chaper 13
Chương 13: Những Bí Mật Chưa Được Nói
Ngày hôm sau, sau chuyến dã ngoại vui vẻ, cả nhóm cảm thấy như được nạp lại năng lượng. Taufan, dù vẫn còn một chút ngượng ngùng khi nghĩ về những cảm xúc mà cậu đã chia sẻ trong suốt chuyến đi, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đang dần mở lòng hơn. Mọi thứ cứ như là một chuỗi các sự kiện được sắp đặt, và Taufan bắt đầu hiểu rằng, những điều không thể nói ra, cuối cùng sẽ có lúc được giải bày.
Khi mọi người quay lại nhà, Halilintar vẫn giữ nét mặt trầm tư, như thể có điều gì đó trong lòng mà anh chưa kịp chia sẻ. Anh đứng ngoài hiên, nhìn xa xăm về phía những đám mây trôi, như thể đang suy nghĩ về một chuyện gì đó quan trọng.
Blaze thì cứ reo hò vui vẻ, còn Ais và Gempa tiếp tục tranh luận về những điều nhỏ nhặt, nhưng chẳng ai nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Halilintar. Taufan cũng nhận ra điều đó, nhưng cậu không dám hỏi. Cậu chỉ đứng một lúc, rồi chầm chậm bước lại gần anh.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Taufan hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.
Halilintar quay lại, nhìn Taufan với ánh mắt đầy sự chân thành. “Chỉ là một vài chuyện... mà tớ vẫn chưa tìm ra lời giải,” anh nói, giọng có chút ngập ngừng.
Taufan cảm thấy một chút khó hiểu. “Chuyện gì thế?”
Halilintar im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc xem có nên chia sẻ hay không. Cuối cùng, anh thở dài, rồi trả lời: “Tớ đã nghĩ về những điều mình đã làm, và những người mình đã gặp. Những lời nói... những hành động của tớ có thể ảnh hưởng đến người khác, và tớ chưa bao giờ chắc chắn về điều đó.”
Taufan nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói ấy. “Cậu không phải lo đâu, Halilintar. Chúng ta đều có những lúc lạc lối. Nhưng điều quan trọng là cậu đã luôn ở bên mọi người, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Halilintar nở một nụ cười nhẹ, cảm ơn Taufan bằng ánh mắt. “Cảm ơn cậu, Taufan. Tớ chỉ không muốn làm phiền mọi người, nhất là cậu. Cậu đã phải trải qua quá nhiều rồi, và tớ không muốn thêm gánh nặng.”
“Không đâu, tớ hiểu mà,” Taufan trả lời, giọng kiên định hơn trước. “Cậu không làm phiền ai cả. Chúng ta là bạn, không phải sao?”
Halilintar mỉm cười, rồi nhìn về phía nhóm bạn đang chơi đùa ở xa. “Đúng vậy, chúng ta là bạn. Và tớ tin rằng, dù có thế nào đi nữa, chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ nhau.”
Một lát sau, mọi người quyết định tổ chức một buổi tối nhẹ nhàng ngoài sân, với những ánh đèn lấp lánh và tiếng nhạc du dương. Không khí trở nên ấm cúng, và Taufan cảm thấy rằng, bất kể có chuyện gì trong tương lai, chỉ cần có những người bạn này bên cạnh, cậu sẽ không còn sợ hãi.
Halilintar ngồi gần Taufan, ánh mắt anh nhìn mọi người trong nhóm, dường như đang tìm kiếm một sự an yên trong chính mình. “Tớ đã từng nghĩ rằng mình có thể làm mọi thứ một mình,” Halilintar lên tiếng, nhưng giọng nói của anh không còn sự kiêu hãnh như trước. “Nhưng thực ra, không ai có thể sống cô đơn mãi mãi. Và tớ biết rằng, những người bạn như các cậu là điều quan trọng nhất trong cuộc đời.”
Taufan gật đầu, nở một nụ cười ấm áp. “Cảm ơn cậu, Halilintar. Tớ cũng nghĩ vậy. Dù là chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn cùng nhau.”
Cả hai im lặng nhìn vào ánh đèn đang lấp lánh trong đêm tối. Dù cuộc sống có khó khăn thế nào, họ đều biết rằng không có gì quan trọng hơn sự kết nối giữa những người bạn thực sự.
Một giờ sau, khi mọi người chuẩn bị đi ngủ, Taufan đứng một mình bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Cậu cảm thấy như có một sức mạnh mới trong mình. Những cảm xúc chưa từng bày tỏ giờ đây đang dần được thấu hiểu, không chỉ bởi Halilintar mà còn bởi tất cả những người bạn bên cạnh.
Cậu không biết chuyện gì sẽ đến tiếp theo, nhưng cậu đã sẵn sàng đối diện với tất cả, không còn một mình nữa.
------------------------------
Cả nhóm đã bắt đầu tản đi, mỗi người một góc để chuẩn bị cho một đêm nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Taufan vẫn đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt cậu mơ màng nhìn vào bầu trời đêm. Những ngôi sao trên cao như những viên ngọc sáng lấp lánh, mỗi ánh sáng như một câu chuyện chưa kể. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra, về những cảm xúc mới mẻ, và về mối quan hệ đặc biệt với Halilintar.
Một tiếng động nhẹ kéo Taufan ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu quay lại, thấy Halilintar đang đứng ngay phía sau, cách cậu không xa, nhưng vẫn không làm cậu cảm thấy khó chịu.
“Cậu vẫn thức à?” Taufan hỏi, hơi ngạc nhiên.
Halilintar mỉm cười, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh đi lại gần Taufan, đứng cạnh cậu, nhìn vào bầu trời cùng nhau.
“Cảm ơn vì đã ở bên tớ,” Taufan nói một cách chân thành, giọng nói cậu nhẹ nhàng, nhưng chứa đầy cảm xúc. “Tớ không biết phải diễn đạt như thế nào, nhưng... có vẻ như tớ đang học cách tin tưởng người khác hơn.”
Halilintar quay sang nhìn cậu, ánh mắt anh chứa đầy sự hiểu biết. “Cậu không cần phải nói gì thêm, Taufan. Tớ hiểu mà.”
Lần đầu tiên, Taufan cảm thấy như mình không còn phải che giấu cảm xúc nữa. Không còn cảm giác cô đơn, không còn nỗi sợ hãi bị từ chối. Mọi thứ giờ đây trở nên rõ ràng hơn, như thể cậu đã tìm thấy một phần quan trọng trong mình mà trước đây chưa bao giờ nhận ra.
Taufan thở dài nhẹ, rồi nói thêm: “Tớ luôn tự hỏi mình, liệu mình có đủ mạnh mẽ để đối diện với tất cả không. Nhưng hôm nay, khi có cậu và mọi người ở đây, tớ mới nhận ra rằng mạnh mẽ không có nghĩa là không cảm thấy sợ hãi. Mạnh mẽ là biết rằng mình có thể vượt qua mọi thứ, dù có khó khăn đến đâu.”
Halilintar đứng im, nghe những lời nói của Taufan, nhưng không nói gì thêm. Anh chỉ đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai cậu, như một lời khẳng định rằng cậu không phải đối mặt với những thử thách này một mình.
Một lúc lâu sau, tiếng cười và trò chuyện từ phòng khách vọng vào, kéo cả hai quay lại với hiện tại. Mọi người trong nhóm vẫn còn thức, trò chuyện vui vẻ và cười đùa như mọi khi.
“Đi vào trong thôi,” Halilintar nói, phá vỡ sự im lặng giữa hai người. “Không ai ngủ được nếu chúng ta cứ đứng đây mãi đâu.”
Taufan mỉm cười, rồi quay lại với Halilintar, bước vào trong phòng khách nơi mọi người đang quây quần. Dù mệt mỏi sau một ngày dài, nhưng trong không khí ấm áp của bạn bè, Taufan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Khi nhóm ngồi quây quần, kể chuyện và trò chuyện đến tận khuya, Taufan nhận ra rằng, dù cuộc sống có những lúc khó khăn, có những nỗi đau và lo lắng, nhưng chỉ cần có những người bạn bên cạnh, cậu sẽ không bao giờ cảm thấy đơn độc. Và đó là điều quan trọng nhất mà cậu có thể học được trong hành trình này.
---
End.
Chaper 13
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip