Trả đơn cho bác Prin


Yep :D

Trả đơn cho bác Prin thân yêu:D

Vâng thì chúng ta sẽ có câu chuyện ấy nhưng nó sẽ khác hơn chút:)

________

Cuộc chiến vẫn tàn tạ như thế, chưa có chút biến đổi tốt nào. Titan Cameraman nhìn những người đồng đội nằm trên chiến trường để ngủ, lòng anh không khỏi chua xót. Giá như ở đây có một cái giường thì tốt biết bao! Anh dựa mình vào vách tòa nhà đổ nát, ngẫm nghĩ bao cậu chuyện đã qua. Trong khi đó, Mystery lân la ăn mấy con Toilet vừa mới săn được. Miệng thì ăn nhưng đầu cô vẫn còn suy nghĩ những chuyện sâu xa nào đó. Bầu trời vừa đen vừa u ám, tạo cho người ta cảm giác lo sợ về một tương lai đen tối mơ hồ nào đó.

Titan Cameraman đưa tay nhấc cô bé đang đứng dưới để lên vai mình, thở dài một hơi. Mys nhìn boss trông khá mệt mỏi, hỏi nhỏ:

- Ngài, ngài ổn chứ?

- Ta ổn...

Bỗng từ xa có một cánh cổng xuất hiện, từ trong đó bước ra ba cô gái ở vũ trụ khác. Bao gồm Camerawoman, Speakerwoman và Tvwoman, họ là người của au Prin. 

- Ba chị... Là người vũ trụ khác sao?

- Ừm. - Tvwoman cười thân thiện.

Anh nhìn ba cô gái kia rồi nhìn Mys, không biết nên nói gì.

- Muốn nghe chuyện không?

- Dạ có! - Ba Woman cùng đồng thanh.

Titan Cameraman thở dài:

- Con kể chuyện quá khứ của con đi Mys...

- Nhưng mà... Từ khi nào ngài hứng thú với chuyện ấy vậy?

- ... - Anh im lặng - Ta chỉ muốn hiểu thêm về con từ những câu chuyện thôi...

- Vâng...

Cô cúi mặt, giọng trầm buồn:

- Em xin phép được kể, chuyện là...

Vào mười hai năm trước, khi cô còn là một cô bé ba tuổi, cuộc sống của cô rất hạnh phúc. Nơi cô sống không phải trái đất này mà là một thế giới hoàn toàn khác. Gia đình Mys có ba người: bố, mẹ và Mys. Bố cô là quốc vương cai quản tộc quỷ đời thứ hai mươi lăm, mẹ cô cũng là quỷ và cô cũng thế. Mys có ba người bạn thân. Họ không cùng chung một tộc nhưng là họ hàng của nhau. Những ngày tháng ấy thật hạnh phúc biết bao!

Khi khu vườn của Mys mới nở vài bông hoa hồng nhỏ, cô cùng đám bạn lon ton nghịch chúng. Hay những lúc mưa rơi xuống, cả đám lại há miệng chờ nước mưa. Có vài lần, cả đám lại lạc trôi giữa con đường nào quên cả giờ về. Những lúc đó, bố mẹ chúng lo đến sốt ruột. Thế mà chúng vẫn cười được.

- Lần sau đi tiếp chứ? - Cô hỏi trong khi đôi mắt hướng lên mặt trăng sáng ngời.

- Đương nhiên rồi!

Vào những hôm trời nhiều mây, Mys còn thường được mẹ cho học làm bánh hay cùng đám bạn đọc sách tại thư viện. Cha cô thường xuyên đưa cô đi dạo, kể cho cô nghe những câu chuyện và dạy cô những điều tốt đẹp nhất. Mỗi tối, cả gia đình tụ tập lại mới nhau thổi sáo. Không gian mới thật yên bình làm sao!

Nhưng hạnh phúc chưa bao giờ là mãi mãi cả... Cuộc sống yên bình lắm cũng có ngày phải xa cách nhau...

Vào một đêm trăng tròn, ánh trăng dịu nhẹ chiếu qua lớp kính, chiếu lên khuôn mặt nửa tỉnh nửa mơ của cô. Cha cô đang đọc sách, bỗng ông ngừng lại, hỏi:

- Này con gái yêu của ta, nếu một ngày nào đó ta và các thành viên trong gia tộc chết, con sẽ làm gì?

- Con không biết nữa... Phụ thân, nhưng sao người lại hỏi câu đó vậy?

Ông chỉ cười:

- Là một trò đùa thôi! Haha!

Nhưng tất cả có đơn giản là một trò đùa hay không?...

Hôm sau, khi mọi người trong thế giới của cô đang ăn tiệc cùng các tộc nhân khác thì bị hãm hại. Người gây ra không ai khác là đám tộc nhân khốn khiếp đó. Thế là bữa tiệc ấy đã trở thành một cuộc hỗn chiến lớn. Nhưng bên tộc quỷ bị yếu thế hơn do thức ăn chứa độc nên tất cả đành chia nhau chạy trốn, vẫn còn số đông quỷ ở lại che chở và bảo vệ cho gia đình cô. Trong đôi mắt long lanh của đứa trẻ năm ấy là những dòng máu đen ngòm rơi xuống mà không thể làm gì. Nhưng không may trong lúc chạy trốn, phụ thân và mẫu thân của cô đã bị chúng bắt và sát hại, còn cô gặp lại người chú họ-cũng là người bạn của mình. Anh đã kể cho cô nghe về việc anh và hai người kia phản đối thế nào, kết cục là hai người kia bị xử tử còn anh thì chạy trốn được.

- Mọi người không ai còn sống sao?...

- Ừm... - Anh dựa lưng vào vách đá - Chú nghĩ ... Chú chẳng thể sống thêm bao lâu...

Mys nắm chặt tay chú mình, nói nhỏ:

- Nhưng chúng ta có thể chạy trốn cùng nhau!

Sau đó cả hai lên kế hoạch chạy trốn... Nhưng mọi thứ không đơn giản như họ nghĩ... Khi mới đi được nửa đường, người chú ấy đã bị bắn chết. Ngay khoảnh khắc đó, một đứa trẻ, một lòng hận thù trào dân không tả nổi. Đôi mắt đen với tròng thoi đỏ nhìn chằm chằm đám nhân tộc đang ăn mừng chiến thắng kia, chuẩn bị cho một cuộc trả thù đẫm máu.

Vì đã giết hết những kẻ phản động và cả gia tộc quỷ, chúng ăn mừng. Từ phía xa xa, cô bé đứng nép mình sau một cái cây, bàn tay cầm chặt con dao với sự phẫn nộ. Khuya về, tất cả đi ngủ. Giờ mới là lúc để bé hành động. Là một kẻ thuộc dòng họ Hunter, mang cho mình một dòng máu lạnh và một tay nghề thợ săn giỏi, chỉ vỏn vẹn hai tuần sau đó, những người thế giới đó không một ai còn sống. Máu của họ thấm vào đất khiến những bông hòa đâm chồi nảy nở, tươi tốt hơn nhiều.

Sau đó một năm, cô đã đi đến trái đất, bắt đầu một cuộc sống lang thang của một thợ săn đẫm máu.

Nghe cô kể xong, Titan Cameraman im lặng, đưa ngón tay to lớn xoa đầu Mys.

- Thật buồn nhỉ...

Ba Woman im lặng, nhưng đôi mắt của ai cũng thể hiện sự tức giận.

- Một lũ hách dịch, khốn nạn...

Anh cười nhỏ, rồi cũng bắt đầu với câu chuyện của mình:

- Còn ta thì...

Cũng phải kể về hai mươi bảy năm trước, khi anh còn mới có bốn tuổi. Anh tên là Haroname Shinda, gọi tắt là Haro, tộc hiến tế. Gia đình anh có bốn người: Haro, chị của anh là Hayo và bố mẹ. Cuộc sống ban đầu cũng rất hạnh phúc như bao đứa trẻ khác.

Mỗi lúc đi chơi cùng chị, anh thường ghé qua tiệm hoa, chọn những bông hoa đẹp nhất để ban thành vòng. Hay những lúc cùng chị hát, những câu hát vừa thơ ngây vừa trưởng thành. Còn có hôm hai chị em đi chọc tổ ong, may rằng không bị ong đốt. Bữa đó về bị bố mẹ la mắng rất nhiều nhưng hai đứa chỉ bĩu môi, bỏ vào phòng đi ngủ.

Vào những ngày trời quang mây tạnh, mẹ thường dạy hai đứa những điều cấm kị. Có lúc nhìn thấy cầu vồng, người cha đã nói trêu hai đứa:

- Đó là cầu vồng, nó đi được đấy!

Ấy thế nào mà hai đứa nhỏ tin thật. Người cha cũng thường xuyên dạy sức mạnh cho hai đứa, mong rằng cả hai sau này sẽ có một cuộc sống ấm êm và hạnh phúc. Vào những đêm mưa sấm sét, Haro và Hayo ôm nhau khóc vì sợ, làm khổ người mẹ phải dỗ chúng đi ngủ.

Ngày tháng yên bình cũng không kéo quá dài... Ngày mà Hayo phải gả đi ngày một gần hơn...

Hôm đó là sinh nhật anh, cũng là ngày chị anh được gả cho người khác. Với tộc hiến tế, họ có một phong tục là mỗi đứa trẻ nữ tộc hiến tế khi tròn bốn tuổi phải hiến tặng cho chủ nhân - người mà họ được gả. Anh cũng không phải là ngoại lệ nhưng chưa đến thời điểm thôi. Sáng hôm đó, cậu chạy đến phòng chị, ôm chị lần cuối với hai hàng lệ dài.

- Đừng khóc bé ngoan của chị. Chị sẽ quay lại thăm em mà...

- Chị chờ em được không? Nếu em có thể mạnh thêm, em sẽ đến cứu chị... Chiều nay, hứa với em là chị còn sống nhé chị hai!

- ...

Cô im lặng phút chốc, thoáng trong tim một nỗi đau khó tả.

- Đương nhiên mà! Chị sẽ chờ em thôi!

Tạm biệt người mình thương lần cuối cùng, anh lẳng lặng đi vào nhà tập luyện.

Nhưng Haro không thể ngờ rằng, lời hứa ấy chưa kịp thực hiện mà đã phải xa cách nhau.

Chiều đến, khi anh đang ăn miếng xoài thì nghe tin báo những người thuộc hạ của kẻ chị mình gả đi đã giết hết gia tộc mình. Haro sốc, vứt ngay đồ ăn còn đang gian dở, chạy đến chỗ đám cưới. Nhưng anh đã muộn... Nơi này chỉ còn lại xác chết của bao người tộc hiến tế, kẻ đứng đầu cười đắc chí. Anh nhìn hắn, đôi mắt căm thù nhớ rõ nụ cười tàn ác ấy. Haro nhìn lên, đôi mắt bỗng mở to. Trên khán đài là xác chị của anh, người đầy vết đâm tàn bạo. Anh vô thức đi lại gần, ôm xác chị mình, hai dòng lệ tuôn rơi không kiểm soát.

- Chị... Chị ơi... Chị tỉnh lại đi mà... Akka(chị) tỉnh lại đi... Làm ơn...

Haro nức nở, tay ôm chặt xác Hayo. Kẻ kia cười đắc thắng, lại cướp xác chị anh và bỏ đi, đám thuộc hạ của hắn bao vây lấy anh, muốn lấy mạnh anh nốt. Lúc đó, sự phẫn nộ nhấn chìm đi sự hiền dịu của một vị thiếu gia nhân hậu. Haro xô ngã mấy tên lính, chạy về hướng nơi có vết nứt. Đó là cánh cổng đã dẫn anh đến với trái đất.

Mys và ba cô nàng chiến binh im lặng nghe Titan Cameraman kể từng chút một cho đến khi kết thúc thì ôm chặt lấy anh như một lời an ủi. Anh không nói gì nhưng nỗi buồn đã chất từng lớp trong tim rồi. Nhận thấy điều gì đó khó nói của anh, Mys hỏi:

- Ngài... Muốn khóc sao?

- Đâu?! Ta đâu có!? - Anh cố chối bỏ điều đó để con bé không thấy anh yếu đuối.

- Nếu ngài muốn... Ngài có thể mà...

Mys đứng dậy, nhảy xuống và tiếp tục công cuộc đi săn của mình. Còn Titan Cameraman, dù im lặng như tờ nhưng trong lòng đang khóc nãy giờ.

- Cảm ơn con... Mys... Ta nghĩ... Ta cũng nên khóc... Không có ai không có lúc yếu đuối cả...

Camerawoman, Speakerwoman và Tvwoman nhìn hai người, nói nhỏ như chỉ đủ mình nghe:

- Nếu bọn này mà được xuyên vào cái lúc đó thì bọn đây thề bọn đây đã xé, chém hết cái bọn nhân tộc kia!!!

Đôi tay của ba cô nàng nắm chặt lại như một sự căm phẫn và thương cho số phận của hai con người kia.

_______

END

:D

Hihi, hết ròi, không còn gì đọc đâu:)

Các bro cứ đặt đơn và cặp OTP/Friendship mà các bro thích:) Nha:D

1963 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip