Ngày đầu tiên

Hôm nay là ngày đầu tiên Beomgyu đi làm tại công ty mà biết bao người mơ ước. Cậu háo hức từ tối hôm qua tới giờ, nghĩ tới cảnh được làm việc cho một giám đốc tài giỏi, đẹp trai, cậu lại thấy trong lòng rộn ràng, nở hoa.

Cậu thức dậy từ rất sớm, còn sớm hơn cả anh trai của cậu Soobin. Cậu đã chuẩn bị mọi thứ vào tối qua, mọi thứ đều rất hoàn hảo cho ngày đầu tiên đi làm. Hài lòng nhìn vào đống tài liệu và đồ dùng mà cậu đã xếp ngăn nắp ngay trên bàn làm việc, cậu tự lấy tay che miệng mình cười tủm tỉm. Nhìn cậu bây giờ không khác gì một bé Gấu đáng yêu dễ thương!

Beomgyu bước xuống nhà với một tâm trạng háo hức. Dù thời tiết buổi sáng rất lạnh làm cho nền nhà lát gạch men kia cũng lạnh lẽo theo, nhưng lòng Beomgyu lại như lửa đốt. Vì cậu đang rất nóng lòng để chờ đến đúng khung giờ đi làm của cậu theo lời dặn của Taehyun, người sẽ trở thành giám đốc của cậu trong vài ba tiếng nữa.

Dĩ nhiên, vì nhà chỉ có hai anh em nên nếu cậu dậy sớm hơn người kia thì giống như việc cậu đang ở nhà một mình thôi. Vì còn tới hơn 1 tiếng nữa mới tới cái khoảng thời gian cậu mong chờ nhất, và bây giờ cũng còn quá sớm nên cậu chả biết làm gì. Lặng lẽ bước đến cái phòng khách trông rất sạch sẽ mà tối qua Soobin đã dọn dẹp, cậu thả thân hình của mình xuống chiếc ghế sofa mà cậu đã ngồi cùng anh trai mình vào chiều hôm qua. Với tay lên chiếc bàn kính phía trước, cậu cầm cái remote TV và bật nó lên. Dù mắt cậu tập trung vào cái thứ đang phát một chương trình buổi sáng nhàm chán (đối với cậu) kia, nhưng đầu cậu vẫn chỉ nghĩ tới công việc sắp tới, và dĩ nhiên là chẳng bỏ qua tên giám đốc kia rồi.

Háo hức đến thế cơ đấy!

Đồng hồ bây giờ chỉ 6h30. 'Aigoo còn tận 30 phút cơ á? Lâu thế cơ chứ!'. Vì lòng cậu bây giờ như có cả trăm que diêm đốt nóng, nên mọi thứ xung quanh cậu bây giờ trở nên thật chậm chạp và nhàm chán làm sao. Beomgyu thở dài.

'Xin chào người sắp đi làm, hôm nay dậy sớm hơn anh mày luôn à?'. Vừa bước xuống cầu thang và thấy he hé được cái bộ mặt chờ đợi kia của Beomgyu, Soobin đã giở giọng cà khịa đứa em của mình.

'Vâng, em ngủ không được.'

'Mày lại xạo. Hôm qua lúc 2h sáng anh mày đi toilet, anh còn lo mày háo hức quá ngủ không được, ghé qua coi thử. Mà thấy mày nằm nước dãi còn chảy ra cả gối nên thôi khỏi nói gì nữa đi.' Soobin tự rùng mình sau câu nói đó.

Beomgyu cau mày lại nhìn anh trai của mình. Chịu hợp tác với em mình một tí là chết à? Beomgyu thầm trù ẻo ông anh hắc ám kia của mình. Mặt cậu bây giờ không khác gì con cua được luộc chín, đỏ bừng bừng.

Soobin thấy vẻ mặt ngài ngại của Beomgyu thì bật cười ra tiếng. Anh chỉ tính chọc cậu em của mình cho nó bớt căng thẳng trước khi nó bước vào một cuộc sống mới, ai dè anh lại làm cậu quạo một đống với anh. Anh cứ thế cười mãi khiến Beomgyu càng đỏ mặt hơn mà quát lên 'Thôi ông im mồm đi.'

Nghe tiếng quát kia có một chút tức giận, Soobin nín ngay. Không phải anh hết mắc cười mà là nhịn. Chứ không một lát Beomgyu tức quá, cậu lại giận anh và không thể tập trung làm việc được. Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu anh.

Tay cầm ly sữa nóng cho một buổi sáng lành lạnh, Soobin từ trong bếp bước ra đưa cho đứa em của mình. Beomgyu vì ngượng quá mất khôn, cậu hất tay anh làm ly sữa xém nữa toang hoang dưới nền gạch kia. Soobin nhận ra có lẽ câu nói và hành động vừa rồi của mình làm cho Beomgyu có phần hơi ngại và trở nên gắt gỏng, anh đặt ly sữa xuống chiếc bàn kinh kia rồi ngồi xuống bên cạnh Beomgyu. Anh lấy tay của mình xoa đầu đứa em hay giận hờn kia, Beomgyu lần này không phản kháng nhưng mắt cậu chỉ dán vào cái TV trên cái kệ gỗ kia chứ không hề có dấu hiệu muốn nhìn anh trai mình. Soobin mắc cười khi nhìn ra được điều đó, nhưng anh vẫn nhịn. Anh đưa khuôn mặt của mình lên phía trước mặt cậu, nhìn cậu với ánh mắt hối lỗi. Tay anh vẫn để ở trên đỉnh đầu kia.

'Được rồi, anh xin lỗi. Giờ uống sữa đi rồi nhanh chóng đi làm. Ngày đầu đi làm muộn giờ là không tốt đâu đấy.' Soobin nói với Beomgyu bằng chất giọng nhẹ nhàng.

Beomgyu cười khẩy trước cái sự hối lỗi đáng yêu kia của Soobin. Những ngày bình thường nếu anh trai cậu có làm gì cũng chả bao giờ xin lỗi cậu đâu. Nhưng hôm nay anh ấy lại để hai chữ 'xin lỗi' thoát ra từ miệng thì chắc có lẽ anh ấy cũng muốn ngày đầu tiên đi làm của cậu thuận lợi đây mà.

Beomgyu hất tay anh ra khỏi đầu mình. Nhưng lần này là hất nhẹ nhàng, kiểu hất yêu chứ không mạnh bạo như lúc nãy. Cậu cầm ly sữa nóng kia rồi thổi nhẹ, sau đó để lên môi nhìn nhâm nhi.

Cậu mỉm cười hài lòng. Sau cùng thì Soobin hyung vẫn thương mình nhất...

----------

Chuỗi những hành động vừa rồi của hai anh em nhà BinBeom cũng kéo dài tận gần 30 phút. Đồng hồ sắp điểm 7h tới nơi rồi! Lúc này, trên người Beomgyu là một bộ đồ không quá trang trọng, nhưng đủ lịch sự cho ngày đầu tiên.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi mà Soobin đã tặng cậu vào ngày hôm qua, coi như là quà chúc mừng cậu được nhận việc. Trông cậu bây giờ không khác gì một chàng trai đã trưởng thành. À đâu, cậu thật sự trưởng thành rồi mà!

Trước khi ra khỏi phòng, cậu quơ tay lấy cái cặp xách chứa những tài liệu cậu nghĩ cần thiết cho ngày hôm nay mà cậu đã bỏ vào từ trước. Lòng cậu vẫn thế, như lửa đốt, hồi hộp lo âu. Bình tĩnh nào, Choi BeomGyu. Cậu tự trấn an bản thân mình.

Lần thứ hai trong ngày cậu bước xuống cái cầu thang dài thòn lòn kia, bước xuống một bậc, tim cậu lại đập thêm một nhịp. Tâm trạng hiện giờ của cậu ắt hẳn là ai cũng sẽ có vào những ngày đầu tiên đi làm. Trong lòng có gì đó phân nửa ra; nửa đặt niềm tin vào bản thân sẽ làm tốt, nửa sợ rằng bản thân làm phật lòng sếp của mình. Beomgyu cũng giống vậy thôi.

Vẫn như mọi ngày, Soobin vẫn đợi cậu ở phòng khách để chúc cậu may mắn như những ngày trước cậu đi xin việc. Nhưng lần này, anh đã chuẩn bị nhiều lời hơn với cậu, coi như là một hành động động viên khích lệ đứa em trai của mình.

'Soobin hyung.' Beomgyu lên tiếng. Chà! Hôm nay Beomgyu gọi anh trai mình là hyung cơ đấy. Sống đã qua 23 nồi bánh chưng, số lần Beomgyu gọi Soobin một tiếng 'hyung' chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà hôm nay, thêm một đầu ngón tay nữa được đếm rồi. Cậu gọi anh là 'hyung' thêm lần nữa. Chắc là cậu đang nịnh anh để được anh nói những điều khích lệ cậu đây mà. Nhưng cho cậu có gọi anh là 'hyung' hay không, thì Soobin vẫn nói những câu khiến cậu có động lực như bình thường thôi. Anh thương cậu nhất còn gì?

'Xuống rồi à? Hồi hộp đúng không?' Soobin vừa chỉnh lại trang phục đàng hoàng cho em mình, vừa hỏi.

'Vâng.' Beomgyu trả lời lí nhí kèm với cái gật đầu. 'Thì anh cũng biết mà, ngày đầu đi làm ai chả thế.'

Soobin gật gù hiểu ý. Anh nhẹ nhàng xem xét từng bộ phận trên người Beomgyu. Đến khi anh mỉm cười hài lòng, Beomgyu mới bớt căng thẳng lại một tí.

'Được rồi, tốt lắm. Giờ thì...xuất phát nhé?' Soobin nháy mắt với cậu.

Beomgyu cười rồi nhẹ gật đầu. Anh tiễn cậu ra cổng rồi để cậu tự bắt taxi đi. Thật ra không phải nhà cậu không có xe, mà là vì cả Beomgyu và Soobin chưa ai có bằng lái mặc dù cả hai đều biết lái. Khi nào ổn định, cả hai sẽ lấy bằng lái sau.

Vừa mở cái cổng to bự kia ra, Beomgyu khá bất ngờ vì có một chiếc xe Audi màu đen đang đỗ trước nhà cậu. Chiếc xe trông thật sang trọng và toát ra mùi tiền. Beomgyu ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ. Rốt cuộc chủ nhân chiếc xe này là ai chứ? Beomgyu nghĩ thầm.

Cánh cửa kính bên cạnh ghế tài xế dần được mở ra bởi người đang cầm vô lăng. Beomgyu xém té bật ngửa ra đằng sau khi thấy người ngồi trong xe. Là Kang Taehyun. Hắn làm gì ở đây vậy?

Nhẹ nhàng gỡ bỏ thắt dây an toàn loà xoà kia, Taehyun mở cửa xe và nhẹ nhàng rời khỏi cái ghế tài xế còn nóng hổi do hắn ngồi lên đấy từ ban nãy. Hắn lặp lại cái hành động cài nút giữa áo khoác vest lại rồi bước lại phía của hai anh em Beomgyu và Soobin.

'Aaa Taehyunie. Em đi đâu thế kia?' Soobin hỏi han Taehyun. Hiện giờ trên khuôn mặt anh không có chút biểu cảm gì của sự bất ngờ nhưng anh vẫn vờ làm ra vẻ ngạc nhiên.

'Em đến đón trợ lý mới của em.' Miệng Taehyun nói đồng thời mắt hắn dời sang khuôn mặt Beomgyu và nhếch một bên lông mày lên. Beomgyu thấy hành động vừa rồi có hơi ngượng ngạo với cậu, cậu cúi mặt xuống nhìn lớp đất kia.

'Ui cha.' Soobin giả vờ cảm thán lần nữa. 'Quý hoá quá ta ơi! Em trai tôi sướng nhất rồi nhé.' Soobin đưa mắt của mình nhìn đứa em đang đỏ mặt gần chết. Anh cười khẩy.

Beomgyu hiện giờ ngại đến mức không ngước nổi khuôn mặt của mình lên. Câu hỏi tại sao Kang Taehyun lại ở đây lấn át tâm trí cậu khiến cậu không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người con trai kia, và cậu cũng không biết họ đang nhìn cậu với nụ cười nham hiểm. Lâu lâu họ lại liếc nhìn nhau giống như họ có âm mưu gì đó.

Taehyun bất ngờ nắm lấy cổ tay của Beomgyu nắm chặt lại, 'Được rồi, đi thôi, trợ lý giám đốc.' Không quên để lại cái nháy mắt đầy nam tính như lần trước. Beomgyu vì bị giữ tay bất ngờ và kèm theo cái nháy mắt kia, mặt cậu đỏ càng thêm đỏ. Cậu thầm chửi rủa hắn vì dám làm tim cậu trật đi thêm một nhịp. Tên giám đốc chết dẫm này...

Soobin cười thầm với hành động tình tứ vừa rồi của Taehyun. Anh khẽ gật đầu ra vẻ hài lòng. Beomgyu nhẹ nhàng gỡ bàn tay Taehyun ra khỏi tay cậu, hơi ấm vẫn còn dư một ít trên cái cổ tay nhỏ bé kia. Taehyun cười nhếch mép sau hành động ngại ngùng của cậu.

Beomgyu chào anh mình rồi lủi thủi mở cánh cửa bên cạnh chiếc ghế tài xế rồi ngồi xuống, cậu đóng sầm cửa lại khiến ánh mắt của hai người chú ý rồi hai người cùng cười. Cậu lặng lẽ thắt dây an toàn rồi cúi xuống lột da tay xung quanh ngón tay cái của cậu. Đây là hành động quen thuộc của Beomgyu mỗi khi cậu buồn phiền, lo lắng hay thậm chí là...ngại ngùng.

'Thôi em đi nhé! Cảm ơn anh.' Taehyun cúi chào Soobin rồi lại nháy mắt với anh. Cảm ơn ư? Sao lại cảm ơn? Soobin giúp Taehyun chuyện gì đó à?

Taehyun quay lưng lại về phía Soobin rồi tiến đến cái ghế tài xế. Hắn nhìn qua khuôn mặt vẫn chưa thể ngẩng lên của người ngồi ghế bên kia, rồi cười khẩy một cái và lắc nhẹ đầu.

Hắn đạp ga và đi vào con đường sông Hàn mà Beomgyu hằng ngày vẫn đi...

♡♡♡♡♡♡♡♡♡

Chưa kịp làm việc với nhau ngày đầu tiên đã ngại ngùng thế này, mấy ngày khác phải như thế nào đây chứ...?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip