từng nói, giọng nói có phần mạnh mẽ hơn thường lệ, "cậu có bao giờ cảm thấy mình muốn làm điều gì đó khác biệt không? Một điều gì đó mà người ta bảo là 'không nên'?"

Fah hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này. Cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"Cháu nghĩ... đôi khi, những điều khiến mình cảm thấy sống động nhất, lại là những điều mà người khác không hiểu hoặc không chấp nhận. Nhưng nếu mình tin vào nó, thì đó mới là điều quan trọng nhất, phải không ạ?"

Đôi mắt ông Daou bỗng sáng lên, một tia nhìn mãnh liệt thoáng qua. Ông nhìn chằm chằm vào Fah, như thể nhìn thấy ở cậu một sự đồng cảm sâu sắc mà ông đã tìm kiếm bấy lâu nay. "Đúng vậy... Đúng vậy, cậu Fah ạ. Cậu hiểu..."

Ông lặp lại, giọng nói run run. "Có những điều ta phải đấu tranh cho nó, ngay cả khi cả thế giới chống lại."

Những buổi chiều đó không chỉ là thời gian Fah hoàn thành trách nhiệm của mình. Chúng còn là khoảng thời gian cậu học được nhiều điều về cuộc đời, về tình yêu, về sự dũng cảm và cả những nỗi đau mà con người có thể mang theo. Ông Daou, thông qua những câu chuyện đứt quãng, những suy ngẫm triết lý và đôi khi là những cơn mơ màng, đã vô tình vẽ nên cho Fah một bức chân dung về một thời đã qua, một thời mà tình yêu và nghệ thuật có thể thăng hoa rực rỡ, nhưng cũng có thể bị vùi dập bởi những định kiến nghiệt ngã.

Fah cảm nhận được rằng, đằng sau sự trầm mặc và bệnh tật hiện tại của ông Daou, là một câu chuyện lớn hơn, một câu chuyện đầy cảm xúc mà ông đang dần hé lộ. Và cậu, người điều dưỡng trẻ tuổi, sẽ là người duy nhất ở bên cạnh ông để lắng nghe, để thấu hiểu, và để giữ gìn những ký ức quý giá ấy. Cậu không biết tương lai sẽ đưa câu chuyện này đi đến đâu, nhưng cậu biết rằng, những buổi chiều trò chuyện với ông Daou Pittaya đã bắt đầu làm thay đổi cách cậu nhìn nhận về cuộc sống và về những mối quan hệ giữa con người với con người.

Trong một khoảnh khắc, khi Fah đang giúp ông Daou uống một ngụm trà, ánh mắt ông dừng lại ở một góc phòng, nơi có một bức ảnh cũ được đặt trang trọng trên tủ đầu giường. Dù đã ngả màu và hơi mờ, nhưng Fah vẫn có thể nhận ra đó là hình ảnh của một chàng trai trẻ, với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh. Có điều gì đó trong bức ảnh ấy đã thu hút sự chú ý của Fah, một sức hút mãnh liệt, một vẻ đẹp khiến cậu không thể rời mắt. Cậu cảm nhận rằng, đằng sau bức ảnh đó, chắc chắn là cả một thế giới câu chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip