Oneshot


Daou và Offroad đã yêu nhau từ khi những giấc mơ còn đẹp đẽ và những nụ cười vẫn tươi sáng. Tình yêu của họ là một điều giản dị, không hề phô trương, nhưng lại sâu sắc hơn bất cứ thứ gì. Họ hiểu nhau mà không cần nói, chỉ cần một ánh mắt là đủ để thông cảm, một nụ cười là đủ để xua tan đi bao mệt mỏi. Mỗi ngày trôi qua, họ đều tin rằng tình yêu này sẽ mãi trường tồn, không gì có thể chia cắt được họ.

Nhưng đời không bao giờ như những câu chuyện cổ tích. Một ngày, Offroad cảm thấy cơ thể mình khác lạ. Những cơn đau âm ỉ, sự mệt mỏi bất thường, và rồi là những đêm không ngủ vì cơn ho kéo dài. Daou, dù bận rộn với công việc, luôn cảm nhận được sự thay đổi trong người yêu, nhưng anh không dám thừa nhận, không dám nghĩ đến điều gì tồi tệ. Tình yêu của anh dành cho Offroad quá lớn, anh không muốn mất đi người quan trọng nhất của mình.

Một buổi chiều, khi Offroad cuối cùng quyết định đi khám, bác sĩ đưa ra một phán quyết mà không ai có thể ngờ tới: UT

Từ ngày đó, mọi thứ thay đổi. Daou không còn nhìn thấy Offroad là người yêu mình mạnh mẽ, tự tin như trước. Cậu trở thành một người khác—yếu ớt, mệt mỏi và dần dần không thể làm gì được nữa. Mỗi ngày, khi nhìn thấy Offroad chỉ có thể nằm im trên giường, Daou không còn cảm giác sự sống trong cơ thể cậu. Những lần vào viện, những lần truyền hóa trị, những lần cơ thể Offroad chống chọi với đau đớn, Daou chỉ biết đứng cạnh cậu, ôm anh trong im lặng, mắt cay xè nhưng không dám khóc. Anh sợ rằng nếu mình khóc, Offroad sẽ cảm thấy yếu đuối và thất vọng.

Hóa trị đã làm cơ thể Offroad suy kiệt. Tóc cậu rụng dần, làn da cậu trở nên nhợt nhạt và xanh xao. Mỗi lần nhìn thấy Offroad phải chịu đựng những cơn buồn nôn dữ dội, những cơn đau kéo dài, Daou chỉ có thể nắm lấy tay cậu, xoa dịu cho cậu, nhưng lòng mình như vỡ vụn. Cả hai đã quen với việc thức dậy trong nỗi đau và buồn bã, nhưng lại cố gắng mỉm cười với nhau, chỉ vì một lý do duy nhất, họ không muốn yếu đuối trước mặt đối phương.

Một đêm, khi căn phòng bệnh tối tăm chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ, Daou ngồi bên giường của Offroad. Anh nắm tay cậu, lòng thắt lại khi cảm nhận được sự yếu ớt trong cái nắm tay ấy. Offroad nhìn vào Daou, đôi mắt nhòe đi vì bệnh tật, nhưng trong đó vẫn sáng lên một tình yêu chân thành, một niềm tin rằng tình yêu này sẽ không bao giờ phai nhạt, dù có phải xa nhau.

Daou không thể kìm lòng được nữa, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh, làm mờ đi ánh sáng từ đèn ngủ. Anh khẽ thì thầm, giọng nghẹn ngào, như thể sợ rằng nếu anh không nói ngay, anh sẽ mất đi cơ hội cuối cùng:
"Em có thể ở lại với anh không? Vì em là món quà mà thượng đế đã ban tặng cho anh mà."

Lời nói đó, mặc dù là một lời cầu xin, nhưng lại tràn đầy sự thấu hiểu và hy sinh. Anh không muốn phải sống một ngày nào mà không có Offroad bên cạnh. Anh chỉ mong được tiếp tục yêu thương cậu, dù chỉ một giây phút nữa. Offroad nhìn anh, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng sức lực đã không còn đủ để thốt lên lời. Cậu mỉm cười, yếu ớt, nhưng tình yêu trong nụ cười ấy vẫn chưa bao giờ tắt:
"Em muốn ngày tháng dừng lại, để hai ta không cần phải nói lời tạm biệt."

Vào khoảnh khắc ấy, Daou cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Từng lời nói của Offroad như một nhát dao đâm sâu vào tâm hồn anh. Anh không thể làm gì ngoài việc ôm chặt lấy người yêu mình, dù biết rằng anh không thể ngăn cản được những giây phút cuối cùng đang đến gần.

Ngày hôm sau, Offroad không thức dậy nữa.

Daou ngồi bên cạnh cậu, không thể tin vào thực tế rằng người yêu anh đã ra đi mãi mãi. Anh chạm nhẹ vào gương mặt Offroad, cảm nhận cái lạnh của cơ thể đã không còn nhịp đập, và trái tim anh như ngừng đập theo. Anh nghẹn ngào, không thể thốt lên lời, chỉ có những tiếng khóc thầm, chỉ có nỗi đau không thể nào diễn tả nổi.

Anh muốn hét lên, muốn nói rằng anh không thể sống thiếu Offroad, nhưng những lời ấy đã không còn ý nghĩa nữa. Tình yêu của anh giờ đây chỉ còn lại những ký ức, những khoảnh khắc ngắn ngủi mà anh sẽ không bao giờ quên. Anh ôm chặt lấy người yêu mình, không muốn buông tay, không muốn đối diện với sự thật rằng tình yêu này đã kết thúc, dù rằng nó chẳng thể nào kết thúc.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip