10. Sử Lai Khắc Học Viện (2)

Bởi vì đã tiến gần về phía trước, bọn họ tự nhiên cũng có thể thấy Đái Mộc Bạch ngồi ở phía sau lão giả, Đái Mộc Bạch chẳng những là phụ trách giữ trật tự, đồng thời cũng phụ trách mang những đệ tử đã qua vòng kiểm đi vào trong học viện.

Đái Mộc Bạch lúc này cũng trông thấy được hai người Đường Tam, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra một tia mỉm cười, hướng bọn họ gật đầu, mở ra hai tay, làm ra một cái vẻ mặt bất đắc dĩ. Hiển nhiên là đang nói cho bọn họ, báo danh này phải dựa vào cố gắng của bản thân, ta không có biện pháp hỗ trợ. Hắn lúc này lại nhìn thấy sau lưng Đường Tam là một bạch sắc thiếu nữ không ai khác là Nam Cung Kha Nguyệt, Đái Mộc Bạch nhận ra đây là thiếu nữ bạch y mang quang nguyên tố nồng đập lần trước tức khắc nhìn nàng chàm chằm mang vẻ tìm tòi rồi lại liếc mắt sang Đường Tam ý muốn hỏi ' Các ngươi quen nhau à'.

Trong khi bọn họ đang dùng ánh mắt để trao đổi, đột nhiên, âm thanh kinh thu hút ánh mắt của bọn người Nam Cung Kha Nguyệt

Trên mặt lão giả phụ trách tiếp đón người báo danh lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, lúc này, đứng trước mặt hắn là một cô gái, chính đang thu bàn tay lại.

Cô gái này cũng không có cha mẹ đi theo, chỉ là một mình đơn độc. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Tóc ngắn tới tai, gọn gàng, chiều cao so với Tiểu Vũ thấp hơn nửa cái đầu, bởi vì nàng ta quay lưng về phía bọn họ cho nên nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng từ làn da trên gáy có thể phát hiện, làn da của cô gái này cực kỳ đẹp, cực kỳ trắng mịn.

"Xin hỏi, ta có thể thông qua sơ thí không?" Thanh âm của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, thiếu vài phần anh khí, nhưng nghe rất êm ái, làm người khác có cảm giác mềm yếu.

Đường Tam từ ánh mắt của Đái Mộc Bạch nhìn về phía cô gái nọ là có thể đoán được nữ hài tử này nhất định rất đẹp, bởi vì trong tà mâu của Đái Mộc Bạch, hiện ra đã không phải là băng lãnh nữa, mà là quang mang giống như con sói. Đương nhiên là loại sắc lang.

Sự kinh ngạc trên mặt lão già dần dần thu liễm, nhíu mày nói: "Ngươi tới đây, người nhà ngươi có biết không?"

Cô gái không trả lời trực tiếp mà chỉ mỉm cười nói: "Đều nói là dạy những người đến mà không có phân biệt, chỉ cần ta phù hợp với yêu cầu của học viện, các ngươi không có lý do không thu ta?"

Lão già tựa hồ do dự một chút, hướng Đái Mộc Bạch phất phất tay nói: "Mang nàng ta đi vào đi."

Lang quang trong mắt Đái Mộc Bạch rất nhanh biến mất, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, mang theo cô gái đi về phía bên trong học viện.

Các đệ tử còn lại cũng rất nhanh thông qua vòng kiểm tra thứ nhất của lão giả, rốt cuộc tới phiên Đường Tam và Tiểu Vũ. Lúc này, Đái Mộc Bạch sau khi dẫn đường cho mấy đệ tử đến khảo thí cũng đã trở về bên cạnh lão giả.

Kha Nguyệt đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Đái Mộc Bạch thay đổi, nhìn chằm chằm về phía sau lưng của mình, tựa hồ như nhìn thấy sự vật cực kỳ kỳ lạ. Nàng xoay người lại nhìn một cách vô thức, mặc dù không thất thố như Đái Mộc Bạch, nhưng trong lòng cũng thầm chấn động.

Tại phía sau của bọn họ chỉ còn lại có một đệ tử tới đăng ký, hơn nữa tựa hồ là vừa tới không lâu, đó cũng là một nữ hài tử, nhìn qua so với Kha Nguyệt và Tiểu Vũ còn nhỏ hơn một chút, mái tóc dài màu đen buông xõa trên vai, khuôn mặt cúi xuống, dáng người cao cũng tầm cô gái mặc quần trắng khi nãy, làn da cũng trắng gần như vậy. Nhưng là, cô gái này làm cho người ta có một loại cảm giác khác với những người khác.

Vóc người cực kỳ đầy đặn nhìn có chút không phù hợp với tuổi của nàng, nếu không nhìn mặt mà nói, rất có thể sẽ bị cho rằng là một cô gái trưởng thành. Trái ngược với vóc người hỏa bạo chính là vẻ mặt của cô gái rất lãnh đạm, đó là một loại lạnh phát ra từ nội tâm, cực kỳ lãnh đạm, trong đôi mắt màu đen thậm chí không mang theo một tia sinh khí. Cùng với vẻ ngoài vốn cực kỳ xinh đẹp của nàng có chút xung đột. Chân tay thon dài, hai tay để xuôi một cách tự nhiên tại hai bên người, trên người phóng thích ra cái loại băng lãnh tràn đầy tử tịch làm cho kẻ khác rất khó thích ứng.

"Các ngươi có báo danh hay không? Không nên đứng ngáng ở chỗ này." Thanh âm của lão giả mang Đường Tam, Đái Mộc Bạch cùng Nam Cung Kha Nguyệt từ trong tư duy tỉnh lại. Trên tay Đường Tam tê rần, quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiểu Vũ đang trợn mắt nhìn mình.

"Chúng ta cùng báo danh." Đường Tam cố nén đau đớn trên tay, bỏ hai mươi kim hồn tệ đã chuẩn bị từ trước vào trong hộp gỗ. Đồng thời cùng Tiểu Vũ giơ bàn tay ra.

Lão giả trước tiên nhéo nhéo ở trên tay Tiểu Vũ, gật đầu nói: "Tuổi ngươi thích hợp". Khi tay lão chuyển sang tay Đường Tam thì âm thanh ngạc nhiên lúc trước không nhịn được lại xuất hiện.

Lão giả tựa hồ có chút không tin, lại niết vài cái trên tay Đường Tam, thần sắc trên mặt nhất thời trở nên cổ quái. Ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tam, nói: "Trên tay ngươi có đúng là luyện tập hồn kỹ gì đó đúng không?"

Lão giả sở dĩ niết niết tay những người đăng ký chính là để thông qua xương bàn tay xác định tuổi chính thức, đây là không thể làm giả. Nhưng là niết tay của Đường Tam lại cực kỳ mềm dẻo, như thế nào cũng không cảm giác rõ tình trạng của xương cốt.

Đường Tam trong lòng rùng mình, gât gật đầu, nói: ""Đúng vậy."

Lão giả nhíu nhíu mày: "
Giơ tiểu thối của ngươi lên."

Đường Tam theo lời giơ tiểu thối của mình lên, đặt ở trên bàn, lão giả cách lớp vải niết tiểu thối hắn vài cái. Lão giả hướng hắn gật đầu, nói: "
Bắp thịt phát triển rất tốt. Tuổi xương thích hợp. Được rồi, phóng thích vũ hồn của hai các ngươi đi."

Đường Tam và Tiểu Vũ liếc nhau, đồng thời thúc dục hồn lực trong cơ thể.

Lam, hồng hai màu quang mang đồng thời dựng lên, bách niên hồn hoàn đồng thời xoay quanh mà lên.

Tai thỏ sinh ra, lông trắng xuất hiện trên hai tay Tiểu Vũ, thân hình theo đó mà cũng trở nên càng thêm thon dài. Vũ hồn Ngọc thỏ phụ thể.

Trong lòng bàn tay Đường Tam sinh trưởng ra <Lam Ngân Thảo> bình thường nhất, theo hồn hoàn rót vào liền nhanh chóng biến hóa thành thảo đằng giống ngày trước khi chiến đấu cùng Đái Mộc Bạch. Lão giả đối với Tiểu Vũ chỉ là tùy tiện nhìn, ánh mắt liền rơi vào trên người Đường Tam: "
Dĩ nhiên là <Lam Ngân Thảo>. <Lam Ngân Thảo> cũng có thể tu luyện nhanh như vậy sao?"

Đường Tam mỉm cười, nói: "
Sư phụ, các ngươi nơi này không phải chỉ lấy quái vật sao? Ta này có tính là quái vật hay không đây?"

Nam Cung Kha Nguyệt cũng là hết sức ngạc nhiên <Lam Ngân Thảo> cũng thật có thể tu luyện nhanh như thế sao bất quá sau đó nàng trấn tĩnh lại tinh thần quả thật tri thức là thứ sâu rộng tựa biển mà thứ nàng biết có lẽ chỉ là một giọt nước mà thôi. "Sử Lai Khắc học viện này tuyệt không tầm thường".

Tiếp đến Nam Cung Kha Nguyệt bước tới bỏ mười kim hồn tệ vào hộp gỗ rồi đưa tay của chính mình ra.

- "Tuổi hợp cách , ngươi cũng giống bọn họ phóng thích võ hồn ra đi."

Kha Nguyệt nhu thuận gật đầu lập tức phóng thích ra võ hồn của mình. Mái tóc bạch kim tung bay nhè nhẹ, đôi mắt biến thành kim sắc, đôi tay lại hơi dài ra phỏng theo hình dạng của tinh linh. Sau lưng nàng hai cánh mỏng manh hiện ra khi sắc thần thánh quang minh bất giác tràn ngập xung quanh.

Nhưng điều làm mọi người kinh sợ nhất là tổ hợp hồn hoàn của nàng , tam tử sắc hồn hoàn nương theo sự  xuất hiện của < Quang Minh Tinh Linh > mà hiện ra xoay quanh cơ thể nàng. Tam hồn hoàn từ 1000 năm trở lên lập tức là không khí xung quanh trở nên quỷ dị. Lão giả mặt ngơ ngác rồi lại dụi dụi mắt mình mấy lần.

- " Nhất hoàn là tử sắc hơn nữa lại là tam hoàn, mười hai tuổi 30 cấp quái vật một tiểu quái vật. Nữ hài tử võ hồn của ngươi rốt cuộc là gì sao ta chưa từng thấy?"

-" Võ hồn của ta là < Quang Minh Tinh Linh >, vậy ta có được cho là hợp cách hay không ". Nam Cung Kha Nguyệt hướng lão giả cung kính nói.

Trên khuôn mặt lão già hiện ra vẻ tươi cười: "Quả thực là tiểu quái vật! Mộc Bạch, dẫn bọn họ vào."

Ba người Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Tiểu Vũ bên này mang tâm tình kinh ngạc nhìn nàng. Mỗi người một suy nghĩ riêng.

Đường Tam " Nữ tử nàng xem ra còn nhỏ tuổi hơn ta và Tiểu Vũ mà tu vi lại cao hơn một bậc thật đúng là nhân ngoại hưu nhân thiên ngoại hữu thiên".

Đái Mộc Bạch" Quả nhiên là như vậy, nàng ta sợ  là nhỏ tuổi nhất trong 3 người bọn họ đi".

Tiểu Vũ " Nếu ta không phải là hồn thú trùng tu sợ là cũng nghi ngờ nàng là hồn thú chứ không phải nhân loại".

- " Các ngươi không cần phải nhìn ta  bằng ánh mắt đó đâu, ta chẳng qua là cố gắng hơn nhiều người một chút thôi".

Nam Cung Kha Nguyệt thấy vẻ mặt của mấy người bọn họ bèn mỉm cười lên tiếng đánh thức bọn họ.

Đi theo sau Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Tiểu Vũ cùng Nam Cung Kha Nguyệt tiến vào Sử Lai Khắc học viện, cũng chính là cái thôn kia.

Đái Mộc Bạch nói: "Biết các ngươi có thể thuận lợi thông qua mà, cửa sau hẳn là cũng không có vấn đề gì". Vừa nói, hắn vừa không kiềm chế được phải quay đầu nhìn về phía cửa học viện.

Tiểu Vũ tức giận nói: "Nhìn cái gì? Lại muốn hại nữ hài tử nhà người ta sao?"


Đái Mộc Bạch nhíu mày nói: " 
Ngươi thì biết cái gì. Ta cảm nhận trên người nữ hài kia có khí tức rất thân thiết với ta, chẳng những là cùng loại mà lại có một loại cảm giác có thể hỗ trợ nhau. Trong vũ hồn, gặp được người có vũ hồn có thể hỗ trợ lẫn nhau cực kỳ khó khăn. Khi gặp được người như vậy, nếu liên thủ với nhau thì thực lực của vũ hồn bản thân nhất định sẽ gia tăng vài thành. Đây chính là Vũ Hồn dung hợp kỹ"

Tiểu Vũ thất thanh cười lớn, nói: " 
Nói như vậy thì vũ hồn của nữ hài tử kia hẳn là con hổ cái rồi?"

Trên mặt hiện ra vài nét xấu hổ, Đái Mộc Bạch nói: "
Cũng có thể như vậy lắm."

Tiến vào thôn, có thể thấy, tất cả đều là kiến trúc làm bằng gỗ, kiến trúc nơi này dùng bốn chữ giản đan phác tố để hình dung là thích hợp nhất. Đi thêm một không quá xa, Đái Mộc Bạch dẫn bọn họ tới một mảnh đất trống. Vòng quanh là những gian nhà gỗ, khu đất trống này ước chừng năm trăm thước vuông, đây chính là trung tâm của Sử Lai Khắc học viện. Các thí sinh thông qua lần sơ thí lúc trước đều tụ tập tại đây, hồn lực ba động là cho không khí run rẩy không có quy tắc. Đái Mộc Bạch chỉ về phía trước nói: " Cửa thứ hai của các ngươi sẽ tiến hành tại chỗ này, sư phụ sẽ nói cho các ngươi rõ cần làm như thế nào. Ta còn muốn đi ra xem, nếu vũ hồn của nữ hài kia thực sự cùng ta khế hợp mà nói, thì bằng giá nào ta cũng muốn bắt nàng ta lại."

Nói xong, Đái Mộc Bạch vội vã rời đi. Nghe theo lời hắn, bọn người Kha Nguyệt tiến về phía trước, đứng ở sau hàng các thí sinh đang đứng.

Đúng lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

Bán Hương Tràng, bán hương tràng đây. Tiều nhất tiều, khán nhất khán, tẩu quá lộ quá bất yếu thác quá. Hương tràng nhãn hiệu Áo Tư Tạp hương vị thơm ngon. Giá rẻ mà số lượng lại nhiều. Chỉ năm đồng tệ một cái. Ăn hương tràng thương hiệu Áo Tư Tạp, cam đoan các ngươi càng dễ dàng thông qua khảo thí nhập học.
Đường Tam cùng Tiểu Vũ , Nam Cung Kha Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cách đó không xa có một người đang đẩy một cái xe và rao bán. Từng đợt mùi thơm từ trên xe truyền ra, đã có một chút đệ tử đang đứng xếp hàng đi đến mua.

Sau chiếc xe đẩy là một người mặc bộ đồ xám đơn giản, mái tóc ngắn chỉnh tề, râu quai nón đầy mặt, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa thật lớn, ánh mắt không ngừng lưu chuyển, chuyên môn nhìn về phía những nữ hài tử trong đội ngũ. Tiểu Vũ tự nhiên cũng khó chạy khỏi ánh mắt đảo qua của hắn. Rất khó tin tưởng, cái loại âm thanh nhẹ nhàng của nữ tử lại là từ trong miệng của một đại hán có ngoại mạo thô hào như thế phát ra.

Đường Tam nhìn Tiểu Vũ nói: "
Phía trước còn mấy người, điểm tâm ngươi cũng không ăn nhiều lắm, có muốn ăn hương tràng không? Còn ngươi thì sao?" Câu trước hắn là nói với Tiểu Vũ , câu sau lại nói với Nam Cung Kha Nguyệt.

Tiểu Vũ nghiêng đầu nói: " 
Ngửi mùi cũng không tệ lắm. Vậy thử xem sao."

Nam Cung Kha Nguyệt từ chối: " Ta không cần đâu ngươi mua cho nàng đi".

Đường Tam gật đầu, để cho Tiểu Vũ đứng xếp hàng còn mình tiến lại xe hàng ở phía xa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip