Chương 9
Vưu Khả Ý gần như nổi điên tìm tất cả quán rượu trên đường, đầu óc trống rỗng, chỉ có trái tim sắp nhảy ra lồng ngực tố cáo với thiên hạ cô có bao nhiêu nóng lòng như lửa đốt.
Cô xông vào từng nơi, giống như con ruồi điên khùng bay tán loạn khắp nơi, gặp người liền hỏi: "Cô có từng thấy một nữ sinh mặc áo khoác ngoài màu xanh dương hay không? Đầu không khác tôi lắm, tóc ngắn..."
Tất cả câu trả lời đều là: "Không có."
Mà cho đến khi thất hồn lạc phách chạy đến quán rượu thứ năm, cô mới rốt cuộc tìm về chút lý trí cơ bản, cô phát hiện mình thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có gọi cho Lục Đồng.
Cô sợ muốn chết, sợ bởi vì chính mình quá không cẩn thận, khiến Lục Đồng bị người đàn ông xa lạ bắt cóc rồi, sợ đến mức ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi, cũng quên mất chuyện còn có cảnh sát.
Mà sau khi điện thoại kết nối, cô nghe một người đàn ông xa lạ ở đầu kia nói: "Alo."
"Anh là ai? Lục Đồng ở nơi nào?" Lòng của cô níu rất chặt, có chút dự cảm không tốt đã nổi lên trong lòng.
Người nọ dừng một chút, âm thanh trầm thấp mà chững chạc, "Vưu tiểu thư, xin chào, tôi là Phùng Ngạn Đình."
...
Trong đêm tối yên tĩnh, cuối cùng trái tim bị sức hút của trái đất nắm trong tay lần nữa, trở lại trong lồng ngực. Vưu Khả Ý giật mình, trong một đêm giá rét mình lại ra mồ hôi toàn thân, mồ hôi làm quấn áo cô dính chặt ở trên người, rất không thoải mái.
Sau khi điện thoại cắt đứt, bầu trời trời còn đang mưa, cô như kẻ ngu đứng ở trên đường, xung quanh cũng đã không còn bóng người.
Giờ khắc này cô mới cảm thấy mệt mỏi, thở ra một hơi, thật dài mệt mỏi chui vào trong buồng điện thoại ven đường, nhắm mắt lại dựa lên kính khôi phục thể lực, thuận tiện tránh mưa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa sổ mưa tí tách dưới đất thành mưa to có lẽ sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn, cô đặt cái trán trên kính lạnh lẽo, trong đầu rõ ràng hiện ra buổi tối được Nghiêm Khuynh chứa chấp. Nhưng người kia chỉ là người trong một giấc mộng, mà đêm ấy cũng chỉ là một cảnh mơ dịu dàng không chân thật thôi.
Sẽ không còn lần thứ hai.
Sẽ không còn người che dù đánh vỡ vòng tròn của cô, thả cô tự do.
Lúc cô nhắm mắt thả mình ở nơi này, cô chợt nghe mấy tiếng vang nặng nề, cái trán dính nhau với kính cũng chấn động, một tiếng một tiếng, từng phát từng phát, vô cùng rõ ràng.
Cô cả kinh đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng lên rời khỏi kính, lại nhìn thấy bên ngoài kính bị nước mưa đánh đến mức tan tác lại có một người đang đứng, trong tay là một cái ô cán dài màu đen, yên lặng mà đứng, một cái tay khác khẽ cong lên, đốt ngón tay còn chưa tới kịp giãn ra... Hiển nhiên chính là nó vừa gõ nhẹ kính.
Toàn thế giới hình như cũng bị mưa to liên miên không dứt bao trùm, chỉ có anh, chỉ có anh yên lặng đứng ở cùng chỗ nhưng cách một lớp kính với cô, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn cô.
Anh không cười, cũng không có vẻ mặt dư thừa, Vưu Khả Ý gần như nghi ngờ theo bản năng anh sẽ dời ánh mắt đi ngay sau một khắc... Giống như trước.
Vậy mà anh không có.
Anh đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn cô, xem như thời gian một thế kỷ dài như vậy.
Vưu Khả Ý từ từ mở cửa kính buồng điện thoại ra, sau đó nhìn thấy anh nhẹ nhàng đưa ô xòe ra tới phía đỉnh đầu cô.
"Không mang ô sao?"
Quen thuộc như thế, dịu dàng, mát lạnh, giống như một câu nói bay tới từ trong mộng cảnh xa xôi.
Vưu Khả Ý nhìn anh, gần như không cách nào liên hệ giữa anh và người đàn ông vừa rồi hút thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi, rõ ràng là cùng một người, cùng khuôn mặt, nhưng mang cho cảm giác của cô lại hoàn toàn khác biệt.
Người ở cửa hàng tiện lợi lạnh lùng lại nguy hiểm, khắp nơi đều lộ rõ khí thế lưu manh cà lơ phất phơ tương xứng với thân phận của anh, vậy mà người che ô hôm nay lại giống như trong ký ức của cô, giống như đến từ ánh mặt trời chiếu rọi, ngôi sao ấm áp dễ chịu, tao nhã lễ độ, trơn bóng như ngọc.
Đến tột cùng ai mới là anh?
Cô nhìn anh, nghe nhịp tim ủ dột trong lồng ngực, sau đó từ từ lắc đầu một cái, "Cám ơn, không cần."
Nếu như khoảnh khắc từ bên cửa sổ chạy ra quán rượu liền bắt gặp anh, có lẽ cô sẽ vui mừng hỏi anh sao lại tới Huyện Dương, định ở lại bao lâu, nhưng xảy ra một màn kia ở cửa hàng tiện lợi, cô đột nhiên ý thức được có lẽ đây là thời điểm tìm về lý trí.
Trước cô đều nghĩ cái gì? Giả vờ chính mình gặp phải đêm dạ hội hóa trang sao? Tuy mặc vỏ bọc côn đồ, nhưng thật ra là hoàng tử có chức trách cứu vớt thiếu nữ lạc đường sao?
Cô cảm thấy buồn cười.
Cô và anh lướt qua nhau, cô đội mưa chạy qua phố, trên ống quần dính vào một đống bùn. Nhưng cô không để ý, đứng chỗ cách xa anh một con đường rồ yên tâm chờ đợi xe taxi, cho đến khi rốt cuộc may mắn gọi được một chiếc xe, sau đó vội vã lên xe.
Trong gương chiếu hậu, người đàn ông kia vẫn giơ ô đứng ở nơi đó, bóng lưng tản ra một loại dịu dàng tốt đẹp lừa đời lấy tiếng.
Anh chỉ là tên côn đồ mà thôi. Cô cũng nên tỉnh táo.
Vưu Khả Ý dời ánh mắt đi, để tài xế lái xe đến khách sạn gần đây, cô định ở một đêm liền rời khỏi Huyện Dương, lúc ấy trở lại thành phố C.
Phùng Ngạn Đình nói rất rõ ở trong điện thoại: "Trước khi gặp Lục Đồng, tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ yêu ai đó, cho nên một đoạn hôn nhân hoang đường lại có thể mang chỗ tốt đến cho tôi hình như cũng không quan trọng. Vậy mà tôi gặp cô ấy, những chuyện sớm làm rõ kia cũng nên chìm vào đáy cốc rồi."
Anh khách khí cám ơn Vưu Khả Ý đã làm bạn với Lục Đồng trong mấy ngày qua, cuối cùng nói từng câu từng chữ: "Vưu tiểu thư, xin cô tin tưởng tôi... tôi cũng hi vọng Lục Đồng sống được hạnh phúc an ổn hơn bất kỳ kẻ nào trên đời. Mà người làm cô ấy hạnh phúc an ổn, chỉ có thể là tôi."
Lời nói của người đàn ông kia chuẩn xác, nói gần nói xa đều mạnh mẽ không cho cự tuyệt. Vưu Khả Ý ngồi ở trên xe taxi nở nụ cười khổ, chợt co dự cảm không biết từ đâu tới, cuối cùng đoạn cảm tình này nhất định sẽ theo như lời anh ta nói. Hạnh phúc an ổn.
Tài xế nhìn cô từ trong gương chiếu hậu, hỏi cô: "Tiểu thư cô không phải là người địa phương hả?"
Vưu Khả Ý nói không phải
Tài xế lại đắc ý hả hê hỏi cô: "Là tới Huyện Dương của chúng tôi du lịch sao?" Không đợi cô trả lời, anh ta liền bắt đầu giới thiệu các địa điểm phong cảnh Huyện Dương làu làu, chỗ nào không đi không được, chỗ nào không thể bỏ qua, đi đi rất nhiều chỗ, người nghe cũng đau đầu.
Đầu Vưu Khả Ý hỗn loạn, giờ phút này chợt nhớ tới một người khác từng nhiều lần đảm đương làm tài xế của cô.
Người kia luôn yên tĩnh trầm mặc, bóng lưng giống như cây bạch dương cao lớn, không nói nhiều, nhưng chỉ nhìn cũng làm người ta an tâm.
Phi.
Cô lại đuổi người nọ ra khỏi trong đầu rất nhanh, âm thầm chửi mình đúng là điên, tại sao nhớ kỹ một người không nên nhớ thương?
Vưu Khả Ý ơi Vưu Khả Ý, muốn phản nghịch cũng đã qua tuổi phản nghịch rồi, chẳng lẽ lúc này mày lại muốn như học sinh trung học mê luyến những đại ca xã hội đen hay tên côn đồ linh tinh sao? Coi như muốn chọc giận mẹ hoàn toàn, đây tuyệt đối cũng không phải phương pháp tốt nhất.
***
Ngày hôm sau Vưu Khả Ý trở về thành phố C, trước khi đi có nói chuyện điện thoại với Lục Đồng. Lục Đồng nói: "Mấy ngày nữa mình sẽ trở lại, anh ấy nói sẽ xử lý tốt mọi chuyện trong vòng vài ngày này."
Cho dù vẫn là Lục Đồng, nhưng trong giọng nói bây giờ và trước đó vài ngày khác nhau rất lớn. Giờ phút này cô ấy giống như rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, tìm được phương hướng.
Vưu Khả Ý đứng ở trong đội ngũ đợi xe, khóe miệng cong lên bật cười, "Đồng Đồng, chúc cậu hạnh phúc."
Lục Đồng xấu hổ, "Bệnh thần kinh, cậu ở đây diễn phim thần tượng à?"
"Đúng vậy, chẳng qua mình chỉ là vai nữ phụ, dĩ nhiên làm như vậy cũng chỉ vì làm nền cho nữ chính là cậu." Giọng nói của cô nhẹ nhàng nói giỡn.
Tài xế xe buýt ấn còi một cái, thúc giục mọi người lên xe. Vưu Khả Ý nói qua loa mấy câu, rốt cuộc ngồi lên xe đi về.
Ngày sau đó, cô mua sắm lượng lớn đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn, trải qua cuộc sống một mình trong căn nhà nhỏ bé, ước chừng một tuần không có ra khỏi cửa.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn cửa sổ đối diện, nhưng rèm cửa sổ bên trong khép chặt, chưa bao giờ mở ra. Vì vậy cô rút ra kết luận: Nghiêm Khuynh còn chưa trở lại.
Buổi tối ngày thứ tư, lúc cô đang xem ti vi thì tùy ý liếc mắt nhìn, lại phát hiện rèm cửa sổ không biết mở ra từ lúc nào. Căn phòng quen thuộc hiện ra ngay trước mắt, mà Nghiêm Khuynh vẫn như cũ, ngồi ở cạnh đèn đặt dưới đất hút thuốc lá. Cô phát hiện mình có thể dễ dàng nhớ tới chi tiết lúc anh hút thuốc lá, ví dụ như tư thế lấy thuốc lá, tần số hô hấp, cùng với gò má trầm tĩnh bình yên... Cô hơi tức giận mình lại có trí nhớ tốt như vậy, hơn nữa còn ở loại sự tình không quan trọng này, dứt khoát xoẹt một cái, đóng lại rèm cửa sổ.
Nhưng trước khi ngủ lại không nhịn được vén một góc màn cửa sổ lên nhìn một cái... Nghiêm Khuynh còn hút thuốc lá ở đó.
Nhả ra nhiều khói như vậy, thật sự cho rằng phổi của mình là sắt sao? Cô hơi phiền não, một lát sau lại mắng mình, đây là tật xấu quỷ quái gì vậy, cần phải quan tâm anh giống một thánh mẫu sao?
Hô to một tiếng, cô tức giận khép rèm cửa sổ lại, vừa chui vào trong chăn, sau đó liều mạng duỗi chân giảm cân ở trên giường, hoàn toàn quên mất từng cử động của cô sẽ bị ánh đèn sáng ngời bên trong nhà chiếu lên ở trên rèm sửa sổ, bị người đối diện nhìn không sót một cái gì.
Những ngày qua ba gọi điện thoại mấy lần, khuyên cô về nhà nhận lỗi với mẹ, cô hỏi ba: "Nếu như ngay cả lỗi của mình ở đâu mà con cũng không biết, thì nhận lỗi với mẹ như thế nào?"
Ba nói: "Sao đứa bé này luôn khư khư cố chấp như vậy? Mẹ vì tốt cho con, sao đoàn văn công nơi lại không tốt hơn trung tâm đào tạo gì đó?" Ông thở dài, "Được rồi được rồi, ba cũng vậy không xen tay vào chuyện công việc được, tóm lại mẹ con lớn tuổi rồi, mấy ngày nay thời tiết lạnh, vết thương ở chân của bà ấy lại tái phát, ban đêm vô cùng đau đớn, thường ngủ không yên. Có rảnh rỗi thì con trở về thăm bà ấy đi, Khả Ý."
Vì vậy Vưu Khả Ý lại mềm lòng, không đến mấy ngày liền đi ra ngoài. Lần này cô không nói cho Nghiêm Khuynh, bởi vì cô cảm thấy chuyện kia đã qua một thời gian, từ nay về sau hai người cũng không cần liên lạc nữa.
Thậm chí trước đó cô đến thẩm mỹ viện bên ngoài tiểu khu sửa lông mày, sau đó dùng đồ trang sức trang nhã, lại đi siêu thị chọn mua ít trái cây ngon, sau đó mới lên đường về nhà, trở về nhà mẹ.
Vậy mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra vào lúc này, khi cô đứng ở trạm xe buýt chờ xe thì một chiếc xe màu đen hơi dừng ở đứng trước trạm. Cô đang kinh ngạc sao chủ xe không tuân theo quy tắc giao thông dừng xe ở nơi này, cửa xe liền rắc rắc một tiếng rồi mở ra.
Hai người đàn ông này đi thẳng về phía cô, ánh mắt đối lập này làm cô ý thức được nguy hiểm, nhưng mà chẳng kịp chờ cô quay đầu chạy đi, liền bị một người kéo cánh tay lại.
"Vưu tiểu thư, làm phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Buồn cười nhất chính là loại lời kịch này xưa nay chỉ có thể nghe từ trong miệng cảnh sát ở phim Hồng Kông lại được nói ra từ trong miệng côn đồ, mà túi nylon trong tay Vưu Khả Ý cũng chưa cầm chắc, liền bị người đỡ lên xe.
Mấy túi trái cây rơi xuống bịch một tiếng trên mặt đất, mấy quả lăn lông lốc ra ngoài, da bóng loáng tươi đẹp thoáng chốc bịt kín một tầng bụi bậm, không còn dáng vẻ lúc trước nữa.
Vưu Khả Ý muốn hét to, nhưng đôi môi đột nhiên bị một bàn tay người bịt lại. Cô hoảng sợ bị người nhét vào trong xe, đưa tay sờ điện thoại di động theo bản năng.
Hai người đàn ông này ngồi một trái một phải ở hai bên cô, cũng không ngăn cản hành động cô muốn gọi điện thoại.
Một người đàn ông trong đó nói: "Cũng tốt, cô chủ động gọi cho Nghiêm Khuynh bảo anh ta đến cứu cô, tránh cho lãng phí tiền điện thoại của tôi. Anh Phương cũng không dễ nói chuyện giống như anh Nghiêm, còn đuổi theo chi trả tiền điện thoại."
Một người khác nở nụ cười, giọng nói thô sáp khó nghe, giống như bị người thắt cổ họng đang nói chuyện: "Lão Bạch, đừng sợ như vậy, người nguy hiểm là anh Nghiêm bên kia, mày cũng không sợ sau này cô ta trở về xuyên tạc lời nói của chúng ta, rồi truyền tới trong lỗ tai anh Phương rằng chúng ta ăn không hết còn mang về sao?"
Giờ khắc này Vưu Khả Ý mới ý thức được mình ngây thơ thật, thế nhưng cho là chuyện trước đó vài ngày đã qua.
Chuyện còn chưa có bắt đầu thì sao có thể dễ dàng kết thúc đây?
Cô bị người che miệng, mà cái tay kia dần dần di chuyển đến trên cần cổ cô. Chủ nhân cái tay không có ý tốt nhìn cô, "Da thật tốt, đủ non mềm đủ xinh đẹp, khó trách anh Nghiêm cũng không cầm giữ được, cởi mác độc thân vì cô."
Thậm chí người nọ đưa một cái tay khác ra, nhéo trước ngực cô, "Nơi này cũng rất săn"
Lời còn chưa dứt, một người khác đánh rớt cái tay kia, cau mày mắng câu: "Mày ngu x sao? Mày động được vào cô gái này sao? Nếu như lần này anh Nghiêm không có việc gì, mày chuẩn bị bị anh ta phế đi."
Sắc mặt của lão Bạch thay đổi, ngoài miệng cũng không nhận thua: "Cũng bắt người phụ nữ của anh ta rồi, còn sợ lần này không chỉnh chết anh ta sao? Trừ phi anh ta không cần người phụ nữ này nữa... Vậy tuyệt đối không thể nào! Hai tháng này anh ta phái người bảo vệ cô gái này như vậy, người có mắt đều nhìn ra được anh ta khẩn trương thế nào."
"Bớt nói sẽ chết sao?" Người nọ không nhịn được lườm hắn ta một cái, sau đó lại nhìn ngược về phía Vưu Khả Ý, "Gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh, nhanh lên một chút!"
Vưu Khả Ý bị đưa đến một căn phòng trống bên ngoài Tam Hoàn, ngoài cửa chính là phòng khách, trên ghế sa lon có mấy người đàn ông ngồi ở chỗ đó coi chừng cô.
Cô không nói gì, chỉ an phận ngồi ở trong phòng chỉ có một cái ghế.
Cách một cánh cửa, người đàn ông nói chuyện nhàm chán ở trên ghế sa lon, người đàn ông gọi là lão Bạch vẫn luôn nói chắc chắn Nghiêm Khuynh sẽ không tới, bởi vì anh không phải loại người sẽ giận đỏ mặt vì hồng nhan kia....
"Có tới hay không không phải do mày định đoạt, tiết kiệm chút hơi sức đi." Một người trong đó cắt đứt lời nói không ngớt của hắn ta, "Một lát nữa nếu hắn ta thật sự tới, cho mày thời gian tức giận!"
Vưu Khả Ý ngửa đầu nhìn trần nhà được quét vôi được trắng noãn một chút, hỏi mình Nghiêm Khuynh sẽ tới hay không. Lúc cô gọi điện thoại cũng chỉ kịp dùng giọng điệu căng thẳng đến mức tận cùng nói với anh một câu: "Bọn họ dẫn tôi lên xe."
Người đó trầm mặc hai giây, sau đó "Ừ" một tiếng, "Tôi biết rồi."
Điện thoại cứ như vậy bị cắt đứt.
Cho nên Vưu Khả Ý cũng không biết rốt cuộc anh sẽ tới hay không, chỉ có thể chờ ở chỗ này. Nhưng tâm tình lại giống như cũng không có nôn nóng như vậy, giống như mặc dù anh cũng không nói một chữ, nhưng trong tiềm thức cô đã tin sự thật là anh sẽ tới.
Anh sẽ tới chứ?
...Giống như trước kia mỗi một lần cô cần giúp đỡ, vốn tưởng rằng sẽ không còn người xuất hiện, nhưng anh lại là ngoại lệ, đều chạy tới bên cạnh cô.
Ước chừng qua gần hai mươi phút, Vưu Khả Ý nghe cửa sắt bên ngoài phòng khách trước mặt bị người gõ vang.
Không để cho cô suy tư, két một tiếng, người trong phòng khách mở cửa gian phòng ra, lôi cánh tay của cô kéo ra ngoài, đi mấy bước liền đẩy cô về phía ngoài cửa lớn.
Lảo đảo ra bên ngoài rồi ngã mấy bước, trọng tâm cô không ổn định được chờ người ở nơi đó đỡ lên.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt cặp tròng mắt đen nhánh yên tĩnh kia.
Giờ khắc này cô mới ý thức được, cho dù vào ban đêm ở Huyện Dương ngày đó hình như cô đã suy nghĩ cẩn thận, muốn vạch rõ giới hạn cùng người này, nhưng có chuyện không con người khống chế, một khi bắt đầu, sẽ không dễ dàng chặt đứt rối rắm bằng một dao như vậy.
Giống như đôi mắt này, rõ ràng không có trái ngược nhau sớm chiều, nhưng trong giây phút tầm mắt gặp phải nhau đó, lại đánh thức toàn bộ các mảnh vỡ của hai người.
Nghiêm Khuynh hỏi cô: "Không sao chứ?"
Giọng điệu giống như bình thường, rất nhạt rất hời hợt, không mang theo cảm xúc.
Cô cũng trả lời theo bản năng: "Không có việc gì."
"Ừ, đi thôi." Anh không buông cánh tay cô ra, cứ lôi kéo cô ra bên ngoài tòa nhà như vậy. Thấy cô mặc ít, anh cởi áo khoác ngoài lông cừu màu đen ra, không cho cự tuyệt khoác lên trên vai của cô.
"Không cần, tôi "
"Bên ngoài lạnh." Anh khép lại cổ áo thay cô, sau đó dắt tay của cô lần nữa.
Mới đầu cô cũng không biết tại sao Nghiêm Khuynh xa cách xưa nay lại cố chấp lôi kéo tay của cô đi bộ, giống như lôi kéo một đứa bé, mà khi tay lạnh như băng của cô bị anh nắm thật chặt ở trong bàn tay ấm áp dày rộng thì mới phát hiện hóa ra tay mình lại đang run rẩy.
Có lẽ là lạnh, có lẽ là sợ.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy kỳ quái, một mình anh đến như vậy, sau đó cũng không cần làm gì liền mang cô rời đi sao? Những người đó sẽ để cho anh đi dễ dàng như vậy? Nếu là như vậy, bọn họ lại tốn sức tóm cô tới làm gì?
Cô muốn quay đầu lại nhìn, lại bị Nghiêm Khuynh cũng không quay đầu lại ngăn chặn.
"Đừng quay đầu, chuyên tâm đi bộ." Anh nói hời hợt.
Không có gió tanh mưa máu theo dự đoán, không có cảnh tượng gây chiến gì đó, thậm chí anh không nói lời nào liền mang cô an toàn rời đi, trái tim Vưu Khả Ý mờ mịt.
Cho đến khi đi ra từ trong hành lang, cô nhìn thấy một chiếc xe taxi màu xanh dương nhìn quen mắt dừng ở ven đường, Tiểu Lý ngồi ở ghế lái giống như thường ngày. Nghiêm Khuynh kéo cửa xe ra, sau đó để cho cô lên xe, nhưng không ngồi lên theo.
Anh đóng kỹ cửa lại, cúi người nhìn cô từ ngoài cửa sổ, "Ăn mặc đẹp mắt như vậy, là muốn đi gặp người quan trọng nào sao?"
Giọng điệu thoải mái quen thuộc như thế, hình như là lần đầu tiên anh dùng loại giọng điệu thoải mái giữa bạn bè để nói chuyện với cô.
Vưu Khả Ý trả lời theo bản năng: "Phải về nhà gặp mẹ." Dừng một chút, cô đánh hơi được mấy phần không bình thường, có chút cảnh giác hỏi anh, "Anh không lên xe sao? Không đi cùng tôi?"
Lần này, Nghiêm Khuynh không nói gì.
Anh dặn dò Tiểu Lý: "Đưa cô ấy về, không cần dẫn người tới tìm tôi." Nói xong liền muốn xoay người đi về phía trong hành lang.
Vưu Khả Ý hoang mang hạ cửa sổ xuống thấp nhất, thò người ra gọi tên của anh: "Nghiêm Khuynh!"
Âm thanh rất vang dội, hơi run rẩy, hơi bén nhọn.
Thì ra anh lại tính toán như vậy, chỉ một thân một mình tiến lên để đổi cô, sử dụng sự xâm nhập vào hang hổ của anh để đổi lại cô an toàn rời đi?
Những người đó sẽ làm gì anh? Có thể đánh anh hay không? Có thể tính toán rõ ràng thù oán trước kia trong một lần hay không? Anh còn có thể bình yên vô sự rời đi sao? Có thể hay không, có thể hay không... Vô số hình ảnh rối rắm rườm rà xuất hiện xen lẫn ở trước mắt.
Nghiêm Khuynh quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của cô, nghe cô hỏi tới anh: "Anh không đi cùng tôi?"
Câu nghi vấn rất nhanh biến thành câu khẳng định, bởi vì cô bắt đầu cúi đầu mở cửa, nhưng khổ nỗi cửa bị khóa trái, chậm chạp không thể xuống xe. Nét mặt của cô từ kinh hoảng biến thành quyết tuyệt, ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa thì chỉ nói một chữ một câu: "Phải cùng đi."
Anh không có động.
Thần kinh Vưu Khả Ý căng thẳng lập lại một lần nữa, mỗi một chữ đều vang dội rõ ràng bên tai giống như tiếng tim đập, "Tôi nói, phải cùng đi."
Nét mặt của cô quá mức tuyệt vọng lo lắng, giống như động vật nhỏ sắp bị người vứt bỏ.
Nhìn thẳng vào mắt chốc lát, Nghiêm Khuynh khom người xuống lần nữa, không có dấu hiệu nào liền đưa tay giúp cô vén vài sợi tóc đến sau tai, khóe môi khẽ nâng lên, "Cô ở đây suy nghĩ lung tung gì vậy?"
Cô nhìn anh, không nói gì.
"Đây là xã hội pháp trị, luật pháp ở đây, quy củ ở đây, sẽ không xuất hiện mấy chuyện mà cô suy nghĩ lung tung." Đầu ngón tay Nghiêm Khuynh dừng lại chốc lát ở bên cạnh gò má của cô, nhiệt độ lạnh như băng làm cô giật mình trong nháy mắt, sau đó rời đi rất nhanh, giống như tất cả đều chỉ là ảo giác của cô, "Cô yên tâm, tôi không có việc gì."
Anh hướng dẫn từng bước, dịu dàng đến mức không gì sánh được.
"Cô trở về trước, tôi bảo đảm chỉ đến muộn hơn cô một bước."
Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn anh, dường như đang phán đoán trong đôi mắt kia có mấy phần thật giả, nhưng dáng vẻ của anh vốn thâm tình chững chạc như vậy, thành khẩn đến mức mặc kệ là ai cũng không muốn nghi ngờ một đôi mắt sáng ngời dịu dàng như vậy, cùng với chủ nhân của đôi mắt này.
Cô nhìn thẳng anh trong chốc lát, nhỏ giọng chứng thực: "Thật sự không có việc gì?"
"Không có việc gì."
"Vậy anh rất nhanh sẽ trở lại tìm tôi?"
"Tôi sẽ."
Vưu Khả Ý cắn môi một cái, "Anh bảo đảm?"
"Tôi bảo đảm." Sự kiên nhẫn của anh hình như dùng không hết, tuyệt đối không ngại phiền, thậm chí khóe môi lại giương lên với cô một lần nữa, cười đến mức sạch sẽ ấm áp, giống như gió xuân tháng ba.
Vưu Khả Ý cứ mất hồn nhìn anh như vậy, cho đến khi Nghiêm Khuynh nhẹ nhàng nhấn đầu cô trở về trong xe, "Đóng cửa sổ, bên ngoài lạnh."
Cô không nhúc nhích, ngược lại Tiểu Lý chuyển động, cửa sổ chậm rãi nâng lên, ngăn cô và Nghiêm Khuynh thành hai thế giới trong xe ngoài xe.
Áo khoác ngoài của anh còn ở trên đầu vai của cô, mà cuối cùng anh chỉ mỉm cười liếc nhìn cô một cái, liền lưu loát xoay người đi tới bên trong hành lang đó, cô độc, bóng lưng se lạnh.
Tiểu Lý rất nghe lời Nghiêm Khuynh, gần như lập tức cho xe chạy ra khỏi đây, mà Vưu Khả Ý quay đầu lại nhìn chỗ bóng dáng anh biến mất, mắt cũng không nháy nhìn thật lâu, cho đến khi xe hơi quẹo cua, cho đến khi cũng nhìn không thấy tòa nhà đó nữa.
Cô thu hồi tầm mắt, trong nháy mắt chớp mắt đó, hình như lông mi có chút ươn ướt.
Sau đó chính là chờ đợi vô tận.
Dĩ nhiên cô không có tâm tình trở về nhà gặp mẹ, mà không nói tiếng nào trở về chung cư, ngồi chờ ở trước tòa nhà. Anh nói chỉ về trễ hơn cô một bước, cô kiên nhẫn ngồi đợi ở chỗ này.
Nghiêm Khuynh không giống như côn đồ bình thường, ít nhất anh nói chuyện làm việc cũng làm cho người cảm thấy rất đáng tin cậy, giống như chỉ cần anh từng cam kết mà nói, cũng sẽ không làm cho người ta lo lắng rằng anh sẽ nuốt lời. Dĩ nhiên, điều này cũng có thể là cô quá mức cả tin, quá qua loa liền nhét anh vào trong một cột phân loại đáng tin cậy.
Chỉ là lần này, cô rốt cuộc ý thức được thì ra Nghiêm Khuynh cũng sẽ nuốt lời.
Khi về đến nhà là ba giờ chiều, cô đợi ở trên bậc thang trước tòa nhà đến khi trời tối, đợi đến mức tay chân lạnh lẽo, đi đứng tê dại, từ đầu đến cuối Nghiêm Khuynh vẫn chưa trở lại.
Cô gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh một lần lại một lần, nhưng đáp lại cô vẫn là không ai nghe. Sắc trời dần tàn, màn đêm buông xuống, ở lần thứ n cô gọi qua thì rốt cuộc nghe bên kia thay đổi cách đáp lại.
Lần này, Nghiêm Khuynh tắt máy.
Vưu Khả Ý không dám nghĩ tới rốt cuộc anh gặp bất trắc gì, toàn thân cứng đờ chỉ có thể đứng lên, nhưng không biết nên đi nơi nào tìm anh.
Phải quay lại sao?
Trở lại trong hành lang tối tăm u ám đó?
Lúc rời đi, ngay cả đầu Nghiêm Khuynh cũng không quay lại cho cô, nếu như cô cứ một thân một mình trở lại nơi đó như vậy, vậy anh dùng an toàn của mình đổi lấy sự bình yên vô sự của cô chẳng phải là uổng phí sao?
Nhưng cả trái tim cô đều bị lo lắng và luống cuống chiếm lấy, sau vài giây đứng tại chỗ, cô cũng không quay đầu đi về phía bên ngoài tiểu khu, chặn chiếc xe taxi quay về bên ngoài Tam Hoàn.
Bước vào trong hành lang âm u đó thì cả trái tim của cô còn đập bịch bịch, song khi cô đứng ở ngoài cánh cửa sắt thì đột nhiên bình tĩnh lại. Nhịp tim không mất đi tiết tấu, không có hô hấp không ổn định, cô bình tĩnh giơ tay lên đập cửa, từng phát từng phát, âm thanh vang dội cả tầng lầu.
Cô nghĩ: Khi Nghiêm Khuynh tìm đến cô thì có lẽ chính là như vậy hả? Anh luôn luôn bình tĩnh như vậy, dáng vẻ luôn không sợ trời không sợ đất.
Nghĩ như vậy, cô lại vẫn cảm thấy có một chút mừng rỡ.
Mới gõ mấy cái, cửa mở ra. Vẻ mặt lão Bạch kinh ngạc đứng ở sau cửa, trên miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt kỳ dị hỏi: "Cô quay lại làm gì?"
"Tôi tìm Nghiêm Khuynh." Vưu Khả Ý lui về phía sau một bước, yên lặng nhìn trong phòng, vậy mà trong nhà chẳng có gì cả.
Người đàn ông quở trách lão Bạch lúc trước cũng đi ra từ trong phòng bếp, trong tay còn cầm cái nồi xẻng, nheo mắt nhìn hai mắt của cô, "Nghiêm Khuynh đi rồi."
Vưu Khả Ý sửng sốt.
Đi? Nhưng anh không hề trở về!
Cô chỉ có thể ngơ ngác hỏi ra một câu: "Anh ấy đi bao lâu?"
Người đàn ông kia liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, "Trước đây mấy giờ rồi." Khi lại ngẩng đầu nhìn Vưu Khả Ý thì ánh mắt của hắn ta có mấy phần buồn cười, hình như không ngờ cô lại có gan một thân một mình quay lại đây.
Lo lắng của hắn ta không có dư thừa, lão Bạch rất nhanh lấy thuốc lá từ trong miệng ra, không có ý tốt đi ra khỏi cửa, đưa tay tới kéo cô, "Ôi, nhớ anh thì cứ nói thẳng đi, nơi này ở đâu ra Nghiêm Khuynh để cho em tìm đây? Nghiêm Khuynh không có, ngược lại có lão Bạch anh!"
Phụ nữ đưa tới cửa, không cần mới phí phạm. Huống hồ trước kia ở trên xe hắn ta khá hứng thú với Vưu Khả Ý.
Vưu Khả Ý nghiêng đầu mà chạy, vừa lúc người đàn ông cầm cái xẻng cũng quát lão Bạch, "Mày kiềm chế một chút cho tao! Đừng gây sự nữa!"
Từ tòa nhà ra ngoài, Vưu Khả Ý mờ mịt nhìn bóng đêm mịt mờ, đột nhiên hơi bối rối.
Nghiêm Khuynh đã đi rồi, nhưng cũng không trở về tìm cô như lời nói.
Cô lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh một lần nữa, vậy mà đáp lại cô vẫn là tiếng điện thoại đã tắt. Cô lại gọi điện thoại cho Tiểu Lý, Tiểu Lý cũng không nhận.
Chần chờ thật lâu, cô ngồi xe trở về trong ngõ hẻm gần chung cư, cái ngõ hẻm tràn đầy quán bán hàng kia. Cô tìm từ đầu hẻm đến cuối hẻm, rốt cuộc nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, mấy người từng theo Nghiêm Khuynh cùng nhau ăn cơm ở chỗ này.
Hình như cô không bao giờ sợ những người đầu tóc rối bời màu mè nữa, vẻ mặt không chút kiêng nể côn đồ, trực tiếp xông lên hỏi bọn họ: "Biết Nghiêm Khuynh ở nơi nào không?"
Mấy người kia đang vùi đầu, vẻ mặt nghiêm túc thương lượng gì đó, vừa thấy cô, sắc mặt đều rất không đẹp mắt.
Lục Khải ném cái ly trong tay lên trên bàn, hơi nheo mắt hỏi cô: "Cô còn có mặt mũi tìm đến anh Nghiêm?"
Một người khác kéo tay của anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Anh Nghiêm đã thông báo, anh đừng quên nữa!"
Lục Khải hất tay của cậu ta ra, "Không cần cậu dài dòng!" Sau đó hung tợn liếc Vưu Khả Ý một cái, xoay người rời đi.
Cuối cùng Vưu Khả Ý tìm được chút đầu mối rồi, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, "Anh ấy xảy ra chuyện gì? Bị thương? Có phải bị thương rất nghiêm trọng hay không?"
Trái tim cô cũng treo ở giữa không trung, lời nói cũng nhanh muốn nói không nên lời, nhưng có chuyện lại phải hỏi rõ ràng.
Lục Khải đi rất nhanh, cô chỉ kéo được cổ tay của anh ta, "Anh nói cho tôi biết có được hay không? Anh ấy ở đâu? Hiện tại như thế nào?"
"Cút xa một chút cho tôi!" Lục Khải bất ngờ nói tục, quay đầu lại đẩy cô ra, nhìn cô ngã ở trên mặt đất, lại nhẫn nhịn, chỉ mắng thô bạo, "Nếu như không phải do cô không có đầu óc bị người mang đi, sao anh Nghiêm lại bị thương? Tôi cảnh cáo cô, sau này cách xa anh Nghiêm một chút! Lần trước nhìn thấy cô ở Huyện Dương, không phải cô dùng ánh mắt nhìn lưu manh để nhìn chúng tôi sao? Anh Nghiêm đưa ô cho cô, cô cũng không thèm để ý, làm bộ làm tịch quay đầu bước đi. Bây giờ lại chạy tới làm gì? Chế giễu sao?"
Tính tình Lục Khải nóng nảy, mắng chửi còn kích động muốn đánh người, nhưng khổ nổi đối phương là phụ nữ, không thể xuống tay, chỉ đành phải nén lấy một bụng lửa giận quay đầu đi tiếp.
Vưu Khả Ý không chút nghĩ ngợi liền bò lên từ trên đất, lại đuổi theo một lần nữa.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ lăn qua lộn lại: cô phải tìm được anh.
Nhất định phải tìm được anh.
Nếu như không phải là cô.
Nếu như không phải cô suy nghĩ như vậy.
Sao anh lại đi tới bước này?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip