14, Người quen
Không để mọi người chờ lâu lắm, Ngọc Sơ Huy đã tỉnh lại.
. . . . .
Trong căn phòng nhỏ chỉ bày trí vài món gia dụng đơn giản, một người thiếu niên có vẻ ngoài tinh xảo nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi vào, vài tia nắng nho nhỏ chiếu lên mặt thiếu niên, thoáng chốc trông người nọ thật yếu ớt mong manh làm sao.
Bất chợt, bàn tay buông thõng trên giường cử động một chút, khóe mắt run rẩy rất nhỏ, cho biết người thiếu niên đã tỉnh giấc sau giấc ngủ dài.
Đường Tam vừa vặn bước vào phòng, với nhãn lực của Tử Cực Ma Đồng, cậu đương nhiên thấy được hành động nhỏ bé kia.
Thiếu niên vội vàng đặt đồ lên bàn gỗ, đứng cạnh giường, chờ đợi người trên giường tỉnh lại.
Ngọc Sơ Huy cảm giác bản thân trải qua một giấc mơ thật dài, cũng thật đẹp. Nơi đó có cậu, có sư phụ ít khi nói cười nhưng hành động lại dịu dàng vô cùng, có một thiếu niên tóc đen sẫm cậu từng ngưỡng mộ mỉm cười tiêu sái đứng ngược trong nắng.
Tiểu Huy, lại đây nào.
Thiếu niên giương hai tay, thanh âm trầm lắng ôn nhu nói với cậu.
Có điều, chỉ là giấc mộng thôi.
Ngọc Sơ Huy từ từ mở mắt, tầm nhìn từ mờ tối chuyển sang rõ ràng hơn. Đập vào mắt cậu là trần nhà gỗ vừa quen vừa lạ, và khuôn mặt vui mừng của Đường Tam.
“Ngươi tỉnh rồi.”
“Ừ. . .”
Cậu đáp, giọng nói khô khốc khàn khàn vang lên. Thiếu niên chậm chạp chống tay ngồi dậy, từ chối sự giúp đỡ của Đường Tam. Sau đó, một tay khẽ xoa ấn đường, mái tóc lam nhạt che khuất đi nửa gương mặt khiến Đường Tam nhìn không rõ biểu cảm lúc này của cậu.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Ngọc Sơ Huy hỏi.
Đường Tam săn sóc đưa cho thiếu niên ly nước tiện thể đáp lại câu hỏi.
“Chỉ mới ba ngày thôi. Đại Sư nói chờ ngươi tỉnh lại liền tiến hành huấn luyện cho mọi người. Để ta gọi ngài ấy đến xem ngươi.”
Ngọc Sơ Huy không chối từ, nhận lấy nó và uống một ngụm. Nước tràn vào cổ họng, nhất thời khiến yết hầu khô khốc trở nên dễ chịu hơn, giọng nói cũng không còn khàn khàn quái dị như lúc đầu nữa.
Cậu nhìn Đường Tam rời khỏi phòng gọi người tên “Đại Sư” kia, nhắm mắt lại, cảm nhận hồn lực trong cơ thể, đồng thời kiểm tra thương thế của bản thân.
Quả nhiên như cậu nghĩ, trong người cậu giờ nát bét cả rồi. Cưỡng ép sử dụng lĩnh vực, cái giá phải trả không hề rẻ chút nào.
Thiếu niên giơ tay che đi nửa khuôn mặt, môi mím lại, thân hình run rẩy. Chẳng qua, trong chớp mắt, Ngọc Sơ Huy thu phục tốt tâm trạng tồi tệ của mình, treo lên biểu cảm lãnh đạm như mọi hôm.
Không một ai biết rằng, người thiếu niên này cũng như bao kẻ khác, có nỗi khổ của bản thân.
Ngọc Tiểu Cương bước vào phòng, thấy khuôn mặt bình thản của Ngọc Sơ Huy, mày chợt nhíu lại rồi nhanh chóng hạ xuống. Đến khi hắn thấy cặp dị đồng kỳ lạ của thiếu niên, lập tức nhướng mày.
Ngọc Sơ Huy nghe được bước chân của hai người, xoay đầu nhìn về phía cánh cửa, đồng tử mở to, ngơ ngác xem người đến.
Cư nhiên là ông ấy.
Đường Tam đi sau lưng Đại Sư, đương nhiên thấy được cặp mắt kỳ quái và biểu tình của Ngọc Sơ Huy. Đầu óc vừa chuyển, lập tức minh bạch chuyện gì đang xảy ra, cậu sáng suốt chọn việc im lặng đứng sau lưng thầy mình.
Ngọc Tiểu Cương thở dài, biết thằng bé nhận ra mình, kéo chiếc ghế gỗ gần đó ngồi xuống. Đồng thời, ông quay đầu sang phía học trò nhà mình, ôn tồn giao việc cho cậu bé.
“Tiểu Tam, con đi nói với những người còn lại rằng Tiểu Huy tỉnh rồi. Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai bắt đầu buổi huấn luyện.”
Đường Tam không nói nhiều, gật đầu lễ phép đáp lại liền rời đi. Lúc ra khỏi phòng, cậu tri kỷ đóng lại cửa lớn, để cho hai người không gian riêng trò chuyện với nhau. Đường Tam không nghĩ nhiều về việc làm của Đại Sư, cậu chỉ cần biết, sư phụ làm thế ắt có lý do của mình.
Cơ mà, cặp dị đồng kia của Ngọc Sơ Huy khiến Đường Tam có hơi lo lắng.
Đợi Đường Tam đi rồi, Ngọc Tiểu Cương mới dời tầm nhìn sang thiếu niên trên giường, thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Ngọc Sơ Huy, tâm tình phức tạp khốn khổ đan xen lẫn nhau.
Bầu không khí bỗng dưng trở nên ngột ngạt hơn, hai thầy trò không ai nói chuyện với nhau, chờ đợi người kia lên tiếng. Cuối cùng, Ngọc Tiểu Cương tự mình đánh vỡ bầu không khí trầm trọng trước mắt, đôi tay giao nhau trên hai đầu gối run rẩy rất nhanh, thanh âm khàn khàn hỏi.
“Tông chủ, vẫn khỏe chứ?”
Hắn thật sự rất sợ, sợ người kia trong lòng đã không còn đứa con trai bất hiếu này.
Ngọc Sơ Huy ngây người một lúc, sau lại hoàn hồn, khẽ đáp. Ngữ khí của cậu chỉ có kính trọng và ôn nhu tột cùng.
“Sư phụ rất nhớ ngài. Sư phụ nói rằng ngài hãy về gia tộc thăm ông ấy đi.”
Quay về gia tộc sao? Những kẻ cao cao tại thượng kia dễ dàng đồng ý một tên phế vật như hắn trở về à? Ngọc Tiểu Cương cười khổ, niềm vui nho nhỏ lập tức bị sự tự ti và đau đớn vùi lấp. Hơn ba mươi năm rồi, ba mươi năm qua hắn chưa hề qua về nơi đó, cũng chưa nhìn thấy vị phụ thân đáng kính kia.
Hắn luôn nói với Đường Tam, không có phế võ hồn chỉ có phế hồn sư, nhưng hắn chưa bao giờ thoát ra khỏi được cái chấp niệm này, sự tự ti thuộc về một tên phế vật.
Ngọc Sơ Huy thấy rõ biểu tình khốn khổ của Đại Sư, không cần nghĩ cũng biết ông ấy đang tự trách bản thân. Những năm qua ở trong tông môn tu luyện, cậu đương nhiên nghe được những lời đàm tiếu về Đại Sư, bọn họ nói rằng ông ấy thật làm mất mặt gia tộc, không xứng đáng được ghi tên lại trong gia phả.
Cho dù cố gắng thế nào, ông ấy vẫn không thể thoát được cái danh phế võ hồn bọn họ áp đặt lên người ông.
Dù vậy, mỗi lần Đại Sư gặp cậu và huynh ấy, luôn giảng giải về tri thức võ hồn mà ông tự hào, nói về quy tắc chung ở giới hồn sư, truyền lại biết bao kinh nghiệm quý báu cho hai người họ.
Trong thâm tâm cậu, Đại Sư là người cậu kính trọng nhất chỉ sau sư phụ.
“Tiểu Cương thúc, ngài về một lần thôi cũng được. Sư phụ thật sự nhớ thúc lắm. . .”
Cả người Ngọc Tiểu Cương run lên, hắn nhắm mắt, đè ép lại tâm tình không xong của mình, trầm giọng đáp. Chỉ là, giọng nói run rẩy của hắn sao có thể che giấu được Ngọc Sơ Huy chứ?
“Tiểu Huy, đừng nói nữa. . . Ta sẽ không trở lại nơi đó.”
“Tiểu Cương thúc. . .”
Biết không thể lay chuyển được quyết định của Đại Sư, Ngọc Sơ Huy chỉ thở dài một hơi. Bao năm không gặp, tính tình thúc ấy vẫn như ngày nào, mà cậu cũng hiểu được cái tính cứng đầu của mình rốt cuộc xuất phát từ đâu.
Không hổ là chú cháu sao. . .
Ngọc Tiểu Cương điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, thoắt cái đã biến về hình tượng trầm ngâm ít nói hằng ngày. Hắn hắn giọng, thanh âm mang chút khàn khàn hỏi thẳng vấn đề Ngọc Sơ Huy không muốn nói nhất.
“Lĩnh vực của con sao biến dị càng lúc càng hướng về phía tệ vậy. Nói rõ cho ta nghe về tác dụng phụ của nó, con đừng hòng qua loa trước mặt ta.”
Thiếu niên cười khổ một tiếng, biết chuyện không thể giấu được nữa, ngoan ngoãn đáp lời.
“Thúc biết được sức mạnh của nó từ thầy Triệu rồi đúng không? Hôn mê và cơ thể suy yếu chỉ là ảnh hưởng nhỏ nhất của nó thôi. Loại lĩnh vực này không hề hoàn mỹ như mọi người nghĩ. Càng tu luyện lên cảnh giới cao, hàn khí từ lĩnh vực sẽ nồng đậm hơn, số lượng sẽ bám vào cơ thể càng dày đặc. Đến thời gian nhất định, khi cơ thể chịu không nổi hàn khí chứa trong người thì nó sẽ bùng nổ, lúc đó chỉ có chết mà thôi.”
“Nó cũng như độc của Bích Lân Xà, có điều Bích Lân Xà không hạn chế tuổi thọ tu luyện của người. Hàn khí của lĩnh vực Cửu Thiên Băng Long không tốt bụng đến thế, tuổi thọ của người sở hữu võ hồn chỉ có đến hai mươi lăm. Muốn tránh khỏi vấn đề này chỉ có cách tu luyện lên Hồn Đấu La hoặc Phong Hào Đấu La thôi.”
Có điều, tu luyện lên được Hồn Đấu La trước hai mươi lăm tuổi dễ vậy sao?
Trên đại lục này chưa từng xuất hiện quá trường hợp này, ngay cả giáo hoàng hiện tại của Võ Hồn Điện còn không làm được thì nói chi đến đứa nhóc sắp chết như cậu.
Ngọc Tiểu Cương trầm mặc, không hề đáp lại câu trả lời đầy sự chế giễu của Ngọc Sơ Huy. Qua một hồi lâu, hắn chỉ hỏi một câu duy nhất.
“Tình trạng hiện giờ của con thế nào?”
Thiếu niên cười cười, nụ cười không đẹp chút nào.
“Chỉ sợ lần cưỡng chế sử dụng vừa rồi, cơ thể lẫn hồn lực đều ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhẹ thì tu luyện gian nan một chút, nặng thì tuổi thọ giảm xuống.”
Ngọc Sơ Huy ngước mắt, cặp dị đồng vô thần nhìn về khoảng không trước mặt.
“Lần này, chắc con chỉ sống được hơn hai mươi tuổi thôi.”
Một đứa trẻ mới mười hai tuổi, chưa gì đã biết thời gian bản thân sống không lâu như người thường, cỡ nào tuyệt vọng.
Có điều, Ngọc Sơ Huy quen với điều này rồi.
Bầu không khí lần nữa trở nên nặng nề, Đại Sư cúi đầu suy tư, Ngọc Sơ Huy ngẩn người nhìn ra phía cửa sổ.
“Nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu huấn luyện rồi.”
Ngọc Tiểu Cương căn dặn, liền đứng dậy rời khỏi phòng của thiếu niên. Ngọc Sơ Huy ậm ừ đáp lại, liền ngồi xếp bằng trên giường tu luyện. Chẳng qua, trước khi đi, Đại Sư để lại cho cậu câu nói.
“Tiểu Huy, ta sẽ cố gắng hết sức giúp con lên Hồn Đấu La.”
Thiếu niên tóc lam ngạc nhiên, hoàn hồn lại thì người đã đi mất. Cậu lắc đầu, cười thầm một tiếng.
“Cảm ơn ngài, Tiểu Cương thúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip