Hoa Tulip Đen..

Những tháng ngày sau đó chính là việc Hoàng Đức lủi thủi tập một mình ở CLB, lên tuyển cũng im lặng không ít khiến những người khác khó hiểu. Riêng ba người biết chuyện cũng cố gắng an ủi và động viên cậu, dù sao thì người kia muốn Hoàng Đức thực hiện ước mơ của riêng cậu cơ mà.

Thoáng một cái đã hơn nửa năm trôi qua, Hoàng Đức bây giờ đã khác trước kia, cậu bây giờ vừa chạm được vào thứ mà cậu mong muốn, những nỗ lực cậu đã bỏ ra cuối cùng cũng đã có thành quả.

Hôm nay là kỳ nghỉ của đội nên các thành viên trong CLB có quyền đi chơi hoặc về quê, Đức chọn ở lại Hà Nội một ngày rồi mới sắp xếp đồ về Hải Dương sau đó. Cậu chọn đi dạo một chút rồi ăn ở ngoài, đi trên con đường đầy những cặp đôi vui vẻ với nhau mà cậu thấy tủi thân quá. Bàn tay này, đã bao lâu rồi nhỉ?

Nói về bàn tay cậu, sau lần đó nó đã để lại một vết sẹo nho nhỏ, vết sẹo này là lời chia tay sao?

Từ lần ấy cậu cắt đứt mọi liên lạc với anh, đổi sim điện thoại mới, MXH đều chặn anh, cậu biết thế này là không tốt nhưng biết sao giờ, nếu như lần đó anh đuổi theo cậu mà xin lỗi thì cậu chắc đã tha thứ cho anh. Nhưng anh chỉ đứng mà nhìn cậu chạy về CLB, lúc đó anh cũng muốn kết thúc nhỉ?

"Đức, cẩn thận", cậu nghe thấy giọng ai đó quen thuộc lắm, chưa kịp suy nghĩ đã bị người kia kéo vào trong. Giờ cậu mới biết nãy giờ vì suy nghĩ quá nhiều mà cậu đã đi xuống lòng đường, là ai đó đã cứu lấy mạng cậu vì xém tí nữa bị xe ô tô quẹt trúng.

"Cảm ơn bạn-"

Đức ngước mặt lên nhìn người kia, là Đạt sao...

Đức không để người kia suy nghĩ liền cắm đầu chạy, cậu va vào rất nhiều người, cậu xin lỗi những người đó rồi cứ thế mà chạy về phía trước, tại sao lại gặp lại nhau, cậu sợ cậu sẽ lại yếu lòng.

Chạy đến một con đường vắng, cậu dừng lại thở dốc, nhìn lại đằng sau chẳng thấy ai đuổi theo mới mệt mỏi mà ngồi xuống hàng ghế đá mà nghỉ ngơi.

"Em đừng tránh né anh có được không Đức", Đạt chạy đến, mệt đứt hơi đi được, đúng là cầu thủ bóng đá, nay còn chạy nhanh hơn cả anh.

"Anh là ai, tôi không quen, đừng đi theo tôi nữa", Đức nghe giọng anh mặt lại khó chịu, chẳng phải chúng ta kết thúc rồi sao?

"Để anh giải thích mọi chuyện được không, xin em đó", Đạt nắm chặt cổ tay cậu phòng cho Đức sẽ quay người tiếp tục chạy, khó khăn lắm anh mới chờ tới được kỳ nghỉ của đội, anh cũng đã phải năn nỉ anh Tiến Dũng dữ lắm mới có thể nhờ anh ấy xem giúp Đức hôm nay đi đâu.

"Tôi không có việc gì phải nghe anh giải thích cả, chúng ta kết thúc rồi", Đức nghiêm giọng, vung tay ra khỏi tay Đạt nhưng do anh nắm quá chặt khiến Đức hơi nhíu mày.

"Anh làm tôi đau đấy, xin hãy thả tôi ra", Đức lần nữa trả lời bằng một giọng lạnh lùng khiến Đạt thật sự rất đau lòng, em ấy thay đổi nhiều quá.

À không, anh không có tư cách đau lòng, anh thà nhận được những câu mắng chửi hoặc cái tát từ cậu chứ không phải những lời nói không còn tình nghĩa này nữa, Đạt hơi thả lỏng lực tay nhưng vẫn nắm lấy cổ tay Đức, kéo cậu ngồi xuống ghế đá rồi dùng giọng nài nỉ cậu.

"Làm ơn, em cứ mắng chửi hoặc tát anh thật mạnh sau đó cũng được nhưng hãy nghe anh giải thích có được không, xin em đó Đức", anh nắm chặt lấy bàn tay cậu, dùng lời nói chân thành mà cố gắng lay động cậu.

Đức biết cậu cũng phải biết được những sự thật kia nên cuối cùng khẽ gật đầu cho sự đồng ý, Đạt vui mừng mà trên gương mặt hiện ra ý cười.

Anh kể từ đầu đến cuối cho cậu nghe như là việc anh không muốn cậu bị ảnh hưởng sự nghiệp nên hôm đó làm nên việc như thế, sau đó là ngày ngày anh cố gắng giải quyết cho xong người mà tổn thương mối quan hệ của hai người. Vài ngày trước là thời gian anh hoàn thành tất cả công việc, hôm nay trùng với việc là cậu chưa về Hải Dương nên anh quyết định đi theo cậu luôn, lúc cậu nhìn thấy những cặp đôi khác vui vẻ rồi cậu nhìn xuống tay mình khiến tim anh quặn thắt, anh rất muốn chạy đến nắm lấy tay cậu nhưng mọi chuyện vẫn chưa giải quyết nên làm thế chỉ có vuột mất cậu nhiều hơn thôi nên anh đã cố gắng kiềm lại.

Đức nghe anh kể xong tay nắm chặt, cậu giơ tay tát anh một cái thật mạnh, giọng run run như sắp khóc.

"Anh nghĩ cho sự nghiệp của em nhưng anh lại không nghĩ cho cảm nhận của em, anh–", Đức kiềm chế, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

"Nếu như anh nói với em, hai chúng ta nhất định sẽ cùng nhau vượt qua, tại sao lại tự mình chịu như thế?", Đức vừa khóc vừa nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên chỗ cậu vừa tát anh, lúc nãy cậu không có suy nghĩ nhiều nên lỡ tay tát hơi mạnh, nơi đó bây giờ đỏ hoe.

"Anh đau không, em xin lỗi"

Đạt thở một hơi nhẹ nhõm, đúng vậy, thà là em tát anh như thế, chứ đừng vừa khóc vừa im lặng, như thế anh sẽ dằn vặt suốt đời mất.

"Không đau, anh đáng bị như thế mà..."

Đạt dừng lại một chút, đặt tay bản thân lên tay cậu rồi nói tiếp.

"Anh không muốn em bận tâm quá nhiều, anh xin lỗi vì đã không nghĩ cho cảm nhận của em như thế"

Cậu nhớ hơi ấm từ bàn tay của người này, nhớ da diết, đôi khi cậu mơ thấy anh trong một giấc mơ thật đẹp, và có khi là một cơn ác mộng thật khủng khiếp.

Nhưng bây giờ là hiện thực, anh đang ở cạnh cậu, vẫn là sự ôn nhu đó, vẫn là nụ cười đó, anh vẫn là anh.

"Tha thứ cho anh được không, tụi mình quay lại như trước nhé?", Đạt nghe thấy con tim mình đang nhảy múa trong lồng ngực chờ đợi câu trả lời từ cậu.

Đức không nói gì, cậu gật đầu rồi nở một nụ cười, Đạt nhìn thấy hiểu ý, hạnh phúc mà ôm cậu vào lòng, cuối cùng thì thứ cắt đứt mối quan hệ của cả hai cũng đã giải quyết ổn thỏa.

"Ngày mai anh về Hải Dương với em nha", Đạt cười ngốc sau khi rời cái ôm, nghĩ về việc từ bây giờ hai đứa đã như trước kia khiến anh thật sự rất vui.

"Về làm gì? Anh đừng có mà ở ké nhà em, không cho", Đức bật cười, nhìn anh bây giờ muốn đánh cho một cái ghê, này có phải Văn Đạt cậu biết không vậy?

"Ơ, đi mà, anh muốn về nhà em chơi, muốn ăn đặc sản ở Hải Dương mà", Đạt nài nỉ, đung đưa tay Đức, lúc này anh như một đứa trẻ vòi vĩnh quà vậy.

Mắt Đức giật giật, này có phải Văn Đạt không đấy?

"Thôi được rồi, giờ theo tôi về CLB ngủ rồi mai về Hải Dương sớm nè"

"Tôi nào, đừng có xưng hô như thế anh sợ!!!", Đạt giật mình liền không dám giỡn nữa, anh từ bây giờ rất sợ Đức xưng "tôi" với anh, nó làm anh nhớ lại giọng nói lẫn thái độ của cậu lúc cậu vờ như không quen biết nhau như lúc nãy.

"Trêu anh đấy, về thôi nào", Đức bật cười ha hả, mới hơn nửa năm mà người thương của cậu nhiều thay đổi ghê.

"Đức-"

"Sao thế-"

Chưa kịp để cậu kịp suy nghĩ thì anh đã đặt lên môi cậu một nụ hôn, sau đó hôn lên trán cậu một cái, vui vẻ nắm tay cậu mà kéo đi, hạnh phúc là khi ở bên cạnh nhau như thế này.

Hôn lên trán ý anh ấy muốn với bạn rằng "Đừng lo lắng gì cả, anh sẽ luôn ở bên khi em cần".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip