16-20
Cả buổi sáng Chaeyoung đều trộm nhìn Lisa, nàng cho rằng Lisa sẽ hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau ba tiết học, Lisa chỉ an tĩnh sửa sang lại bài thi và ghi chú.
Trong lòng nàng cảm thấy có chút mất mát cùng nôn nóng, nhưng nàng không dám chủ động nói nàng đã từ bỏ ký ước để chuẩn bị thi tuyển sinh. Đã đến giờ ăn trưa, Kim Jisoo và Kim Jennie đã chạy như bay rời đi mà Lisa vẫn còn đang sửa sang ghi chú.
"Cậu không đi ăn cơm sao?" Chaeyoung đi tới nhỏ giọng nói.
Lisa không lập tức trả lời, viết xong bước giải cuối cùng, cũng không ngẩng đầu lên: "Đi, chờ tôi một chút."
"Cái này rất gấp sao? Tôi thấy cậu tan học cũng còn viết."
Sau khi viết xong, Lisa bấm bút lại, nhướng mày nói: "Chuẩn bị cho tên gia hỏa từ bỏ ký ước nào đó, cho nên có chút gấp."
Chaeyoung ngẩn ra, sau đó vẻ mặt giả vờ bình tĩnh bắt đầu nứt ra, vành mắt cũng bắt đầu đỏ: "Cậu... cậu đã biết rồi."
Lisa nhẹ nhàng thở dài: "Tối hôm qua tôi thấy cậu thất thần, hôm nay chủ nhiệm kêu cậu đến văn phòng tôi liền đoán được." sau khi Lisa đoán được Chaeyoung từ bỏ ký ước, nhất thời có chút bất đắc dĩ nhưng lại coi như là đương nhiên.
Vô luận tính cách của Chaeyoung hiện tại cùng với người đã gặp qua có cái gì bất đồng, nhưng bản chất trong xương vẫn sẽ không thay đổi, Chaeyoung mười mấy năm sau cũng sẽ quyết đoán như vậy, cho nên hiện tại nàng đưa ra quyết định này, Lisa cũng không kinh ngạc.
"Cậu không nghĩ tôi ngốc, ý nghĩ có chút kỳ quái sao?" Chaeyoung giương đôi mắt đỏ hoe nhìn người trước mặt.
Lisa câu môi cười nhẹ: "Ngốc là thật, nhưng ý nghĩ kỳ quái cũng chưa hẳn. Nếu đã đưa ra quyết định thì phải nỗ lực, đi ăn cơm thôi."
Chaeyoung ở phía sau nhìn cô, con ngươi màu đen trào ra một mảnh tinh quang nhỏ vụn.
Sau buổi sáng, đến giờ tự học buổi tối liền đổi chỗ ngồi, chỗ ngồi được xếp theo thứ hạng, hơn nữa có thể chỉ định người ngồi cùng bàn, Chaeyoung được như ý nguyện ngồi cạnh Lisa. Những ngày sau đó, Chaeyoung càng liều mạng học tập, trạng thái cả người giống như tẩu hỏa nhập ma.
Mẹ Park nhìn con gái vừa xem sổ ghi chép vừa ăn cơm, trong lòng có chút lo lắng, đứa nhỏ này quá liều mạng. Trước đây mỗi buổi tối còn có thể đi ngủ trước mười một giờ, nhưng hiện tại ngoại trừ chủ nhật đều mười hai giờ mới ngủ, bà khuyên không được.
Lisa cũng sửa sang tất cả các đề thi thật trong bảy năm qua, sau đó đưa cho Chaeyoung tổng kết lại ý tưởng cùng phương pháp giải đề. Ngoại trừ giờ nghỉ trưa tất yếu, hầu như hai người đều không có nhàn rỗi giải trí.
Đến cuối năm ba La càng bận, nhưng cũng lo lắng việc học của Lisa nên sẽ dành thời gian cùng La Mẹ về nhà ở vài ngày.
Kỳ nghỉ đông đã đến, Lisa không phải đến trường nhưng ba mẹ cô lại càng bận rộn hơn. Trước kia nhất định Lisa sẽ oán giận ba mẹ cô, nhưng hiện tại lại có thể hiểu vất vả của bọn họ, nếu nhớ không lầm thì hạng mục lần này sẽ trực tiếp đưa La thị đi vào quỹ đạo.
Một ngày sắp năm mới La Thinh mới cùng vợ gấp rút trở về sau khi công tác, khi Lisa từ trên lầu bước xuống, ba La và mẹ La mặc một thân màu đen được Dì Hoàng chào đón đi vào.
Lisa gọi một tiếng ba mẹ, mang trà đến cho hai người, sau đó ngồi ở một bên trên sô pha: "Ba mẹ, công việc đến năm mới rất vất vả phải không."
ba La ở nhà cũng rất nghiêm trang, nghe những lời của con gái liền sửng sốt, theo sau ừm một tiếng.
mẹ La ngồi bên cạnh nhìn con gái: "Con gầy như vậy, sơ tam áp lực rất lớn sao?"
"Cũng còn tốt, chuyện công ty đã giải quyết xong rồi sao, lần này hai người có thể ở nhà được bao lâu?"
Ý cười trên mặt mẹ La cứng lại, trong mắt có chút áy náy, quay đầu liếc nhìn chồng mình như cầu cứu.
ba La nhấp một ngụm trà, đứng dậy cởϊ áσ khoác treo sang một bên, nhìn lại con gái giống như đã trưởng thành chỉ trong một đêm, trầm giọng nói: "Lần này chỉ có thể cùng con đón giao thừa thôi, chuyện làm ăn của công ty qua nửa năm liền chính thức đi vào Yến Kinh, ba mẹ rất bận."
mẹ La bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ba La, rõ ràng là đang giải thích nhưng lại cố tình luyến tiếc nhiều lời, làm không khí căng thẳng như vậy.
"Dạ, vậy về sau hai người sẽ không phải đi công tác cả ngày, cũng có thể ở nhà lâu hơn." Lisa giống như không để ý đến lời ba La nói, đáp lại môkt câu khiến mẹ La có chút cau mày.
Con gái của bọn họ đã trở nên quá hiểu chuyện, trước đó trở về vài lần liền phát hiện cô không còn tùy hứng cáu kỉnh, đối nhân xử thế ôn hòa có độ, cũng tâm bình khí hòa nói chuyện với ba cô, thỉnh thoảng còn hỏi thăm công việc của hai người, thoạt nhìn thật giống như người lớn. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng xảy ra quá đột ngột khiến mẹ La lo lắng cô đang kìm nén bản thân.
"Dì Hoàng nói, gần đây con thường xuyên mang một bạn đồng đến đây để phụ đạo, phải không?" ba La cũng nhận thấy con gái mình bất đồng, lại nghĩ đến đồng học mà Dì Hoàng đã nói cả ngày, cho nên không khỏi hỏi một câu.
Lisa gật đầu: "Cậu ấy rất nỗ lực, hoàn cảnh gia đình cũng đặc biệt, cho nên con giúp đỡ cậu ấy nhiều một chút." Lisa không nói nhiều mà chỉ giải thích đơn giản.
"Kỳ nghỉ này nghỉ ngơi tốt một chút, chỉ còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh. Số lượng tuyển vào của trường trung học trực thuộc Yến Kinh không nhiều, đừng kiêu ngạo tự mãn." Mặc dù rất yêu thương con gái nhưng ba La vẫn mang hình tượng một người cha nghiêm khắc trước mặt con gái một, cũng làm cho quan hệ cha con đời trước không quá tốt, về sau vì chuyện của Dì Hoàng mà càng thêm căng thẳng.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Lisa cũng hiểu rõ tính tình của ba La, loại lời nói cứng rắn như vậy chính là quan tâm, cô đã có thể hiểu. Đời trước, khi nam nhân cao lớn nghiêm nghị này nằm trên giường bệnh hấp hối, điều ông hối hận nhất không phải là công ty bị lừa, mà là ông đã không nhận rõ bản tính của Kai, để hai người họ ở bên nhau.
"Con biết rồi, ba yên tâm đi." Cô tự nhiên cùng bình tĩnh trả lời, khiến trái tim ba La khẽ co rút lại, trong lòng có rất nhiều cảm giác áy náy.
"Tối nay mọi người muốn ăn gì?" Ông xắn tay áo sơ mi trắng giống như vô tình hỏi, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Lisa.
Trên mặt Lisa lộ ra ý cười, thamh âm mang theo ý vị làm nũng nói: "Con muốn ăn thịt thăn cà chua."
Khuôn mặt nghiêm nghị của ba La nhu hòa đi: "Dì Hoàng, dì có thịt thăn không?"
"Có, Tiểu Li thích ăn, cho nên tôi luôn chuẩn bị rất nhiều. "Dì Hoàng nhọc lòng cho mối quan hệ giữa hai cha con nhất, lúc này rất vui vẻ, vội vàng đi vào chuẩn bị.
Cuối cùng thì Dì Huang cũng nhàn nhã, đều là hai vợ chồng ba La và mẹ La bận rộn.
"Ba Lisa này, Lisa hiểu chuyện hơn rất nhiều a." mẹ La đang rửa cà chua, cảm khái nói.
"Ừm." Mặt mày của nam nhân nhu hòa đi rất nhiều, trong mắt là vui mừng cũng có chút lo lắng.
"Chỉ là ngược lại em không yên tâm, phải tìm hiểu trường học một chút." Nghe vậy, ba La đang định rửa thịt thăn liền dừng động tác, gật gật đầu.
Cả gia đình cùng nhau làm sủi cảo vào đêm giao thừa. Ban đầu là ba La nấu cơm tất niên, nhưng điện thoại lại đổ chuông liên tục làm ông phải giải quyết công việc. Mà tiếng pháo bên ngoài cũng nối tiếp nhau vang lên, sáng rực cả một góc trời.
Lisa gói sủi cảo, nhìn những chùm pháo hoa lộng lẫy đang nổ trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, loại cảm giác như bị đè nặng trong lòng lại dâng lên. Đời trước cô không có nhiều ấn tượng về đêm giao thừa, điều duy nhất cô nhớ là cô và ba La chiến tranh lạnh trong ngày đầu năm mới, không khí trong nhà rất căng thẳng.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, mẹ La dừng động tác gói sủi cảo: "Sao lại phát ngốc rồi?"
Lisa hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu: "Không có gì, pháo hoa bên ngoài thật đẹp." Lúc này Yến Kinh có có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này, qua một hai năm nữa khu đô thị sẽ cấm đốt pháo.
"Ăn bữa cơm đoàn viên xong, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem pháo hoa." mẹ La không hỏi nhiều, nhưng trong lòng hạ quyết tâm phải hảo hảo nói chuyện với con gái, trạng thái này làm bà rất lo lắng.
"Phu nhân, Lisa, đây." Dì Hoàng tìm một đống tiền sạch, nở nụ cười đưa cho hai người.
"Gói trong sủi cảo đi, xin một điềm tốt. Nếu ai có phúc khí sẽ có thể ăn trúng".
Lisa vừa cười vừa cầm đồng xu gói vào sủi cảo, tới thời điểm ăn cơm tất niên, sủi cảo trắng trẻo mập mạp cũng ra lò, giấm đã nêm được rót ra một cái đĩa nhỏ, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi hương mê người.
Có lẽ là trong dịp năm mới, ba La và mẹ La đều lo lắng về những thay đổi của Lisa, thái độ của ba La rất ôn hòa, hiếm khi nói ra những săn sóc cùng ôn nhu với Lisa. Bản thân ông rất giỏi giao tiếp với người khác, nhưng lại không biết làm cách nào hòa hợp với con gái, trên bàn cơm có mẹ La và Dì Hoàng hoà giải, càng khó có được tiếng cười vui vẻ.
Tổng cộng có tám đồng xu trong sủi cảo, cuối cùng ăn hết hai đĩa lớn, chỉ có ba La và mẹ La ăn trúng.
ba La nhíu mày, gắp một cái sủi cảo trên đĩa đặt vào bát Lisa: "Ăn thêm vài cái đi."
Lisa nở nụ cười, "Con không ăn nổi nữa, bất quá ba mẹ đều ăn trúng rồi, xem ra công ty nhất định sẽ đi vào quỹ đạo."
Dì Hoàng nghe được cũng liên tục gật đầu, nói: "Phu nhân cùng tiên sinh tài vận thịnh vượng."
"Dì Hoàng, dì ăn thêm vài cái đi, nói không chừng có thể gặp được a." Lisa gắp sủi cảo cho dì Hoàng liền đặt bát đũa xuống.
"Ai nha, đứa nhỏ này." Dì Hoàng oán trách một tiếng, nhưng trên mặt tràn đầy ý cười.
La gia không có thói quen xem dạ tiệc mừng xuân, từ khi vào sơ trung, cả nhà căn bản chưa bao giờ cùng ra ngoài đi chơi vào đêm giao thừa, không phải không muốn, chỉ là có một ít chuyện không thoải mái mà từ bỏ.
Người một nhà đang chuẩn bị xuất phát thì điện thoại của Lisa đổ chuông, nhưng sau một vài tiếng lại đột nhiên cúp máy. Lisa vừa nhìn vào điện thoại, trên mặt liền lộ ra ý cười.
"Lisa, ai gọi cho con vậy?" Đây là thời điểm ăn cơm đoàn viên, ai lại gọi vào lúc này.
Lisa vừa gọi lại vừa tự nhiên trả lời: "Chính là đồng học mà Dì Hoàng nói đó ạ, nhà cậu ấy chỉ có cậu ấy với mẹ thôi."
Đơn giản nói vài câu, ba La và mẹ La đều có chút khẩn trương, sau đó thở dài một hơi.
Cuộc điện thoại gần như nhấc máy ngay lập tức: "Mặc... Lisa, vừa rồi tôi chỉ..."
Chaeyoung có chút khẩn trương, Lisa không để nàng nói tiếp, mà nhỏ giọng nói: "Chaeyoung, chút mừng năm mới".
Lúc này Chaeyoung đang đứng bên cửa sổ, âm thanh của pháo hoa nổ ở phía xa truyền đến. Pháo hoa xán lạn nổ tung trong nháy mắt tan biến, xua tan màn đêm nặng nề, bên tai là lời chúc phúc nhẹ nhàng của Lisa: "Chaeyoung, chúc mừng năm mới."
Khiến mũi nàng không khỏi chua xót, căn phòng không có hệ thống sưởi ấm, có chút lạnh, Chaeyoung xoa xoa cái mũi lạnh đến phát hồng, "Chúc mừng năm mới."
"Ăn cơm tất niên xong rồi sao?" Lisa nhìn họ dọn dẹp bàn cơm, đi ra ban công.
"Ừm, tôi ăn rồi." Chaeyoung gật đầu nhìn đồ ăn phong phú khó có được ở trên bàn, gật gật đầu.
Nghĩ đến trong bếp còn sót lại sủi cảo, trong mắt cô mang theo ý cười hỏi: "Có làm sủi cảo không?"
Chaeyoung sửng sốt, Mẹ Park không phải người Yến Kinh, hơn nữa nguyên liệu làm sủi cảo cũng không rẻ, năm nay không có thời gian chuẩn bị.
"Không có, mẹ con tôi không có làm sủi cảo."
Lisa trầm ngâm nói, "Phong tục của Yến Kinh đều là ăn sủi cảo. Đúng rồi, đêm nay cậu có kế hoạch gì không?"
Chaeyoung lắc lắc đầu, hậu tri hậu giác cô không thể nhìn thấy liền vội vàng nói: "À, không có kế hoạch gì, đại khái là xem Dạ tiệc mùa xuân."
"Ừm, cậu có muốn đến quảng trường Áo Sơn xem pháo hoa không?" Có lẽ là đang đối mặt với cô gái nhỏ, ngữ khí của Lisa rất nhẹ nhành cùng dụ hống.
Chaeyoung không biết tại sao nàng lại cảm thấy nhịp tim đột nhiên đập nhanh, là loại cảm giác rất xa lạ, cũng hoàn toàn không hiểu tại sao.
Thật lâu về sau nàng mới hiểu được, có một số thời điểm tâm động chỉ là một cái nháy mắt. Mà chút tâm động này dần dần hội tụ thành tình yêu cùng quyến luyến không thể phai mờ, giống như một cơn sóng lớn, khiến nàng không thể nào kháng cự.
Chaeyoung hít một hơi, trong mắt tràn đầy mong đợi, nhưng trong miệng lại do dự: "Nhưng mà, mẹ tôi..."
"Ba mẹ tôi cũng đi, để dì cũng tới đi, tôi đón cậu?"
Lisa nói xong liền nghe được giọng nữ vang lên trong điện thoại, thỉnh thoảng nghe thấy Chaeyoung trả lời, một lúc sau nàng lại gần micrô, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Ừm, ừm, cậu không cần đón đâu, tôi sẽ tự đi."
Lisa mỉm cười: "Tôi có cái này cho cậu, tôi đến sẽ gọi cho cậu."
"Dì Hoàng, con có thể nấu một ít sủi cảo còn lại không?" Lisa cúp máy, vào bếp nói với Dì Hoàng.
Dì Hoàng biết điều kiện gia đình của Chaeyoung, cảm thấy thương tiếc cho cô gái ngoan ngoãn cùng hiểu chuyện, sau khi biết lý do liền mở lửa nấu mười mấy cái sủi cảo.
Sủi cảo được làm chín, đóng gói trong hộp giữ nhiệt kèm với nước chấm. Lisa thương lượng với hai người ba La, cô đi tìm Chaeyoung trước, sau đó hội hợp với bọn họ.
Quảng trường Áo Sơn không xa, sắp đến Tết Nguyên Đán nên ba La cũng không định lái xe, biết nguyên do cũng không ngăn cản, dặn dò con gái chú ý an toàn liền tùy cô đi.
Lisa đến bên kia hơn mười phút đi bộ, sợ sủi cảo để lâu sẽ không ngon nên Lisa đạp xe phóng nhanh đến đó.
Đường phố dọc đường đi đều đã giăng đèn kết hoa, đèn đường được cố ý trang trí nhìn có vẻ hỉ khí, cô đạp xe trên đường nhìn thấy nhiều em nhỏ đốt pháo bắn pháo hoa mới thực sự cảm nhận được hương vị năm mới.
Đối với nơi ở của Chaeyoung, Lisa đã quen thuộc đường xá, rất nhanh đã đến dưới lầu. Cho dù là khu chung cư có chút cũ nát, ở đêm giao thừa này cũng rực rỡ ánh đèn, treo đầy l*иg đèn đỏ rực.
Gọi điện thoại xong, Chaeyoung cầm điện thoại chạy xuống, điện thoại còn chưa kịp cúp máy.
Nàng vội vàng chạy xuống, thở hổn hển, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lisa, vui sướиɠ trên mặt hoà tan an tĩnh cùng lãnh đạm của nàng. Giữa ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà, Lisa nhìn ý cười không thèm che giấu kia, tâm tình không khỏi tốt lên.
Chaeyoung chạy đến trước mặt cô đứng yên, lại không biết nói cái gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cô.
Lisa cong môi cười: "Ngốc, tôi mang sủi cảo cho cậu, chúng ta lên lầu trước được không?"
Trái tim của Chaeyoung nóng như lửa đốt, do dự một chút vẫn là mang Lisa lên lầu. Nàng đi ở phía trước có chút quẫn bách dừng lại trước một cánh cửa gỗ sơn mài đỏ: "Nhà có chút nhỏ, cậu đừng để ý."
Lisa lắc lắc đầu, mở cửa ra, đèn trong căn phòng nhỏ vẫn sáng, nhưng không phải là đèn sợi đốt mà là đèn huỳnh quang có chút mờ, đồ đạc đơn giản nhưng cũng cũ kỹ, bố cục trong nhà nhỏ nhìn có chút chật chội.
Lisa chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền rơi vào Chaeyoung đang ở một bên thấp thỏm: "Dì đâu?"
Chaeyoung nhìn thần sắc cô như thường, tựa hồ không chút để ý, nhẹ nhàng thở ra nói: "Tôi nói tôi ra ngoài chơi cùng cậu, mẹ tôi nói không đi, sang nhà mấy dì trong xóm xem dạ tiệc mùa xuân rồi." Mặc dù khu dân cư cũ nát, nhưng tình nghĩa xóm giềng rất tốt đẹp.
"Này." Lisa đưa hộp giữ nhiệt qua.
Chaeyoung nhận lấy chỉ cảm thấy nặng trĩu, Lisa chỉ vào hộp giữ nhiệt: "Còn ăn được không, cậu có thể nếm thử, nói không chừng sẽ có kinh hỉ."
Chaeyoung nghe lời cầm hai đôi đũa, hiếu kỳ nói: "Kinh hỉ gì?"
Lisa cầm lấy đũa nhưng không nhúc nhích, chỉ vào sủi cảo: "Ăn rồi sẽ biết."
Chaeyoung nhìn sủi cảo còn đang bốc khói, gắp một miếng bỏ vào trong miệng, cắn một ngụm. Sủi cảo nhân tôm, sau khi bị cắn đứt hương vị thơm ngon của tôm tràn vào trong miệng, nước canh thấm ra, ăn ngon đến mức hận không thể một ngụm nuốt xuống. Chỉ là ngay sau đó, răng của nàng trong mềm mại va vào một mảnh kim loại, Chaeyoung vốn không có phòng bị kêu "A" một tiếng, lấy sủi cảo ra một đồng xu đột nhiên lộ ở bên ngoài.
Lisa ngẩn ra, sau đó cười nói: "Quả nhiên cho cậu gặp phải, là điềm lành a."
Cẩn thận nhổ đồng xu ra, hai má ửng đỏ: "Đây là có ý nghĩa gì?"
"Thời điểm năm mới trước tiên bỏ đồng xu vào sủi cảo, biểu thị cho năm mới gặp nhiều may mắn. Nhà tôi đặt tổng cộng tám đồng xu, ăn hai đĩa chỉ có ba mẹ tôi mỗi người một đồng xu."
Chaeyoung thấy thế trong mắt có chút vui mừng, sau đó lập tức thúc giục: "Vậy có thể trong này có nhiều, cậu cũng ăn một cái xem."
"Ở nhà còn một ít chưa nấu, là do cậu may mắn." Cô nói, cắn một cái, quả thực không có.
"Thừa dịp còn nóng, cậu ăn thêm vài miếng đi." Lisa chậm rãi nuốt xuống sủi cảo.
Sủi cảo rất ngon, lại được Lisa đặc biệt đưa tới, mặc dù Chaeyoung đã ăn no nhưng vẫn lấy một cái khác bỏ vào miệng, cắn một cái liền mở to mắt nhìn Lisa.
"Lại ăn trúng rồi?" Lisa do dự hỏi.
Chaeyoung đem sủi cảo đưa tới trước mắt, quả nhiên là đồng xu.
Lisa im lặng, trong lòng không khỏi giãy dụa, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Xem ra trong này vẫn còn không ít." Nói xong lại gắp thêm một cái.
Chaeyoung giơ đũa mang vẻ mặt chờ mong nhìn cô, Lisa cắn một miếng rồi dừng động tác, nàng không nhịn được hỏi cô: "Đã ăn trúng rồi sao?"
Lisa ngước mắt lên nhìn nàng, yên lặng nuốt sủi cảo vào trong bụng.
Chaeyoung: ...
Nàng nhịn không được, giơ tay lên lại gắp, cuối cùng ...
Nhìn nàng nhổ đồng xu ra, Lisa lắc đầu cười nói: "Xem ra phúc khí của cậu rất tốt." Nói xong đặt đũa xuống.
Chaeyoung cau mày, đêm giao thừa Lisa không ăn trúng cái nào sao? Nàng nhìn sủi cảo còn lại, chọn một cái đưa tới bên miệng Lisa, nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của đối phương, nghiêm túc nói: "Cậu ăn thêm một cái nữa đi, cậu còn chưa ăn trúng."
Lisa sờ sờ bụng mình: "Tôi sợ là ăn no cũng không trúng được."
"Chỉ một cái thôi." Chaeyoung vẫn một mực nói.
Lisa khẽ cười, mở miệng nhận lấy, lúc cô cắn đi Chaeyoung mới nhận ra là dùng đũa của mình, ngón tay không khỏi rụt lại, mặt có chút nóng lên.
Lisa hoàn toàn không ôm hy vọng có thể ăn trúng, nhưng không chịu nổi trước hảo ý của Chaeyoung, cắn một ngụm lập tức muốn mẻ răng.
Thoạt nhìn vẻ mặt Chaeyoung phá lệ khẩn trương, vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, nhìn thần sắc này của cô, trong mắt tràn đầy mong đợi, ánh mắt cũng tràn đầy ý tứ dò hỏi.
Lisa che miệng, sau đó xòe tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một đồng xu sáng loáng, cô nhìn thấy Chaeyoung kinh hỉ nhỏ giọng kêu lên một tiếng, mặt mày lộ ra nụ cười xinh đẹp.
Chaeyoung nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng cũng vui vẻ không nói nên lời: "Tôi đã nói cậu có thể ăn trúng mà, năm mới này cậu cũng có may mắn."
Lisa buồn cười, nói, "Là cậu có thể mang lại may mắn cho tôi, còn muốn ăn nữa không?"
"Không ăn nữa, chú dì còn đang chờ cậu." Chaeyoung bị lời nói của cô làm cho mặt đỏ bừng, vội vàng mở miệng nói.
Lisa gật đầu, đậy sủi cảo lại xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, trên đường đi, Chaeyoung đang ngồi trên ghế sau xe đạp, cổ quấn khăn quàng màu trắng, là vì sợ nàng lạnh nên Lisa quấn cho nàng.
Trên đường không có nhiều người, nhưng tiếng nhạc từ trung tâm thương mại từ xa truyền đến, cả thành phố trở nên náo nhiệt. Chaeyoung nhìn người trước mặt, nghĩ đến lời mà Lisa nói, "Là cậu có thể mang lại may mắn cho tôi." Suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn, rõ ràng là cậu mang lại may mắn cho mình.
Cách đó không xa, pháo hoa trên bầu trời quảng trường Áo Sơn phóng lên trời, sau đó bầu trời xán lạn, đẹp đến mê người, La Mặc Thươnng tăng tốc, chở người phóng nhanh về phía trước. Chaeyoung ngẩng đầu nhìn pháo hoa lộng lẫy liên tục nổ tung, nụ cười trên mặt nở rộng một chút, quả thực rất đẹp.
Nàng đã ở Yến Kinh nhiều năm, nhưng càng lớn nàng càng không thích ăn Tết, không muốn xem pháo hoa. Thành phố sắt thép đổ bê tông vào ngày này rất phồn hoa cùng náo nhiệt, nhưng tất cả phồn hóa cùng náo nhiệt đều là của người khác, không liên quan gì đến nàng. Dù pháo hoa đẹp đến đâu cũng chỉ là mờ mịt, phút chốc biến mất không dấu vết, chỉ để lại hư không cùng cô đơn vô tận.
Năm này qua năm khác, nàng cùng và mẹ sống ở thành phố rộng lớn này vẫn chỉ có thể chịu đựng tàn khốc của cuộc đời, không có hy vọng cùng kết thúc.
Nhưng mà ... nàng lặng lẽ cúi đầu dựa vào lưng của cô gái trước mặt, năm nay nàng giống như có hy vọng cùng mong đợi, thậm chí nỗi cô độc cũng bị người này xua tan, nàng thật sự là người có phúc khí nhất thế giới, có thể có một người bạn tốt như vậy, có thể có một người bạn ưu tú như vậy.
Sau khi thi, Chaeyoung và Lisa đã ngồi cùng một bàn, Kim Jennie cũng thi rất tốt, vẫn ngồi phía sau họ với Kim Jisoo. Điểm của Kim Jisoo có chút không ổn định, Kim Jennie cũng đang bổ túc cho cô, bốn người cơ hồ cả ngày cùng nhau đi học tan học, còn cùng nhau học tập.
Học kỳ tiếp theo, không khí học tập trong lớp đột nhiên trở nên dày đặc, có một số thiếu nam thiếu nữ cẩn thận gác lại tâm tư, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.
Thành tích của Chaeyoung liên tục tăng, điều kiện gia đình nàng không tốt, Lisa đều mua tài liệu hai người cùng nhau làm, sau đó giải thích đáp án, đề thi trong bảy năm trước được Lisa sửa sang lại hai lần vào cuối tháng Tư.
Lisa cũng sẽ đặc biệt sửa sang đề chuyên môn cho mấy người Chaeyoung làm. chủ nhiệm Vương rất hài lòng với trạng thái làm bài tập mất ăn mất ngủ của bọn họ, thái độ của hắn đối với Chaeyoung cũng lập tức thay đổi.
Sau khi làm xong bài toán hàm số bậc hai cuối cùng trong ngày này, Kim Jennie duỗi eo, giãn gân cốt, ánh mắt rơi vào hai người đang giảng đề trước mặt.
Lisa đang cúi đầu kiên nhẫn giảng bài cho Chaeyoung, mà Chaeyoung có vẻ rất chuyên chú, nhưng ánh mắt lại rơi vào sườn mặt của Lisa, cơ hồ không hề chớp mắt.
Kim Jennie sờ sờ cằm, nhìn đi nhìn lại hai người bọn họ, cảm khái nói: "Mới có hơn nửa học kỳ, bọn họ đã muốn tốt thành như vậy."
Kim Jisoo ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cũng mỉm cười.
"Cậu hiểu chưa?" Lisa nói xong, chỉ vào tờ giấy nháp hỏi Chaeyoung.
Chaeyoung lập tức thu lại tầm mắt khi cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có thể hiểu được, nhưng lần sau gặp phải đề tương tự phải làm như thế nào?"
Lisa lấy bút khoanh tròn điều kiện: "Trong đề này có xuất hiện giá trị tan, còn có tiếp tuyến, như vậy phải thử kéo dài đường kính và giao điểm tiếp tuyến. Sau khi làm như vậy sẽ có một tổ hợp các điểm tương tự gọi là hình tương phản A. Mà giá trị tan chính là so sánh tương tự, điều kiện mấu chốt, tan, tiếp tuyến, hiểu chưa?"
Nói xong cô lật đề, chỉ vào một đề: "Thử tự làm một bài đi."
Chaeyoung cầm bút suy tư một chút, sau đó làm theo lời nói của Lisa, sau đó liền mạch lưu loát giải xong đề.
Trong mắt Lisa tràn đầy tán thưởng: "Tốt lắm, giảng một chút đã hiểu rồi."
Chaeyoung nghe cô khen lập tức mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Kim Jennie liếc mắt thăm dò, nếu nàng nhớ không lầm thì hôm qua nàng bị mắc kẹt ở câu hỏi này, lúc đó Lisa không có ở đó liền thuận tiện hỏi Chaeyoung, đối phương nhanh chóng lấy bút ra, lời ít ý nhiều ném xuống một câu: "Giao đường kính, giá trị tan biến thành so sánh tương tự."
Nguyên lai Chaeyoung là cái dạng này a, chậc chậc, thật là tâm cơ, chẳng lẽ lời khen của Lisa có hiệu quả hơn lão sư sao?
Nửa năm nay, bốn người bọn họ cơ hồ một lòng một dạ học tập, trong mấy kỳ thi thử liên tiếp, Lisa vững vàng đứng nhất, vẫn cách người xếp hạng hai hơn 20 điểm, Kim Jennie luôn là hạng ba trong lớp, nhưng thứ hạng toàn trường lại tăng lên.
Về phần Chaeyoung, khi biết nàng đã từ bỏ ký ước, có rất nhiều người ở sau lưng nói nàng ngốc, cũng nói nàng không biết tự lượng sức mình. Nhưng sau nhiều kỳ thi liên tiếp, thứ hạng của nàng vẫn tiếp tục tăng, đến kỳ thi thử cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh, Chaeyoung đã vượt qua Kim Jennie và đứng thứ ba trong lớp, chỉ cách lớp trưởng hạng hai 4 điểm. Mà thành tích này đã có cơ hội rất lớn đánh sâu vào trường Trung học trực thuộc Yến Kinh.
Ngày 24 tháng 6, kỳ thi tuyển sinh trung học cuối cùng cũng đến, khi vào phòng thi, Lisa đưa cho Chaeyoung một chai sữa: "Khẩn trương sao?"
Chaeyoung mở nắp chai uống một ngụm, lắc đầu, cuối cùng lại gật đầu.
Lisa cười xoa xoa tóc nàng: "Đừng sợ, tin tôi đi, dựa vào trình độ mà cậu nắm giữ, nhất định sẽ có kết quả tốt. Cố lên ~"
Chaeyoung không cùng phòng thi với cô, nàng hít một hơi, gật gật đầu, lo lắng nhìn đồng học lần lượt đi vào phòng thi.
Lisa nhìn người có chút khẩn trương, đi tới trước mặt nàng, sau đó giang hai tay ôm lấy nàng.
"Tôi tin cậu, cậu cũng phải tin chính mình, cậu đã rất tuyệt rồi, đừng lo lắng."
Cuối cùng nửa năm qua Chaeyoung đã cao 1m58, nhưng vẫn còn thấp hơn Lisa một cái đầu, cái ôm này của Lisa khiến cả người nàng cứng đờ, sau đó chính là an tâm không thể tả. Nhưng nàng cũng không dám dán quá gần, chỉ tham lam hít lấy khí vị từ cơ thể của cô, sau đó đẩy ra chạy vào phòng thi.
Lisa đứng phía sau nhìn nàng chạy vào phòng thi, khóe môi nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn có một tia khẩn trương, không phải vì bản thân, mà là vì Chaeyoung.
Trong khoảng thời gian này Chaeyoung đã bỏ ra rất nhiều công sức, mẹ của Chaeyoung đã nhiều lần gọi điện cho cô để khuyên Chaeyoung không nên phá đổ thân thể. Nhưng Lisa khuyên nàng cũng sẽ trộm dụng công, chỉ có thể ép nàng phải bổ sung thêm dinh dưỡng, hiện tại tâm tình này giống như phụ huynh, lo lắng con mình sẽ gặp vấn đề trong kỳ thi.
Trong lòng cô cảm thấy Chaeyoung thật không dễ dàng, quả nhiên là người hô mưa gọi gió bất khuất trên thương trường của đời trước, dù chưa đến mười lăm tuổi cũng có thể làm tốt như vậy. Đổi lại là người khác, ở trong tình trạng bị đồng học khi dễ, bị lão sư coi thường mà có thể khắc phục chướng ngại trưởng thành lành mạnh cũng đã không dễ dàng, huống chi là không ngừng đột phá bản thân, ngày càng trở nên ưu tú.
Ngày 5/7, thành phố Yến Kinh bắt đầu tra điểm kỳ thi tuyển sinh, nhiều phụ huynh theo dõi thời gian tra điểm thì thấy trang web bị nghẽn, đường dây bận. Kim Jennie kinh hồn tán đảm thử mấy lần, chờ tải trang mà tim gần như ngừng đập. Nàng kêu thảm trong nhóm chat bốn người biểu thị tâm tình của mình.
Kim Jennie: Lisa, Jisoo, tớ lo muốn chết a, chân đều mềm, tay đều mềm, làm sao bây giờ a, vẫn chưa tra được, các cậu ơi! ! !
Kim Jisoo: Tốc độ đánh chữ của cậu nhìn không ra đang mềm tay.
Kim Jennie: ...
Lisa: Tôi tra được rồi.
Kim Jennie: A a a, cậu được bao nhiêu điểm, bao nhiêu điểm! !
Kim Jisoo: Bao nhiêu?
Mà bên kia Chaeyoung cả đêm không ngủ, sau khi biết có thể tra điểm, nàng không ngừng đi tới đi lui trong căn phòng chỉ rộng hơn 15 mét vuông. Điện thoại vội vã gọi đi vẫn là âm thanh máy bận, làm tim nàng như thắt lại, đến nỗi trong phút chốc lòng bàn tay đều đã đầy mồ hôi.
Điện thoại không thông, nhưng ngay sau đó tiếng nhắc nhở tin nhắn vang lên, tốc độ hàng loạt nhanh đến kinh ngạc, nàng không nhịn được bấm vào xem. Lúc nhìn thấy tên của Lisa nhảy ra, nàng vội vàng bấm vào, vừa nhìn thấy tin nhắn liền lập tức ngừng thở.
Sau khi chờ một lúc lâu, chỉ có Kim Jennie và Kim Jisoo dò hỏi, nhưng Lisa không trả lời, việc này làm cho nàng càng lo lắng hơn, Lisa thi trượt sao? Không thể nào, cô lợi hại như vậy, sao có thể trượt! Nhưng tại sao cô lại không trả lời?
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại vang lên, vừa thấy tên hiển thị là Lisa, nàng lập tức nhấc máy, vội vàng hô một câu: "Lisa."
Lisa nghe thấy thanh âm khẩn trương của nàng, ngón tay điểm vào tờ giấy trên bàn, trong mắt mang theo ý cười: "Có phải rất khẩn trương không?"
Người ở đầu dây bên kia nhẹ giọng "ừm" một tiếng, sau đó vội vàng hỏi cô: "Cậu thi được bao nhiêu điểm?"
Lisa có chút sững sờ, khẩn trương vì điểm của cô sao? Cô cong môi cười, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt: "Ừm, 509 điểm."
Ở bên kia Chaeyoung nghe thấy cổ họng mình đột nhiên thắt lại, có chút khó khăn nói: "Sao có thể, ngày thường cậu đều là 530 trở lên."
Nói xong đều không nghe thấy thanh âm của Lisa, lại hoảng loạn nói: "Nhưng... nhưng rất lợi hại, nhất định là có thể vào trường Trung học trực thuộc Yến Kinh." Những năm qua, điểm số của trường trung học trực thuộc Yến Kinh là khoảng 490.
Vốn dĩ Lisa đã được tiến cử vào trường trung học trực thuộc Yến Kinh, nhưng Chaeyoung không hiểu tại sao cô lại từ bỏ, cuối cùng là lớp trưởng có tư cách đó. Chaeyoung sợ lần này cô phát huy không tốt sẽ cảm thấy khó chịu.
"Rất lợi hại sao?" Lisa cười hỏi lại.
"Đương nhiên là rất lợi hại, 509 điểm là rất hiếm, năm nay môn Anh khó hơn, áp trục đề của toán cũng khó, phép tính rất lớn, hơn 500 điểm đều có thể vào trường trung học trực thuộc." Ngữ khí của nàng rất nghiêm túc, nhanh chóng phân tích, sợ Lisa sẽ suy nghĩ quá nhiều.
"Ừm, như vậy xem ra rất lợi hại. Đồng học Chaeyoung, cậu ưu tú lợi hại như vậy, tôi nên cổ vũ khen thưởng cậu thế nào đây?" Giọng nói của cô mang theo ý cười, từ điện thoại truyền đến, Chaeyoung nghe thấy tiếng cười khẽ kia tim liền đập hẫng một nhịp, đầu óc cũng quay cuồng.
Lisa chỉ có thể nghe thấy hô hấp bên kia có chút dồn dập, tiếp theo là giọng nói run rẩy của Chaeyoung: "Lisa... cậu, cậu nói là tôi thi được 509 điểm?"
"Ừm, đúng vậy, tôi đã nhờ ba tôi tra, cậu được 509 điểm. Chúc mừng cậu, Chaeyoung."
Chaeyoung nắm chặt tay thành quyền để lên miệng cắn, kìm nén tất cả kích động cùng phấn khích, sau đó trong lòng chỉ còn lại tràn đầy ấm áp cùng may mắn, cuối cùng nàng cũng có thể học cùng trường trung học với Lisa.
"Cảm ơn Lisa, nếu không có cậu... hiện tại tớ còn không có cách nào vào trường Lục Trung..."
"Nha đầu ngốc, là cậu rất lợi hại." Lisa thu lại ý cười, nghĩ đến tự ti co rúm lần đầu tiên gặp của cô gái, nhưng đã hơn nửa năm, nàng đã hoàn toàn thay đổi. Đời trước cô rất ngưỡng mộ thủ đoạn kinh doanh và năng lực của Chaeyoung, hiện tại xem ra dù không có cô giúp đỡ, chỉ cần thực sự trở nên cứng cỏi, nàng vẫn có thể lột xác hoàn mỹ, nhưng cái giá phải trả quá lớn.
Nghĩ đến những chuyện sau này Chaeyoung sẽ trải qua, sắc mặt cô tối sầm lại, một lúc sau mới nở nụ cười ấm áp: "Nói tin tức cho dì biết đi, sẽ khiến dì vui vẻ hơn."
"Ừm." Chaeyoung dùng sức gật đầu, sau khi Lisa cúp điện thoại liền báo tin vui cho Mẹ Park.
Mẹ Park sửng sốt hồi lâu, rốt cục có chút nghẹn ngào nói: "Con làm được rồi, Chaeyoung." Chaeyoung vẫn luôn nói với bà là nàng đều thi không tốt, nhưng sau khi chủ nhiệm Vương biết nàng từ bỏ ký ước liền liên lạc với bà, để bà khuyên Chaeyoung.
Nhưng không ai hiểu con gái bằng mẹ, nàng ra quyết định này hẳn là đã suy nghĩ rất kỹ, hơn nữa nàng đã rất nỗ lực, thế cho nên mỗi lần lời nói đến bên miệng liền nuốt xuống. Có vẻ như hiện tại bà đã không làm sai.
"Cảm ơn mẹ." Chaeyoung đôi mắt lên men nhẹ nhàng nói.
Sau khi hai mẹ con nói chuyện xong, Chaeyoung cầm điện thoại vừa mừng vừa lo. Trường trung học trực thuộc Yến Kinh a, bao phụ huynh ở thành phố Yến Kinh đều mơ ước, nhưng mà... trường trung học trực thuộc Yến Kinh cần có chỗ ở, học phí một năm khoảng 1.400, cộng thêm tiền ăn ở là hơn 2.000, hơn nữa một khi ở trọ phí sinh hoạt cũng nhiều hơn 200 một tháng. Đối với người chỉ có thể lâm thời làm công như Mẹ Park thì chi phí bỏ ra thực sự không nhỏ.
Bà hít một hơi rồi vội vã đi làm việc, bà đã bạc đãi con gái mình rất nhiều rồi, ở lại nơi này chính là vì nàng có thể được ăn học tử tế, con gái bà tranh đua như vậy, bà cũng muốn chiến đấu vì con.
Kim Jennie và Kim Jisoo bên kia cũng đã tra được điểm. Kim Jennie 504 điểm, Kim Jisoo thi được 479 điểm đã tiến bộ rất nhiều. Mặc dù cô có thể không vào được trường trực thuộc Yến Kinh, nhưng thực nghiệm tỉnh, Tam Trung, Lục Trung không có vấn đề, nhiều hơn so với thi khảo sát trước đó.
Lisa được 538 điểm, ổn định ở vị trí thứ nhất toàn lớp, vào ngày công bố điểm, chủ nhiệm Vương phấn khích nói với toàn lớp có 5 người trong lớp đạt điểm 500 trở lên. Trong số đó, Lisa là trạng nguyên trong Kỳ thi tuyển sinh trung học trực thuộc Yến Kinh, lớp phó của lớp 9 Ngô Siêu được 527 điểm. Chiếm cả top 3 toàn thành phố, hiệu trưởng vui như nở hoa, ngày có kết quả rất náo nhiệt.
Sau khi nhận được thành tích, chủ nhiệm Vương cùng Chaeyoung trò chuyện một lúc, trên mặt người đàn ông đeo kính viễn thị gọng vàng đều là ý cười, nhìn nàng một lúc lâu mới nói: "Lúc trước là lão sư coi thường em, em một đường tiến bộ, thi cho đến thành tích ngày hôm nay làm tôi rất kinh ngạc cũng rất tự hào. Chúc mừng em, Chaeyoung."
Lúc này Chaeyoung đã không còn sợ hãi rụt rè ở trước mặt hắn, nàng nhìn người trước mặt, lễ phép mà đạm nhiên nói: "Cảm ơn lão sư."
Vóc người cô gái cao gầy, mặc áo phông trắng và quần tây đen, vẻ mặt không kiêu ngạo cùng siểm nịnh, cũng không nhìn thấy niềm vui của nàng, chỉ bình tĩnh nhìn chủ nhiệm Vương.
"Em đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi rất vui mừng vì em ngày càng ưu tú hơn. Tôi muốn nói chuyện với em là bởi vì tôi hiểu gia cảnh của em. Chất lượng giảng dạy của trường Trung học trực thuộc Yến Kinh rất tốt, nhưng học phí cũng không hề thấp, tôi lo lắng mẹ em gánh vác không nổi. Cho nên tôi đã thương lượng với hiệu trưởng hứa hẹn với lãnh đạo của Tam Trung, nếu em vào Tam Trung sẽ miễn cho em học phí ba năm và chi phí phụ, còn có học bổng nữa, Tam Trung cũng gần nhà em, thuận tiện chiếu cố mẹ em. Đương nhiên chỉ có nói cho em một lựa chọn như vậy, em cứ thương lượng với mẹ, trường trung học trực thuộc rất khó vào, nhưng mà..." chủ nhiệm Vương thở dài, khẳng định tâm tư hắn không nghĩ tới nàng có thể vào trường trung học trực thuộc, nhưng hắn biết rõ gia cảnh của Chaeyoung, gia đình đơn thân, mẹ không có công việc cố định, lại mắc bệnh.
Đối với những người khác, ba bốn nghìn một học kỳ có thể không phải là vấn đề lớn, nhưng đối với Chaeyoung thì đó là một gánh nặng.
Sau khi chủ nhiệm Vương đi ra, cả người Chaeyoung đều lạnh, không chỉ là với khốn cảnh bi thương trước mặt, mà còn là cảm giác áy náy sâu đậm. Nàng chỉ nghĩ đến việc theo đuổi những gì nàng muốn, luôn bỏ qua vấn đề tồn tại trong nhà, còn quên mất nàng không thể để mẹ nàng ở nhà một mình.
Nếu nàng còn có thể hấp hối giãy giụa với phương diện tài chính, thì câu nói chiếu cố mẹ của chủ nhiệm Vương đã dập tắt mọi ý niệm của nàng.
Lisa và Kim Jennie đang chờ nàng ở cửa, Chaeyoung nhìn Lisa, ngụy trang bình tĩnh gần như không thể giữ lại, nàng cúi đầu nói: "Chờ lâu rồi, đi thôi."
Lisa cau mày nhưng không nói gì, bốn người cùng nhau đạp xe trở về, Chaeyoung vẫn ngồi phía sau Lisa. Kim Jennie phấn khích thảo luận sau khi lên cao trung, bọn họ còn có thể cùng nhau học tập, nghỉ lễ cùng nhau về nhà, bởi vì ngoại trừ Trần Dạo thì bọn họ đều học trường trung học trực thuộc Yến Kinh, mà Kim Jisoo học ở thực nghiệp tỉnh cách trường trung học trực thuộc Yến Kinh không xa.
Nghe Kim Jennie nói, thần sắc của Chaeyoung càng thêm ảm đạm, dọc đường đi không nói lời nào, ngay cả biểu tình cũng rất ít.
Kim Jennie cũng phát hiện có cái gì không đúng, lén nháy mắt với Lisa, Lisa gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi cùng Kim Jennie và Kim Jisoo tách ra, Lisa chạy chậm lại, hỏi nàng: "Ông ấy nói với cậu cái gì vậy?"
Ngón tay của Chaeyoung siết chặt: "Không nói gì cả, chỉ nói trước kia là ông ấy coi thường tôi."
"Cuối cùng ông ấy cũng thừa nhận, còn gì nữa?" Thanh âm của cô rất bình tĩnh, giống như là tùy ý hỏi, nhưng Chaeyoung lại cảm thấy cô đã biết tất cả.
"Không còn gì nữa."
"Cậu không vui, thậm chí còn khổ sở, Chaeyoung." Cô dừng xe dưới tán cây, quay đầu lại nhìn nàng.
Cô không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn vào mắt nàng, làm Chaeyoung không thể nói bất kỳ lời nào qua loa lấy lệ, trầm mặc một hồi, cô gái dưới tán cây đỏ mắt khàn giọng nói: "Tôi không thể cùng cậu học trường trung học trực thuộc Yến Kinh được, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ vào Tam Trung."
Là nàng quá ngây thơ, trong khoảng thời gian này Lisa đối tốt với nàng, chiếu cố nàng, làm nàng quên mình đang ở trong hoàn cảnh gì. Lisa kéo tinh thần nàng ra khỏi vũng bùn, nhưng phải tự mình vác phương diện vật chất.
Lisa cau mày, "Bởi vì Tam Trung đã hứa hẹn cái gì."
Chaeyoung thấy cô cau mày, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu: "Ừm, chủ nhiệm lớp nói, Tam Trung đáp ứng sẽ miễn học phí cùng chi phí phụ cho tôi."
Trong lòng Lisa có một tia tức giận, chỉ vì chuyện này mà từ bỏ trường trung học trực thuộc mà mình liều mạng hơn nửa năm mới thi đậu sao? Đang định nói, lại nghĩ tới cái gì liền nuốt xuống.
Chaeyoung căn bản không dám nhìn Lisa, có phải cô sẽ thất vọng đối với nàng hay không, nhưng đối phương chỉ thấp giọng nói: "Là lo lắng cho mẹ cậu đúng không?"
Chaeyoung ngẩng đầu nhìn nàng, hốc mắt đột nhiên đỏ bừng.
Chaeyoung rất ít khi khóc, cho dù ngày đó nàng có bị người khi dễ đến mấy cũng chỉ nức nở vài tiếng, rơi xuống vài giọt nước mắt, ẩn nhẫn đến đáng sợ.
Nàng cơ hồ không khóc vì thất vọng cùng thống khổ, bởi vì nàng biết bị khi dễ lâu như vậy, nước mắt là vô dụng. Những người đó sẽ chỉ cảm thấy ta rơi nước mắt chính là mềm yếu, thậm chí là cảm thấy khoái ý, do đó mà càng thêm vui vẻ. Cho nên nàng tự cảnh báo bản thân mình phải học cách chịu đựng, không được khóc. Nhưng mà, Lisa đã dễ dàng chọc trúng trái tim đầy vết thương của nàng, khiến nàng không thể khống chế được bản thân.
Đôi mắt đau nhức, tầm nhìn vì nước mắt ngăn cản mà một mảnh mơ hồ, nàng liều mạng chớp mắt, không muốn thất thố như vậy trước mặt Lisa.
Lisa nhìn nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, nhưng lại đang liều mạng khắc chế ủy khuất cùng khổ sở của chính mình, trái tim cô cũng quặn thắt. Cô buông xe xuống, ôm cô gái có thân hình đơn bạc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Ở đây không có ai khác, không cần chịu đựng, cứ khóc đi."
Vốn dĩ Chaeyoung đang che mắt, nghe lời cô nói liền túm lấy áo cô, khóc đến thân thể đều run rẩy. Những giọt nước mắt thấm ướt áo của Lisa, vừa ẩm vừa nóng.
Lisa không nói nữa, chỉ vỗ về lưng nàng, để nàng khóc. Không biết qua bao lâu, thân thể run rẩy của nàng mới bình tĩnh trở lại, nhưng thỉnh thoảng không khỏi nấc lên.
Chaeyoung không có lập tức ngẩng đầu lên, cảm xúc hỏng bét đã vô lực suy nghĩ, nhưng sau khi khóc thoải mái, nàng không thể nào xem nhẹ loại thẹn thùng này.
Lisa thấy nàng đã khôi phục không ít, nhưng vẫn vùi đầu không dậy, không khỏi bật cười, quả nhiên vẫn là hài tử.
"Sao còn chưa ngẩng đầu lên? Hiện tại thẹn thùng cũng muộn rồi." Lisa cười trêu chọc nàng. Sau đó nhìn cô gái vùi đầu trong ngực mình, đôi tai trắng nõn đáng yêu đột nhiên đỏ lên, ý cười trên mặt không khỏi tăng lên.
Chaeyoung lau nước mắt, lùi về phía sau, không dám ngẩng đầu nhìn Lisa.
Giống như phát hiện trêu chọc nàng rất thú vị, Lisa cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Tôi luôn cho rằng cậu không thích khóc, nào có biết vừa khóc liền làm ướt cả người tôi."
Chaeyoung vội vàng ngẩng đầu lên, quả nhiên mảnh vải từ vai đến ngực đều ướt, mặt nàng càng nóng hơn, ngập ngừng không biết nên nói gì, nhưng khi nhìn thấy ý cười trong mắt cô, lại cảm thấy vừa rồi khóc rất đáng giá.
Lisa thấy hai mắt nàng sưng đỏ, nước mắt trên mặt còn chưa khô, cô lấy khăn giấy lau cho nàng, nghiêm túc nhìn Chaeyoung nói: "Nếu tôi nói, tôi muốn cậu đến trường trung học trực thuộc thì sao?"
Chaeyoung sửng sốt, môi mấp máy vài cái, nhưng nàng không thể nói ra mình mong muốn cái gì, không thể bỏ lại Mẹ Park.
"Tôi muốn cậu đến đó, như vậy tôi sẽ giải quyết nỗi lo về sau cho cậu. Cậu sợ rời nhà không thể chiếu cố mẹ cậu phải không, gia đình tôi có căn hộ gần trường trung học trực thuộc Yến Kinh, tôi có thể cho cậu thuê. Tôi sẽ gánh vác học phí của cậu, nhưng tôi với cậu sẽ tính toán rõ ràng mọi khoản chi phí đó, khi nào cậu có năng lực thì trả cho tôi. Ừm, có thể còn tính lợi tức nữa, được không?" Lisa nói ra ý nghĩ của mình, thẳng tắp nhìn nàng.
Yết hầu Chaeyoung chuyển động vài cái, gian nan đến không nói nên lời, thật lâu sau mới hít vào một hơi, nói: "Nhưng phải thật lâu tôi mới có thể trả cho cậu."
Lisa nở nụ cười: "Được rồi, gia đình tôi làm kinh doanh, người ta đều nói trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, dù chuyện làm ăn này không có lời, nhưng chúng ta là bạn bè, khi cậu gặp khó khăn, tôi có thừa lực thì làm như vậy không phải tốt hơn sao?"
Chaeyoung nhìn cô, ánh mắt của người trước mặt rất trong trẻo, mang theo một tia sáng, khi nhìn nàng nghiêm túc mà mềm mại, trong lòng có mùi vị không nói nên lời, trong lúc nhất thời cả nguời đầy máu đều quay cuồng. Một lúc lâu sau mới gian nan gật đầu: "Tôi... tôi thật sự cảm ơn cậu. Nhưng mà, ba mẹ cậu sẽ đồng ý sao?"
"Tôi sẽ nói với bọn họ, bất quá căn hộ kia đã đứng tên tôi, tôi có thể hỗ trợ học phí cho cậu, sẽ không có vấn đề gì." Lisa nói xong lên xe: "Mau về thôi, cậu nói với mẹ cậu một chút, ngày mai tôi sẽ cho cậu xem hợp đồng, ở gần trường trung học trực thuộc Yến Kinh, tiền thuê nhà đại khái khoảng 2000 một tháng. Nhưng tôi cũng sẽ sống trong đó vậy nên sẽ chỉ tính khoảng 900. Hơn nữa hẳn là cậu sẽ thuê dài hạn nên tính rẻ hơn một chút, nhưng một năm cũng gần một vạn, cậu có thể tiếp thu không?" Nói xong Lisa nhìn nàng, đương nhiên chỉ sợ sau này tiền thuê nhà gần đó sẽ tăng thêm vài lần.
Sắc mặt Chaeyoung có chút trắng bệch, ở sơ trung nàng mang cơm theo, không ăn vặt, sinh hoạt phí hàng tháng chưa đến 100. Đối với nàng mà nói, 1 vạn đã là một con số vượt qua khả năng.
Nàng trầm mặc một lúc, trong lòng thầm nghĩ. Tuy nghèo nhưng nàng cũng biết thu nhập của một số người xung quanh, có người thu nhập khá hơn một chút, một tháng liền có ba bốn nghìn. Bọn họ còn nghèo, những người ở trong trung tâm thành phố chắc chắn thu nhập hàng tháng sẽ cao hơn, chỉ cần nàng lớn lên nỗ lực chắc chắn cũng có thể.
Trong lòng nàng có kiên trì, đối mặt với Lisa, nàng kiên quyết gật đầu một cái: "Có thể được!"
Lisa nhìn nàng một cái, đột nhiên nở nụ cười: "Được rồi, ngồi vững."
Chaeyoung không hiểu tại sao cô lại đột nhiên cười đến vui vẻ như vậy, nhưng trong lòng rất nhẹ nhàng, tuy rằng có rất nhiều nợ, nhưng chính là nợ Lisa, vừa làm nàng có áp lực mà còn có tư vị không nói nên lời. Nói cách khác, vướng mắc giữa nàng và Lisa sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Sau khi Lisa nói lại vấn đề với ba La, ba La nhanh chóng gật đầu. Ông đã gặp Chaeyoung vài lần, đứa nhỏ này an tĩnh lại hướng nội, cơ hồ cái gì cũng nghe theo con gái mình, cũng không phải loại nữ hài có tâm cơ.
Về phần Mẹ Park, bản thân bà cũng là người có tôn nghiêm cao, nhưng việc này có liên quan đến tiền đồ của Chaeyoung, hơn nữa Lisa cũng đã nói với bà về vấn đề này, xem như cho bọn họ mượn tiền trước, bà cũng đáp ứng.
Việc chuyển nhà rất gọn gàng, Chaeyoung không có nhiều đồ vật, ba La kêu tài xế trực tiếp đưa hai mẹ con qua, rất nhanh đã dàn xếp ổn thỏa.
Căn hộ ở lầu chín, bắc nam đều thông thấu, ba phòng ngủ một phòng khách rộng hơn 110 mét vuông, tốt hơn nhiều lần so với phòng nhỏ mà bọn họ thuê. Mẹ Park nghĩ tới giá thuê trên hợp đồng, đáy lòng cảm kích vì con gái của bà đã thực sự gặp được quý nhân.
ba La biết bà không có việc làm cố định, liền tìm cho bà một công việc ở La thị, tuy lương không cao nhưng phúc lợi đãi ngộ khẳng định gấp trăm lần so với công nhân lâm thời.
Nghe vậy, Chaeyoung cùng cô đang đến trong trường không nhịn được đột nhiên nói: "Lisa, cảm ơn cậu cùng chú đã cho mẹ tôi việc làm."
Lisa khẽ cười: "Cảm ơn tôi nhận lấy, nhưng không cần so đo đến chuyện này. Ba tôi chỉ cho dì một cơ hội, ông ấy không quản đến đánh giá, dì có thể ở lại chính là dì đã làm việc rất cần mẫn. Tiền lương là từ vất vả mà được, cậu cũng nhớ kỹ tiền học phí và tiền thuê nhà, hiện tại cậu nợ tôi chính là tiền."
Chaeyoung bị cô chọc cười, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ chăm chỉ học tập, sớm đến ngày trả tiền cho cậu."
Sau khi vào cao trung, chuyện học cũng căng thẳng một chút, nhưng có nền tảng trước đó nên Chaeyoung thích nghi rất tốt. Nàng không học cùng lớp với Lisa, mỗi buổi tối sau khi hết giờ tự học, cả hai cùng hẹn nhau về nhà, Lisa vẫn đạp xe chở nàng.
Năm nay là năm 2009, trong trí nhớ của cô thì thời tiết ở Yến Kinh rất bất thường, cuối tháng 10 đột nhiên có tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ giảm mạnh. H1N1 bùng phát vào tháng 4 năm nay, kể từ đó hoành hành khắp thế giới, gây ra khủng hoảng rất lớn.
Lisa nhớ tới chính vì nhiệt độ giảm đột ngột cùng thời tiết bất thường đã khiến dịch cúm lây lan, khi đó rất đông học sinh toàn trường Trung học trực thuộc Yến Kinh đổ bệnh, một lớp chỉ còn lại một vài học sinh, đến nỗi trường phải đóng cửa một tuần, nhưng may là tuy bệnh cúm này rất nghiêm trọng nhưng đều không bị nhiễm cúm A.
Mặc dù không nhớ chính xác thời điểm nhiệt độ giảm, nhưng Lisa vẫn chú ý đến thời tiết. Vào thời điểm đó, trường trung học trực thuộc Yến Kinh kiểm soát chặt chẽ điện thoại, nhiều học sinh không mang theo điện thoại cũng ít chú ý đến khí hậu.
Cho nên vào ngày này, khi Chaeyoung nhìn đồng học từ sân run lẩy bẩy vội vàng chạy vào lớp, cúi đầu nhìn áo lông dày trong ngăn kéo bị Lisa buộc đem theo, khóe môi nở nụ cười.
Buổi chiều, thời tiết bên ngoài đột nhiên âm trầm, gió lạnh hoành hành, thổi qua lạnh thấu xương. Chưa đầy một tiếng tuyết đã bắt đầu rơi dày đặc, dù bị lạnh chết khϊếp nhưng tuyết lúc giao mùa này vẫn khiến học sinh kinh ngạc không thôi.
Sau khi tan học, hầu như tất cả bọn họ đều đang nô đùa dưới tuyết trên sân, điều hòa trong phòng học không được bật có chút lạnh, Chaeyoung đi vào WC thay quần áo.
Kim Jennie cũng đến, nàng run rẩy oán giận: "Loại thời tiết quái quỷ gì thế này a, Lisa, tớ thật hối hận, biết vậy sớm nghe lời cậu đem áo lông tới trường rồi."
Đang nói thì nhìn thấy Chaeyoung đi tới, Kim Jennie cùng nàng chào hỏi, lại hỏi nàng: "Chaeyoung, cậu lạnh không?"
Chaeyoung lắc đầu, "Lisa kêu tôi mặc áo lông."
Kim Jennie thò tới muốn mở cổ áo nàng, Chaeyoung có chút vô thố, bị Lisa kéo ra phía sau: "Hảo hảo nói chuyện, đừng động tay động chân."
Kim Jennie làm bộ dáng sắp khóc: "Một mình tớ chịu đựng đói rét, hai cậu còn tình chàng ý thϊếp khi dễ tớ."
Lisa trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, bất động thanh sắc nói: "Tôi kêu Chaeyoung mang theo, cậu ấy nghe lời tôi, cậu còn oán trách ai?"
Kim Jennie tức giận bất bình: "Ai ngờ đến đã mặc ba lớp quần áo còn không thể chịu đựng được thời tiết ác liệt này, mới tháng mười đã có tuyết rơi, đây là lần đầu tiên tớ thấy a. Mà Chaeyoung giống như tiểu tức phụ ngoan ngoãn vậy, cậu nói cái gì cậu ấy cũng làm theo."
Chaeyoung bị nàng nói đến mặt đỏ tai hồng, giữa những cô gái ở độ tuổi này, cảm tình tốt đều gọi bậy là lão bà tức phụ, nhưng khi Kim Jennie nói như vậy, nàng không khỏi đỏ mặt.
Hôm nay thật sự rất lạnh, khi tan học có rất nhiều phụ huynh đến đón con, Chaeyoung và Lisa đều mang tốt quần áo, không cho Mẹ Park tới.
Kể từ khi có tuyết, một số học sinh đã bị ốm, bệnh xá của trường quá tải. Nhà trường bắt đầu phát nhiệt kế trong lớp, yêu cầu chủ nhiệm ghi nhiệt độ của từng học sinh vào mỗi buổi sáng trưa chiều, nếu thấy bất thường thì cho học sinh về nhà nghỉ ngơi ngay để tránh lây nhiễm.
Nhưng dù vậy, vẫn có nhiều học sinh không ngừng phát sốt, chưa đầy một tuần sau, Lisa ở lầu ba, lớp A7 bên cạnh có 53 học sinh chỉ còn 10 học sinh.
Tình huống này tương tự như đời trước, Lisa cũng không quá lo lắng, chỉ là không cho Chaeyoung lên lầu, tầng của bọn họ là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất, ngay cả học sinh trong lớp cũng tránh đi cầu thang của lớp A7, đi xuống từ lối khác.
Chaeyoung lại rất lo lắng, mỗi khi nhìn thấy Lisa đều sờ trán cô, hỏi cô thân nhiệt có bình thường không. Mặc dù nhà trường vẫn luôn thông báo nói có trường hợp nhiễm cúm A ở Yến Kinh, nhưng dịch cúm trong thời gian này rất dữ dội, ai có thể đảm bảo sẽ không có lây nhiễm.
Lisa buồn cười nhìn nàng ủ rũ, biểu tình ngưng trọng dán lên trán mình, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: "Thân nhiệt có dị thường không?"
Lisa nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không sao, cậu cũng phải chú ý, lớp nào cũng có người bị bệnh, uống nhiều nước ấm, tôi cũng sẽ cho cậu ăn nhiều trái cây một chút." Sau đó, cô đưa tay chạm vào tay trái của Chaeyoung, tay có chút lạnh, không phải độ ấm vừa dán lên trán mình, khẳng định nha đầu này làm ấm tay trước mới chạm vào cô.
Lisa cau mày, ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó thò tay vào sờ soạng quần áo của nàng: "Tay lạnh như vậy, mặc quần áo cũng không ấm sao?"
Chaeyoung câu môi cười: "Không có, rất ấm, cậu xem bên trong rất ấm, chỉ là mùa đông tay tôi vẫn luôn lạnh."
Lisa gật đầu, xoa xoa tay nàng vài lần mới mang nàng đi ăn cơm. Kim Jennie vừa lúc đi tới, kỳ quái kêu một tiếng, bóp giọng nói: "Lisa, tay người ta cũng lạnh nè, cậu ủ ấm giúp người ta đi."
Hai má Chaeyoung đỏ như máu, Lisa liếc nhìn Kim Jennie một cái, mặt vô biểu tình phun ra mấy chữ, tàn nhẫn tuyệt tình nói: "Không có cửa đâu."
Ba người, không phải, chỉ riêng Kim Jennie nháo trong thời tiết giá rét này, cũng là hòa hợp làm người cực kỳ ngưỡng mộ.
Hai ngày tiếp theo, người ở lầu một vốn đã ổn định cũng bắt đầu phát sốt, lớp của Chaeyoung cũng không ngoại lệ, mỗi ngày nhà trường đều phát cồn và giấm trắng để khử trùng trong phòng học, nhưng vẫn không ngăn chặn được sự lây lan của bệnh cúm.
Ngày đó ba người họ đang ăn cơm, Kim Jennie cau mày nói, "Trường học nên sớm cho nghỉ học, đã có lớp toàn quân bị diệt rồi."
Chaeyoung gật đầu, "Sớm một chút mới tốt, trong nhà ít người, không dễ lây nhiễm."
Nàng đang ăn cơm, ánh mắt rơi vào trên người Lisa có chút an tĩnh, đũa gắp vài cái rồi đặt xuống, ăn cũng chậm rì rì, giống như đồ ăn không ngon. Nhớ lại lúc cùng nhau xuống lầu tâm tình cũng không tốt, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng. Buông thìa trên tay xuống, nàng vội vàng hỏi Lisa, "Có phải cậu có chút không thoải mái không?"
Lisa sửng sốt một lúc: "Không có, chỉ là không thấy đói thôi."
Lo lắng trong mắt Chaeyoung không lui, lại nhíu mày sờ trán Lisa, lòng bàn tay có chút nóng, khác với nhiệt độ mà nàng đã từng sờ tới, trái tim lập tức nhảy lên: "Kim Jennie, Lisa có chút nóng."
Kim Jennie nghe vậy, vội vàng đưa tay sờ trán Lisa, lại sờ trán của mình: "Quả thực có chút nóng."
"Buổi sáng có đo nhiệt độ không? Có bệnh trạng gì không?"
"Có đo, 36,8 độ C, không có vấn đề gì." Đời trước Lisa cũng không có sinh bệnh, cô cảm thấy lần này không đến mức sẽ bị lây nhiễm.
Chaeyoung thất thần ăn cơm xong, nhanh chóng lôi kéo Lisa đi đo nhiệt độ, chờ đến thời gian lấy ra nhìn thì thấy 38.3°C, lông mày liền nhíu chặt.
Trở về xin chủ nhiệm nghỉ phép, Chaeyoung cùng Lisa đến bệnh xá, bác sĩ kiểm tra lại nhiệt độ là 38,5°C.
Nhìn nhiệt kế, bác sĩ có chút mập mạp nói: "Gần đây bệnh cúm rất nghiêm trọng, trong tình trạng này cần phải truyền dịch."
Kỳ thực Lisa không cảm thấy khó chịu, bằng không cũng sẽ không biết mình phát sốt, thấy năm sáu học sinh đang truyền dịch ở đó, Lisa liền từ chối truyền dịch, bệnh xá của trường học nhỏ lại quá đông người, không khí không tốt nên cô xin phép về nhà.
Tuy bệnh cúm lần này không phải là đại dịch nhưng cũng là một đợt bùng phát, học sinh nào bị cảm cúm thì tốt nhất nên trở về để tránh lây nhiễm cho người khác.
Nhưng hiện tại không có ai ở nhà, Chaeyoung không yên tâm Lisa trở về một mình, nhưng thái độ của Lisa rất kiên quyết: "Hai tiết toán buổi chiều là bài mới, không thể cúp học được, tôi không sao. Gần nhà có phòng khám, tôi sẽ đến khám bệnh."
Chaeyoung luôn nghe lời, cho dù lần này có lo lắng cũng vẫn chịu đựng nhìn Lisa đạp xe trở về, nhìn bóng dáng của cô, mím môi nghĩ thầm mình phải học đạp xe, nếu không liền có thể đưa Lisa trở về, sau đó tự mình đi học.
Chiều nay, Chaeyoung có chút bồn chồn không yên, trong tiết toán vẫn cố gắng nghe lão sư giảng bài. Đến tiết ngữ văn cuối cùng, nàng không nhịn được nữa, làm cả một buổi chiều để trấn tĩnh tinh thần, lấy hết dũng khí đi gặp lão sư ngữ văn xin nghỉ.
Lão sư Ngữ Văn là một nữ lão sư rất có khí chất, bà dạy ngữ văn hai lớp đứng đầu, vừa lúc cũng là lão sư ngữ văn của Lisa. Nghe Chaeyoung nói xong, lại nhìn thần sắc căng chặt của nàng có chút khẩn trương, cười nói: "Hóa ra là em sống cùng Lisa, có thể xin nghỉ, nhưng cần phải đến văn phòng chào hỏi chủ nhiệm Trần, còn có đi đường phải chú ý an toàn."
Chaeyoung hơi cúi đầu, "Cảm ơn lão sư." Sau đó có chút co quắp thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học.
Kể từ khi sống cùng Lisa, tính cách trầm lặng cùng tự ti ban đầu của nàng dưới chỉ dẫn của cô đã được cải thiện rất nhiều, nhưng nàng có một loại sợ hãi trong xương khi đứng cùng lão sư. Chỉ có xin nghỉ đã hao phí rất nhiều dũng khí.
Từ văn phòng của chủ nhiệm lớp đi ra, thần sắc của nàng đã bình tĩnh lại không ít, nghĩ tới ngữ khí cùng biểu tình của lão sư vừa rồi, Chaeyoung hít sâu một hơi, ánh mắt cũng sáng lên rất nhiều.
Lisa không lừa nàng, có rất nhiều chuyện trước kia luôn cảm thấy khó khăn, như vậy xây dựng tinh thần khiến cho chính mình vạn phần khẩn trương, nhưng khi thực sự thu hết dũng khí bước ra một bước lại cảm thấy quá trình này không khó đến vậy, kết quả không hỏng bét đến vậy, hoài nghi cùng trách cứ cũng không xuất hiện, ngược lại còn cảm nhận được sự quan tâm của họ.
Thế giới này không bất kham như nàng tưởng tượng, bản thân nàng cũng không hỏng bét như nàng tưởng tượng.
Con người thật kỳ quái, bọn họ sẽ bị ác ý đâm trúng, trở nên co rúm mẫn cảm, cũng sẽ bị thiện ý nho nhỏ ủng hộ cùng khích lệ.
Chaeyoung về tới tiểu khu, việc đầu tiên là đến phòng khám kiểm tra, Lisa đã không còn ở đây. Tính thời gian có lẽ đã truyền dịch xong, nàng nghĩ nghĩ rồi cởi cặp sách, trên người vẫn còn mang theo hơn mười đồng tiền tiết kiệm được, nàng xoay người đi vào siêu thị.
Khi trở về nhà, nhẹ nhàng mở cửa, Chaeyoung nhìn quanh một vòng, trong phòng khách không có ai. Nàng đặt những thứ trên tay vào bếp, nhẹ nhàng vặn nắm cửa phòng ngủ của Lisa, chiếc giường phồng lên một đoàn, tựa hồ Lisa đã ngủ rồi.
Cẩn thận đi tới, Chaeyoung định đưa tay ra, nhưng nghĩ tới cái gì liền rụt tay lại. Rèm trong phòng bị kéo lại có chút tối, mơ hồ có thể nhìn thấy dung nhan đang ngủ của Lisa, Chaeyoung nhìn cô chằm chằm một lúc, nhẹ nhàng cúi xuống, áp trán mình vào trán lộ ra của cô, ấm áp lại mát mẻ.
Đứng thẳng dậy, trong mắt Chaeyoung mang theo ý cười, tựa hồ không còn sốt nữa. Nàng nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, sau đó bận rộn ở trong bếp. Nàng vừa mua cá về, căn bản buổi trưa Lisa không có ăn gì, buổi chiều lại phát sốt, có thể ăn uống không được, nhưng sinh bệnh tiêu hao sức lực rất lớn, nàng phải làm món gì đó dễ tiêu hóa.
Dùng nồi hầm nấu cháo, nàng nghiêm túc xử lý cá, tuy trước đây cá là thứ xa xỉ đối với bọn họ, không ăn nhiều, cũng sẽ không xử lý tỉ mỉ như vậy, nhưng Chaeyoung đã từng nhìn thấy người ta thái thịt cá.
Cá mua về đã được làm sẵn, nàng cẩn thận xẻ dọc đuôi cá để tách thịt cá ra khỏi xương, chuẩn bị cắt thì thấy xương gãy lộ ra, nàng tìm nhíp rút hết xương, lại nghiêng lưỡi dao cắt lát. Nhờ kỹ năng thái khoai của nàng mà những lát cá vừa mỏng lại vừa đều.
Thái thịt cá xong, gừng cắt thành sợi, dùng muối và rượu cẩn thận tẩm ướp, lại chần qua một nồi nước sôi, đặt ở kia để ráo. Khi Lisa dậy hẳn là muốn uống nước ấm.
Hơn bốn mươi phút sau, cháo đã sôi vài lần, thấy hạt gạo đã chín cùng trong suốt, nàng cho cá lát và gừng bào sợi vào khuấy từ từ.
Cho một ít gia vị vào, bất quá hương vị mê người này trong chốc lát phiêu tán khắp nơi. Lisa không biết đã dậy từ lúc nào, miệng khô khốc đứng dậy chuẩn bị lấy nước, nhìn thấy ấm trà bốc khói trên bàn, lại nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, cô bước tới thì thấy cô gái nhỏ vẫn đang mặc đồng phục học sinh đeo tạp dề, đang khuấy thứ gì ở đó.
Nhiệt khí bốc ra từ trong nồi, mùi thơm len lỏi nơi chóp mũi, buổi trưa Lisa không ăn uống gì lúc này cảm thấy có chút thèm ăn.
Chỉ là, nha đầu này không nghe lời, trốn tiết chạy về, trong lòng oán trách nhưng trong mắt lại bất giác mang theo một nụ cười ấm áp. Nhướng mày, cô dựa vào cửa, đột nhiên nói: "Cậu cúp mấy tiết?"
Chaeyoung bị dọa giật mình, giơ thìa lên vội vàng nhìn cô, sau khi hoàn hồn lại vươn một ngón tay, có chút ngập ngừng nói: "Một, một tiết ngữ văn. Tôi... cậu sinh bệnh, tôi không nghe vào."
Nàng vẫn còn đơn thuần, cũng không cảm thấy lời nói của mình làm người cảm động đến mức nào, người nhỏ tuổi như nàng vào lúc bối rối luôn nói trắng ra ý nghĩ trong lòng mình.
Trái tim của Lisa như bị lời nói của nàng chọc thủng, vừa chua xót vừa mềm mại, cũng không đành lòng trêu chọc nàng, chỉ nói: "Ngốc, cháo chín chưa, tôi cảm thấy hơi đói."
Chaeyoung liên tục đáp lại: "Chín rồi chín rồi."
Nàng nhanh chóng tắt lửa, múc một bát cháo cá từ trong nồi ra, cháo đặc nhưng không dính, hạt gạo hoàn chỉnh, lát cá mềm mại.
Chaeyoung phảng phất cảm thấy cô không thể làm gì được, nàng bưng cháo qua, cầm lấy thìa, nhìn cô đầy mong đợi: "Tôi nấu gần một tiếng rồi, lát cá nấu với rượu cùng gừng hẳn là không tanh, cậu nếm thử xem hương vị thế nào, cẩn thận bên trong có xương nhỏ."
Lisa nghe xong, buồn cười nhìn nàng: "Cậu còn dong dài hơn cả dì Hoàng."
Chaeyoung đỏ mặt, có chút ngượng ngùng cười một cái, sau đó ánh mắt mong đợi nhìn Lisa.
Cháo rất mịn và dẻo, vị thơm ngon của cá hoàn mỹ hòa quyện vào gạo, mang theo mùi gừng, vị mặn nhẹ, vừa miệng, rất ngon.
Lisa ăn hai ngụm, cháo còn hơi nóng, cô thè lưỡi nếm lát cá. Thịt cá rất mềm, cá tươi sau khi ướp không còn mùi tanh, thịt chắc, ăn ngon ngoài dự đoán. Hơn nữa, Lisa cắn xuống, phát hiện xương nhỏ trong thịt cá cũng đã bị rút sạch, ai làm không cần nói cũng biết, sao có thể săn sóc như vậy.
Trong lòng có chút cảm khái, Lisa ngẩng đầu nhìn Chaeyoung đang mong chờ nhìn mình, híp mắt nói: "Rất ngon, thịt cá mềm, tay nghề của cậu rất tốt."
Trong mắt Chaeyoung lập tức trào ra tia sáng, vui vẻ nói: "Vậy cậu mau ăn đi, ăn xong tắm nước nóng rồi đi ngủ."
Lisa không nghĩ tới Chaeyoung lại chăm sóc người khác tốt như vậy, lúc cô ăn cháo nàng đã đun sẵn nước nóng, máy sưởi trong phòng tắm đã được nàng bật từ trước, bên trong rất ấm. Trong phòng ngủ của cô cũng được đặt một phích nước ấm và cốc nước, sợ ban đêm cô khát.
Thời điểm cô tắm rửa xong thì Mẹ Park cũng tan tầm trở về, nghe nói Lisa bị bệnh cũng có chút sốt ruột. Đến tối đo nhiệt độ cho cô, phát hiện là 36,5°C mới nhẹ nhàng thở ra.
Uống thuốc xong, nhìn hai người một lớn một nhỏ dặn dò vài lần, đắp kín chăn cho cô mới tắt đèn rời đi, Lisa chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Cô đã không trải qua loại cảm giác ấm áp này nhiều năm. Không phải mẹ La không yêu thương cô, nhưng vì từ khi cô lên sơ trung thì bọn họ đã cùng nhau gây dựng sự nghiệp dốc sức làm, hai mẹ con hiếm khi có thời gian bên nhau như vậy. Trước kia cô bị bệnh đều là dì Hoàng chăm sóc cô, sau khi dì Hoàng đi rồi cô cũng chưa từng nói với bọn họ, bệnh nặng nhẹ đều một mình trải qua đến khi khỏi hẳn.
Lisa ngủ rất nhanh nhưng ngủ không ngon, nửa mơ nửa tỉnh cảm thấy nóng khắp người. Nhưng đầu choáng váng đến lợi hại, hoàn toàn mở mắt không nổi, cả người như bị lửa đốt, trong lúc ngủ khó chịu đến cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip