Chương 17

" Thùy Trang, cậu ổn chứ " Diệp Anh từ ngoài mở cửa vào

" Diệp Anh ? Sao cậu tới đây " Thùy Trang bất ngờ khi Diệp Anh ở đây

" Mình xin cô đi vệ sinh để vào đây xem cậu có ổn không "

" Mình không sao đâu "

" Không sao là tốt. Nhưng nãy mình có nghe thấy tiếng ồn phát ra ở đây, có ai ngoài cậu trong này sao " Diệp Anh thốt lên làm Thùy Trang giật mình

"...Có sao. Chắc cậu nghe nhầm đấy, ở đây có mỗi mình à " Thùy Trang vẻ mặt gượng gạo nói

" Thôi cậu về lớp đi, không kẻo cô Hoa nghi ngờ đấy "

" Ừ, nhớ nghỉ ngơi nhé " Diệp Anh chào nàng rồi rời đi

" Aa, ngẹt thở chết mất " Lan Ngọc chui ra từ chiếc tủ đối diện. Trước đó, vì nghe thấy tiếng bước chân đột nhiên dừng lại trước cửa, cô đã nhanh chân chạy vào đó để trốn

" Mà sao cậu phải trốn chứ " Thùy Trang thắc mắc hỏi cô

" Cậu bị ngốc sao "

"..."

" Chuyện chúng ta không ưa nhau cả trường ai không biết, đến giáo viên còn rõ nữa mà. "

"..."

" Với lại tôi cũng đoán được Diệp Anh, cậu ta sẽ tới đây " Lan Ngọc ngồi xuống nói

" Vì sao ? "

" Trước đó tôi được biết giáo viên trực ở đây sẽ không đến do có việc bận, những học sinh khác cũng không có lí do để tới đây vì dù sao cũng là tiết cuối rồi, chỉ có thể là cậu ta thôi, tôi cũng đoán được lí do cậu ta tới đây. Nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi " Lan Ngọc bình tĩnh giải thích.

" Vì biết là Diệp Anh nên tôi càng muốn trốn hơn " Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thùy Trang, Lan Ngọc cười rồi tiếp tục nói " Sau chuyện lúc nãy có lẽ cậu ta đã bắt đầu ghét tôi "

" Ghét cậu ? "

" Ừ "

" Không có chuyện đó đâu, Diệp Anh không phải là người hay ghét người khác chỉ với lí do như vậy "

" Cậu khẳng định như vậy là vì hiểu cậu ta sao "

"...Ừ " Thật ra Thùy Trang cũng không hiểu rõ hết về Diệp Anh, nhưng nàng nghĩ chơi cùng Diệp Anh hai năm nay ít nhiều gì cũng biết được tính cách người này thế nào "

............

Cuối giờ Lan Ngọc quay lại lớp để lấy lại cặp sách của mình, Thùy Trang cũng đi sau cô, bắt gặp Diệu Nhi đang chờ ở lớp

" Ngọc... Ủa Thùy Trang ? Hai người đi cùng nhau sao ? "

" Không. Tụi tui vô tình đi cùng một hướng thôi " Lan Ngọc thản nhiên chối

" Vậy sao, cặp cậu đây. Tưởng đâu là cậu vứt nó lại đây rồi chứ "

" Tôi giữ đồ kĩ lắm đó " Cô cười đáp

" Xí cậu đúng là không biết ngượng mồm. À này lúc nãy ba mẹ cậu có nhắn tui qua ở với cậu tiện chăm sóc lun nhưng mà tối nay tui có việc rồi..." Vẻ mặt Diệu Nhi có chút áy náy nói

" Không sao, bận thì cứ đi, không cần tới nhà tui đâu "

" Có ổn không đó, cậu làm gì biết nấu ăn " Diệu Nhi nghi ngờ

"...Nói tóm lại là cậu không cần tới đâu. Vậy nhé " Lan Ngọc nói rồi cũng rời lớp trước

Thùy Trang ở bên này cũng nghe hết toàn bộ câu chuyện vừa rồi

....

" Chờ đã " Thùy Trang hét lớn gọi Lan Ngọc

" Có chuyện gì sao " Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lan Ngọc quay lại nhìn nàng

" Lúc nãy tôi đã nghe hai cậu nói chuyện. Ba mẹ cậu tối nay không về sao "

" Ừ " Lan Ngọc không hiểu sao Thùy Trang lại hỏi như vậy

" Cậu biết nấu ăn ? "

" Không " Một câu trả lời dứt khoát đến từ vị trí của Lan Ngọc

" Không biết nấu ăn, cộng với cái tay như thế kia cậu tính thế nào "

" Thì nấu mì gói ăn thôi, ba mẹ tôi thường xuyên vắng nhà, nên chuyện đó như một thói quen của tôi luôn rồi " Lan Ngọc vui vẻ nói

Thùy Trang không ngờ cái con người đang ở trước mặt kia lại sống tùy tiện đến vậy. Nếu một hai ngày ăn mì gói thì không sao, đây lại thường xuyên luôn, đã vậy rồi còn không biết vác cái thân vào bếp chiên một cái trứng để ăn tạm thời nữa. Hèn gì nhìn gầy đến vậy.

Lan Ngọc cao hơn Thùy Trang nửa cái đầu. Cô có khuôn mặt thanh tú, đường nét phẳng, đôi mắt sáng, mũi cao và nhỏ. Da của cô trắng sáng và mịn màng không khác gì da của em bé. Sở hữu dáng người thon gọn, cộng với khuôn mặt soái tỷ khiến Lan Ngọc đi đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn.

" Đi thôi " Thùy Trang kéo tay Lan Ngọc đi

" H..hả...Đi đâu ? " Lan Ngọc không hiểu vì sao nàng lại kéo cô đi liền hỏi

" Về nhà cậu "

" Để làm gì "

" Đương nhiên là tôi không chịu nỗi cái cách sống cẩu thả của cậu thôi, đã không biết nấu ăn rồi giờ còn thêm cái tay nữa. Tôi sẽ giúp cậu nấu vài món, sẵn tiện bồi bổ cậu luôn "

" Khô— " Chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thùy Trang lườm một cái khiến cô hơi sợ không nói nữa

"...Nhưng còn ba mẹ cậu thì sao. Về trễ thế họ không la chứ "

" Không sao, tôi xin phép rồi "

" Ừ thì..." Lan Ngọc lên tiếng khi Thùy Trang dừng lại để chờ người của cô tới đón

" Sao ? "

" Nay tôi đi xe nên sẽ không ai đến đón đâu "

" Sao cậu không nói sớm! " Mặt Thùy Trang có chút đỏ lên vì xấu hổ, rõ ràng mình là người kéo cô tới đây nhưng lại không biết cô đi tự đi xe, làm nàng đứng đây chờ mãi

Thấy Thùy Trang xấu hổ, cô không hỏi bật cười

" Còn cười nữa sao.." Thùy Trang có chút giận nói

" Haha xin lỗi, để tôi dẫn cậu đến xe tôi " Lần này thì Lan Ngọc kéo tay Thùy Trang đi

.............

" Cậu đi moto ? "

" Ừ, sao đấy " Cô bình tĩnh nói

" Cậu còn đang mặc đồng phục, nếu để công an bắt được là cậu chết chắc "

" Rồi rồi, cậu nói lớn nên họ mới biết đấy. May cho cậu là tôi dư một cái mũ, tới đây tôi đội cho "

" Tôi tự đội được "

" Nhanh lên " Nghe Lan Ngọc nói vậy, Thùy Trang cũng lại gần để cô đội mũ cho. Lúc này trong lòng Thùy Trang có chút lạ

" Lên xe đi, nhớ bám chắc nhé không kẻo té ra đó " Lan Ngọc căn dặn có phần chêu chọc

" Tôi không th—" Chưa kịp để Thùy Trang nói hết câu, Lan Ngọc đã rình ga lên làm Thùy Trang xém thì ngã ra sau. Dù vừa nãy nói không muốn nhưng vì sự an toàn của bản thân nên nàng đã ôm eo Lan Ngọc

Thấy vậy Lan Ngọc nhẹ mỉm cười, tay cũng giảm nhẹ tốc độ xuống.

-----------------
End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip