Chương 2

Hiếm khi trở về nhà một lần, không ngờ trở về liền cãi nhau với mẹ.

Vốn là trong phòng bếp dì giúp việc vẫn còn nấu ăn, đều là món ăn Vưu Khả Ý thích, ba cầm tờ báo xem tin tức ở một bên, thỉnh thoảng đọc một hai mục kiến thức phương diện dưỡng sinh; mẹ và cô ngồi ở trên sofa dài, vừa hỏi chuyện trong trường học, vừa nhìn cô gọt trái táo.

Tất cả đều rất ấm áp, rất bình thản, gần như khiến cô thật sự sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc ngày trước chưa từng có.

Kết quả đưa trái táo gọt xong cho mẹ thì mẹ hỏi một câu: "Nửa năm sau bắt đầu thực tập mấy tháng?"

Vưu Khả Ý lập tức nhớ lại chuyện mấy ngày trước nên định nói cho bà biết.

Năm nay cô đã là năm thứ ba đại học, tháng Chín sẽ phải bắt đầu thực tập. Bởi vì Chủ nhật vẫn dạy múa ở trung tâm huấn luyện, cho nên thật sự cao hứng đồng ý với quản lý, kỳ thực tập sẽ làm giáo viên dạy tất cả loại vũ đạo ở trung tâm huấn luyện.

Mẹ vừa nghe, gần như ngẩng đầu lên trong nháy mắt, kinh ngạc hỏi ngược một câu: "Con nói cái gì?"

Nét mặt của bà nói cho Vưu Khả Ý rất rõ ràng, có lẽ chuyện kế tiếp sẽ rất tệ.

Đầu tiên là trái táo gọt xong bị bà đặt nặng nề ở trong đĩa đựng trái cây, sau đó bà đứng dậy chất vấn con gái: "Ai cho con đồng ý? Ai cho con tự chủ trương tìm công việc thực tập rồi? Ai cho con quyền gạt mẹ làm ra quyết định quan trọng như vậy?"

Một tiếng trước nặng hơn một tiếng sau, từng chữ từng câu giống như mưa đá đập tới, nói năng có khí phách.

Vưu Khả Ý hoảng hốt, theo bản năng đứng lên giải thích: "Mẹ, con chỉ cảm thấy quản lý đối xử với con rất tốt, con cũng rất thích dạy vũ đạo ở đó. Kỳ thực tập rất ngắn, nếu như có thể "

Người phụ nữ giận đùng đùng cắt đứt lời của cô..., giọng nói the thé không dứt, giống như tiếng ấm nước khi đun sôi hí kịch liệt, còn mang hơi nước bốc lên không ổn định, đảo loạn một phòng vắng vẻ.

"Con thích? Từ khi con vừa vào đại học, mẹ ân cần dạy bảo nói cho con biết, tương lai con sẽ vào đoàn văn công, sẽ đứng trên sân khấu rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ đó mà múa, bắt đầu từ kỳ thực tập của con, có phải con xem lời mẹ nói cũng như gió thoảng bên tai rồi hay không?" Bởi vì cảm xúc dao động mạnh mẽ mà bà bắt đầu lực đạo hô hấp tăng lên, ngực lúc lên lúc xuống, hoàn toàn không để ý dáng vẻ Vưu Khả Ý muốn giải thích lại không thể nào chen vào, chỉ độc đoán ra lệnh, "Mẹ sớm đã thuyết phục đoàn trưởng, chỉ chờ kỳ thực tập của con vừa đến, lập tức có thể đi vào! Con lập tức gọi điện thoại từ chối với trung tâm huấn luyện gì đó đi, vào đoàn văn công cho mẹ!"

Ba đã buông tờ báo xuống, đứng dậy đè vai của mẹ lại, nhỏ giọng khuyên một câu: "Từ từ nói chuyện, phát hỏa gì với đứa bé đây?"

Vưu Khả Ý chống lại cặp mắt lạnh lẽo tức giận kia, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.

Nhưng thật ra là có rất nhiều lời muốn nói, muốn giải thích, muốn cho mẹ biết ý tưởng của mình... Nhưng đều giống như trước kia, cái gọi là "ý nghĩ của mình" đều không thể tồn tại, không có ý nghĩa.

Có lẽ trẻ tuổi chính là khí thế hừng hực, một lần một lần muốn nếm thử vô vị. Cho nên Vưu Khả Ý vẫn ngoan cố chống lại như cũ, định nhắc lại lần nữa để cho mẹ cô nhìn thấy điểm không cam tâm của bản thân mình. Cô siết chặt lòng bàn tay, nhìn quả táo trong đĩa đựng trái cây một chút, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con thật sự rất thích dạy trẻ con múa. Con có thể nhảy con muốn múa, khiến rất nhiều người thích chuyện nhảy múa này. Có lẽ đãi ngộ của đoàn văn công tốt, có lẽ tiền đồ vô lượng, nhưng con không thích loại cảm giác bị gò bó đó, con"

Quả táo bị người lấy tư thế thô bạo cầm đi, người lấy nó hình như hoàn toàn không hiểu được nó vô tội và trên người nó chất chứa mong muốn chung sống cùng mẹ thật tốt như dự tính ban đầu của người gọt vỏ thay nó, chỉ nặng nề ném nó vào trong thùng rác.

Bịch một tiếng, là vật nặng lọt vào trong thùng phát ra tiếng va chạm nặng nề, cũng là tiếng động trái tim chìm vào trong vực sâu vô biên.

Chúc Ngữ cười lạnh: "Khó trách ngoan ngoãn gọt trái táo cho mẹ, mẹ còn tưởng rằng mặt trời mọc từ phía tây, thì ra sớm có chuẩn bị muốn chọc giận chết mẹ, mẹ thật sự ngây thơ!"

Tầm mắt Vưu Khả Ý gắt gao dừng ở trên quả táo bị người vứt.

Người ngây thơ ở đây là mẹ sao? Rõ ràng là cô.

Còn tưởng rằng lúc này là thời gian khó được một lần sống chung hòa bình hạnh phúc, kết quả thế nào ? Kết quả cô cố gắng muốn duy trì ấm áp nhưng chỉ giằng co gần mười phút như vậy. Giống như nụ hoa non nớt liều mạng nở rộ, đã nhú chút ngọn mầm màu hồng như vậy, lại bị một trận mưa lớn thình lình xảy ra tàn phá bừa bãi đủ, hi vọng nở rộ không còn sót lại chút gì.

Trái tim của cô giống như bị người dùng nắm tay nắm được, cho nên lời nói còn giấu ở trong lòng một phút trước cũng bị mạnh mẽ ép ra ngoài.

"Nếu như con thật sự muốn cho mẹ tức chết, cũng sẽ không cũng liều mạng đè nén ý nghĩ của mình mà làm theo sắp xếp của mẹ nhiều năm như vậy rồi. Nếu như con thật sự muốn cho mẹ tức chết, còn đợi ở chỗ này làm gì? Đã sớm rời đi theo chị, nói không chừng như vậy còn có cuộc sống của chính mình, không cần như tượng gỗ thời thời khắc khắc bị người kiềm chế, người quen điều khiển"

Lời còn chưa dứt, tất cả mọi chuyện hình như cũng xảy ra ở trong nháy mắt.

Giọng nói nghiêm nghị của ba vội vàng vang lên: "Vưu Khả Ý!"

Còn có tiếng một cái tát nặng nề đánh về phía cô, thanh thúy giống như tiếng thủy tinh vỡ vụn, ngăn chặn miệng của cô trong nháy mắt.

Ba sợ ngây người, tốn công vô ích đưa tay kéo vợ đang giận đùng đùng, lại không thể kéo, sau đó người cũng không quay đầu lại mà trở về phòng ngủ, chỉ để lại một tiếng đóng cửa vang dội.

Trong phòng chợt rơi vào trong yên tĩnh. Bởi vì vừa mới ồn ào náo động, giờ phút này yên tĩnh có vẻ có chút không thành thật, đột ngột giống như trong nước sôi hiện ra băng cứng.

Hẳn là nên dự liệu được, chỉ cần nhắc tới chị, mẹ vĩnh viễn sẽ có loại phản ứng quá kích động này, giống như bị người níu lấy nhược điểm, thẹn quá thành giận, ngay sau đó nổi trận lôi đình.

Vưu Khả Ý đứng dậy, cầm túi xách của mình từ trên ghế salon, bước chân rất nhẹ đi ra ngoài, giống như giẫm ở trên lông vũ.

"Khả Ý..." Giọng nói của ba rất luống cuống, hiển nhiên không biết nên xử lý loại cục diện này như thế nào... Gần như không có gì khác cảnh tượng trước kia.

Vưu Khả Ý đi tới cửa, cúi người đi giày xong, sau đó lại gỡ khăn quàng cổ xuống từ trên giá áo cạnh cửa, bình tĩnh vây tốt một vòng lại một vòng. Cuối cùng mới quay đầu lại khẽ mỉm cười với ông, "Con đi trước, ba."

Giống như cũng không có chuyện gì xảy ra, bình thản như lúc ban đầu.

Trừ má phải sưng đỏ, nhìn qua có vài phần nhếch nhác.

Chỉ là không quan trọng, cô quấn khăn quàng cổ lại rồi ra khỏi cửa, sau đó khép cửa lại. Dù sao bên ngoài gió lạnh thấu xương, rất nhanh cũng sẽ thổi má trái thành ra như vậy.

Cô ngửa đầu liếc nhìn bầu trời mây đen âm u, có chút tiếc nuối, lúc tới còn là ánh nắng tươi sáng, thời tiết cũng thật là vui vẻ bất thường, nói thay đổi liền thay đổi ngay.

***

Khi về nhà lại đi qua ngõ hẻm kia, kỳ lạ là tối nay tất cả cửa hàng nướng đều không mở cửa.

Một chiếc xe taxi màu xanh dương dừng cuối ngõ hẻm, bị ánh đèn đường màu cam bao phủ, yên tĩnh giống như động vật lớn ngủ đông ở trong giá rét.

Cảnh tượng này... Không hiểu sao nhìn rất quen mắt.

Vưu Khả Ý chuẩn bị tiếp tục đi, bên cạnh chợt có ba người đàn ông chạy qua, cầm đầu cái đó gần như là hung hăng đụng bả vai của cô mà xông ra ngoài, thân thể cô bị đụng lắc lư một cái.

Ngõ sâu yên tĩnh, ba người đàn ông vọt tới thẳng về hướng xe taxi kia, tay phải không hẹn mà cùng giấu gì đó ở trong tay áo, rất khả nghi.

Cô theo ngõ hẻm nhìn đi vào, cửa xe taxi rất nhanh mở ra, có một người đàn ông động tác ung dung xuống xe, tiện tay móc móc vành mũ lưỡi trai, sau đó lấy ra một nửa điếu thuốc cháy dở còn khói từ trong miệng, dùng chân đạp tắt.

Đó là người đội mũ lưỡi trai màu đen tuyền, gần đây luôn xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.

Sau đó cô rốt cuộc ý thức được ba người đàn ông kia giấu cái gì ở trong tay áo, dưới ngọn đèn lờ mờ lộ ra một chút xíu, giống như trong đêm khuya tối đen bỗng nhiên lóe lên vài tia ánh sáng màu xanh, đẹp mắt mà rét lạnh.

Cô không nhịn được hướng về phía cuối ngõ hẻm, hô to một tiếng: "Cẩn thận! Bọn họ có dao!"

***

Những lời này giống như là một tiếng còi vang, ba người đàn ông lập tức lộ ra ngay đao.

Nhưng chỉ trừ công phu thuần thục, Nghiêm Khuynh tay không giải quyết xong người đàn ông cầm đầu, sau đó đoạt được cây dao kia, đạp một cước lên tên bị anh quật ngã, cười như không cười hỏi một câu: "Lúc nào thì luân lạc tới mức để một người phụ nữ tới chỉ huy các người?"

Hai người còn lại cảnh giác đứng ở ngoài hai bước, không dám hành động.

Người trên đất bò dậy, nhỏ giọng nói: "Anh Nghiêm, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh, không phải thật sự muốn đối nghịch với anh. Lão Phương kéo cả xe người tới tìm anh, hẳn là lập tức tới ngay, chúng tôi chỉ tới giữ chân anh, cho bọn họ có đủ thời gian tới đây."

Vừa dứt lời, bên ngoài ngõ hẻm đã truyền đến một hồi tiếng ồn ào.

Ánh mắt của Nghiêm Khuynh quét từ đầu hẻm tới, lại chỉ nhìn thấy người phụ nữ đứng dưới đèn đường mờ nhạt, người phụ nữ bảo anh cẩn thận. Áo khoác ngoài màu trắng và tối đen của đêm khuya không hợp nhau, giống như một đám lửa sáng, chói mắt lại rực rỡ.

Lại là cô ấy?

Anh ném dao trong tay đi, lái xe vọt tới đầu hẻm, mở cửa, níu tay của cô lại, nhét cô vào chỗ ngồi phía sau, sau đó cho xe chạy lần nữa... Tất cả động tác làm liền một mạch.

Đám người đông nghẹt giống như nước lũ tràn vào đầu hẻm, anh ngồi lên ngồi trước, đạp chân ga một cước, không chút do dự chạy theo phương hướng của đám người kia.

Vưu Khả Ý bị quán tính nặng nề mà lắc lư ở trên ghế dựa, hoảng sợ nhìn một màn này.

Anh muốn làm gì?

Giết người sao? Trực tiếp cán qua trên người của đám người này?

Cô túm ống tay áo thật chặt, đột nhiên hai mắt nhắm nghiền, lại chỉ nghe tiếng mắng ồn ào và tiếng gầm rú của động cơ đan xen vào nhau.

Khi mở mắt thì xe hơi đã rời khỏi ngõ hẻm.

Không còn tồn tại bóng đêm, trước mắt là một vùng đường lớn rộng rãi sáng ngời.

Cô lầm bầm hỏi một câu: "Anh... anh đụng người?"

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai liếc nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu, chẳng nói đúng sai mà nở nụ cười hai tiếng, "Đụng thì thế nào?"

"Sẽ ngồi tù." Cô trả lời theo bản năng, ngón tay từ từ xê dịch đến túi bên cạnh áo khoác ngoài, nơi đó có điện thoại di động của cô.

Vậy mà đợi ngay khi cô rất vất vả mới lấy điện thoại di động ra, người đàn ông lại đột nhiên đạp thắng xe, thẳng thắn nhìn chằm chằm cô từ trong gương chiếu hậu, cười như không cười hỏi một câu: "Muốn báo cảnh sát?"

Tay Vưu Khả Ý cứng ở nơi đó, ngay cả điện thoại rơi xuống ở trên ghế cũng không dám nhặt.

Đêm đông, xe taxi, người đàn ông cùng tồn tại trong một xe nhìn qua giống như nhân sĩ bất lương của xã hội.

Cô mấp máy môi, dời tay đến trên chốt cửa xe rồi mở ra, "Chuyện đó, ngại quá đã quấy rầy anh, nếu như không có việc gì, tôi đi trước."

Người đàn ông cười hai tiếng, không ngăn cô lại, chỉ thong thả ung dung nói một câu: "Tiểu thư, tôi cho rằng nơi đó có nguy hiểm, sao có thể là cảnh sát nhân dân?"

Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn anh, lại chỉ chống lại cặp mắt đen nhánh đốt người trong kính chiếu hậu.

"Một chút ý thức an toàn cơ bản cũng không có, sao cô có thể khỏe mạnh sống tới ngày nay vậy?"

Giọng điệu của anh không chút để ý, thậm chí chứa một ít giễu cợt như có như không.

Vưu Khả Ý mở cửa xe đi xuống, bị gió đêm lạnh lẽo thổi qua, hình như lá gan cũng lớn theo. Cô nói với người phía trong xe: "Anh quá lo lắng rồi, lớn như vậy nhưng lần duy nhất tôi gặp phải nguy hiểm chính là ở trên xe của anh, hiện tại xuống xe rồi, không có tai họa ngầm thiếu an toàn chứ?"

Giống như sợ bị trả thù, cô đóng cửa xe thật nhanh, sải bước đi tới hướng chung cư cách đó không xa, mơ hồ nhận thấy ngay cả bước chân cũng có chút cứng ngắc.

Nói không sợ là gạt người.

Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng sống mái với nhau như vậy, ngay cả tay cô cũng có chút run rẩy.

Quay đầu lại liếc nhìn xe taxi màu xanh dương đậu ở chỗ đó không nhúc nhích, rất tốt, người đàn ông kia không xuống dưới đuổi theo cô hoặc là đánh cô... Dáng vẻ cô cứng đờ ôm lấy áo khoác ngoài, tăng nhanh bước chân, chỉ muốn về nhà nhanh hơn một chút.

Nhưng Nghiêm Khuynh không vội vã rời đi, ngược lại tựa lưng vào ghế ngồi, móc điếu thuốc ra ngoài, đốt lửa rồi chậm rãi hít một hơi.

Trong kính chiếu hậu người phụ nữ đi rất nhanh, nhưng bước chân và giọng nói trấn định tự nhiên vừa rồi quả thật trái ngược nhau, có chút cứng ngắc, có chút không tự nhiên.

Anh phun ra khói mù, ánh mắt chợt dừng lại ở trên ghế sau.

Một chiếc điện thoại di động màu trắng lẳng lặng nằm ở nơi đó, tư thế điềm tĩnh, ngay cả vị trí đánh rơi cũng nhìn quen mắt như vậy.

Ánh sáng mờ tối trong quán bar tràn đủ loại tạp âm, trên sân khấu ban nhạc hát Hip-Hop khàn cả giọng, người trong sàn nhảy vặn vẹo không biết mệt mỏi.

Người biếng nhác dựa vào trên ghế sa lon, nhìn dáng dấp giống như đang ngủ, cũng không biết chỗ huyên náo như vậy rốt cuộc ngủ thế nào được.

Trước quầy ba mặt có một người đàn ông Tiểu Cá Tử dáng vẻ thô bỉ móc thứ gì đó từ trong túi áo vét jacket ra ngoài, cảnh giác nhìn quanh một lát, khi ánh mắt rơi vào trên ghế sa lon thì giả bộ trấn định dừng lại lâu hơn một chút, sau đó đưa cho người phụ nữ trước mặt thật nhanh.

Cũng trong nháy mắt này, người đàn ông trên ghế sa lon đột nhiên đứng lên, xuyên qua đám người bắt đầu khởi động đi thẳng tới trước mặt anh ta, đoạt lấy túi trong suốt bịt kín trong tay người phụ nữ.

"Nghiêm, anh Nghiêm..." Người đàn ông Tiểu Cá Tử nói cà lăm, dáng vẻ cung kính mà sợ hãi, tay cũng có chút phát run.

"Đây là cái gì?" Nghiêm Khuynh không chút để ý đem cái túi nhỏ kia đến trước mặt anh ta, giọng nói trầm thấp mà chậm rãi, ánh mắt không hề có độ nóng dừng ở trên mặt anh ta.

"Đây là, đây là. . . . . ." Tiểu Cá Tử càng run càng lợi hại, ít dám nhìn mắt anh.

Sau lưng Nghiêm Khuynh rất nhanh có nhiều người, anh cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Tôi nhớ tôi nói rồi, ở chỗ của tôi, đừng để cho tôi nhìn thấy những vật bẩn này."

Anh xoay người đi, chỉ để lại một câu dặn dò như có như không.

"Về sau không cần để cho tôi nhìn thấy hắn ta."

Mấy người kia rất nhanh kéo người đàn ông Tiểu Cá Tử rời đi.

Lục Khải từ bên ngoài trở lại trong chốc lát, đặt mông ngồi ở trên ghế salon, "OK rồi, anh Nghiêm, tôi ném tên ngu ngốc này ra ngoài!" Thấy anh không để ý mình, Lục Khải tiến tới nhìn điện thoại di động màu trắng trong tay Nghiêm Khuynh, "Từ đâu tới? Anh cũng chơi cả đêm, điện thoại di động này đàn bà như vậy, cũng không ngại phá hư vị đàn ông của anh hả?"

Nghiêm Khuynh cười nhẹ hai tiếng, đẩy đầu anh ta ra chút, miệng không chút để ý nói một câu: "Nhặt được."

"Mẹ nó, tôi cũng muốn có loại vận khí tốt như vậy, tùy tiện nhặt được nó!" Lục Khải nâng đầu làm vẻ mắt lấp lánh mong đợi.

Nghiêm Khuynh liếc anh ta một cái, chen chân vào đạp anh ta một phát, "Cút!"

"Ai ai ai! Hâm mộ tôi đáng yêu dễ thương cũng không thể làm tập kích bất ngờ!" Lục Khải khoa trương gào thét hai tiếng, sau đó mới đổi vẻ mặt nghiêm chỉnh, "Đúng rồi anh Nghiêm, vừa rồi tôi nhận mấy cuộc điện thoại, nghe nói lão Phương buông lời khắp nơi nói anh có phụ nữ, chính là người xuất hiện ở trong ngõ hẻm tối nay. . . . . ."

Ánh mắt Nghiêm Khuynh hơi ngừng lại, "Sau đó thì sao?"

"Bọn họ đang tìm cô ấy."

Nghiêm Khuynh cười hai tiếng, theo như ánh sáng màn hình, điện thoại di động còn dừng lại ở trước trang photo album.

Dáng vẻ hai cô gái sinh viên đại học nháy mắt cười ha ha về phía màn hình, một người cầm trong tay chuỗi cá mực còn lớn hơn mặt.

Ánh mắt của anh dừng lại ở trên mặt một người trong đó, minh minh diệt diệt, có chút nhìn không thấu.

Lục Khải thò đầu ra muốn nhìn lqd ảnh trên màn hình, kết quả lại bị đá một cước trên mông đít.

"Không phải bảo cậu cút sao? Còn đứng lỳ ở đây làm gì?" Nghiêm Khuynh liếc nhìn anh ta một cái.

Lục Khải ủy khuất che cái mông, trong miệng nói năng hùng hồn: "Người đàn ông hư hỏng bội tình bạc nghĩa!"

Nghiêm Khuynh làm ra vẻ lại muốn đạp anh ta, Lục Khải rốt cuộc yên tĩnh, chạy vào sàn nhảy tìm mỹ nữ.

***

Đúng sáu giờ, học sinh xông ra cổng trường luôn là một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, giống như nhóm cá diếc lớn sang sông, trùng trùng điệp điệp, khí thế hung hăng.

Trong đám người Vưu Khả Ý vừa đi vừa quen sờ điện thoại di động, sờ soạng nửa ngày mới nhớ tới, tối hôm qua lại đánh rơi nó trên chiếc xe taxi màu xanh dương.

Người đàn ông kia tên gì nhỉ?

Anh Nghiêm.

Cô lặp lại lặp lại xưng hô này, cảm giác uy phong lẫm liệt còn cất giấu một chút cảm giác hân hoan. Nếu như tối nay lại đến quán bán hàng nơi đó tìm anh, có phải điện thoại di động còn có thể trở về ngực của cô một lần nữa giống như lần trước hay không?

Mặc dù tối hôm qua Lục Đồng đã cười nhạo cô: "Cậu cho rằng người ta là hắc đạo hỗn tạp cả ngày ăn no không tiêu hóa, ngồi nghiêm chỉnh ở giữa quán bán hàng náo nhiệt làm Lôi Phong sống không nhặt của rơi, chờ cậu đến lấy điện thoại di động?"

Lục Đồng là bạn cùng phòng của cô, cùng chuyên ngành, cùng lớp. Vừa mới lên năm nhất ấy, người nhà đặt mua bất động sản, mua cho cô phòng nhỏ ở phụ cận trường đại học, sau lại cô và Lục Đồng cùng nhau vào ở. Tiền mướn phòng không muốn Lục Đồng, ngược lại bản thân Lục Đồng rất ngại, liền chủ động gánh chịu tiền điện nước ga và phí quàn lí gì đó.

Vì vậy mỗi khi gặp ngày nộp phí ấy, Lục Đồng cũng sẽ phóng khoáng đặt tờ hóa đơn trên bàn vỗ như vậy, "Cầm đi, chị thưởng em!"

Mỗi khi như vậy, Vưu Khả Ý luôn có một loại ảo giác bị người chơi gái trong nhà của chính mình.

Cùng một đoàn người cùng nhau đứng chờ đợi đèn xanh đứng ở đầu lối đi bộ thì Vưu Khả Ý vừa ngẩng đầu liền phát hiện người đối diện đường cái. Bên đường phố thậm chí có người yên lặng nhìn cô, không phải là người khác, chính là anh Nghiêm đó.

Lần này anh Nghiêm không đội mũ lưỡi trai, không chút để ý ngồi ở chỗ đó nhìn cô, giống như chắc chắn cô nhất định sẽ qua.

Anh vẫn mặc áo khoác ngoài màu đen giống tối hôm qua, trên mặt không có biểu cảm gì, con ngươi đen nhánh rất giống bảo thạch thâm thúy nào đó.

Tay của anh tùy ý khoác lên trên xe moto, ngón trỏ và ngón giữa còn đang kẹp một điếu thuốc lá chưa cháy hết, từng luồng khói mù như có như không biến mất ở trong không khí, giống như một bức họa yên tĩnh xa xưa.

Đèn xanh tới, nhóm người châu chấu nhốn nha nhốn nháo nhắm về phía đường đối diện mà đi tới, Vưu Khả Ý cũng đi tới trước mặt anh Nghiêm.

Cô chần chờ hỏi anh: "Anh ở đây..."

"Chờ cô." Câu trả lời của anh chỉ có hai chữ rất đơn giản, không có dừng lại chốc lát, anh lại từ tốn nói câu: "Lên xe."

"Nếu như muốn trả điện thoại di động tôi, ở chỗ này là được rồi, tôi"

"Lên xe." Anh nhìn thẳng phía trước, khởi động động cơ, mô tô giống như một chiếc Hummer, phát ra tiếng gầm rú trầm thấp chói tai. Mà giọng nói của anh lại và âm thanh tạo thành chênh lệch rõ ràng, trầm tĩnh, bình yên "Trừ điện thoại di động, còn có chuyện quan trọng hơn phải nói với cô."

Không khí yên lặng chốc lát, Vưu Khả Ý đang do dự.

Biết rõ anh là người không làm việc đàng hoàng, rất nguy hiểm, thần thần bí bí, nhưng quanh người anh toát khí chất lại khác một trời một vực với trong tưởng tượng của cô. Có lẽ bởi vì anh đã cứu cô, có lẽ bởi vì anh nhiều lần không nhặt của rơi mà trả lại điện thoại di động cho cô, cô chỉ chần chờ như vậy mấy giây, vẫn thuận theo ngồi lên chỗ ngồi phía sau của anh.

Anh ngồi trước đưa mũ bảo hiểm tới, Vưu Khả Ý vừa đội, vừa hỏi anh: "Sẽ không mang tôi đi bán chứ?"

Anh Nghiêm cúi đầu cười một tiếng, "Chút thịt này, tôi có thể hi vọng bán bao nhiêu tiền đây?"

Rõ ràng là cười nhạo, giọng nói của bản thân cũng không thấy có bao nhiêu vui vẻ hay nhạo báng, nhưng bị anh nói vậy, cuối cùng lại giống như nhiều hơn mấy phần hương vị.

Vưu Khả Ý chưa kịp suy nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy anh nói một câu: "Ngồi vững vàng."

Trong khoảnh khắc, moto nổ vang đi nhanh như điện chớp, cô khó khăn lắm kịp ôm chặt hông của anh. Thật sự không muốn tiếp xúc gần như vậy, nhưng không ôm chặt thì có lẽ sẽ lập tức vùi thân dưới xe, đi đời nhà ma.

Trong mũ bảo hiểm có một mùi thuốc lá nhàn nhạt, thủy tinh trong suốt trước mặt mũ không có phủ lên, có gió gào thét xông vào, bởi vì nhiệt độ quá thấp mà tạt gò má đau đớn.

Cô nhớ lại ngày hôm qua mẹ cho một cái tát kia, lại nghĩ đến nếu như bà biết mình cứ như vậy ngồi lên xe moto của một người đàn ông xa lạ, sẽ có bao nhiêu tức giận.

"Vưu Khả Ý mày nhất định bị ma quỷ ám ảnh, không có đầu óc!"

Giống như những năm này ở trong mắt của mẹ, cô từng có đầu óc lúc nào chứ?

Ngực đột nhiên dâng lên cảm giác sảng khoái không hiểu, cũng xen lẫn mùi vị tự do trong gió.

Nghiêm Khuynh dừng xe ở bên ngoài Pizza Hut, ăn chung bữa cơm cùng cô. Không như dáng vẻ đại ca trong tưởng tượng, không có tác phong côn đồ ăn cơm chùa, anh nói thẳng, nói nguyên nhân tìm cô.

"Tối ngày hôm qua cô xông vào ngõ hẻm, nhắc nhở tôi ba người kia mang theo dao, bọn họ cho rằng cô là người của tôi. Hiện tại có người đang tìm cô khắp nơi, dò thăm tin tức của cô, có thể sẽ có chút chuyện phiền toái."

Vưu Khả Ý có chút lơ mơ, kết quả nguyên nhân do cô còn chưa thích ứng thuật ngữ chuyên nghiệp của đại ca xã hội đen.

"Chuyện do tôi gây nên, vốn không nên liên luỵ tới cô, nhưng bây giờ tình huống như thế cũng không phải là tôi có thể khống chế. Cho nên một thời gian sau này có lẽ sẽ có người mang đến một chút phiền toái cho cô." Nghiêm Khuynh cồ gắng tránh nói đến chuyện của mình, chỉ tiết lộ sẽ có phần liên quan đến cô.

Anh trả điện thoại di động màu trắng kia lại cho cô, mở điện thoại ra.

"Đây là số điện thoại di động của tôi, đã lưu vào. Sau một thời gian tôi sẽ tìm người đi theo cô, bọn họ sẽ bảo vệ cô. Nếu như cô có chuyện tìm tôi, gọi số này là được rồi."

Tay thon dài đẹp mắt cầm di động kia, đốt ngón tay rõ ràng, giống như mỗi một tấc mỗi một phần ở đây đều thể hiện sắp xếp không thuộc về bất kỳ một loại nghệ thuật nào.

Vưu Khả Ý nhận lấy điện thoại di động, cúi đầu nhìn tên trên màn hình.

Nghiêm Khuynh.

Nhìn qua sạch sẽ giống như chủ nhân, thậm chí mang theo một loại sắc thái dịu dàng, giống như không thuộc loại mà cô chính mắt thấy đêm ấy, không thuộc về thân phận người đàn ông thần bí phức tạp này.

Vưu Khả Ý tiêu hóa nửa ngày, rất nhiều nghi ngờ xông lên đầu, nhưng đối mặt với tròng mắt trầm tĩnh sâu xa của người đàn ông trước mặt, cô mơ hồ đã nhận ra, coi như mình mở miệng hỏi thăm, cũng sẽ không thấy có đáp án gì. Cho nên cô chỉ nói ra một yêu cầu: "Thân phận của anh đặc biệt, mà tôi chỉ là một người bình thường, tôi chỉ hi vọng anh có thể khiêm tốn giải quyết, không để cho người bên cạnh tôi cho rằng tôi và..."

Còn sót lại lời không tốt lắm chưa nói ra khỏi miệng, nhưng Nghiêm Khuynh đều hiểu hơn ai khác.

Anh đâm điếu thuốc ở trong gạt tàn thuốc, đứng dậy đồng thời bình tĩnh gật đầu một cái, "Tôi hiểu ý của cô."

Bất kể kẻ nào, bất kỳ người bình thường nào, cũng sẽ không muốn dính líu quan hệ đến thứ người như anh vậy.

"Về sớm một chút." Đây là câu nói sau cùng của Nghiêm Khuynh.

***

Vì vậy từ ngày đó trở đi, cuộc sống bây giờ và ngày trước của Vưu Khả Ý quả thật khác nhau rất lớn.

Nghiêm Khuynh nói được là làm được, không can thiệp vào cuộc sống bình thường của cô, nhưng mặc kệ cô đi nơi nào, đều có thể nhìn thấy có người đi theo cô phía sau xa xa.

Đến trường tan học, chắc chắn sẽ có hai người trẻ tuổi ăn mặc rất khác thường đi theo ngoài mấy chục mét như vậy, nếu như không phải cô rõ ràng nguyên do trong đó, sợ rằng còn có thể ngộ nhận bọn họ thành hạng người lưu manh coi trọng cô.

Chủ nhật từ trung tâm huấn luyện ra ngoài, đầu ngõ sẽ có một chiếc xe taxi màu xanh dương đưa đón cô, biển số xe cô đều lưng xuống được tới, chính là ban đầu lần đầu tiên gặp phải Nghiêm Khuynh lúc ngồi trên chiếc xe kia, tài xế cũng luôn là một người cố định, gọi là Tiểu Lý, tài xế xe taxi tuổi quá trẻ.

Tiểu Lý nói xe là của anh, anh là Nghiêm Khuynh, cho nên có lúc xe này sẽ có công dụng riêng, để cho Nghiêm Khuynh sử dụng... Nhưng cụ thể công dụng là gì, Tiểu Lý chưa nói. Vưu Khả Ý lập tức cảm giác ý nghĩ của mình ban đầu đúng là dại dột ghê gớm, thế nhưng cho rằng buổi tối đại ca xã hội đen sẽ kiêm chức lái xe taxi... Thực sự ngẫm lại liền điên rồi.

Sau đó lại có một ngày buổi tối, sữa tắm trong nhà dùng hết rồi, cô đi xuống lầu mua, ở trong hành lang thế nhưng nhìn thấy gia đình đối diện kia chợt sáng đèn, có người đứng ở cửa sổ nhìn cô, vẫn đưa mắt nhìn cô đi vào siêu thị, lại đưa mắt nhìn cô trở lại trong hành lang.

Tim của cô đập rất nhanh, gần như cảm thấy sống không được *, tất cả đều dưới sự giám thị của người kia.

Nhưng khi cô về đến nhà, vừa kéo màn cửa sổ ra nhìn, lại chỉ nhìn thấy người đối diện khép rèm cửa sổ lại rất nhanh, hoàn toàn không để cho cô nhìn thấy mặt của anh ta.

Bóng người bên trong rèm cửa sổ hình như đi tới cửa chính, rất nhanh không thấy. Vưu Khả Ý nhìn dưới lầu, không quá hơn nửa phút, một bóng dáng đi ra khỏi hành lang, trên đầu mang mũ lưỡi trai màu đen.

Cô đột nhiên đoán được thân phận của người kia.

Lại chính là Nghiêm Khuynh!

Anh dời đến đối diện nhà cô khi nào hả?

Cho dù thần kinh thô như Lục Đồng, cũng dần dần phát hiện chỗ nào không đúng lắm. Trên đường tan học cô ấy liên tục quay đầu lại nhìn, sau đó nói với Vưu Khả Ý: "Này, cậu không phát hiện mấy ngày nay luôn có mấy người đầu tóc xù dài đi theo phía sau chúng ta sao?"

Vưu Khả Ý không muốn hù dọa cô ấy, cho nên làm như có thật, quay đầu lại liếc nhìn, "Có không? Đâu, ở đâu?"

"Đó, đúng đúng đúng, hiện tại đang nhìn một người trong chúng ta đấy! Tóc và bài hát giày trượt của mình rất giống nhau!" Lục Đồng rất cảnh giác, nhưng cảnh giác đồng thời có chút đắc chí, "Mình cảm thấy có thể là anh ta coi trọng sắc đẹp của chúng ta, bụng dạ khó lường."

Vẻ mặt Vưu Khả Ý nghiêm túc lắc đầu một cái, "Để ý khuôn mặt đẹp của mình là bụng dạ khó lường, coi trọng sắc đẹp của cậu đó là cận thị rất nặng."

Vì vậy thành công dời được lực chú ý của Lục Đồng đi, mỗi ngày không thể thiếu đại chiến dồn ép thay thế nghi ngờ của cô ấy.

***

Toàn bộ một tuần mẹ không gọi điện thoại tới, giống như hoàn thất vọng toàn đối với cô, ngay cả chửi rủa trực tiếp cũng lười cho.

Vưu Khả Ý nằm ở trên giường gọi điện thoại cho Vưu Lộ, nói chuyện thực tập.

Vưu Lộ là chị của cô, chị ruột. Năm năm trước bởi vì từ chối con đường mà mẹ sắp xếp cho chị ấy, ngược lại gả cho một giáo viên nông thôn mà quyết liệt với mẹ. Mà năm năm qua, cho dù cùng một lqd thành phố, từ đầu đến cuối mẹ cũng không cho phép chị ấy bước vào cửa nhà nửa bước.

Nghe cô tự thuật xong, Vưu Lộ bên kia yên lặng một hồi, hỏi cô: " Khả Ý, em trách chị sao?"

"Trách chị làm gì?"

"Nếu như ban đầu không phải chị bất chấp tất cả rời khỏi nhà, mẹ cũng sẽ không ép em chặt như vậy, có lẽ em có thể làm chuyện mình muốn, tội gì phải gánh chịu những gánh nặng vốn không thuộc về em"

"Chị." Vưu Khả Ý ngắt lời cô ấy, "Chị biết không, em đã từng rất hâm mộ chị, hâm mộ chị có được sự chú ý của tất cả mọi người, hâm mộ trong mắt mẹ chỉ có chị, hâm mộ chị nhảy múa khiêu vũ tốt hơn em, hâm mộ tất cả của chị."

"..."

Trong khoảng thời gian ngắn Vưu Lộ nói không ra lời, sau đó mới nghe bên đầu kia điện thoại chậm rãi truyền đến giọng nói của Vưu Khả Ý, bình thản mà điềm tĩnh, giống như biển rộng không sóng không gió, yên tĩnh trống trải.

"Nhưng thật ra em là người cực tham lam, khi không có được, nằm mơ cũng muốn có, hiện tại rốt cuộc chiếm được, lại bắt đầu chán ghét tất cả."

"..."

"Em đã từng còn hận chị, ước gì không có chị trên thế giới này, ba mẹ chỉ có một đứa con gái là em đây."

"..."

Vưu Khả Ý nhẹ giọng cười rộ lên, nửa là bất đắc dĩ nửa là nói giỡn hỏi cô ấy: "Chị, có phải chị đang suy nghĩ, cô em gái này thật sự là người phụ nữ đáng sợ nhất không có lương tâm nhất trên thế giới hay không?"

Vưu Lộ cũng cười, dường như cảm thán nói ở đầu kia: "Không, chính chị nghĩ, em gái của chị nhất định là cô gái nhỏ đáng yêu nhất, thành thật nhất, đáng giá để người ta thật lòng đối đãi nhất trên thế giới này."

Giống như có gió phất qua trong lòng, mỗi một phần ủa bộ phận yếu ớt nhất đều được dịu dàng xoa dịu.

Đôi mắt Vưu Khả Ý chợt đỏ, nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Chị, gần đây chị trải qua như thế nào?"

"Như thế nào? Như cũ đi." Vưu Lộ cười lên sảng khoái, cuối cùng thần thần bí bí lại khó nén vui sướng tăng thêm một câu, "Cũng có thay đổi, chỉ có điều còn chưa tới ngày, qua một thời gian nữa, trong nhà sẽ thêm thành viên mới nữa!"

Giống như một tiếng sấm đập vào trái tim, ngăn lại toàn bộ lời nói ở trong cổ họng. Vưu Khả Ý nằm mơ cũng không nghĩ đến, Vưu Lộ lại mang thai rồi!

Vừa nghĩ tới mẹ có thể sẽ có phản ứng, ngay cả vỏ đại não của cô cũng vang lên một hồi còi báo động dồn dập.

Ngày Tận Thế sao?

Không, Ngày Tận Thế cũng không đáng sợ như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip