"Chị hai mới về..."
"Hi Vân, em mau về phòng mình đi"
Hi Vân như được nhập lệnh mà nhanh chóng trốn về phòng mình mà không chút do dự hay khúc mắc nào. Duẫn Băng đuổi được em gái liền xông thẳng tới phòng khách nơi ông Vương đang nhàn nhãn đọc báo, cô trong phút chốc quên đi hết mọi phép tắc 25 năm qua đã được học mà lên giọng trách cứ ông.
"Ba vừa làm cái trò gì vậy hả? Nhất thiết là phải đưa con gặp cô ta sao?!"
Đây là lần đâu tiên có người dám nạt nộ với lão Vương, lại còn là đứa con gái luôn răm rắp nghe theo mọi sắp đặt ông đưa ra, bây giờ lại vì một Omega nhỏ bé mà dám chống đối cả ba mình.
"Cô đang lên giọng với ai đấy?!"- Tôn nghiêm bị lung lay, pheromone liền phản ứng, lan tỏa nồng nặc như thuốc súng.
"Ba có thể ép con học trường con ghét, làm nghề con không thích, nhưng tuyệt nhiên ba đừng hòng ép con phải cưới người con không yêu!"
Duẫn Băng đã nhịn sự gia trưởng của ông đủ lâu và gan cũng đã đủ lớn để bật lại cả pheromone giận dữ của ba mình, cô không chút kiêng dè mà đáp trả lại bằng tin tức tố của chính mình. Cả căn phòng rơi vào không khí căng thẳng, ngột ngạt khi hai tin tức tố Alpha đối đầu với nhau.
"Con nhỏ Omega đó có gì mà cô cứ đòi cưới nó vậy hả?! Không có nổi một công việc đàng hoàng, lại còn là một gia đình tầm thường, không có chút gì là môn đăng hậu đối với nhà mình!"
Một người có cái tôi cao như lão Vương đời nào lại chịu cảnh bị một đứa oắt con hỗn xược như vậy được, bàn tay ông siết lại tới nổi cả gân, cũng đủ biết lần này Duẫn Băng đã chọc điên ông cỡ nào.
"Không môn đăng hậu đối thì đã sao? Không giỏi, không giàu cũng là vấn đề sao? Chí ít chị ấy yêu thương con hơn cả một người ba như ông!"
Bao nhiêu tủi thân, uất ức thuở nhỏ được dịp giải tỏa sau hơn 20 năm chịu đựng. Sóng mũi của cô bắt đầu cay cay, cô mím môi giữ bản thân không được yếu đuối trước mặt ông, nếu không ván này cô sẽ lại thua. Duẫn Băng thật sự không hiểu, sau nhiều năm cô cống hiến hết mình cho cái ước mơ ích kỉ của ông, bỏ quên luôn cả hoài bão của mình, luôn cố làm một đứa con ngoan không dám cãi lời ông nửa câu. Ông ích kỷ với lựa chọn sống của cô đã đành, bây giờ còn ích kỷ luôn cả hạnh phúc của cô, làm tới mức nào mới hài lòng ông đây?
"Mày vừa nói cái gì?! Phép tắc tao dạy mày, mày quên hết rồi phải không?!"
Lão Vương bị cô chọc tới điên tiết, đứng phắt dậy mặt đối mặt với cả Duẫn Băng, là một nam Alpha ông đương nhiên là có phần nhỉnh hơn cô ở chiều cao. Duẫn Băng không bị sự chênh lệch làm cho khuất phục, cái trừng mắt vẫn nhắm thẳng vào ông, ngẩng cao đầu mà đối mặt, không còn là cái cúi đầu nhu nhược ngày xưa.
CHÁT
"Mày cất ngay cái ánh mắt đó vào! Mày phận làm con, ba mẹ đặt đâu mày phải ngồi đó!"
Thái độ hỗn hào, cương ngạnh của cô làm lão Vương chướng mắt tới mức phát cho cô bạt tay trời giáng ngay má. Sức lực giữa Alpha và Omega chênh lệch lớn thật, so với cái tát ban nãy của Hải Nguyên, cái tát này của ông Vương khiến cô choáng cả đầu. Nhưng không vì vậy Duẫn Băng sẽ thu lại thái độ lòi lõm của mình, cô cắn răng nhịn đau, quyết không khuất phục trước ông thêm lần nào nữa. Nếu không, cô sẽ sống cả đời với ước mơ của người khác mất.
"Ba...con đã luôn nghe theo mọi sắp đặt của ba suốt mấy năm qua, con học trường nào ngành gì, kể cả giờ sinh hoạt của con ba cũng đã quản...như vậy ba vẫn chưa hài lòng sao?"
"Duẫn Băng, sẽ rất mất mặt gia đình gia giáo mà lại cưới phải loại Omega vô danh tiểu tốt đó!"
"Vậy lòng tự trọng của ba quan trọng hơn hạnh phúc của con gái ba sao? Tại sao ba lại sống ích kỷ quá vậy?"
Giọng của Duẫn Băng bắt đầu nghẹn lại, một phần do nỗi uất ức trong lòng, phần còn lại là cái tát rát da khi nãy. Hai người cãi nhau lớn tiếng tới mức Hi Vân trên lầu cũng có thể loáng thoáng nghe được, cho dù em có tò mò nhưng lại không thắng nỗi nổi sợ trong lòng em, chỉ biết trùm mình trong chăn mà bịt tai trốn đi.
"Nếu ba có thể ích kỷ với con như vậy, con cũng sẽ không khách sáo mà ích kỷ lại với gia đình! Cho dù ba có cự tuyệt với con thì con vẫn nhất quyết sẽ cưới chị ấy!"
Duẫn Băng nghe được tiếng xe ngoài cổng, đoán chắc là mẹ với em trai trở về, nhanh chóng kết thúc cuộc cãi vã bằng một câu khẳng định chắc nịch. Khi mẹ và em trai vừa bước vào nhà cũng là lúc cô đi ra khỏi cửa, bỏ lại ông Vương cùng cục tức khó nguôi và sự khó hiểu của hai người kia.
...
..
.
Duẫn Băng liền lái xe tới nhà Hoan cho dù trời cũng đã tối, vừa tới cũng là 9 giờ hơn. Gõ cửa mãi mới thấy có người mở cửa, là Hải Nam mở cửa cho cô.
"Sao bây giờ mày mới tới hả em?"
"Em xin lỗi, em có chút việc gia đình"
"Hải Nguyên đâu anh?"- Duẫn Băng ngay lập tức đi vào vấn đề chính, cô đã bỏ nàng thì trưa tới giờ rồi, không thể chậm trễ thêm.
"Đang trong phòng nó, nhưng mà có lí do gì để anh mày phải tin mày nữa đây?"- Hải Nam hoài nghi nhìn Duẫn Băng, người vừa làm em gái anh nhốt mình trong phòng suốt cả buổi chiều, tới cơm cũng không ăn.
"Thật ra là..."
Duẫn Băng từ tốn kể lại hết mọi việc cho anh nghe, Hải Nam trầm ngâm một lúc cũng chấp nhận cho cô vào nhà, nhìn năm ngón tay in đỏ trên mặt cô như vậy chắc cũng không hẳn là nói dối.
"Hải Nguyên ơi...em đây"- Duẫn Băng đứng trước cửa phòng nàng nói vọng vào, giọng Hải Nguyên sau cánh cửa cũng vọng ra.
"Em tới đây làm gì? Tôi không muốn thấy em bây giờ"- Giọng nói nghẹn ứ, nghe cũng biết nàng đã khóc rất nhiều.
"Xin chị đấy, cho em một cơ hội giải thích đi mà..."- Duẫn Băng xoay nắm cửa muốn đẩy vào, nhưng chắc chắn là nó đã bị nàng khóa từ lâu.
"Hải Nguyên ơi..."
Duẫn Băng bất lực gọi tên nàng, nếu nàng không muốn gặp cô trực tiếp nói chuyện bậy thì cô đành nói luon tại đây.
"Sáng nay em bị ba ép đi coi mắt với cô ta, không phải em chủ động cùng cô ta đi chơi...em đã về nhà gặp ba và đã cãi nhau"
"Em xin lỗi mà...Hải Nguyên ơi"
Cạch
Hải Nguyên bất ngờ mở cửa khi nàng nghe giọng cô dần nghẹn ngào, trước mặt nàng là một Duẫn Băng tóc tai rối bời cùng với bên má sưng tấy.
"Ba tát em hả?"- Hải Nguyên không kiềm nổi xót xa mà sờ vào năm dấu tay hằn trên má cô.
Duẫn Băng khẽ gật đầu xác nhận, một tay đặt lên tay Hải Nguyên trên má mình mà vuốt ve, ánh mắt đầy vẻ hối lỗi nhìn nàng. Cô bắt chợt đẩy nàng vào phòng rồi đóng cửa lại, Hải Nguyên chưa kịp phản ứng liền bị thân hình Alpha dựa vào người mình. Không lâu sau, nàng cảm nhận được hai bả vai của cô đang run rẩy, bên vai mình ươn ướt.
Duẫn Băng đang khóc sao?
"Duẫn Băng...em"
Hải Nguyên bất ngờ, luống cuống không biết làm gì vì đây là lần đầu tiên nàng thấy cô khóc. Nàng không biết làm gì ngoài việc ôm lấy cô và ra sức xoa lưng, cô từ thút thít dần thành nức nở thành tiếng. Có lẽ cô đã chịu quá nhiều ấm ức rồi.
"Em xin lỗi..."- Lời xin lỗi được thốt ra hòa cùng tiếng nấc nghẹn của cô khiến con tim Hải Nguyên mất hết phòng bị mà đổ gục, phút chốc bao giận hờn đều bay biến hết.
"Không sao mà, đừng có khóc nữa chị khóc theo bây giờ"- Hải Nguyên cũng ráng kiềm nước mắt không khóc theo cô, giờ cả hai cùng khóc thì ai dỗ ai bây giờ? Lẽ để Hải Nam dỗ cả hai đứa.
"Đưa mặt chị xem nào"
Hải Nguyên thấy tiếng khóc của cô nhỏ dần liền nâng khuôn mặt lấm lem kia lên xem xét, hai cái tát chồng lên nhau khiến nó càng tệ hơn. Lần đầu tiên nàng cảm nhận đuọc tin tức tố sợ hãi của Alpha, lại còn là từ người yêu nàng, khiến nàng lại càng xót xa.
"Sau này có chuyện cũng phải nói chị biết, có hiểu chưa? Em còn lần nào như vậy nữa thì đừng hòng chị tha cho!"- Lời nói có phần cứng rắn như vậy thôi chứ lòng nàng mềm nhũn hết cả rồi.
"Còn chuyện ba em, mình sẽ khiến ông phải chấp nhận, nếu ổng chê chị không có công việc đàng hoàng thì chị sẽ tìm việc làm"
Duẫn Băng ngạc nhiên với quyết định này của Hải Nguyên, không phải nàng thất nghiệp chỉ là nàng làm việc tại nhà, lâu lâu sẽ có việc để nàng làm ra tiền.
"Dù gì chị cũng có bằng đại học loại giỏi hẳn hoi đấy nhé!"
"Em có cách này nhanh hơn này..."- Duẫn Băng nhẹ nhàng bế bổng nàng lên rồi đặt lên giường, Hải Nguyên còn ngơ ngác không hiểu cô đang làm gì.
"Chị có thai thì ba em sẽ không còn cách nào từ chối được nữa"
Duẫn Băng áp môi mình lên môi nàng, cái lưỡi không xương luồn lách qua hàm răng của nàng kéo cả hai vào nụ hôn sâu kiểu Pháp. Ông Vương xem trọng mặt mũi gia đình nhiều như vậy nhất định sẽ không để con mình mang danh làm người ta có thai rồi không cưới được, nếu cô làm nàng có thai chắc hơn nửa phần rằng ông ta sẽ buộc phải chấp nhận hôn sự này thôi.
-------------------------------------------------------------
1850 từ
Tính thêm dầu vô lửa tiếp nhưng mà thấy mn la làng quá nên tui dừng:)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip