Chương 6 : Mơ Hồ

Tối đến, Thư Đình về nhà ăn cơm cùng ba mẹ. Căn nhà vốn yên tĩnh bỗng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn khi cô bước vào. Ông Tưởng mừng rỡ khi thấy con gái trở về, ánh mắt ông ánh lên niềm vui khó giấu. Ông vội vàng kéo ghế, mời con gái ngồi xuống, hỏi han đủ thứ chuyện từ công việc đến cuộc sống hàng ngày.

Bà Tưởng thì lại có chút lo lắng. Bà để ý thấy Thư Đình cứ chăm chú nhìn vào điện thoại, thỉnh thoảng lại mỉm cười khẽ. Bà nhẹ nhàng nhắc khéo: "Con gái à, dạo này con có người yêu chưa? Nếu có thì dẫn về nhà cho ba mẹ xem mặt một chút đi."

Thư Đình nghe vậy chỉ ậm ờ cho qua, cố gắng né tránh ánh mắt dò xét của mẹ. Cô biết mình không thể giấu được lâu, nhưng cũng chưa muốn chia sẻ quá nhiều về chuyện tình cảm của mình. Tuy nhiên, làm sao có thể qua mắt được ông Tưởng? Ông từ lâu đã thừa biết đứa con gái này đang theo đuổi Hàn Gia Lạc, cô nhân viên bên công ty đối tác mà sáng nay ông đã gặp.

Ông Tưởng khẽ cười, không nói gì, nhưng trong lòng đã có chút suy tính. Ông hiểu rõ tính cách của con gái mình, một khi đã quyết tâm thì khó lòng từ bỏ. Ông chỉ hy vọng rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, và nếu có thể, ông sẽ âm thầm hỗ trợ con gái từ phía sau.

Bữa cơm tối trôi qua trong không khí ấm áp, dù có đôi chút căng thẳng nhưng vẫn đầy tình thương. Thư Đình cảm nhận được sự quan tâm của ba mẹ, nhưng cô cũng biết rằng, chuyện tình cảm của mình sẽ còn nhiều thử thách phía trước. Cô tự nhủ lòng phải kiên định, dù có khó khăn đến đâu cũng không được từ bỏ.

Dùng cơm xong, bà Tưởng đi nghỉ ngơi, còn ông Tưởng và Thư Đình vào thư phòng để bàn công việc. Ông Tưởng nhẹ nhàng nói: "Chuyện quán bar đó, ba sẽ xử lí giúp con, đừng lo lắng gì cả. Ba chỉ muốn con tập trung vào công việc và những thứ quan trọng hơn."

Thư Đình gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nhưng rồi ông Tưởng lại tiếp tục, giọng điệu có chút bí ẩn: "Hôm nay ba đã gặp được một người, ba nghĩ là con sẽ quan tâm."

Thư Đình hơi ngạc nhiên, nhưng khi ông kể về cuộc họp sáng nay và việc ông đã gặp Hàn Gia Lạc, cô thật sự bất ngờ. Cô không ngờ rằng ba mình đã biết chuyện giữa cô và Hàn Gia Lạc. Ông Tưởng không tỏ vẻ thành kiến gì, ngược lại còn khen ngợi Hàn Gia Lạc là một cô gái thông minh, tài năng và có khí chất. Thư Đình nghe vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

"Việc này ba vẫn chưa để mẹ biết đó chứ," Thư Đình nói thêm, ánh mắt đầy ý tứ. "Nhưng làm sao ba biết được chuyện giữa con và chị Lạc?"

Ông Tưởng bật cười rồi nói : "Mẹ con vẫn chưa biết chuyện, nhưng ba thì rất rõ, còn biết cả chuyện con lạm dụng quen biết lấy số di động truy tìm con gái nhà người ta nữa."

Thư Đình nghe đến đây, mặt đỏ bừng, cảm giác như bị bắt quả tang. Cô lẩm bẩm: "Ashhhiiiiiiii... Thanh Ngọc Văn, bà chị này chả kín miệng gì cả!"

Ông Tưởng cười khẽ, vỗ nhẹ lên vai con gái: "Con đừng trách Ngọc Văn. Cô ấy chỉ lo lắng cho con thôi. Ba cũng vậy. Nhưng ba tin rằng con biết mình đang làm gì. Chỉ cần con hạnh phúc, ba sẽ luôn ủng hộ."

Thư Đình cảm động, cô nhìn ba mình, trong lòng tràn đầy biết ơn. Cô biết rằng, dù có khó khăn đến đâu, ba vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của cô. Và giờ đây, khi biết ba không phản đối chuyện tình cảm của mình, cô cảm thấy tự tin hơn để tiếp tục theo đuổi trái tim mình

Ông Tưởng nhìn Thư Đình với ánh mắt đầy trìu mến và thấu hiểu. Ông nhẹ nhàng nói: "Con cố gắng lên. Gia Lạc vẫn chưa biết quan hệ giữa con và Tưởng Thị, ba nghĩ con nên sớm để con bé biết. Nếu không sau này vỡ lẽ, con bé sẽ bị đàm tiếu là đi cửa sau, ba cũng không muốn con bé bị như vậy. Con bé thật sự rất tài năng, chỉ là sáng nay, một giám đốc đã hỏi về chuyện lập gia đình, con bé đã thẳng thắn bảo trong 5 năm nữa vẫn chưa có kế hoạch cho chuyện đó. Biết đâu nhờ con mà con bé đổi ý thì sao."

Thư Đình nghe ba nói, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô biết rằng Gia Lạc là một người độc lập, mạnh mẽ và luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Nhưng cô cũng hiểu rằng, tình cảm của mình dành cho Gia Lạc không hề nhỏ. Từ sau chuyện với Lý Gia Ân, chỉ có Gia Lạc khiến cô bận lòng thôi.

"Ba ơi, con hiểu ý ba," Thư Đình nói, giọng đầy quyết tâm. "Con sẽ tìm cách nói chuyện với Gia Lạc, để cô ấy hiểu rõ mọi chuyện. Con không muốn cô ấy bị tổn thương hay hiểu lầm. Con cũng không muốn bất cứ ai đàm tiếu về cô ấy."

Ông Tưởng gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng: "Ba biết con sẽ làm được. Gia Lạc là một cô gái đặc biệt, và ba tin rằng con cũng là người đặc biệt trong lòng cô ấy. Hãy cứ chân thành và kiên nhẫn, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Thư Đình mỉm cười, cảm giác như có thêm sức mạnh từ lời động viên của ba. Cô biết rằng con đường phía trước có thể không dễ dàng, nhưng với sự ủng hộ của gia đình và tình cảm chân thành của mình, cô sẽ cố gắng hết sức để giành lấy hạnh phúc.

Thư Đình lái xe rời khỏi nhà, nhưng cô không vội trở về căn hộ riêng mà lại  đến phía dưới căn hộ của Gia Lạc. Cô ngồi trong xe, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía cửa sổ căn hộ nơi ánh đèn vàng ấm áp đang le lói. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, một sự bồn chồn và suy tư không thể nào dứt ra được.

Từ sau cuộc tình đổ vỡ với Giai Ân, đã lâu lắm rồi cô không có cảm xúc với bất kỳ điều gì. Giai Ân, người mà cô từng nghĩ sẽ là người đồng hành cùng mình suốt đời, đã rời bỏ cô một cách nhẫn tâm. Họ quen nhau từ những năm cấp hai, Giai Ân chỉ hơn cô hai tuổi. Hai năm bên nhau, tưởng chừng như mọi thứ đều êm đẹp, cho đến khi Giai Ân lên đường đi du học và nói lời chia tay cô. Thư Đình vẫn nhớ rõ cái ngày ấy, khi cô đứng ở sân bay, lòng nặng trĩu, nhìn Giai Ân bước đi mà không một lần quay đầu lại. Từ năm lớp 12 ấy cho đến giờ, cô đã 23 tuổi, đã 5 năm trôi qua. Giai Ân đã sớm được cô đưa vào quên lãng, nhưng những vết thương lòng thì vẫn còn đó, âm ỉ và dai dẳng.

Cô đã nghĩ rằng mình sẽ khó mà mở lòng với ai khác, rằng những bức tường cô xây dựng nên sẽ mãi mãi vững chắc. Nhưng rồi Gia Lạc xuất hiện, và mọi thứ cô từng tin tưởng đều bị đảo lộn. Gia Lạc thông minh, sắc sảo, mạnh mẽ, và còn rất nhiều, rất nhiều điểm tốt khác mà cô có thể kể ra hàng giờ không hết. Gia Lạc khiến cô cảm thấy mình như được sống lại, như được thổi một luồng sinh khí mới vào cuộc đời vốn đã trở nên tẻ nhạt của cô.

Thư Đình thở dài, đôi tay siết chặt vô lăng. Cô biết rằng mình không thể tiếp tục trốn tránh cảm xúc của bản thân. Cô cần phải đối mặt với Gia Lạc, cần phải nói ra những gì mình cảm nhận. Nhưng làm thế nào để bắt đầu? Làm thế nào để Gia Lạc hiểu được rằng cô không chỉ đơn thuần là một người bạn, một đồng nghiệp, mà còn là người đang yêu cô từ tận đáy lòng?

Cô nhìn lên căn hộ của Gia Lạc một lần nữa, Thư Đình nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối, cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn ngắn cho Gia Lạc: *"Chị ngủ chưa?"*

5 phút trôi qua, điện thoại vẫn im lặng. Thư Đình nhìn màn hình, hơi thất vọng nhưng lại tự nhủ: *"Chắc chị ấy ngủ rồi."* Miệng cô nhoẻn cười, lẩm nhẩm: *"Ngủ ngon nha chị."*

Cô vừa nổ máy, quay vô lăng định rời đi thì bỗng nghe tiếng *"ting"* vang lên. Thư Đình vội vàng nhìn xuống điện thoại, trái tim cô như nhảy lên vì vui sướng khi thấy tin nhắn từ Gia Lạc:

*"Chị chưa ngủ. Có chuyện gì sao?"*

Thư Đình mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui khó giấu. Cô nhanh chóng gõ phím trả lời:

*"Chị còn thức à? Em đang ở dưới nhà chị này. Chị có thể xuống gặp em một chút được không?"*

Gia Lạc nhìn tin nhắn, hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng phản hồi:

*"Ừ, chị xuống ngay."*

Thư Đình đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Vài phút sau, Gia Lạc xuất hiện từ cửa tòa nhà, bước ra với chiếc áo khoác mỏng khoác trên người. Ánh đèn đường chiếu xuống khiến khuôn mặt cô trông dịu dàng hơn bao giờ hết. Thư Đình bước ra khỏi xe, đứng đợi với nụ cười nhẹ trên môi.

"Chị" Thư Đình nhẹ nhàng gọi.

"Thư Đình" Gia Lạc đáp lại, giọng nói ấm áp. "Có chuyện gì mà em phải đến tận đây?"

Thư Đình nhìn thẳng vào mắt Gia Lạc, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô hít một hơi thật sâu và nói:

"Chị, em muốn nói chuyện với chị."

Gia Lạc nhìn Thư Đình, ánh mắt đầy tò mò nhưng cũng dịu dàng. Cô gật đầu nhẹ:

"Ừ, em cứ nói đi. Chị đang nghe đây."

Thư Đình mỉm cười, cảm giác như mọi gánh nặng trong lòng đã được giải tỏa.

Gia Lạc bước đến bên Thư Đình, ánh mắt đầy tò mò và một chút lo lắng. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Sao hôm nay em lại đến đây vào giờ này? Dự án của chúng ta có vấn đề sao?"

Thư Đình mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành: "Không đâu chị, chỉ là em nhớ chị nên muốn gặp chị một chút thôi. Đêm nay không khí rất tốt, em muốn cùng chị thưởng thức."

Gia Lạc nghe vậy, khẽ nhíu mày nhưng rồi lại thả lỏng, nụ cười nhẹ nở trên môi. Cô nhìn xung quanh, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, không khí mát mẻ và yên tĩnh. "Ừ, đêm nay đẹp thật," Gia Lạc đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng. "Vậy em muốn đi đâu?"

Thư Đình chỉ về phía con đường nhỏ dẫn đến công viên gần đó, nơi có những hàng cây xanh mát và những chiếc ghế đá dưới ánh đèn vàng ấm áp. "Chúng ta đi dạo một chút nhé, chị. Em thấy nơi này rất thích hợp để trò chuyện."

Gia Lạc gật đầu đồng ý, hai người cùng bước đi bên nhau dưới ánh đèn đường. Tiếng lá xào xạc trong gió và không khí yên bình của đêm khuya khiến cả hai đều cảm thấy thư thái.

"Chị," Thư Đình bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. "Em rất vui vì được làm việc cùng chị. Chị không chỉ là một người đồng nghiệp tuyệt vời mà còn là người khiến em cảm thấy mình như được sống lại. Em muốn cảm ơn chị vì tất cả."

Gia Lạc nghe những lời ấy, ánh mắt cô dịu dàng hơn. Cô nhìn Thư Đình, nụ cười nhẹ nở trên môi. "Em cũng vậy, chị rất trân trọng sự nhiệt tình và tài năng của em. Làm việc cùng em khiến chị cảm thấy mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn."

Thư Đình mỉm cười, cảm giác như trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Cô biết rằng, dù kết quả thế nào, cô cũng đã làm đúng khi bày tỏ lòng mình. Và giờ đây, cô chỉ cần chờ đợi câu trả lời từ trái tim của Gia Lạc.

Hai người tiếp tục bước đi trong yên lặng, nhưng không khí giữa họ lại đầy ắp sự hiểu biết và tình cảm chân thành. Đêm nay, dưới bầu trời đầy sao, có lẽ sẽ là một đêm đáng nhớ đối với cả hai.

Thư Đình ngừng bước, quay sang nhìn Gia Lạc với ánh mắt nghiêm túc và chân thành. Cô hít một hơi thật sâu, như thể lấy lại sự bình tĩnh trước khi nói những điều sau.

"Chị," Thư Đình bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Em có chuyện muốn nói với chị. Chuyện này em cũng mới vừa biết. Là ba em, người mà chị gặp hôm nay... chính là ba em. Và ba em cũng biết cả chuyện em thích chị."

"Ba em... là Tưởng tổng?" Gia Lạc hỏi lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò.

Thư Đình gật đầu, ánh mắt không rời khỏi Gia Lạc. "Đúng vậy, chị. Ba em là ông Tưởng, và ba em biết cả chuyện em thích chị. Ba không phản đối, thậm chí còn ủng hộ em. Nhưng em muốn chị biết rằng, em không muốn giấu diếm chị bất cứ điều gì. Em muốn mọi thứ giữa chúng ta đều minh bạch và chân thành."

Thư Đình mỉm cười, cảm giác như trái tim mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô biết rằng, dù kết quả thế nào, cô cũng đã làm đúng khi bày tỏ lòng mình. Và giờ đây, cô chỉ cần chờ đợi câu trả lời từ trái tim của Gia Lạc.

"Chị," Thư Đình nhẹ nhàng nói. "Em không muốn gây áp lực cho chị. Em chỉ muốn chị biết rằng, em sẽ luôn ở đây, chờ đợi chị. Dù chị có quyết định thế nào, em cũng sẽ tôn trọng."

Gia Lạc nghe Thư Đình kể về chuyện ba của cô, nhưng cô không hề lộ vẻ bất ngờ. Không phải vì cô đã biết trước, mà là do bản tính trầm ổn vốn có của cô. Gia Lạc luôn là người kiểm soát cảm xúc rất tốt, không dễ dàng để lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, qua loa vài câu hỏi thăm, rồi để buổi gặp kết thúc một cách tự nhiên.

Hai người chào nhau, và Gia Lạc trở về căn hộ của mình. Chỉ khi cánh cửa đóng lại, cô mới thực sự bắt đầu suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cô ngồi xuống ghế, đôi mắt nhìn xa xăm, trong đầu dâng lên hàng loạt câu hỏi: *"Mình nên làm sao đây? Để mọi chuyện tự nhiên, hay là từ chối? Hay là... thử cho bản thân một cơ hội? Trốn tránh hay trực tiếp đối mặt? Hay là thôi, không liên lạc với Thư Đình nữa?"*

Gia Lạc thở dài, cảm giác như mọi thứ đang xoay chuyển quá nhanh. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình huống này. Thư Đình là một người đặc biệt, cô biết điều đó. Nhưng liệu cô có sẵn sàng để mở lòng, để chấp nhận một mối quan hệ mới với em ấy, sau bao năm chỉ tập trung vào công việc và sự nghiệp?

Cô nhớ lại những khoảnh khắc bên Thư Đình, từ lần đầu gặp mặt đến những lần làm việc cùng nhau. Thư Đình luôn khiến cô cảm thấy thoải mái, an toàn, và đôi khi còn khiến cô mỉm cười một cách vô thức.
Nhưng rồi chợt hoang mang, Gia lẠc lại tự nghĩ:" Thư Đình à, chẳng phải em tỏ tình với chị quá vội vàng rồi không? Đó có phải tình yêu, hay chỉ là sự ngộ nhận, Thư Đình à, chẳng phải em thích chị quá nhanh rồi sao ? Là em thích chị thật, hay chủ là sự bồng bột của tuổi trẻ ?"

Gia Lạc đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Ánh đèn thành phố lung linh dưới đêm khuya khiến cô cảm thấy bình yên hơn.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Có gì đó loé lên trong đầu, cô cảm thán:

"Hừm, Hàn Già Lạc à Hàn Gia Lạc, có phải dấu hiệu của tuổi tác không, quên gửi lại quần áo của em ấy rồi".

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả, vừa lo lắng vừa mong đợi. Nghĩ về chuyện giữa cô và Thư Đình, cô hiểu rằng dù quyết định thế nào, cô cũng cần phải đối mặt với chính mình và với Thư Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip