Chương 6: Dùng cuộc đời để bảo vệ chị

Cậu đi rồi, Trân Ni ngâm mình trong bồn tắm rửa sạch sẽ đợi người ở thay ga giường, bọn chúng cứ xì xào với nhau. Mà Trân Ni mặc kệ thôi, phận đời sinh ra cô là phụ nữ, lại còn bị gả đi làm thϊếp. Tú đã nói, không dâʍ dật thì khó mà tồn tại trong gia đình này. Nhìn tấm gương mợ Ba, không được cậu chủ thương nên có khác gì người ở đâu, chị Trí Tú nhờ có được hai đứa con nên mới đứng vững vị trí đến bây giờ. Cũng may có chị Tú giúp đỡ nên mợ Ba mới sống yên ổn trong nhà. Nếu bây giờ cô cũng giống chị Ba thì làm sao chị Tú cân được hết. Cô không thể để chị phải lo lắng cho mình mà ngược lại, cô phải bảo vệ chị và những đứa con của chị. Đêm đó chị đã đặt cược cả thanh danh, cả tương lai của chị và bọn trẻ để bảo vệ cô. Vì thế cô cũng sẽ dùng mọi cách để chị được hạnh phúc.

Buổi sáng tại bàn ăn các mợ lại bắt đầu ton hót.

- Mợ Sáu mới về làm dâu mà chưa gì đã bỏ bữa thế này.
Mợ Năm bĩu cái mỏ ra.

- Đúng rồi đấy, chả có phép tắc gì cả.

Mợ Tư vừa xoa cái bùng bầu vừa nhìn sang mợ Hai ra hiệu mợ Hai thêm lời. Nhưng mợ Cả nhanh miệng hơn.

- Chắc là em ấy mệt, hơn nữa, hôm qua em ấy mới hầu hạ cậu xong, cậu chưa nói gì mà các em đã bàn tán như vậy là không nên đâu.

Trí Tú nãy giờ để ý nên nhận ra thái độ khó chịu của cậu khi mấy ả bàn tán, chị là người tinh ý, hơn nữa chị cũng được cậu yêu thương gắn bó với nhau mấy năm. Đương nhiên chị biết làm gì đề cậu vừa lòng, chỉ có chuyện giường chiếu chị vô tư nghĩ nó bình thường nên mới làm cậu chán mà ra ngoài nạp thϊếp.

Cậu Tư nãy giờ bực bội khi mấy bà vợ cứ nói xấu Trân Ni, cậu còn ngồi đây mà họ đã ngang nhiên thể hiện thái độ đố kỵ như vậy. Vẫn là vợ Cả của cậu hiểu chuyện nhất.

- Mợ Sáu hôm qua hầu hạ cậu vất vả rồi nên cậu nói mợ nghỉ ngơi lúc nào khoẻ thì dạy. Mợ Cả chút sai nhà bếp làm ít đồ bổ cho mợ Sáu ăn, còn mấy cô nữa. Lo bầu bì con cái đi, ngồi ăn sáng thôi mà đã chuyện trò chả đâu vào đâu. Mất cả ngon.

Cậu Tư đập chiếc đũa xuống bàn rồi bỏ đi. Lần nào cũng vậy. Trí Tú và mợ Ba Thái Anh vẫn giữ nguyên sắc mặt ngồi ăn cho hết bữa rồi đứng lên, kệ các mợ kia mặt bí xị một đống.

Chị vào phòng bếp phía Lệ Sa đang chuẩn bị đồ ăn cho bọn trẻ, rồi kiểm tra những đồ sáng nay dặn Lệ Sa mua đã đầy đủ. Thấy hài lòng rồi, chị lại lấy đồ ăn đút cho cậu Hai nhỏ Cô Ba nhỏ  ăn. Đợi lúc bọn trẻ đi học xong chị mới sắn tay vào bếp hầm canh cho Trân Ni.

Lệ Sa  thấy lạ khi mợ Cả đích thân vào bếp nó cứ đi ra đi vào là lại thắc mắc, Mợ Cả búng chán nó nói.

- Lớn thêm xíu nữa đi Mợ giải thích cho.

Với người nhiều chuyện như nó mà mợ kêu đợi lớn xíu nữa mới kể. Nó bằng tuổi bé Trân Ni chứ bộ. Cũng biết yêu rồi đó.

Mợ Cả hầm xong canh thì cũng đã gần trưa, nếm thử thấy hương vị vừa miệng Mợ liền xúc hai tô canh to bê sang chỗ Trân Ni. Cũng không quên dặn Lệ Sa đến báo với các mợ là hôm nay mợ Cả mệt nên không ăn trưa.

Mợ cả gõ cửa mà Trân Ni mãi ngủ nên không nghe ,Mợ ghé tai sát cửa gọi.

- Ni ơi, dạy chưa Ni.

Nghe giọng nói quen thuộc của Trí Tú. Trân Ni vội lao xuống đất để mở cửa. Nhìn dáng vẻ đầu bù tóc rối của Trân Ni mà Trí Tú bật cười.

- Dạy ăn trưa thôi con mèo lười.

- Chị chờ em đi đánh răng chút nha.

- Thế không định mời chị vào phòng à. Bê canh nãy giờ mỏi tay nha.

Trân Ni nhìn sang cái khay đựng hai tô canh to được Trí Tú đặt trên chiếc bàn ngoài cửa. Cảm thấy vui vì chị đích thân mang đồ ăn đến cho mình. Cô vội bê vào cho chị rồi mời chị vào.

Trí Tú vào phòng thấy mọi thứ đã ngăn nắp, chị lại gấp lại chăn, rồi vuốt ga đệm cho phẳng phiu lại trong lúc đợi Trân Ni đi ra.

Trân Ni vòng tay sau lưng chị, tì sát vào người chị, vẫn cái cảm giác ấm nóng quen thuộc ấy, cô đứng dựa lưng vào Trân Ni, đôi bầu ngực cạ cạ vào làm Trí Tú muốn nhũn người ra.

- Hư lắm nha, không chịu mặc áo yếm vào.

- Em biết chị sẽ ghé nên để vậy đấy. Em còn không mặc quần trong cơ.

Trí Tú đỏ mặt trước sự  bạo của Trân Ni, ai mà nghĩ nó bằng tuổi con nhỏ Lệ Sa chứ.

- Nghiêm túc xíu đi, vật vã cả đêm rồi, ăn chút canh đi, chị tự tay nấu đó.

- Ăn chứ, em đói lắm rồi.

Trân Ni lấy muỗng đưa chén canh lên miệng. Trí Tú tò mò hỏi.

- Có ngon không, vừa miệng không?

Trân Ni cười gian.

- Ngon, mà không ngon bằng chị, ăn chị vừa miệng hơn.

Những câu đưa đẩy của Trân Ni làm Trí Tú đỏ mặt, tim chị cứ đập thình thịch, con hồ ly này ra sức quyến rũ làm chị chết mất.

- Thôi ăn đi, không đùa nữa. Em một tô, chị một tô.

- Hèn chi nãy giờ em thấy những hai tô canh to vậy. Tưởng chị bắt em ăn hết rồi đòi em trả bài chứ.

Trí Tú lấy tô canh ăn, không nói nhiều với Trân Ni nữa. Chị sợ nói một hồi thì thứ cô ăn không phải canh mà là Trân Ni .Ăn uống xong xuôi Trân Ni xếp gọn hai chiếc tô lại rồi rủ Trí Tú vào giường ngủ ,Trí Tú bị Trân Ni thôi miên, cứ thế bước theo. Giờ này cũng là giờ nghỉ trưa rồi,Trân Ni kéo Trí Tú nằm xuống cạnh mình. Hai gương mặt quay vào với nhau, Trân Ni định cúi xuống hôn Trí Tú thì Trí Tú cản lại.

- Tối qua đến giờ em cũng mệt rồi. Cái gì nhiều quá sẽ không tốt. Giữ gìn sức khỏe vẫn hơn ,thời gian còn nhiều mà.

- Em chỉ định hôn chị một chút thôi Nhớ chị lắm, rồi em sẽ kể cho chị nghe tối qua em làm vậy là vì sao.

Trí Tú nép sát người vào người Trân Ni, cánh tay của Trân Ni làm gối cho chị thật êm.

- Vậy kể chị nghe nào.

Trân Ni kể cho Trí Tú nghe về cái thời còn bé xíu.

- Hồi còn nhỏ, mẹ mất, em lớn lên cùng với sự ganh ghét, đấu đá của các bà vợ của ba. Em đã rất sợ cảnh phải chung chồng. Khi bị gả vào làm mợ nhỏ của cậu Tư,em rất sợ em sẽ đi lại vết xe đổ của mẹ, bị hãm hại cho tới chết. Và em đã uống thuốc vô sinh để không phải sinh con cho cậu,Như vậy nếu có bị hại thì cũng chỉ mình em phải chịu thôi.

Nghe đến đây thì Trí Tú ôm Trân Ni chặt hơn, để thể hiện sự chia sẻ và cảm thông. Trân Ni hiểu Trí Tú đang lắng nghe mình nói, nên cô tiếp tục câu chuyện của mình.

Em không nghĩ rằng mẹ Cả của em lại thâm độc đến mức cho em uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ để lấy lòng cậu. Bà ta coi em như công cụ để lợi dụng đưa con bà ta lên đỉnh vinh quang, con em phải hy sinh cả thanh xuân và tương lai của mình.

Tối hôm ấy là nhờ chị giúp em, chị cho em thấy căn nhà này không phải ai cũng độc ác. Em đã nghĩ sẽ sống an phận cho qua ngày, cũng chả phải vì gia đình mà lấy lòng cậu. Nhưng khi được chị đánh cược sự an toàn của mình để bảo vệ danh dự của em đêm ấy thì em đã thật sự rung động. Động lực sống của em bây giờ là chị. Em sẽ làm chị hạnh phúc mỗi ngày, dùng cả tấm thân này để che chở cho các con của chị.

Em đã cho cậu Tư uống thuốc mê, để trao sự trong trắng của em cho chị. Em muốn điều đó phải thuộc về chị. Chị cứ hiểu rằng. Em phục vụ cậu vì nghĩa vụ, nhưng em đến với chị vì đi theo tiếng gọi của trái tim.

- Chị cảm ơn em. Cảm ơn đã tưới nước cho trái tim đang khô héo từng ngày của chị.

Trân Ni nhìn xuống gương mặt của Trí Tú. Chị là người phụ nữ trưởng thành và mang nét đẹp mặn mà, lương thiện. Nét đẹp ấy khiến cô mê mẩn, muốn dùng cả cuộc đời này để ngắm nhìn chị. Một nụ hôn nhẹ nhưng thật sâu. Nụ hôn của tình yêu và không hề mang theo du͙ƈ vọиɠ, ý đồ gì cả. Nụ hôn minh chứng cho tình yêu, nỗi lòng của người con gái si mê người phụ nữ chung chồng với mình.

Ôm chị trong lòng, hai người chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ thật ngon và thật đẹp khi hai trái tim của hai người phụ nữ chạm vào nhau. Nơi bầu ngực mềm mại ấy đập nhè nhẹ như ru đối phương đi vào trong giấc ngủ.

Ở phía bên ngoài cánh cửa ấy, Lệ Sa đã thấy mợ Cả và mợ Sáu có một thứ tình cảm gọi là tình yêu. Giống như nó bấy lâu này thương thầm mợ Ba vậy. Nó đứng bên ngoài canh cho hai mợ ngủ,Nó ngưỡng mộ tình yêu của họ ,Nhất định nó sẽ bảo vệ tình yêu ấy bằng mọi cách. Họ chính là động lực để nó tiếp tục theo đuổi mợ Ba.

- Con chào mợ Năm.

Lệ Sa cố tình nói thật to khi thấy mợ Năm từ đằng xa đi tới, như đánh động cho hai người trong kia biết đường mà chuẩn bị.

Trân Ni và Trí Tú ở bên trong thì giật mình. Hai người nhìn nhau cười vội vàng, dạy chỉnh lại đầu tóc, nhanh chóng xếp lại mền gối rồi đi ra mở cửa.

Mợ Năm lúc này cũng chậm rãi đi đến. Cái điệu bộ ưỡn ẹo làm Lệ Sa thấy ngứa mắt.

- Làm gì mà chào từ xa vậy, nói to thế em bé giật mình.

Mợ Năm xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình. Ả mới phát hiện ra mình có thai nên chạy đi khoe khoang xíu. Tới phòng mợ Cả nhưng không gặp. Liền chạy sang khoe mợ Sáu trước rồi ghé chỗ mợ Ba sau. Ai ngờ mợ Cả cũng ở đây. Đúng là một công đôi việc.

- Nói vậy là có tin vui rồi đúng không? Chúc mừng nha.

Trí Tú vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh để nói chuyện với mợ Năm. Trân Ni thì đứng hóng chuyện ké xem chị Tú của cô đối phó với mợ Năm thế nào để mình còn học theo. Mợ Cả nháy mắt cho Lệ Sa, nó bắt sóng với mợ rất nhanh, chạy vào lấy mấy cái tô của hai mợ vừa ăn xong giả bộ đem đi cất rồi chạy đi tìm mợ Ba. Nó và mợ Cả đều biết là mợ Năm chắc chắn sẽ ỷ thế có bầu bà đi sang tìm mợ Ba khoe khoang rồi sỉ nhục, cho nên nó lấy cớ đi ra ngoài tìm mợ đến trước để mợ Cả còn bảo vệ được mợ Ba của nó.

- Em mới biết thôi, trưa nay em ăn cơm mà ói quá trời. Tính đến tìm chị Cả xin ít kinh nghiệm bầu bí mà chị Cả không có ở phòng nên em ghé tìm em Sáu hỏi thăm, hôm qua em ấy phục vụ cậu nên chắc mệt đến mức bỏ ăn hai bữa liền.

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip