Chương 6: Băng Hoả Lưỡng Linh Phiến
"Bọn nhỏ, vị này chính là đến từ Nặc Đinh Thành chiến hồn Đại Sư. Kế tiếp, hắn đem dẫn dắt các ngươi mở ra chính mình Võ Hồn. Các ngươi nhất định phải phối hợp thật lớn sư tiến hành Võ Hồn thức tỉnh, gia gia chờ mong các ngươi trung có người có thể trở thành Hồn Sư"
Vị Hồn Sư có chút không kiên nhẫn "Hảo, ngươi năm ngoái cũng là này vài câu. Trở thành Hồn Sư thật sự dễ dàng như vậy sao? Ta đã đi qua sáu cái thôn trang, một cái có được hồn lực người đều không có. Cũng không có thích hợp Võ Hồn."
Lão Kiệt Khắc trong mắt toát ra một tia ảm đạm, thở dài một tiếng "Đúng vậy! Chỉ có các đại tông môn người thừa kế mới dễ dàng nhất trở thành Hồn Sư. Chúng ta này đó người thường, thật sự quá khó khăn." Một bên lắc đầu, hắn đi ra Võ Hồn Điện.
Người trẻ tuổi ánh mắt dừng ở trước mặt chín hài tử trên người, làm Võ Hồn Điện tuần tra chấp sự, hằng năm trợ giúp người thường tiến hành Võ Hồn thức tỉnh là hắn cần thiết công tác, sớm đã tập mãi thành thói quen "Bọn nhỏ, trạm thành một loạt." Đối này đó hài tử, thái độ của hắn muốn ôn hòa nhiều.
Chín đứa nhỏ xếp thành hàng đối diện hắn, Hoa Thiên Vũ cùng Đường Tam đứng cuối trái, vì Hoa Thiên Vũ nhỏ tuổi nhất nên cô nhìn bé con hơn nhiều so với mấy đứa trẻ khác.
"Ta kêu Tố Vân Đào, 26 cấp Đại Hồn Sư, là các ngươi dẫn đường người. Hiện tại, ta đem từng cái đối với các ngươi tiến hành Võ Hồn thức tỉnh. Nhớ kỹ, bất luận phát sinh cái gì đều không cần sợ hãi."
Vừa nói, Tố Vân Đào ở một bên trên bàn mở ra chính mình bao vây, từ bên trong lấy ra hai kiện đồ vật, sáu viên đen nhánh hình tròn cục đá cùng một cái lóe sáng màu lam thủy tinh cầu.
Tố Vân Đào đem sáu viên màu đen cục đá trên mặt đất bày ra một cái sáu giác hình, sau đó ý bảo phía bên phải đứa bé đầu tiên đứng ở trong đó.
"Không cần sợ hãi, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ." Vừa nói, Tố Vân Đào đôi mắt đột nhiên sáng lên, ở bọn nhỏ kinh hãi trong ánh mắt, hắn khẽ quát một tiếng, "Độc lang, phụ thể."
Tố Vân Đào cơ thể đột nhiên phát ra ánh sáng nhạt, và từ ánh sáng nhạt đó cơ thể hắn bành trướng lên như là bong bóng được thổi khí vào, tóc chuyển thành màu xám và có xu hướng dài ra. Đôi mắt hắn biến thành sâu kín màu xanh lục, đôi tay mười ngón hiện lợi trảo lập loè nhàn nhạt hàn quang. Hai vòng quang hoàn từ hắn dưới chân sáng lên, không ngừng từ dưới chân đến đỉnh đầu chỗ bồi hồi. Trong đó một cái là màu trắng, một cái khác còn lại là màu vàng, cực kỳ quỷ dị.
Đứa nhỏ đứng trong vòng tròn sợ khóc oà lên, mấy đứa trẻ khác cũng hoảng lên. Hoa Thiên Vũ thì có điểm giật mình, song cô bình tĩnh lại và quan sát. Cuối cùng cô điều cô nghĩ đến là 'Thật không ngờ có ngày mình gặp được người sói' (=w=) Đường Tam thì ban đầu cũng căng cơ bắp ra, không phải là sợ mà đề phòng, bước một bước nhẹ che trước mặt Thiên Vũ một chút. Nhưng khi thấy không có gì thì hắn thả lỏng ra một phần, tò mò quan sát cùng với phán đoán Võ Hồn của vị Tố Vân Đào này.
Tố Vân Đào đôi tay bay nhanh đánh ra, lục đạo nhàn nhạt lục quang rót vào đến mặt đất sáu viên màu đen cục đá bên trong, tức khắc, một tầng kim mênh mông quang hoa từ sáu viên cục đá trung phóng thích mà ra, hình thành một cái đạm kim sắc màn hào quang, đem phía trước đứa bé kia bao phủ ở bên trong. Được kim sắc bao phủ, đứa bé trai ngừng khóc, bình tĩnh ngơ ngác đứng đó.
"Vươn ngươi tay phải." Tố Vân Đào hai mắt nhìn chăm chú nam hài nhi, uy nghiêm mệnh lệnh.
Nam hài nhi theo bản năng vươn tay phải, tức khắc, sở hữu quang điểm trào dâng mà ra, trong phút chốc, một thanh lưỡi hái xuất hiện ở hắn lòng bàn tay. Nhìn qua, kia lưỡi hái cũng không phải ảnh ảo, mà là chân thật tồn tại.
Tố Vân Đào nhíu nhíu mày "Là khí Võ Hồn. Lưỡi hái có thể làm như vũ khí sao? Hẳn là miễn cưỡng đi." Hắn bèn đưa thủy tinh cầu trước mặt nam hài nhi "Ngươi Võ Hồn là lưỡi hái, khí Võ Hồn. Tới, làm ta thử xem ngươi có hay không hồn lực. Nếu có được hồn lực nói, cho dù là khí Võ Hồn cũng có thể tiến hành chiến hồn sư tu luyện. Rốt cuộc, lưỡi hái cũng có nhất định lực công kích."
Khi đứa nhỏ đặt tay lên, quả cầu thủy tinh không chút biến hoá. Tố Vân Đào có chút thất vọng, bảo đứa trẻ bước ra để người khác làm nghi thức. Chỉ là năm đứa nhỏ kế đều không ai có khả năng thành Hồn Sư, đến đứa bé thứ bảy có điểm thay đổi, Võ Hồn là Lam Ngân Thảo. Tố Vân Đào càng thất vọng hơn, hắn cảm giác mệt mỏi và có điểm nản nhưng vẫn cố hoàn thành công tác. Đến phiên Đường Tam thì có biến hoá nhiều hơn, kim quang quanh hắn hội tụ rất nhiều khiến Tố Vân Đào hy vọng là Võ Hồn cường đại nhưng không ngờ là Lam Ngân Thảo.
Tố Vân Đào bất đắc dĩ "Lại là một cái phế Võ Hồn, thôi ngươi lui xuống đi, cho người kế lên." Lúc trước đại lượng kim sắc quang điểm xuất hiện, vốn dĩ cho hắn hy vọng rất nhiều, nhưng cuối cùng thế nhưng chỉ là Lam Ngân Thảo, chênh lệch cảm giác lệnh Tố Vân Đào có chút khó chịu.
"Thúc thúc, ngài còn không có đối ta tiến hành hồn lực thí nghiệm đâu." Đường Tam nhắc nhở.
Tố Vân Đào kiên nhẫn mà trả lời "Không cần thử. Lam Ngân Thảo loại này phế Võ Hồn ta còn không có gặp qua ai xuất hiện quá hồn lực."
"Thúc thúc, ngài thử đi, biết đâu có hồn lực thì sao?" Hoa Thiên Vũ lên tiếng.
"Làm ta thử xem đi, thúc thúc." Đường Tam kiên trì nói.
Tố Vân Đào chần chờ chút nhưng cuối cũng vẫn cho Đường Tam thử. "Hảo đi." Thử một chút hồn lực cũng sẽ không lãng phí thái nhiều thời gian. Vừa nói, hắn đem lam thủy tinh cầu đưa tới Đường Tam trước mặt.
Đường Tam vừa đặt tay lên quả cầu, đột nhiên thủy tinh cầu sáng lên, bắt mắt lam quang từ bắt đầu một chút nháy mắt lan tràn, chớp mắt công phu, này viên thủy tinh cầu giống như là lộng lẫy đá quý giống nhau lấp lánh.
"Thiên a, thế nhưng là Tiên Thiên mãn hồn lực." Thanh quang lại lần nữa từ Tố Vân Đào trên người phóng thích, thủy tinh cầu đem Đường Tam bàn tay văng ra, lúc này, hắn lại xem trước mắt cái này nam hài nhi ánh mắt đã trở nên hoàn toàn bất đồng. Phảng phất như là đang xem một cái quái dị.
Đường Tam tự nhiên cũng phát hiện chính mình cùng mặt khác bọn nhỏ thí nghiệm tình huống bất đồng, nghi hoặc hỏi "Thúc thúc, cái gì là Tiên Thiên mãn hồn lực?"
Tố Vân Đào đang trong tình trạng nghi ngờ nhân sinh, hắn dại ra nhưng vẫn theo bản năng trả lời Đường Tam. Hắn bèn giải thích về hồn lực, Tiên Thiên mãn hồn lực là cấp bậc hồn lực tối đa. Song hắn không quên vẫn còn một đứa bé cần thức tỉnh Võ Hồn.
Hoa Thiên Vũ đứng ngay trung tâm của sáu hòn đá, đạm kim sắc quang mang lại lần nữa sáng lên. Thiên Vũ cảm giác thật dễ chịu, như là ngâm suối nước nóng, cả người trở nên thư giản lên. Cô cảm giác có gì đó truyền đến lòng bàn tay phải của mình, cô không tự chủ được vươn tay lên. Kim sắc quanh cô sáng ngời, từ lòng bàn tay cô xuất hiện một cây quạt xếp. Quạt xếp màu tím nhạt như màu Violet, trên quạt có hoa văn như vầng khói nhẹ lượn lờ, bướm bạc vui đùa với hoa tử đằng. Điểm đáng chú ý là nan quạt dài gần bằng cánh tay của Thiên Vũ, nên lúc cây quạt xếp mở to ra, chiều dài của nó gần bằng chiều cao của cô. 'Băng Hoả Lưỡng Linh Phiến' cái tên này đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
"Một cây quạt? Cây quạt còn có thể miễn cưỡng chiến đấu đi." Tố Vân Đào bèn đưa thủy tinh cầu cho Hoa Thiên Vũ, cô đặt tay lên và phát hiện nội lực của mình bị hút vào quả cầu. Thủy tinh cầu phát sáng lên, tuy không bằng Đường Tam nhưng nó vẫn sáng rực rỡ. "Hồn lực cấp 9!" Tố Vân Đào có điểm kinh sợ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip