Chapter 14: 'Surreal'

'Anh biết em yêu điều gì không?'

Hermione hỏi khi họ nằm gần hồ Đen với hai tay ở sau đầu và nhìn lên những vì sao sáng trên bầu trời đêm đen kịch. Draco quay lại để hắn có thể nhìn cô, đôi mắt hắn có màu xám / bạc giống như những ngôi sao vậy. Hermione liếc nhìn hắn với nụ cười không đổi trên khuôn mặt.

'Hãy để tôi đoán ... bay với tôi trên cây chổi hoàn hảo của tôi hả?'

Draco hỏi, liếc nhìn cây chổi nằm bên cạnh họ. Thật tuyệt khi nhìn vào, trong mắt Draco. Tay cầm chổi có màu nâu bóng và thon dần ở cuối rất hoàn hảo. Không có một sợi lông nào ở ngoài và mặt gỗ không hề có một vết trầy xước nào.

'Sẽ rất tuyệt.'

'Không, em rất sợ anh sẽ thả em xuống tại một điểm nào đó trên không trung!'

Đôi mắt của Hermione mở to khi nghĩ về việc cưỡi trên cây chổi của mình một lần nữa.
Sau nụ hôn không mấy ngắn ngủi của họ, Draco cười khúc khích khi Hermione cố bám lấy hơi thở của cô và cũng bám lấy áo hắn. Draco Malfoy lúc nào chải chuốt vẻ bề ngoàimột cách cẩn thận giờ đã không còn quan tâm đến việc có quá nhiều vết nhăn trên quần và áo sơ mi mà Hermione nghĩ là một thành tích tuyệt vời. Một ánh mắt tinh nghịch đã xuất hiện trong mắt hắn khi hắn bảo Hermione hãy lên vị trí sau lưng hắn trên cây chổi . Sau nhiều lần cái ý định bay cùng Malfoy phun trào trong não Hermione, cô đã đồng ý.Cô trèo lên cây chổi và hắn càng lúc càng điều khiển chổi bay cao hơn, nụ cười nhếch mép nổi tiếng Malfoy vẫn thắp sáng khuôn mặt hắn khi hắn bảo cô vòng tay quanh eo hắn. Hermione cảm thấy hơi ngần ngại nhưng vẫn vòng tay ôm lấy hắn, thầm cảm ơn Quidditch và bất cứ điều gì khác mà hắn đã làm để có được cơ bụng sáu múi như vâyh. Suy nghĩ đó làm má cô ửng lên nhưng chẳng mấy chốc, cô đã bay trong không trung với tốc độ gió dập vào mặt muốn gãy cổ. Draco đã quay sang thực hiện một vòng quanh làm cô hét lên thất thanh, tiếng hét đủ to để đánh thức toàn bộ lâu đài - mặc dù họ vẫn đang ngủ say, rất may . Draco đã dẫn cô đến hồ nước và bây giờ họ nằm cạnh nhau và nhìn lên những vì sao sáng rực trong đêm.

'Thật là buồn cười khi tôi bay qua hồ và gần như sắp hạ cánh nhưng thay vào đó em lại hét lên với tôi để đáp xuống bãi cỏ. Tôi vẫn không thấy có gì sai khi hạ cánh xuống một hồ nước đóng băng cả.

'Draco lắc đầu với cô ấy.

' Tôi nghĩ rằng tôi có thể bị điếc với tất cả tiếng hét của em trong tối nay ... Thật sự thì nó rất chói tai đó. '

' La hét thì có bao giờ dễ nghe đâu?'

Hermione hỏi. Hắn quay sang cô với đôi lông mày nhướn lên như thể đang cố nói cho cô biết ý nghĩ của mình là gì qua đôi mắt xám đầy ẩn ý. Hermione chỉ nhíu mày nhìn hắn.

'Cái gì?'

'Tôi có thể chỉ cho em loại la hét dễ nghe hơn , nếu em muốn .'

Draco lẩm bẩm và nghiêng người về phía trước để hôn cô. Hermione, cuối cùng cũng hiểu ý hắn, mặt cô lần nữa chuyển sang màu đỏ còn Draco thì cười khúc khích trước khi nằm xuống.

'Sự ngây thơ của em luôn khiến tôi bị dao động đấy.'

'Im đi, Malfoy.'

Hermione lẩm bẩm và nhìn chằm chằm vào những vì sao. Những ngôi sao dường như nhảy múa trên bầu trời và chiếu xuống chúng, trông sáng hơn bao giờ hết. Hermione mỉm cười.

'Nào. Hãy tiếp tục đoán đi. '

'Em thích ... dành thời gian với tôi ở đây trong khi những người khác đang ngủ ở lâu đài đúng chứ?'

Draco hỏi, quay đầu về phía cô. Hermione cũng quay lại nhìn hắn và cô mỉm cười, gật đầu. Draco khẽ hôn lên môi cô.

'Tệ quá nhỉ, nhưng chuyện này sẽ không kéo dài đâu.'

'Cái gì ...'

Hermione cau mày nhìn hắn; tại sao hắn phải phá hỏng khoảnh khắc ngọt ngào ấy chứ? Draco thở dài, rời mắt và nhìn lên những vì sao lần nữa. Hermione khẽ rùng mình mặc dù trời không lạnh đến mức đó do phép thuật mà Draco đã sử dụng. Cô thở dài.

'Ý anh là gì, Malfoy?'

'Ý tôi là , Granger.'

Draco ngồi dậy và đưa tay vuốt tóc, không làm gì để chế ngự những cọng tóc lộn xộn trên đầu. Chúng vẫn rối tung xung quanh đầu nhưng hắn không mấy quan tâm. Hermione cũng ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta khi hắn thở dài.

'Rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra giữa chúng ta và chúng ta sẽ lại đánh nhau hoặc chúng ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời xa nhau'.

'Được rồi, quy tắc mới nhé.'

Hermione nói và tiến lại gần hắn. Hắn quay sang cô, hơi thích thú khi cô cau mày nhìn hắn. Hermione đưa tay vuốt tóc hắn, theo cái cách mà hắn vừa làm và nói.

'Anh không thể mở miệng trừ khi anh muốn nói điều gì đó tích cực. Em ghét tất cả những tiêu cực này anh đang xây dựng bên trong mình. '

'Trong trường hợp đó, chắc tôi sẽ câm luôn vì mọi thứ tôi nói luôn tiêu cực. Tôi bắt đầu tin vào thực sự rằng không có gì tích cực cho tôi trong tương lai cả. '

Draco thở dài giận dữ. Hắn nhìn xuống bãi cỏ và xé một số thứ ra trước khi lẩm bẩm:

'Tôi chắc chắn tất cả những gì tôi phải mong đợi là giết và tra tấn những người vô tội trong khi họ hét vào mặt tôi rằng để họ đi.'

'Hãy nghe em ... Draco, nhìn em này.'

Hermione nói chắc chắn. Cô nắm lấy mặt hắn và xoay hắn lại để hắn nhìn thẳng vào cô. Hermione mỉm cười trấn an.

' Đó không phải là anh, Draco. Em biết anh như thế nào và em cũng biết rằng anh sẽ không bao giờ có thể giết hoặc tra tấn bất cứ ai. Cụ Dumbledore luôn nói rằng tình yêu là thứ mạnh nhất và là giải pháp tốt nhất. Em chắc rằng tình yêu của anh dành cho gia đình sẽ bảo vệ anh mà. '

'En có nhận ra ...'

Draco gần như nói rằng tôi yêu em hơn cả gia đình tôi nhưng hắn ta chỉ kết thúc bằng cái nhếch mép cười, điều đó dường như là điều khó nhất để làm vào lúc này. Hermione nhướn mày và hắn nói.

'Rằng em không giúp tôi cảm thấy tốt hơn chút nào. Có lẽ quy tắc mới chỉ nên được áp dụng khi tôi cảm thấy chán nản. '

'Em sẽ ghi nhớ điều đó cho lần tới.'

Hermione mỉm cười, vui mừng khi thấy rằng ít nhất hắn cũng có một nụ cười nhếch mép trên gương mặt ủ rũ.
Hermione dựa vào hắn và gục đầu trên bờ vai vững chắc, nhìn chằm chằm vào hồ nước trước mặt cô. Những lọn tóc nâu của cô làm nhột cổ hắn nhưng Draco không nói gì hay pha trò. Nụ cười nhếch mép của hắn đã tuột khỏi mặt , giờ hắn cũng nhìn chằm chằm vào hồ. Ánh sáng chiếu xuống mặt hồ băng giá và khiến nó sáng lên như đôi mắt của Draco lúc này. Hắn vòng tay quanh eo Hermione khi cô ngáp.

' Thiết nghĩ chúng ta nên vào trong ngay bây giờ.'

Hermione lẩm bẩm.

'Chúng ta phải đến lớp vào ngày mai và em không thể đến trễ.'

'Tất nhiên là không thể rồi.'

Draco thở dài và đứng dậy. Hermione đứng dậy và phủi sạch bụi xuống trước khi xem Draco bước lên cây chổi của mình. Cô trao hắn cái nhìn không mấy tin tưởng cho lắm khi hắn quay lại nhìn cô.

' Lên đi, Granger.'

'Em sẽ không ở trên cây chổi đó cùng anh một lần bào nữa. Em thà đi bộ cho đến khi chân em bị đau! Với lại, trường cách đây cũng không quá xa '

Hermione nói và quay lại để cô có thể nhìn thấy cửa trước Hogwarts. Cô bắt đầu bước đi còn Draco thì bay lơ lửng trên cây chổi của hắn bên cạnh cô gái với mái tóc gợn sóng phất lên trong hơi thở của gió.

'Thôi nào, Granger. Tôi hứa tôi sẽ không đi quá nhanh. '

Draco nói và khẽ huých cô bằng cây chổi của mình. Hermione lườm hắn một cách kiên quyết nhưng hắn lại huých cô một lần nữa.

'Tôi sẽ để em ở đây một mình trong bóng tối lạnh lẽo và đáng sợ nếu em không lên chổi của tôi đấy.'

'Em thà sợ hãi ,bị bắt cóc hoặc thậm chí bị đóng đinh nhưng em tuyệt đối không bao giờ đi trên cây chổi đó với anh một lần nào nữa, Draco Malfoy.'

Hermione nói một cách bướng bỉnh và bước tiếp. Cô dự kiến ​​sẽ bị huých từ phía sau nhưng điều đó đã không xảy ra. Cô quay lại và thấy Draco có một cái nhíu mày trên khuôn mặt , đôi mắt hắn ta tối hơn một chút. Cô quay lại với hắn và chạm nhẹ vào mặt hắn.

'Có gì không ổn à?'

'Không ... tôi ... không có gì.'

Hắn lắc đầu ,Hermione định hỏi  chuyện gì đã xảy thì đột nhiên hắn với tay qua eo cô, nhất bổng cô ngồi lên cây chổi của mình . Cô bắt đầu phản kháng nhưng Draco đã cất cánh trong không trung.

' Đừng loay hoay nữa nếu không em sẽ ngã đó!'

' Đó không phải là những gì em cần nghe ngay bây giờ! '

Hermione hét lên và nhắm mắt lại khi Draco điều khiển chổi sà xuống có chủ đích. Hắn ta nhếch mép cười khi nhanh chóng đưa cây chổi lên trước khi chúng có thể chạm đất và có khả năng rơi xuống và làm tổn thương chính họ. Bàn tay của Hermione tìm thấy chiếc áo sơ mi của hắn , cô bám chặt lấy nó như bám vào cuộc sống thân yêu.

'Em ghét ann, em ghét anh, em ghét anh! '

'Đừng quá khích động nữa.'

Draco thở dài khi hắn làm chậm cây chổi xuống và rồi cuối cùng cũng xoay sở để đặt chân xuống đất. Hermione mở mắt ra và thở phào nhẹ nhõm khi rời khỏi cây chổi. Draco bế cô lên trước khi cô có thể ngã. Hắn ôm lấy eo cô và cố gắng đứng dậy.

'Muốn tôi bế em không?'

'Ngày em để anh bế em vào Hogwarts lúc giữa đêm sẽ là ngày mà em chiếm được giải Quidditch đó. Nói cách khác, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra! '

Hermione nói chắc chắn. Draco nắm lấy tay cô và sau đó nắm lấy cây chổi của hắn trước khi dẫn cô bước lên đến cách cửa Hogwarts. Hermione thở dài.

' Em có thể tự đi tốt mà Malfoy.'

'Em thật khó chịu.'

Draco nói, khẽ nhếch mép khi cô rút tay ra khỏi tay hắn. Hắn lẩm bẩm dưới hơi thở của mình.

' Em nên là phù thủy hung dữ nhất ở độ tuổi này thì chính xác hơn'.

'Đừng bắt em đám anh .... lần nữa.'

Hermione cũng nhếch mép. Cái nhếch mép rất chân thực đến nỗi Hermione có thể đã vượt qua cả một tử thần thực tử hoặc là một tên Slytherin.

'Đừng khiến tôi khóc bằng cách tôi phải gọi em là máu ....'

Draco vặn lại , lập tức Hermione lườm hắn. Draco chỉ nhún vai khi họ đi dọc hành lang đến phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

'Em đã yêu cầu điều đó mà, tình yêu đó.'

'Em không phải là tình yêu của anh, Malfoy.'

Hermione huých vai hắn nhưng hắn chỉ vòng tay quanh eo cô và kéo cô lại gần hơn. Hermione cố gắng đẩy hắn ra nhưng không hết lòng vì cô khẽ mỉm cười.

'Em nên đj ngủ đi.'

Draco nói khi họ dừng lại trước phòng sinh hoạt chung. Hermione ngước nhìn hắn và ôm hắn thật chặt .

'Gặp em trước khi ăn sáng, được chứ? Trên tầng thứ bảy. '

'Ồ, đây có phải là một thời gian bí mật của chúng ta trước khi lớp học bắt đầu không?'

Hermione hỏi và đỏ mặt.

'Em thà ăn sáng để em có thể chú ý trong lớp hơn.'

'Em có biết bao nhiêu cô gái cầu khẩn một chút ít thời gian của tôi không?'

Draco hỏi cô và Hermione chỉ nhướn mày nhìn hắn như muốn nói rằng hắn quá tự cao. Mặc dù đó là sự thật, cô đã nghe những câu chuyện về Draco kể từ khi chúng lan truyền nhanh một cách chóng mặt. Mọi cô gái đều muốn trải nghiệm tình cảm với hắn ngay cả khi hắn ta là một Slytherin và cô gái là một Gryffindor. Hermione thở dài khi Draco áp môi lên môi cô trước khi nói.

'Gặp tôi trước khi ăn sáng nhé?'

'Tất nhiên rồi.'

Hermione nhượng bộ trước mắt hắn khi chúng nhìn cô chằm chằm như thể thuyết phục cô đồng ý với hắn. Cô lại hôn hắn; cô ấy có lẽ sẽ không bao giờ quen với việc đôi môi của Draco trên môi cô ấy hoặc chỉ nghĩ rằng cô ấy đang hôn Draco Malfoy! Hermione kéo đi.

'Đã khá muộn rồi.'

'Tôi sẽ gặp lại em vào ngày mai. Cố gắng đừng mơ về tôi tối nay rồi lại đánh thức bạn bè trong ký túc xá của em bằng cách hét lên ... dĩ nhiên là với kiểu la hét chói tai đó.'

Draco nháy mắt với cô, hôn cô lần cuối trong khi Hermione đang nói điều gì đó rằng suy nghĩ của hắn luôn ghê tởm. Hắn nhếch mép.

' Có những giấc mơ ngọt ngào nhé, tình yêu.'

Hermione nhìn hắn bước đi, sải bước như thể đó không phải là nửa đêm mà là giữa ban ngày. Hắn đi xuống cầu thang mà không có một cái nhìn lại,  Hermione cũng đi vào phòng sinh hoạt chung. Rất may nó trống rỗng , tất cả các bạn cùng ký túc xá của cô đều ngủ. Cô trượt người xuống giường sau khi thay quần áo và không thể giấu đi nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, mong chờ bình minh sẽ xuất hiện trong vài giờ nữa, khi cô nghĩ về Draco đang hôn cô.

Tất cả cứ như một giấc mộng đẹp vậy.

---

' Tôi còn nghĩ rằng em sẽ không xuất hiện đấy, Granger.'

Draco nói, quan sát khi Hermione đi về phía hắn. Cô ấy ngáp dài và cố định chiếc cà vạt trông có vẻ hơi rắc rối trên cổ.

'Em trông như một mớ hỗn độn vậy.'

'Chính xác những gì em muốn nghe.'

Hermione nói một cách mỉa mai và rên rỉ, kéo cà vạt khi cô không thể buộc nó. Cô từ bỏ cái lắc đầu khi Draco nhìn cô với vẻ mặt thích thú. Hermione ngước nhìn hắn.

' Đừng cười nữa!'

'Đến đây.'

Draco nói và nắm lấy tay cô, kéo cô về phía hắn. Hắn nhếch mép cười khi lấy cà vạt của cô và bắt đầu buộc nó đúng cách. Những ngón tay hắn di chuyển một cách duyên dáng và Hermione đỏ mặt một chút, may mắn thay Draco không nói gì. Hắn ngước nhìn cô.

' Được rồi đó, Granger.'

'Cảm ơn.'

Hermione nói và ngồi xuống gờ cửa sổ bên cạnh hắn. Cô đã không có tâm trạng tốt nhất vào sáng nay khi Harry rời khỏi phòng sinh hoạt chung mà không nói với cô một lời nào. Cô cũng rất mệt mỏi vì đêm qua. Hermione nói lên suy nghĩ của mình.

'Em cần bảy tiếng để ngủ và em hầu như còn không ngủ đủ năm tiếng đêm qua!'

'Sau đó, em nên dành ít thời gian hơn để gặp tôi, phải không?'

Draco nhếch mép và rên rỉ khi cô đánh vào cánh tay hắn nơi vết đen kịch ám lên. Làn da vẫn đau như một cơn đau liên tục, không đủ để khiến hắn hét lên. Hermione không chú ý , chỉ dựa đầu vào vai hắn.

'Em thích tối qua.'

Cô thừa nhận.

'Em nghĩ việc mất ngủ là đáng giá.'

Draco định làm ầm lên đồng ý nhưng không nói gì. Họ ngồi đó trong im lặng và quay lưng ra cửa sổ. Hồ Đen có thể được nhìn thấy qua cửa sổ và nó đã không bị đóng băng nữa. Draco ho và đứng dậy, khiến Hermione nhướn mày nhìn hắn.

'Đi đâu đó?'

Cô hỏi, đứng lên . Cô nhận thấy Draco mặc bộ đồ của hắn và nó không bị nhăn nhúm một chút nào. Tóc hắn được vuốt ngược trở lại hoàn hảo và hắn ta trông giống như một Malfoy sạch sẽ vô cùng. Cô mỉm cười và ôm chầm lấy hắn, vui mừng vì đã được nhìn thấy cả hai khía cạnh của hắn thay vì chỉ là sự che giấu mỉa mai - nỗi buồn đằng sau những trò đùa.

'Tôi cần đi nhận thư và lấy một ít đồ ăn sáng. Tôi chắc chắn rằng tôi có thể mong đợi một lá thư từ cha tôi vào tuần này.'

Draco lẩm bẩm, vòng tay ôm lấy cô. Hermione lùi lại và nhìn vào mắt hắn khi hắn nhìn xuống cô.

'Tôi chỉ muốn gặp em trước khi đến lớp.'

'Em cũng muốn gặp anh.'

Hermione mỉm cười.
Trước khi cô có thể chớp mắt, đôi môi của Draco lại nằm trên môi cô và hắn ấn cô vào cửa sổ. Hermione kiềm chế bản thân không vướng tay vào tóc hắn vì cô không muốn hắn phải tạo kiểu lại mặc dù cô đã vòng tay quanh cổ hắn. Nụ hôn dịu dàng và sau đó thêm một chút đam mê, kéo cô lại gần hắn hơn bằng cách ấn tay vào lưng cô. Một phút sau Draco buông tất cả trở lại và quay lưng lại với cô.

'Có gì đó không đúng à?'

Hermione hỏi, lo lắng không hiểu tại sao hắn lại đột ngột bỏ đi như vậy.
Draco đã quay lưng lại với cô để Hermione không thể thấy biểu cảm của hắn lúc này. Hắn đang hít một hơi thật sâu nhưng điều đó không làm dịu đi trái tim hay những ngón tay đang run rẩy của hắn. Những biểu hiện đó như một tiếng hét rằng hắn ta đã đi quá xa. Hắn không nên hôn cô như thế! Đó là một câu chuyện khác nếu với Pansy vì cô là một Slytherin nhưng còn Hermione ... cô là một phù thủy Muggles-born và không thể, trong mọi trường hợp - ngay cả tình yêu - hôn với một tử thần thực tử như thế.

Một tử thần, Draco lắc đầu. Không. Hắn ta không thể nghĩ mình là một tử thần thực tử vì hắn không muốn vậy. Về cơ bản, hắn có tin vào việc tra tấn và giết người vô tội không? Không, hắn đã không làm thế và đó chính xác là những gì một tử thần cần làm. Một con quái vật. Draco không phải là một con quái vật. Hắn phải dừng việc mặc cảm tội lỗi và sợ hãi trong thời gian ngắn ngủi với Hermione.

'Không có gì.'

Draco quay lại với cô. Hermione nhướn mày nhưng hắn vẫn mỉm cười và hôn lên môi cô trước khi lẩm bẩm.

'Không có gì sai cả.'

Cô ấy sẽ không bị tổn thương.

'Tôi phải đi lấy thư ngay bây giờ.'

Draco nói và nhếch mép.

'Em sẽ là người gầm lên trả lời các câu hỏi trong lớp, phải không?'

' Chắc vậy.'

Hermione cười và hôn tạm biệt hắn, nhìn hắn bước đi một lần nữa sâu thẳm trong suy nghĩ của chính mình.
Không, cô sẽ không bị tổn thương , Draco nghĩ. Hắn sẽ không để cô bị tổn thương.

~~~~

Draco không ở đây và Hermione đã lo lắng. Cô lo lắng trong suốt bài học và ngay cả khi giáo sư Slughorn nói và nói về một loại thuốc độc đáo mà họ sắp làm. Bất cứ lúc nào khác, Hermione sẽ cho thầy toàn bộ sự tập trung của mình đặc biệt là khi thuốc khó chế tạo. Nhưng bây giờ, tất cả những gì cô có thể nghĩ là Draco Malfoy! Cô ấy đã giật mình khi cô gái ngồi bên cạnh trừng mắt lúc cô ấy suýt làm rơi chiếc bình mà cô ấy định trao.

---

Hermione đã nhìn thấy Draco sáng nay trước khi ăn sáng, tất nhiên. Sau đó, cô không biết tại sao hắn không đến lớp. Có phải hắn đã bỏ rơi cô? Có lẽ. Nhưng điều đó đặt ra câu hỏi tại sao? Hắn ta có ý định đến lớp vào buổi sáng nhưng không xuất hiện ở bất kỳ lớp học nào cả và Độc dược là môn cuối cùng của họ.

Một nửa trong số các độc dược với thầy Slughorn, Hermione đã cố gắng cắt một ít gillyweed để sử dụng trong lọ thuốc của mình. Cô thực sự không biết tại sao mình phải sử dụng gillyweed vì thuốc không liên quan gì đến việc thở dưới nước cả. Khi cô ngẩng đầu lên hỏi giáo sư Slughorn, đôi mắt cô bắt gặp chiếc bàn bên kia phòng. Draco bị đuổi ra khỏi tâm trí cô một lúc.

Harry và Ron đang chia sẻ một cuốn sách kể từ khi Harry và Ginny giấu nó sau khi Draco bị thương. Họ đang trao đổi giữa họ nhưng cô không thể nghe thấy những gì họ nói. Hermione nhìn chằm chằm vào họ, trái tim cô đau đớn khi phải xa họ và cô ước mình có thể làm mọi thứ tốt hơn. Hermione chuẩn bị bước đến chỗ họ thì Harry cúi xuống và nói gì đó với Ron khiến Ron nhìn Hermione. Harry cũng nhìn cô và Hermione, vì sốc, quay lưng lại với họ. Cô không phải là một đứa ngốc, cô biết họ đang nói về cô. Cô đã trải qua điều đó trong năm đầu tiên trước khi làm bạn với họ.

'Có ai nhìn thấy Draco chưa?'

Pansy Parkinson hỏi, xoay người ngồi đối diện với hai cái đầu lấm lem phía sau cô; Crabbe và Goyle. Hermione liếc nhìn cái tên cô vừa nghe và cô cố gắng giữ ánh mắt của mình không rời mắt khỏi những người bạn thân nhất của mình.

'Tao đã không nhìn thấy cậu ta kể từ khi ...'

Crabbe trông giống như cậu ta đang suy nghĩ thực sự khó khăn và cuối cùng, trước khi não cậu ta nổ tung, cậu ta nói.

'Hai ngày trước, tao nghĩ thế.'

'Tao cũng vậy. Cậu ấy muốn chúng tôi dừng theo dõi cậu ấy như chúng ta vẫn thường làm trước đây. '

Goyle nhún vai và cắt đôi gillyweed. Cậu ta nhét nửa đầu vào lọ thuốc và sau đó cựa quậy.

'Tap đoán bây giờ cậu ta quá ... nổi tiếng so với chúng ta rồi.'

'Anh ấy vẫn thích tao ở bên anh ấy mà'.

Pansy khoe khoang, không biết rằng Hermione đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Cô cựa quậy và cười nhếch mép.

'Anh ấy đến phòng sinh hoạt tối qua và-'

'Cậu ấy luôn làm một số công việc bí mật mà cậu ấy không nói với tụi tao.'

Goyle nói, giọng cậu trầm hơn bình thường , Hermione đưa mắt nhìn làn khói đang phát ra từ cái vạc của cậu ta; không phải là một dấu hiệu tốt

'Tất nhiên là anh ấy sẽ không nói với mày rồi .'

Pansy nói lớn, Hermione cười khẩy tự hỏi liệu mũi của cô ấy có thể cao hơn được không.

'Anh ấy nói với tao vì anh ấy biết anh có thể tin tao.'

' Cậu ta không tin tưởng cô, Pansy.'

Blaise lắc đầu và nhếch mép.

'Cậu ta chỉ sử dụng cô vì niềm vui của mình mà thôi và cô quá ngu ngốc khi thấy điều đó.'

Hermione định cảm ơn Blaise vì đã nói điều đó trong đầu mọi người nhưng rồi cô nhận ra cậu ta đã nói ' cậu ta dùng cô vì niềm vui'. Hermione cau mày một chút và trái tim cô sụp đổ, Draco vẫn ở bên Pansy sao?

"Anh ấy đã không nói điều đó đêm qua."

Pansy nói, khoe khoang. Trái tim của Hermione rơi thẳng xuống ngón chân và cô cau mày nhìn vào cái vạc màu tím lấp lánh của mình. Cô vội vã khuấy theo chiều kim đồng hồ ba lần và ánh sáng lung linh sớm biến thành màu hồng êm dịu. Hermione ngoáy tai và chăm chú lắng nghe khi Pansy bắt đầu nói lại.

'Anh ấy nói với tao rằng anh ấy yêu tao nhưng tất nhiên mày sẽ không hiểu điều đó. Mày đã từng yêu hay đã từng nói với một cô gái mày yêu cô ấy chưa? Draco thì khác . '

'Cậu ta không yêu cô, cậu ta chỉ đang lợi dụng-'

Blaise trợn tròn mắt nâu với cô, vẫy đũa phép để nhấn mạnh quan điểm của cậu ta nhưng Pansy đã cắt đứt  bằng cách thả nguyên liệu của cô ta vào vạc bằng phi nước đại.

'Tất nhiên là anh ấy làm thế, anh ấy đã nói với tao đêm qua.'

Pansy nói và sau đó cau mày nhìn cái vạc phía sau cô ấy thuộc về Goyle và bây giờ đã tắt khói trắng.

' Điều đó có vẻ không tốt lắm.'

Giáo sư Slughorn vội vã chạy qua và cố gắng làm dịu lọ thuốc bằng cách thêm một vài thành phần của riêng mình. Hermione nuốt nước bọt, trái tim cô đau như bị đấm hàng triệu lần. Cô ấy đã mong đợi điều gì? Draco rõ ràng không muốn ở bên cô và hắn không thích cô. Hắn muốn ở bên Pansy vì dù sao cô cũng ... bình thường , đối với hắn. Hermione chỉ là một con máu bùn với hắn ta, phải không?

Có một vụ nổ nhỏ từ cái vạc của Goyle và lọ thuốc tràn ra bàn, vương vãi trên sách. Có một làn khói màu tím nhạt bay ra từ đó và mọi thứ trông thật kỳ lạ với Hermione, như thể cô đang trong một giấc mơ. Nhưng cô biết đó là vì cô không quan tâm đến những gì đang xảy ra ngay bây giờ. Cô chỉ quan tâm đến Draco, người có thể lừa dối Pansy. Khói màu tím nhạt biến thành một làn khói đen chết chóc và Hermione lặp lại suy nghĩ trước đó của cô.

Mọi thứ thật chân thực.



( Ngọt rồi lại đắng , hương vị tình yêu là vậy sao?😢😢😢)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip