Chương 9: Vai chính nhanh gọi Tiểu Vũ tỷ!!

Edit: Nhất Tiếu Y

Tiểu Vũ có chút quái dị nhìn Đường Tam: "Ngươi xác định?"
Đường Tam gật gật đầu, nói: "Xác định."

Tiểu Vũ đem giáo phục của mình đặt ở một bên, trên mặt hiện lên vài phần hưng phấn: "Được nha~, kia đến đây đi."

Không đợi Đường Tam phản ứng lại đây, nàng đùi phải đã uốn gối dựng lên, mũi chân nháy mắt bắn ra, thẳng đến Tiểu Tam cằm đá vào. Nhìn qua lực lượng cũng không quá lớn nhưng tốc độ lại cực kì nhanh, dọa Đường Tam nhảy dựng.

Thân thể triều bên trái chợt lóe, tránh ra đá tới chân, đồng thời tay phải chụp vào Tiểu Vũ cổ chân chỗ, chân phải thói quen tính bước ra, bả vai dựa hướng Tiểu Vũ ngực. Dùng đến thức tiêu chuẩn thứ nhất của Thiết Sơn. Trong tình huống bình thường, Tiểu Vũ một chân chống đỡ thân thể bị Đường Tam tấn công như vậy, nàng tất nhiên sẽ bị quăng ngã ngã bay đi ra ngoài.

Tất Nhiên, Đường Tam vẫn có chừng mực, y đã nghĩ kỹ trong lòng rồi. Chỉ cần Tiểu Vũ một bên mất đi cân bằng, lấy tốc độ của bản thân, tuyệt đối vẫn kịp giữ chặt nàng, đồng thời một chiêu của mình cũng không dùng lực quá lớn. Chỉ cần xem như tỷ thí qua, cũng liền tính quá quan.

Thẩm Tu tới lui hai cái đùi, hứng thú bừng bừng nhìn, ngẫu nhiên sẽ kinh ngạc cảm thán ra tiếng, mặt khác các học viên cũng đều ở tập trung tinh thần nhìn Đường Tam cùng Tiểu Vũ động thủ, Vương Thánh mắt thấy Đường Tam động tác, trong mắt tia sáng kỳ dị liên tục, nỗ lực ghi nhớ.

Hắn phát hiện, Đường Tam động tác tuy rằng rất ngắn gọn, nhưng lại phi thường hữu hiệu.

Nhưng mà, sự tình cũng không phải dựa theo Đường Tam giả thiết kịch bản tiến hành đi xuống.

Vào lúc tay phải Đường Tam mới vừa bắt lấy Tiểu Vũ cổ chân, đột nhiên cảm thấy trong tay vừa trợt, nhất định phải được một trảo thế nhưng thất thủ. Ngay sau đó, Tiểu Vũ đá trống không chân thuận thế một hoành, đã đáp ở trên vai hắn. Đối mặt Đường Tam đâm lại đây vai phải, nàng đôi tay nhẹ nhàng một chắn, chân phải ở Đường Tam đầu vai mượn lực, một khác chân cũng nâng lên, thuận thế leo lên Đường Tam bên kia đầu vai.

Lúc này bộ dáng nhìn qua thập phần quái dị, Tiểu Vũ hai cái đùi thế nhưng quấn lên Đường Tam cổ, mượn dùng Đường Tam đầu vai trước đỉnh chi thế, thượng thân ngửa ra sau, song chưởng chống ở trên mặt đất, mềm mại hai chân giống như là lò xo giống nhau, thế nhưng liền như vậy xoắn lấy Đường Tam cổ đem hắn về phía sau quăng ngã ra. Đường Tam không có kinh nghiệm cùng nữ hài tử giao thủ, ngay tại thời điểm đầu tiên Tiểu Vũ điều chân quấn lên cổ y. Đường tam vốn dĩ có thể làm ra một ít phản ứng nhưng bởi vì chân nâng lên, Tiểu Vũ ống quần tự nhiên trượt xuống vài phần, dán lên Đường Tam cổ cẳng chân đã không có che lấp, trắng nõn cẳng chân truyền đến một loại nữ hài tử da thịt đặc có trơn trượt, tức khắc lệnh Đường Tam cảm xúc dao động một chút, phản ứng cũng tự nhiên chậm nửa nhịp.

Khi Tiểu Vũ đôi tay chống đỡ mặt đất, hai chân đồng thời phát lực thời điểm, Đường Tam lại tưởng ngạnh khiêng cũng đã chậm. Rốt cuộc, cổ người là yếu ớt mà y vẫn chỉ là một hài tử. Một khi bằng vào công lực ngạnh khiêng, cổ thực dễ dàng bị thương. Bất đắc dĩ dưới, y cũng chỉ có thể tùy ý Tiểu Vũ đem thân thể của mình quăng ngã ra.

Ngưỡng mặt té ngã trên đất, Tiểu Vũ lực lượng cũng không lớn, Đường Tam lại có Huyền Thiên Công hộ thể, tự nhiên là sẽ không bị thương.

Quăng ngã ra Đường Tam, Tiểu Vũ đã linh hoạt đứng trên mặt đất thượng, xoay người, cười như không cười nhìn y.

"Tam ca, ca không sao chứ?" Thẩm Tu vài bước đi đến trước mặt Đường Tam, vươn tay tới muốn kéo Đường Tam, đối thượng đôi mắt chỉ có lo lắng của Thẩm Tu, nguyên bản còn có chút ngượng ngùng Đường Tam trong lòng mềm nhũn, Dựa vào lực của Thẩm Tu một cái xảo kính xoay người bò lên, y cũng không phải là Vương Thánh, thua chính là thua, đại ý không phải lý do: "Ta thua."

Lúc này, lúc trước quan chiến ký túc xá các học viên đều là một bộ dáng trợn mắt há hốc mồm. Đặc biệt là Vương Thánh. Lúc đầu Đường Tam đánh bại hắn đã làm hắn có chút cảm giác không thể tưởng tượng, mà bây giờ Đường Tam bị  một tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt một kích chiến thắng, hắn sớm đã mở to hai mắt nhìn. Trong lòng thầm nghĩ, năm nay Công Độc Sinh mới tới như thế nào đều lợi hại như vậy?

Đường Tam đối với vị trí lão đại ký túc xá vốn là không quan tâm cũng không có gì luyến tiếc, nói: "Dựa theo quy cũ ký túc xá, ngươi đánh thắng ta, về sau ngươi chính là ký túc xá xá trưởng, cũng chính là lão đại của chúng ta rồi."

Tiểu Vũ trong mắt hiện một tia kinh hỉ, kinh ngạc không nhiều lắm, tâm tình vui sướng đại thịnh: "Lão đại? Tựa hồ chơi rất vui, được. Từ nay về sau ta chính là Lão Đại của các ngươi rồi. Làm chức vụ này của Công Độc Sinh hình như cũng không tồi. Về sau kêu ta Tiểu Vũ tỷ!"

Chọn một trương giường ngồi xuống, Tiểu Vũ nhìn Đường Tam liếc mắt một cái, nói: "Đường Tam, ngươi hồn lực bao nhiêu cấp? Vừa rồi ta cảm giác lực lượng của ngươi tựa hồ rất mạnh."

Đường Tam cũng không dấu diếm, rốt cuộc Võ Hồn ngoài mặt của y là phế Võ Hồn Lam Ngân Thảo: "Ta là Tiên Thiên mãn hồn lực. Cho nên lực lượng tương đối cường."

"Tiên Thiên mãn hồn lực!" Các học viên tức khắc kinh hô ra tiếng.

Trong lòng Vương Thánh rốt cuộc cũng cân bằng, Đường Tam hồn lực mạnh hơn so với hắn, đánh bại hắn là điều  nhiên. Dưới tiền đề mọi người đều không có Hồn Hoàn, hồn lực liền khởi tới rồi tính quyết định tác dụng.

Khó trách lực lượng của y sẽ lớn hơn so với chính mình. Vương Thánh trong lòng tin tưởng mười phần, trong lòng thầm nghĩ, chính mình Võ Hồn là chiến hổ, chờ đến chính mình cùng Đường Tam đồng dạng đạt được Hồn Hoàn tiến vào đến Hồn Sư danh hiệu sau, Võ Hồn Lam Ngân Thảo của y khẳng định không phải đối thủ Võ Hồn chiến hổ của hắn.

"Vậy tiểu đệ đệ Thẩm Tu còn đệ thì sao? Võ Hồn của đệ là gì?" Tiểu Vũ nhìn về phía Thẩm Tu, khuôn mặt đầy vẻ tò mò.

"Đệ là biến dị Võ Hồn, Trùng Địch." Thẩm Tu vươn tay phải, tinh xảo mỹ lệ Trùng Địch liền xuất hiện ở trong tay, khiến cho Tiểu Vũ kinh hô tán thưởng: "Đệ và tam ca giống nhau, đều là Tiên Thiên mãn hồn lực."

Lại thêm một người Tiên Thiên mãn hồn lực! Mọi người ánh mắt biến đổi, ngọa tào, Công Độc Sinh năm nay như thế nào đều lợi hại như vậy?

Đúng lúc này, một vị lão sư khoảng chừng hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến: " Những ai là Công Độc Sinh mới tới? Đứng ra một chút."

Đường Tam, Thẩm Tu cùng Tiểu Vũ đồng thời từ chính mình trên giường đứng lên.

Vị Lão sư này tướng mạo bình thường, có một đầu đạm lục sắc đầu tóc, trong tay của hắn ôm hai giường chăn đệm: "Ai là Thẩm Tu ?"

Thẩm Tu vội vàng tiến lên vài bước: "Lão sư, có chuyện gì sao?"

Lão sư nói: "Ta tên Mặc Ngân, các ngươi có thể kêu ta là Mặc lão sư, Thẩm Tu, đây là đệm chăn Đại Sư cho ngươi và anh trai ngươi."

Thẩm Tu tiếp nhận đệm chăn, nhìn bộ dáng Thẩm Tu có chút gian nan, Đường Tam cũng tiến lên hỗ trợ. Tuy rằng chăn cũng không hoa lệ nhưng một cổ khô mát hơi thở xông vào mũi, thế mà đều là mới tinh. Trong đó còn có gối đầu. Đại Sư hiển nhiên đã biết bọn họ không có đệm chăn, là vì bọn họ chuẩn bị chu toàn.

Mặc Ngân nói: "Ngày mai là khai giảng điển lễ. Buổi chiều bắt đầu chính thức đi học, khu dạy học của năm nhất nằm ở nhất ban tầng một, hậu thiên các ngươi đúng giờ đi học là đến nơi. Được rồi, các ngươi trước nghỉ ngơi đi. Vương Thánh, nơi này ngươi lớn nhất, đem quy cũ đều nói cho bọn."

Ôm trong lòng ngực đệm chăn, Thẩm Tu trong lòng một trận ấm áp, trong đầu không cấm hiện ra Đại Sư kia có chút cứng đờ khuôn mặt, trên mặt lộ ra nhợt nhạt mỉm cười tới.

"Đệm chăn? kìa quả thật là một vấn đề." Tiểu Vũ ngốc ngốc nhìn đệm chăn trong tay hai người, trong mắt hiện ra vài phần xấu hổ.

Công Độc Sinh đều là xuất thân nghèo hài tử, cũng so quý tộc hậu đại hiểu chuyện nhiều. Những học viên linh hoạt lập tức hiểu, có người nói: "Lão đại, ngươi trước dùng đệm chăn của ta đi, ta đem chăn giặc lại một lần phơi là dùng được." Một người khác nói: "Lão đại, nếu không thì ngươi dùng chăn của ta. Ta vẫn còn đệm giường cũng có thể miễn cưỡng ngủ ."

Tiểu Vũ nhìn nhìn này đó Công Độc Sinh phô đệm chăn, tuy rằng không thể nói có bao nhiêu dơ bẩn, nhưng phần lớn rách tung toé, nhíu mày biểu môi, ánh mắt nàng rốt cuộc dừng ở Đường Tam trong tay phô đệm chăn thượng: "Đường Tam, chúng ta thương lượng một chút thế nào?"

Đường Tam sửng sốt một chút, trong lòng minh bạch. Tiểu Vũ chỉ sợ là coi trọng chính mình trong tay phô đệm chăn. Tầm mắt y đảo qua Thẩm Tu đang bắt đầu trải giường chiếu, sảng khoái nói: "Muội là nữ hài tử, chăn đệm này liền cho muội dùng. Tiểu Tu, chúng ta dùng chung một giường."

Thẩm Tu "A" một tiếng, có chút nghi hoặc hỏi: "Dùng như thế nào?"

"Đệm chăn rất lớn, hai người vẫn có thể đắp hết. Như vậy đi, chúng ta đem giường kéo sát lại, liền đều có dùng." Đường Tam vừa nói, một bên đem trong tay đệm chăn đưa cho Tiểu Vũ, nếu không phải giường không đủ lớn, kỳ thật y có thể cùng Thẩm Tu ngủ cùng nhau.
(Tiếu y: Đây mới chính là mong ước của huynh đi ,tam ca (○/'^°)/)

"Cảm ơn ~" Tiểu Vũ vui rạo rực đi rồi, Thẩm Tu do dự một chút vẫn là đồng ý: "Được rồi, vậy tam ca ngươi đem giường dời qua đi."

Đường Tam đem chính mình giường đẩy đến Thẩm Tu mép giường. Thẩm Tu đem đệm giường phô ở hai trương trên giường. Này đệm chăn là người trưởng thành dùng, xác thật rất lớn, tuy rằng vô pháp phủ kín hai trương giường, nhưng cũng đều có thể bao trùm 70% trở lên.

Vương Thánh xem bọn họ đều thu xếp xong, hào khí nói: "Cũng nên ăn cơm trưa. Tiểu Vũ tỷ, Đường Tam, Thẩm Tu, cùng đi đi. Phí ăn cơm hai ngày này của các ngươi đều tính cho ta đi"

Đường Tam hơi chần chờ một chút, vẫn là đáp ứng, y đối với tiền trước giờ vẫn không có khái niệm. Thẩm Tu thì càng không cần nói đến. Mấy ngày nay ở nhà Đường Tam mỗi ngày uống cháo, đã sớm muốn ăn ngon một chút. Tiểu Vũ thì lập tức mặt mày hớn hở, nhìn Vương Thánh rất có ý tứ đưa thu ba(?) .

(?) Thu ba: chỉ mắt long lanh như nước?

Nhưng mà, vừa nhớ tới nhu kỹ của nàng. Vương Thánh liền bất giác tránh xa nàng một chút. Ban nãy, khi nàng quăng ngã Đường Tam, trên mặt vẫn còn mang theo tươi cười không đợi phản ứng liền ra tay. Ai biết nàng khi nào hưng phấn lên, thuận tiện cũng cấp chính mình "luận bàn" một chút.

Một hàng mười bốn người ra thất xá, dưới sự hướng dẫn của Vương Thánh tiến về phía nhà ăn. Nhà ăn ở bên trong khu dạy học, muốn đến nơi cần phải đi qua toàn bộ sân thể dục.

"Đây không phải là tên quỷ nghèo Vương Thánh sao?" Mới vừa vừa tiến vào nhà ăn, một tiếng nói không hài hòa liền truyền tới.

Đường Tam nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy một đám học viên cao niên đứng trên câu thang đi lên giữa lầu một cùng lầu hai, đứng ở trên cao nhìn về hướng bọn họ.

Nói chuyện chính là một học viên nam nhìn qua tướng mạo anh tuấn, ước chừng là 11,12 tuổi, trong mắt biểu lộ khinh thường nồng đậm, xua tay chỉ về phía Vương Thánh: "Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể lên lầu hai ăn cơm."

Trên đường đến nhà ăn, Vương Thánh đã đem quy cũ làm Lão đại Thất Xá cần phải xuất đầu giúp học viên Công Độc Sinh nói cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sảng khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khiêu khích, tức khắc nổi nóng lên đâm: "Ngươi là thứ gì, lầu hai có gì đặc biệt hơn người?"

Một Công Độc Sinh bên cạnh Tiểu Vũ thấp giọng ở bên tai nàng nói: "Lầu hai là địa phương có thể đơn độc gọi món ăn. Giá cả thực quý, chúng ta xác thật là ăn không nổi."

Tiểu Vũ dáng người cùng Đường Tam không sai biệt lắm, phía trước bị Vương Thánh che đậy ở phía sau, lúc này vừa đi ra tới, thang lầu thượng những cái đó học viên tự nhiên thấy được bộ dáng của nàng, nam học viên nói chuyện tức khắc ánh mắt sáng lên: "Thật xinh đẹp tiểu loli a, đáng tiếc lại là một Công Độc Sinh. Vương Thánh, lão tử hiện tại muốn đi ăn cơm, lần này buông tha cho ngươi."

Nói xong, một đám người theo thang lầu triều lầu hai mà đi.

Tiểu Vũ nhấc chân liền phải đuổi theo đi, lại bị Đường Tam một phen kéo lại: "Được rồi, chúng ta là tới ăn cơm."

Tiểu Vũ có chút khinh thường liếc mắt nhìn Đường Tam một cái: "Thế nào? ngươi sợ phiền phức?."

Đường Tam không có giải thích, thẳng đi đến mua cơm đội ngũ đuôi đoan bài nổi lên đội. Thẩm Tu thở phì phì trừng mắt nhìn Tiểu Vũ liếc mắt một cái, lôi kéo góc áo Đường Tam: "Tam ca, ca đừng để lời nàng nói ở trong lòng."

"Ta biết, không có việc gì." Đúng lúc này, Đường Tam thấy được một người quen, vội vàng đi tới: "Lão sư, ngài cũng tới ăn cơm."

Tới đúng là Đại Sư, Đại Sư nhìn hắn gật đầu, thấy Thẩm Tu tươi cười ngoan ngoãn, trong ánh mắt xuất hiện vài phần từ ái, nói: "Đồ vật đều thu thập tốt rồi?"

Thẩm Tu gật đầu, Đường Tam cung kính nói: "Cảm ơn lão sư đệm chăn."

Đại Sư vỗ vỗ bờ vai của Đường Tam, nói: "Cùng ta đến lầu hai đi ăn cơm đi. Sau đó ta mang các ngươi đi nhận môn."

Đường Tam lắc đầu, nói: "Không được, lão sư. Ta và Tiểu Tu vẫn là cùng các bạn cùng phòng cùng nhau ăn đi." Y trước nay đều không phải người biểu hiện hành xử khác người.

Đại Sư biết Thẩm Tu luôn luôn đi theo Đường Tam, cũng không tới hỏi ý kiến cậu, hướng hai người gật đầu, nói: "Được, ngươi làm như vậy là đúng. Đi thôi. Cơm nước xong ở cửa nhà ăn chờ ta." Nói xong, đi thẳng lên lầu hai.

Không biết vì cái gì, Đường Tam cảm thấy Đại Sư cùng chính mình phụ thân có điểm giống. Tuy rằng phụ thân nói rất ít, Đại Sư nói tương đối nhiều, nhưng khí chất trên người họ đều có cảm giác được có một loại đặc thù. Đặc biệt là Đại Sư, tại đây phương diện biểu hiện càng thêm rõ ràng. Cho dù là ở thời điểm ngài ấy cười, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy nghiêm túc.

Vương Thánh đi đến bên người Đường Tam: "Ngươi nhận thức Đại Sư?"

Đường Tam gật gật đầu, nói: "Ngài là Lão Sư của ta và Tiểu Tu."

Vương Thánh bộ dáng cổ quái nói: "Không thể nào. Các ngươi bái Đại Sư làm thầy? Thực lực của hắn thật ra chẳng ra gì. Ở học viện chúng ta, Đại Sư chỉ là khách khanh thức nhân vật. Nghe nói là bởi vì cùng viện trưởng quan hệ tốt mới lưu lại trong học viện. Nói khó nghe, chính là một kẻ ăn không ngồi rồi. Nghe nói, Đại Sư đã gần 50 tuổi, vẫn chưa đột phá được cảnh giới Đại Hồn Sư, Võ Hồn chỉ có 29 cấp. Chỉ sợ cả đời cũng không có khả năng đột phá."

Đường Tam ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Thánh: "Nếu ngươi không nghĩ lại cùng ta luận bàn một lần, mong ngươi không cần tự tiện đánh giá lão sư của ta. Đây là lần đầu tiên, ta hy vọng cũng là một lần cuối cùng. Cảm ơn ý tốt của ngươi. Ta nghĩ, vẫn là không cần ngươi mời khách."

Nói xong, y xoay người liền đi về  hướng bên ngoài nhà ăn.

Vương Thánh không nghĩ tới Đường Tam sẽ phản ứng lớn như vậy, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ. Một bên Tiểu Vũ cùng mặt khác học viên cũng không rõ y tại sao lại như vậy.

Thẩm Tu một khuôn mặt lạnh, cùng Vương Thánh đám người nói: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Đại Sư là người mà Tam ca và ta nhận định. Xin lỗi, ta cũng đi trước. Vương Thánh, nếu không phải ấn tượng Tam ca đối với ngươi không tồi, nếu đổi lại là một  khác, huynh ấy đã sớm động thủ. Hy vọng các ngươi về sau không cần tiếp tục nói xấu lão sư. Nếu không ta cũng sẽ không đối với các ngươi khách khí."

Nói xong, cậu liền đuổi theo Đường Tam đi ra ngoài. Lưu lại mấy người đứng ở tại chỗ hai mặt nhìn nhau, mặt mang vẻ xấu hổ.

Tác giả có lời muốn nói: Tồn cảo rương khuẩn cuối cùng một phát ~

Tiếu Y: t Tui edit chỉ chủ yêu sắp xếp , đọc cho nó thuận tiền hơn thui. Có nhiều câu tui vẫn không hiểu nghĩa với thuần việt của nó là gì.
Mong các bạn trong lúc đọc thấy sai thì cmt giúp mình để mình còn khác phục và sữa lại.
CẢM ƠN❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip