50. Mục Đích Thành Công
Trong lời nói của Tiểu Vũ mặc dù có một số điểm nghi vấn, nhưng dù sao nàng cũng sống sót trở về mọi người tự nhiên là tin tưởng.
Triệu Vô Cực gật đầu nói: "Quay lại là tốt rồi, lúc ngươi bị bắt đi, hai mắt của Tiểu Tam đỏ lừ, đòi Áo Tư Tạp đưa cho Ma cô tràng để đuổi theo ngươi..." Lập tức, hắn ngắn gọn đem sự tình phát sinh, hết thảy nói một lượt.
Nghe Triệu Vô Cực nói, Tiểu Vũ hai mắt đỏ ửng, nước mắt giống như diều đứt dây không ngừng chảy xuống. Nhìn màn huyết vụ vây xung quanh Đường Tam, thì thào lẩm bẩm: "Ca, ngươi ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì. Đều là do ta không tốt. Đều do ta làm cho ngươi lo lắng, làm cho ngươi phải chạy đến đây. Chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại, ta có thể làm bất kỳ điều gì." Tiểu Vũ thực sự hy vọng, mong ý chí Đường Tam đủ kiên định để vượt qua được cửa ải khó khăn.
Nếu cỗ năng lượng từ hồn hoàn của Nhân Diện Ma Chu không bị phân tách ý thức, nhất định sẽ đem thân thể Đường Tam phá tan, nhưng là không có nếu như năng lượng lăng lệ trong hồn hoàn ngược lại, lại bị Nam Cung Kha Nguyệt hấp thu từng chút từng chút một, khiến cho nó không ngừng suy yếu đi.
Đường Tam bây giờ gặp phải vấn đề mấu hốt là sau khi hấp thu năng lượng của hồn hoàn, làm thế nào dung nhập được với Huyền thiên công và vũ hồn Lam Ngân Thảo. Mặc dù Lam ngân thảo thân hình nhỏ yếu, đối với lực lượng bên ngoài không hề có bài xích. Nhưng năng lượng hồn hoàn của Nhân Diện Ma Chu do Nam Cung Kha Nguyệt thanh lọc lại mang quang nguyên tố vô cùng bá đạo, vũ hồn Lam ngân thảo dường như có chút hấp thu không nổi, chính quá trình xung đột giữa hai lực lượng này gây ra cho Đường Tam sự thống khổ đến cùng cực. May là trước khi hấp thu hồn hoàn hắn đã ăn một cây Khôi Phục hương tràng của Áo Tư Tạp, nếu không lúc này e rằng thể lực của hắn không chịu nổi.
Nguồn năng lượng đến từ Nhân Diện Ma Chu dù là bạo ngược hay ôn hòa đều gây ra cho Nam Cung Kha Nguyệt và Đường Tam nỗi thống khổ kịch liệt mà người ngoài không cách nào tưởng tượng nổi.
Rốt cục, trước ý chí kiên định của Kha Nguyệt, năng lượng bạo ngược trong cơ thể bắt đầu thỏa hiệp, quá trình hấp thu chuyển thành quá trình dung nhập lẫn nhau. Bên kia huyết châu không còn tràn ra khỏi thân thể Đường Tam nữa, lông mày Đường Tam giãn ra vài phần, một tầng quang mang màu lam nhàn nhạt bắt đầu lặng lẽ từ trong cơ thể hắn tràn ra.
Triệu Vô Cực vui mừng lẫn sợ hãi nói: "Thành công rồi. Thời khắc nguy hiểm nhất đã qua rồi. Bây giờ là quá trình chuyển hóa hồn lực. Đám hài tử này quả nhiên không hổ là kẻ sáng tạo ra kỳ tích, có thể đứng vững như thế trước hồn hoàn Nhân Diện Ma Chu hai ngàn năm tu vi. Cái thế Long Xà bọn họ quả thật cũng đã may mắn. Nếu như cháu gái họ hấp thu cái hồn hoàn này, sợ rằng đã bị tan xác không chừng."
Nương theo quang mang màu vàng kim được phóng thích, thân ảnh của tinh linh bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hồn lực cùng quang nguyên tố được thu trở lại võ hồn Nam Cung Kha Nguyệt liền mở mắt. Hồn lực hùng hậu của nàng ngay lập tức cho nàng biết nàng vừa đột phá 34 cấp hồn lực, trong một ngày đột phá 3 cấp hồn lực quả thật rất khó tin mà hiện tại trờ nàng ai cũng không có tâm trí để ý đến vấn đề này. Nam Cung Kha Nguyệt hướng đến mọi người nói: " Việc chuyển xuất hồn hoàn thành công tốt đẹp còn lại việc có thể thiếp nhận được năng lượng hồn hoàn hay không phải dựa vào hắn."
Tiểu Vũ lo lắng hỏi Nam Cung Kha Nguyệt: " Kha Nguyệt ca ca có phải sắp thành công rồi hay không?"
Lúc nhìn thấy thân ảnh Tiểu Vũ đứng cạnh đoàn người Nam Cung Kha Nguyệt thoáng ngạc nhiên xong cũng đáp lời nàng: " Ta cũng không biết Đường có thành công hay không tất cả phải dựa vào ý chí của hắn thôi, ta chỉ có thể tận lực khống chế quang nguyên tố chấp nhận hắn thôi."
Nam Cung Kha Nguyệt vừa dứt lời từ vị trí của Đường Tam một vài đợt sóng năng lượng không ngừng lan ra xung quanh. Triệu Vô Cực bảo mọi người tất cả lùi về phía sau một chút, hắn biết, đây là bởi vì lực lượng Đường Tam mới tăng lên, có chút khống chế không được nên mới tạo thành tình trạng tràn hồn lực ra ngoài. Với tình huống thân thể Đường Tam, có thể khống chế được năng lượng này mới là kỳ quái.
"A"
Mọi người ở đây cho rằng đại cục đã định, đột nhiên, lông mày vốn đã giãn ra của Đường Tam chợt nhíu lại. Trong miệng phát ra một tiếng hét thảm, thân thể đang khoanh chân ngồi bỗng rung động một trận kinh liệt, ngực nhô lên, cả nửa thân trên nhô lên, hình dáng kinh khủng làm cho mọi người sợ hãi.
"Ca".
Tiểu Vũ bật hô một tiếng, nước mắt chảy ra, nắm tay gắt gao, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không hay. Triệu Vô Cực cũng kinh hãi.
Nam Cung Kha Nguyệt cũng không dự liệu được chuyện này.
Vừa xảy ra vấn đề gì?
Đang lúc mọi người giật mình, đột nhiên, nương theo âm thanh của tiếng vải bị xé. Quần áo sau lưng Đường Tam trong nháy mắt bị xé rách. Đái Mộc Bạch đứng sau lưng hắn chứng kiến rõ ràng, từ sau lưng Đường Tam, hai bên của xương sống, mỗi bên có bốn cái nắm tay lớn nhỏ nổi lên.
"Đây là cái gì?"
Theo âm thanh của Đái Mộc Bạch, mọi người mới phát hiện ra biến hóa sau lưng Đường Tam.
Lúc này Đường Tam phảng phất lại phải chịu một nỗi thống khổ vô cùng lớn, huyết châu lại từ dưới da tràn ra ngoài, toàn thân rung động kịch liệt. Ngay sau đó tám cái cục nhỏ vừa nổi lên chợt vỡ tan, kỳ dị hơn chính là, da lưng Đường Tam cũng không có co lại, rồi tám vật thể màu tím từ tám vết thương chui ra với tốc độ kinh người. Sau khi tám cái cục nhỏ vỡ tan rồi lại mọc ra vật thể màu tím, Đường Tam cả người dường như buông lỏng, nét mặt giãn ra, nhưng thân thể vẫn tiếp tục rung động kịch liệt như cũ.
Mọi người nhìn kỹ lại, vật thể màu tím trong chớp mắt đã dài hơn một thước, hơn nữa với tốc độ kinh người như cũ, tiếp tục dài ra đến một thước rưỡi thì thoáng dừng lại một chút, rồi lại dài ra, giống như các đốt ngón tay vậy, từ khớp nối lại kéo dài ra theo nhiều hướng.
"Này, đây là..."
Tám vật thể màu tím kéo dài đến quá ba thước mới ngừng lại. Toàn thân mỗi vật thể màu tím đậm, mặt ngoài nhìn qua cực kỳ sáng bóng, vị trí ở sát sau lưng Đường Tam thô và dày nhất, theo hướng ra ngoài từ từ nhỏ lại, cuối cùng giống như một mũi dùi sắc bén.
"Đó không phải là chân của Nhân Diện Ma Chu hay sao?"
Nhìn Đường Tam, lại quay ra nhìn thi thể Nhân Diện Ma Chu bên cạnh, mọi người giật mình phát hiện, vật thể xuất hiện sau lưng Đường Tam không khác gì chân của Nhân Diện Ma Chu, chỉ có điều nhỏ hơn một chút, nhưng sáng bóng hơn, thậm chí còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Triệu Vô Cực tự nhủ thầm, hắn đã từng gặp qua không ít tình huống hồn sư hấp thu hồn hoàn, nhưng tình cảnh này thì từ khi sanh ra đến nay hắn mới lần đầu tiên chứng kiến. Trong lúc nhất thời không khỏi mất đi năng lực phán đoán. Chuyện kỳ dị còn chưa có chấm dứt. Tám cái chân sau lưng Đường Tam kéo dài ra phía sau, bắt đầu dựng lên, bốn chân phía dưới chậm rãi cắm xuống đất, dĩ nhiên đem thân thể Đường Tam đang khoanh chân ngồi trên mặt đất nâng lên không trung. Lúc này Đường Tam giống như có tám cánh tay dài hơn ba thước, nhìn cực kỳ quỷ dị. Thân thể Đường Tam cuối cùng cũng ngừng rung động, quần áo trên người toàn bộ bị xé rách, dần dần, Lam ngân thảo chậm rãi quấn quanh cơ thể, tựa như một cái kén khổng lồ đem Đường Tam dấu bên trong, chỉ còn lại mấy cái chân chậm rãi động đậy để bên ngoài.
Đám đệ tử Sử Lai Khắc học viện căn bản không rõ tại sao lại biến thành như vậy ngay cả Nam Cung Kha Nguyệt cũng không giải thích được việc vừa xảy ra, từ trong cái kén không ngừng phát ra âm thanh xương cốt va chạm, còn về phần Đường Tam rốt cục là bị làm sao thì không ai biết.
Chờ đợi, là điều duy nhất bọn họ có thể làm bây giờ. Nhưng không ai ngờ lần chờ đợi này lại kéo dài đến như vậy. Lúc Áo Tư Tạp hấp thu hồn hoàn, trước sau cũng chỉ mất gần nửa canh giờ là hoàn thành, nhưng sau khi Đường Tam bị Lam Ngân Thảo ngu ngốc nhốt bên trong, thời gian như đọng lại, chung không có một động tĩnh gì. Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, sắc trời từ hắc ám từ từ trở nên sáng ngời, rồi lại từ sáng ngời trở nên hắn ám. Suốt mười hai canh giờ chờ đợi, mọi người đều uể oải không chịu nổi, nhưng cũng không ai dám phân tâm. Bọn họ chỉ có thể ....chờ đợi.
"Ân"
Một tiếng rên rỉ yếu ớt khiến thần chí Tiểu Vũ đang có chút mơ hồ bỗng choàng tỉnh, nàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Đường Tam lúc này trên thân không có một cái gì che đậy, trên người toát ra một cảm giác cực kỳ rõ ràng, không phải là cảm giác khoa trương, nhưng lại tràn ngập cảm giác lực lượng. Dưới lớp da mơ hồ có vầng sáng tử sắc luân chuyển, cả người lơ lửng trên không trung .Cả người hắn tràn ngập một loại cảm giác tà dị.
Lúc này những người khác cũng đều đã chú ý tới biến hóa của Đường Tam. Chu Trúc Thanh, Nam Cung Kha Nguyệt cùng Trữ Vinh Vinh chứng kiến hắn xích lõa toàn thân vội vàng xoay người ngượng ngùng không dám nhìn nữa. Tiểu Vũ mặc dù đồng dạng thẹn thùng, nhưng an nguy của Đường Tam đối với nàng mà nói còn quan trọng hơn, cố nén tâm trạng ngượng ngùng, nàng chăm chú nhìn kỹ Đường Tam như cũ. Hai vàng một tím, ba cái hồn hoàn cao thấp xoay vòng quanh thân thể Đường Tam. Cái hồn hoàn màu tím nhìn cực kỳ rõ ràng chứng tỏ hắn thành công hấp thu hồn hoàn vượt niên hạn hơn nữa cũng giúp Nam Cung Kha Nguyệt đạt mục đích của mình.
"Ca" Tiểu Vũ nhịn không được nhỏ giọng kêu một tiếng.
Biến hóa của cơ thể, ngay cả bản thân Đường Tam cũng không rõ ràng, toàn thân lập tức mất đi thăng bằng, từ trên không té xuống.
"Cẩn thận." Tiểu Vũ kinh hô một tiếng, mở hai tay ra tiếp lấy thân thể Đường Tam. May mắn thực lực của nàng không thấp, Đường Tam ước chừng rơi từ độ cao hai thước, xung lượng cũng không quá lớn, vừa lúc được Tiểu Vũ đỡ lấy. Sau lưng tám cái chân đồng thời hướng vung lên trời, nhìn qua mặc dù quái dị, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến cử động của Đường Tam. Một mùi quen thuộc truyền vào đầu mũi, Đường Tam trước tiên là trở tay ôm lấy thân thể Tiểu Vũ,
"Ta, ta không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Tiểu Vũ, thật là ngươi sao?".
"Ca, đều là tại ta không tốt, làm cho ngươi lo lắng." Tiểu Vũ nghẹn ngào nói.
Đường Tam lắc đầu. "Ngốc ạ, là ta không tốt mới đúng. Là ta không có bản lãnh, không bảo vệ tốt ngươi."
"Khụ.... khụ...."
Tiếng ho khan làm hai con người đang trong tâm trạng buồn vui bừng tỉnh lại.
Người ho khan là Đái Mộc Bạch. "Tiểu Tam, mặc dù ta thừa nhận, tiền vốn(tiểu huynh đệ) của ngươi quả là không tồi. nhưng ngươi ít nhất cũng phải mặc quần áo vào chứ, dù sao ở đây còn có nữ hài tử."
Đường Tam sửng sốt một chút, ý thức nhìn lại toàn thân mình, lúc này hắn mới phát hiện ra, trên người ngay cả một mảnh vải cũng không có. Tiểu Vũ lúc này đã tỉnh lại, nhất thời mặt đỏ bừng cười xấu hổ, vội vàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn không chịu rời khỏi ngực Tiểu Tam, đầu như chôn vào trong ngực hắn không chịu ngẩng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip