Chương 3: Tìm thấy em rồi nhé!

Chương 3: Tìm thấy em rồi nhé!

  

Một ngày mới lại đến. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất. Lam vươn mình thức dậy trên cái giường nhỏ. Với lấy cái điện thoại đầu giường, nó tự nhủ:” Mới có 6 giờ 38. A, còn sớm chán.” Nó tung chăn bước xuống giường, mở cửa vào nhà vệ sinh, chậm chạp làm cái gọi là vệ sinh cá nhân. Tay cầm cái bàn chải đánh răng, đưa tay chải mạnh, nó tự nhìn mình trong gương. Mái tóc dài bù xù chưa chải, đôi mắt đờ đẫn thiếu ngủ, mồm đầy bọt kem đánh răng. Ngậm một ngụm nước lã lớn, nó nhổ toẹt xuống cái bồn rửa mặt. Thật tồi tệ, thật bê bối, không giống nó chút nào cả. Nào, chỉnh đốn lại thôi!

Vừa bước ra khỏi cái nhà vệ sinh, nó vừa cầm cái lược chải lại mái tóc của mình. Đưa tay lơ đễnh mở cửa tủ quần áo, nó rút phắt bộ đồng phục xuống mặc lên người. Vớ lấy cái cặp trên ghế, nó ra khỏi phòng, đến phòng thờ, trước bàn thờ 50 ngày cuả bà nó, nó cầm một nén hương, châm hương rồi cắm vào lư hương. Trong mùi hương phảng phất cùng làn khói mờ mờ, di ảnh bà nó nở nụ cười hiền hậu. Nó đứng lặng, tâm trạng rối bời. Nó lắc mạnh đầu xua đi cái kí ức ngày bà đi, quay người ra khỏi phòng. Một cơn gió thổi qua khung cửa sổ làm rèm cửa nhẹ bay.

Đến phòng khách, nó ngạc nhiên khi thấy bố mẹ nó vẫn còn đang ở nhà. Mấy giây sau, nhìn thấy cái hộp đựng phong bì hôm tang lễ bà nó ở phía trước mặt bố mẹ nó, nó thầm nhếch mép một cái. Hóa ra… cũng chỉ thế mà thôi….

-         Con đi học đây. – Nó nói vọng lại.

Không đáp lại nó, nó cũng chẳng để tâm, đi ra sấn lấy xe, bỏ lại sau lưng những tiếng bàn tán kiểu như:” Nhà này thật keo kiệt, ăn thế mà chỉ đưa có 200”…..

…….

Phòng hiệu trưởng trường Thiên Hà được bài trí một cách vô cùng trang nhã. Trên chiếc bàn gỗ kiểu cách gần cửa sổ, hai cốc trà bốc hơi nghi ngút. Cô hiệu trưởng Kim Thanh trang nhã ngồi vắt chân trên chiếc ghế sang trọng, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu trai ngồi đối diện, khuôn mặt cam chịu như thể sắp bị đày ải kia.

-         Cô đã nghe bố mẹ cháu nói rồi. Xem nào… - Cô Kim Thanh lật giở chồng hồ sơ trong ngăn bàn rồi đưa cho cậu trai đó một tập giấy. – Giáo viên chủ nhiệm lớp 12A2 vừa mới xin nghỉ để sinh em bé, cháu làm chủ nhiệm lớp đó nhé. À, tiện thể cháu dạy luôn môn Anh văn lớp đó cũng được. Cháu mới đi du học Anh quốc về, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.

-         Nhưng cháu….

-         Không nhưng gì cả, cô biết cháu không bằng lòng nhưng đã làm là phải làm việc có trách nhiệm. Thế nhé, cô tin ở cháu, Minh Huy.- Cô Kim Thanh cười cười. Đúng ra lúc đầu cô cũng không định đồng ý về việc này. Thế nhưng, liếc qua cái thành tích đáng nể của tên con trai trước mặt, cô lại không khỏi cảm phục. Một nhân tài thế này mà không vào trường mình thì thật tiếc.

Minh Huy mặt mày xám xịt đi ra khỏi phòng hiệu trưởng. Đáng chết, bố anh rảnh rang như nào lại bắt anh làm giáo viên ở cái ngôi trường cũng đáng chết này. Cái gì mà để rèn tính kiên nhẫn với lòng trách nhiệm cao chứ? Anh cần mấy cái đó sao? Du học mấy năm ở nước ngoài, vào ngôi trường này làm quái gì? Còn bà cô hiệu trưởng đó nữa, là bạn của bạn bố cậu thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là người quen thôi mà. Lo chuyên bao đồng! Lắm chuyện!

Anh giậm chân đi trên hành lang giờ đã yên ắng vì đã vào giờ. A, chết tiệt, cái lớp 12A2 đó ở đâu chứ? Minh Huy vừa đi, vừa nhìn biển lớp. Đi mãi, cuối cùng anh cũng nhìn tháy cái lớp ở cuối hành lang với cái biển lớp 12A2 phía trên cửa. Lầm bầm nguyền rủa gì đó, anh cố lấy lại bình tĩnh, giữ lấy cái hình tượng đẹp trai phong độ của mình. Mở cửa lớp, vừa trưng ra nụ cười thân thiện thì cái giẻ lau bảng bay vèo qua mặt, nụ cười vừa nở ngay lập tức đông cứng trên mặt.

  

Minh Huy cúi xuống nhặt cái giẻ lau dưới chân, nhìn cái lớp mấy phút trước còn ồn ào như cái chợ mà giờ thì im phăng phắc, đứa nào về đúng chỗ đứa nấy. Anh ho khan một cái rồi bước vào lớp, đưa mắt liếc qua hồ sơ lớp, anh đứng trên bục giảng, nở nụ cười nhẹ. Nào, thân thiện là cầu nối tâm hồn.

-         Xin chào các bạn, tôi là Phan Minh Huy, 24 tuổi. Từ nay tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các các bạn. Chúng ta cùng giúp đỡ nhau nhé.

-         A, thầy đẹp trai quá à, cho em xin số thầy ơi!

-         Giúp đỡ là như nào thầy?

-         Ha ha, thầy ơi, thầy có người yêu chưa thầy?

Cái lớp học vừa yên lặng được mấy phút thì rộ lên những lời trêu đùa sau câu giới thiệu của Minh Huy. Anh nhìn cả lớp, cười dịu dàng. Tay cầm thước trên bàn, gõ mạnh một cái tạo ra tiếng va chạm thật “thanh thúy”, hét một tiếng lớn “Trật tự” trong khi cái vẻ thân thiện vẫn chễm chệ trên mặt. Cả lớp lặng đi, im re nhìn thầy giáo mới. Đứa nào đứa nấy nuốt nước bọt nhìn nhau. Minh Huy cười tỏa nắng:

-         Rất hoan nghênh các em, bạn nào có nhu cầu xin số hay add nick Facebook thì sau giờ gặp thầy nhé. Giao lưu giữa giáo viên và học sinh cũng là chuyện nên làm mà, phải không? Còn bạn nào muốn tìm hiểu vấn đề giúp đỡ thì…  thầy cũng không phải dạng vừa đâu. – Minh Huy nói một câu bông đùa nhưng khiến cả lớp không ai dám ho he. - Nào, giờ chúng ta vào bài.

Thầy giáo mới thật là đáng sợ… Không dễ chơi chút nào. Nhìn mặt vậy mà nguy hiểm phát ớn. Thế nhưng một lúc sau, Minh Huy đã hoàn toàn chinh phục cả lớp. Tuy chưa bao giờ giảng dạy nhưng với khả năng thuyết trình siêu đẳng, cách giao tiếp thú vị, ví dụ sinh động, phát âm tiếng Anh chuẩn không phải chỉnh, khuyến mại thêm nét đẹp trai trời phú, và nụ cười hại nước hại dân, thử nói xem còn chỗ nào có thể chê?

-         Ai có thể đặt cho tôi một câu mới mẫu câu này?- Đẩy cái kính gọng đen trên sống mũi, Minh Huy hỏi. Thực ra anh chỉ bị cận nhẹ, là cực kì nhẹ ấy. Thế nhưng, thỉnh thoảng anh vẫn thích đeo kính, giả danh tri thức ấy mà. Liếc qua cái danh sách lớp trên bàn giáo viên, Minh Huy lên tiếng. – Thanh Lam là bạn nào nhỉ, trả lời cho tôi.

Lam đang chăm chú ghi bài thì đột nhiên bị gọi. Nó ngẩng đầu đứng dậy, đặt một câu tiếng Anh với mẫu câu trên bảng. Phát âm chuẩn, đúng ngữ pháp. Minh Huy đang cắm đầu vào quyển sách cũng phải đưa mắt nhìn xem đó là ai. Chà, phát âm thế này chắc không phải dạng thường. Và anh hoàn toàn ngạc nhiên trước khuôn mặt quen thuộc ấy. Ha, xem ra anh chẳng cần tốn một chút công sức cũng tìm ra cô bé đó. Thật không ngờ, anh lại là thầy giáo của nhỏ, vui thật. Một chút thích thú rộ lên trong lòng Minh Huy. Nhìn lại cái hồ sơ trên bàn: Nguyễn Thanh Lam. Anh nhớ cái tên này rồi.

Thế nhưng, trai ngược với tâm trạng của Huy, nó dường như quên hẳn cái tên con trai kì lạ mấy ngày trước. Nó bình thản hỏi.

-         Em có thể ngồi được chưa?

-         À, em ngồi đi.

Tiết học vẫn trôi qua một cách bình thường, trừ ông thầy nào đó ra. Minh Huy đang rất vui, rất rất vui. Ha ha, xem ra việc dạy học cũng không tệ. Phải cảm ơn bố anh rồi.

…….

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: