Chương 13: Ngây thơ
Tác giả: Lam Ngân Thảo
Chương 13: Ngây thơ
Huấn luyện kết thúc, đám học sinh nằm la liệt dưới đất, thở hổn hển. Quá mệt! Buổi sáng đã đủ mệt, buổi chiều còn kinh khủng hơn! Không hổ danh là Chu lão thái bà! Tuy bọn họ được 'hồi sức cấp cứu' nhưng tinh thần vẫn mệt mỏi lắm!
Khoảng ba mươi phút sau, Chu Y vỗ tay tập hợp lớp, mọi người mới lục tục bò dậy xếp thành hàng. Nàng nhìn một vòng, thấy đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại, hài lòng cười cười.
"Hôm nay các trò khiến ta cảm thấy rất ngạc nhiên, những gì ta muốn dạy cho các trò đều thành công hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Và tất nhiên, ta phải thông báo một chuyện rất đáng chúc mừng, chiều nay không có ai bị khai trừ!"
Không khí của cả lớp vốn căng thẳng, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Chu Y thì lập tức chín mốt con người nhảy cẫng lên hoan hô. Ai mà biết được, trong số bọn họ đã có vài người chuẩn bị sẵn tâm lí bị khai trừ. Dù sao, quyền uy sáng nay của Chu lão sư vẫn còn để lại bóng ma trong lòng đám học trò này. Nàng quá đáng sợ!
"Được rồi, im lặng!"
Cả lớp lập tức im re, không đứa nào dám hé nửa lời.
"Hoắc Vũ Hạo, ra khỏi hàng!"
Hoắc Vũ Hạo cũng y nguyên làm theo, tấm lưng thẳng tắp.
"Các trò nên cảm ơn bạn học Hoắc, nếu không có trò ấy, thì chắc chắn sẽ có không ít người bị khai trừ đâu."
Không ai ý kiến, trong lòng bọn họ hiểu rõ, nếu không phải có thân ảnh nhỏ gầy ấy vẫn còn kiên trì thì chắc có lẽ chẳng ai có thể tiếp tục chạy tiếp. Giờ đây có lẽ cả Ban một đều thành fan của Hoắc Vũ Hạo.
"Vương Đông, Đường Ngân!"
"Có, lão sư!"
"Ta tuyên bố, từ giờ trở đi, Hoắc Vũ Hạo sẽ trờ thành ban trưởng của Ban một. Nếu ai không phục muốn khiêu chiến, thì hai trò sẽ phụ trách tiếp chiến. Có ý kiến gì không?"
"Không có thưa lão sư!"
"Tốt! Buổi học kết thúc tại đây! Tan lớp!"
Nói xong, nàng quay gót rời đi theo phong cách cũ, không thèm nhìn lại 'đàn con' của mình.
Nàng vừa đi, đám 'fan ruột' chạy tới bao quanh Hoắc Vũ Hạo, khiêng hắn lên để chơi trò 'bay cao cao'.
"Ban trưởng đại nhân vạn tuế!"
"Ban trưởng đại nhân, sau này đàn em bảo kê ngài!"
"Ban trưởng đại nhân, @₫&#£¢..."
"Cứuuuuu!" Ai đó làm ơn dừng cái đám này lại điii! Hoắc Vũ Hạo hò hét trong lòng nhưng chẳng ai 'thấu nỗi đau này'.
"Há há há há..." Không cần hỏi cũng biết đây chính là điệu cười của Vương Đông đại nhân nhà chúng ta.
...
"Ha ha ha...Ban trưởng đại nhân thật uy vũ~" Vương Đông vừa cười vừa nhại lại, cái giọng còn cố ý kéo dài ra, luyến láy các kiểu.
"Im đi Vương Đông a a a...mất mặt quá đi mất!" Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khóc mười dòng sông, chuyện vừa rồi gây ám ảnh tới trái tim bé bỏng của hắn.
"Vũ Hạo, xem ra mọi người rất yêu quý ngươi đấy!" Đường Ngân mỉm cười vỗ vai người bên cạnh, "Sau này ngươi không chỉ còn một mình nữa rồi, Ban một sẽ luôn ủng hộ ngươi, tuyệt quá rồi nhỉ?"
"Đúng rồi đó, cũng phải nói một câu, huynh đệ, hôm nay ngươi rất giỏi đấy!"
"Ừm! Ta muốn cố gắng hết sức có thể." Hoắc Vũ Hạo cụp mắt, nhẹ giọng nói. Trong lòng hắn lúc này rất ấm áp, sự cổ vũ cùng ủng hộ của mọi người khiến hắn rất cảm động. Hoắc Vũ Hạo chưa từng dám nghĩ bản thân sẽ được mọi người chào đón như vậy, bởi dù sao hắn là người có hồn lực thấp nhất lớp, chắc có lẽ hắn sẽ là ban trưởng yếu nhất từ trước đến giờ!
Hoắc Vũ Hạo hít một hơi, choàng hai tay qua vai của hai đứa bạn, cười tươi rói.
"Được rồi, để ăn mừng cho buổi học đầu tiên, hôm nay ta sẽ đãi hai ngươi một chầu cá nướng. Không phải tự khen đâu, cá nướng ta làm ngon lắm đấy!"
"Nhắc mới nhớ ha, tối ngay ngươi khai trương mà nhỉ? He he, vậy tiểu gia ta đây sẽ thưởng thức thử món cá nướng của đầu bếp Hoắc đây..."
"Được thôi, cá ta nướng nhất định sẽ không làm thất vọng đâu!"
"Lúc trưa nghe Tiểu Nhã tỷ nói, ta cũng rất muốn ăn thử đó."
"Hì, Tiểu Ngân, ta sẽ làm cho ngươi con đầu tiên luôn!"
...
Trên đường về kí túc xá, ba người gặp Đường Nhã, cũng hẹn gặp mặt ở trước cổng chính kí túc vào buổi tối.
Về đến phòng, Hoắc Vũ Hạo với Vương Đông thì lấy quần áo ra ngoài tắm để nhà tắm trong phòng cho Đường Ngân. Hai người bọn họ không hiểu bằng cách nào mà đạt được chung nhận thức: không thể để người khác nhìn thấy Tiểu Ngân.
Hoắc Vũ Hạo vừa lau người vừa nghĩ đến năng lượng của Huyền Thiên Công lúc ban chiều, hắn cũng có thử lại một lần nữa nhưng không thành công. Hắn ảo não phát hiện, có lẽ chỉ những lúc cạn kiệt hồn lực thì mới có thể kích phát nguồn lực này.
"Biết vậy chiều nãy hổng để vị kia hồi phục hộ."
Nhưng Hoắc Vũ Hạo chợt nhớ đến cái thiết y Chu lão sư cho mang về, tính toán một hồi, quyết định lúc nào sẽ mặc vào chạy để thử nghiệm lại.
"Vũ! Hạo!"
Tiếng của Đường Nhã vọng lên từ tầng một khiến Hoắc Vũ Hạo bừng tỉnh, chết rồi, quên mất nàng còn đang đợi!
Hắn vội vội vàng vàng mặc quần áo, chạy về phòng. Nửa đường thì gặp Vương Đông cũng vừa về, thế là bọn họ cùng đi về, cũng không để ý gì, cứ thế mở cửa.
Hai người sững sờ!
Hai người ngẩn ngơ!
Nếu giờ phút này mà ông trời cho phép thì có khi máu mũi đã phun cao tám thước!
Trong phòng, Đường Ngân có vẻ mới tắm xong, mái tóc dài xanh lam ánh bạc dính chút nước, nhỏ giọt tí tách, thấm ướt một mảng áo. Lúc này, hắn chỉ mặc một chiếc áo phông trắng cùng một chiếc quần lửng chưa qua đầu gối, để lộ đôi chân thẳng tắp trắng nõn. Cái áo phông cộc tay mỏng manh bị thấm ướt, có thể thấy lờ mờ chút da thịt non mịn bên trong. Thậm chí lúc hắn giơ tay lên cột tóc, phần áo ở bụng còn kéo lên, khoe ra vòng eo nhỏ nhỏ xinh xinh, từng đốt ngón tay thon dài luồn trong từng sợi tóc, cánh tay trắng trẻo với lấy sợi ruy băng trên kệ, cực kỳ chuyên nghiệp mà buộc lại mái tóc lòa xòa.
Sau khi xong xuôi hết cả, Đường Ngân mới chú ý đến hai 'khúc gỗ' trước cửa.
"Ủa? Vũ Hạo, Vương Đông, hai người đứng ngoài đó làm gì?"
Vương Đông nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm con người chẳng nhận ra mình vừa làm gì, cổ họng khô khốc khàn khàn, "Tiểu Ngân, lần sau, trong phòng một mình, nhớ khóa cửa!"
Hoắc Vũ Hạo gật đầu lia lịa, thiếu điều giơ cả hai tay hai chân đồng ý.
"Ò..." Mặc dù chẳng hiểu mô tê gì, nhưng Đường Ngân vẫn gật đầu đồng ý cái rụp.
"..."
Nhìn là biết, Cây cỏ nhỏ này chẳng tiếp thu được cái gì rôi!
Haizz! Phải giáo dục từ từ thôi!
-----------------------------
1,4k+
Chương hơi ít he, nhưng chắc chương sau sẽ dài thui. Tại tui bị dl dí, xách cái quần chạy tám hướng mà nó vẫn dí được cũng tài.
Hẹ hẹ hẹ, Cây cỏ nhỏ quá ngây ther, bảo sao bị ăn sạch:))))
Hoi hoi, chương sau gặp!
Độc giả nhớ vote⭐ ủng hộ tác giả nhe!!!
Cảm ơn nha!
22:00
15-12-2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip