Chương 2:

Minh Anh đứng trước tòa nhà cao tầng ở trung tâm quận 1, ngước nhìn lên những tấm kính phản chiếu ánh mặt trời. Studio của Khánh Ly nằm ở tầng 12 – một không gian sang trọng, đúng chất "con nhà người ta" mà cô vẫn tưởng tượng. 

"9 giờ 05 phút… Trễ mất 5 phút rồi."

Cô hít một hơi thật sâu, siết chặt chiếc túi đựng iPad và bút vẽ. Thang máy mở ra, một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt – ánh đèn vàng ấm áp, những mannequin mặc trang phục dạ hội lộng lẫy, và mùi nước hoa đắt tiền phảng phất trong không khí.

"Cô cuối cùng cũng đến."

Giọng nói quen thuộc vang lên. Khánh Ly đang ngồi sau chiếc bàn làm việc bừa bộn giấy tờ, tay cầm điện thoại, mặc chiếc áo croptop đen và quần ống rộng. Khác hẳn vẻ chỉn chu ngày hôm qua. 

"Xin lỗi, tôi bị lạc đường một chút…" Minh Anh lí nhí. 

"Không sao," Khánh Ly đứng dậy, đi về phía cô. "Nhưng từ giờ trở đi, tôi muốn cô đến đúng giờ. Thời gian là tiền bạc." 

Cô ta dẫn Minh Anh đi một vòng quanh studio. 

"Đây là khu vực thiết kế, đừng động vào bất cứ thứ gì ở đây nếu không được phép. Đây là phòng vải, cô có thể lấy chất liệu nếu cần. Và đây…" Khánh Ly dừng lại trước một căn phòng nhỏ kín mít, "là nơi cô sẽ làm việc."

Cánh cửa mở ra. Một căn phòng trống trơn, chỉ có bàn vẽ và một chiếc ghế. Tường được dán đầy hình ảnh tài liệu về bộ sưu tập mới nhất của Khánh Ly – "LỘNG LẪY", với những thiết kế đầy màu sắc và chi tiết phức tạp. 

"Tôi muốn cô minh họa lại toàn bộ collection này trong 2 tuần," Khánh Ly nói. "Nhưng trước hết, tôi cần xem thử phong cách của cô có hợp không." 

Minh Anh gật đầu, mở iPad ra. "Tôi có thể bắt đầu ngay."

"Tốt." Khánh Ly quay đi, nhưng dừng lại ở cửa. "À, và đừng làm ồn. Tôi ghét tiếng động khi đang suy nghĩ."

Cánh cửa đóng lại. Minh Anh thở phào, ngồi xuống chiếc ghế. Cô cảm thấy như một tù nhân trong chính phòng làm việc của mình. 

---

*11 giờ trưa.*

Minh Anh đã phác thảo được 3 bức, nhưng không hài lòng với bất cứ bức nào. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ – Khánh Ly đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt căng thẳng. 

"Mẹ, con đã nói là con không muốn gặp anh ta… Con bận… Không, collection này rất quan trọng với con!" 

Giọng Khánh Ly đanh lại, rồi cô ta đập mạnh điện thoại xuống bàn. Minh Anh vội quay đi, nhưng đã quá muộn – Khánh Ly nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô. 

"Cô đang nghe trộm tôi?" Khánh Ly bước vào phòng, giọng đầy thách thức. 

"Không! Tôi chỉ…"

"Thôi được rồi," Khánh Ly cắt ngang. "Cho tôi xem những gì cô đã vẽ."

Minh Anh lật iPad lại. Khánh Ly nhìn chằm chằm vào màn hình, nét mặt khó đọc. 

"Cô vẽ theo đúng phong cách của tôi," cô ta nhận xét. "Nhưng nó quá… an toàn." 

"Tôi nghĩ minh họa lookbook cần trung thực với thiết kế," Minh Anh giải thích. 

"Tôi không cần sự trung thực," Khánh Ly nói. "Tôi cần cảm xúc. Tôi muốn người xem phải thốt lên: 'Trời ơi, tôi muốn mặc nó ngay lập tức!'."

Minh Anh cắn môi. "Tôi hiểu rồi. Nhưng…" 

"Không có nhưng," Khánh Ly cắt lời. "Tôi sẽ cho cô xem thứ tôi thực sự muốn." 

Cô ta mở tủ đựng đồ, lấy ra một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm – thiết kế táo bạo với đường cắt xẻ sau lưng sâu đến thắt lưng. 

"Đây là trung tâm của bộ sưu tập," Khánh Ly nói. "Tôi gọi nó là 'Trái Tim Tan Vỡ'." 

Minh Anh chớp mắt. "Tên nghe… buồn." 

"Vì nó là như vậy," Khánh Ly đáp, giọng bỗng trầm xuống. "Thiết kế này dành cho những người dám đứng lên sau khi bị tổn thương." 

Một khoảnh khắc im lặng. Minh Anh nhìn vào đôi mắt Khánh Ly – đằng sau vẻ lạnh lùng, có thứ gì đó rất mong manh.

"Tôi sẽ thử lại," cô nói. 

Khánh Ly gật đầu, rồi bất ngờ hỏi: "Cô đã bao giờ yêu chưa?" 

Câu hỏi khiến Minh Anh giật mình. "Tôi…"

"Không quan trọng," Khánh Ly nhanh chóng nói. "Chỉ là tôi cần cô hiểu cảm xúc đằng sau thiết kế này." 

Rồi cô ta quay đi, để lại Minh Anh với chiếc váy và hàng ngàn câu hỏi. 

---

*3 giờ chiều.*

Minh Anh đã vẽ đi vẽ lại 5 lần, nhưng vẫn chưa ưng ý. Cô nhìn chiếc váy treo trước mặt – màu đỏ như máu, đường cắt xẻ như vết thương.

"Mình hiểu rồi…" 

Cô bắt đầu vẽ lại, lần này không nghĩ đến việc làm hài lòng Khánh Ly, mà vẽ theo cảm xúc thật của mình. Một phụ nữ quay lưng, chiếc váy đỏ rực như ngọn lửa, nhưng khuôn mặt trong gương lại đầy nước mắt. 

"Xong rồi…"

Cánh cửa phòng bật mở. Khánh Ly bước vào, tay cầm hai ly cà phê. 

"Cho cô," cô ta đặt một ly lên bàn. "Xem nào…" 

Khánh Ly nhìn vào bức vẽ, đôi mắt mở to. Một phút trôi qua trong im lặng. 

"Cô…" giọng Khánh Ly run nhẹ. "Cô vẽ chính xác những gì tôi cảm nhận." 

Minh Anh không dám thở. 

"Nhưng tại sao lại là nước mắt?" Khánh Ly hỏi. 

"Vì…" Minh Anh ngập ngừng. "Tôi nghĩ người mặc nó không thực sự mạnh mẽ như vẻ ngoài. Cô ấy đau khổ, nhưng giấu đi bằng vẻ hào nhoáng." 

Khánh Ly nhìn Minh Anh chằm chằm, như thể cô ta vừa bị bóc trần lòng mình. Rồi bỗng nhiên, cô ta quay đi. 

"Tôi thuê cô," Khánh Ly nói, giọng khàn đặc. "Nhưng đừng bao giờ… đừng bao giờ phân tích tôi như thế nữa." 

Cô ta bước ra, đóng sầm cửa lại. 

Minh Anh ngồi đó, tay nắm chặt ly cà phê đã nguội. Cô vừa chạm vào bức tường kính ngăn cách thế giới của Khánh Ly – và nó đã rạn nứt.

**Hết chương 2.** 

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bhtt