Chương 63:Như xác không hồn
Trân Ni luôn giải quyết mọi việc rất nhanh chóng, chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã bàn giao mọi việc xong xuôi. Những người làm thân cận đều được cô ủy thác ở lại làm việc giúp đỡ nàng cái quản mọi việc. Thủy muốn đi theo cô nhưng Trân Ni nói Trí Tú cần cô ấy hơn.Cô muốn được một mình ngao du một chút.
Nàng và cô đều ngầm hiểu rằng, họ sắp phải xa nhau, nhưng khi ở bên nhau không ai nhắc đến điều này. Họ nén lại hết những tâm sự buồn bã để tận hưởng giây phút vui vẻ ở bên nhau. Trân Ni có nói với nàng rằng. -Chia ly không phải là điều đáng sợ nhất. Họ vẫn may mắn hơn nhiều người khác, vì họ có thời gian để chuẩn bị cho sự chia ly, và khi xa nhau, trong họ chỉ toàn là những ký ức đẹp về đối phương mà thôi.
Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến.
Cô chả thể dây dưa thêm nữa. Mẹ Trí Tú chỉ cho cô ở bên nàng thêm một thời gian nhất định, đã đến lúc cô phải đi. Tối hôm đó, hai người cùng uống rượu ngâm thơ với nhau. Trân Ni mơ hồ trong cơn say rượu lẫn say tình. Còn Trí Tú thì hoàn toàn tỉnh táo, nàng ngắm nhìn cô, giọt nước mắt cứ lăn dài bên khoé. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc đang che mắt Trân Ni.
- Tại sao không rủ chị đi theo chứ? Sao cứ phải để lý trí điều khiển bản thân. Chị sẽ cùng đi với em.
Trí Tú không biết việc mình làm là đúng hay sai nữa. Nhưng nàng đã suy nghĩ, đắn đo rất nhiều. Càng gần ngày xa cô, nàng càng nhận ra được bản thân không thể sống thiếu em ấy.
Đêm đó, chiếc xe ngựa chuyển bánh. Trân Ni dần tỉnh lại sau khi thuốc hết tác dụng. Cô rất bất ngờ khi nàng ở trong xe cùng với mình. Cô ngơ ngác nhìn nàng. Trí Tú cười với cô.
- Em tỉnh rồi à?
- Chuyện này là sao?
- Chúng mình cùng bỏ trốn nha.
Bàn tay Trí Tú nắm chặt tay cô thật ấm áp làm sao. Cảm giác hạnh phúc vỡ oà, mặc dù trong lòng vẫn còn rất lo sợ nhưng cô thật sự cảm thấy rất rất suиɠ sướиɠ khi nàng yêu cô hơn mọi thứ của nàng.
Khi hai con người đang vui vẻ trong chiếc xe ngựa, bỗng có tiếng bước chân của ngựa, của quan binh đuổi theo đằng sau. Trân Ni hoảng hốt mở rèm ra xem thì thấy cha Trí Tú đang kéo theo người làm đuổi theo bọn cô.
- Không ổn rồi chị.Cha chị đã đuổi gần tới chúng ta rồi.
- Không thể nào.
Trí Tú cũng hốt hoảng không kém. Họ vội kêu phụ xe đi thật nhanh nhưng chả thể nào nhanh bằng ngựa của quan binh. Lúc lên đến trên đồi thì cha nàng đã đưa quan binh vây lại bốn phía xung quanh. Phụ xe bị bắt lại. Trí Tú nhanh chóng lấy dao kề vào cổ bước xuống xe.
- Cha để chúng con đi, nếu không con sẽ chết.
- Mày điên rồi. Bỏ dao xuống về với cha. Nhanh.
Trân Ni bị người của cha nàng lôi xuống khỏi xe, cô nhìn nàng đang lấy dao kề cổ để bảo vệ tình yêu của mình thì đau lòng khôn xiết. Trách bản thân bất tài không thể bảo vệ được tình yêu này, cô có thể giúp người khác nhưng sao đến việc của bản thân lại khó như vậy. Nước mắt cũng lười biếng không muốn tuôn ra nữa.
- Bỏ dao xuống đi chị. Chị làm vậy em sẽ rất tổn thương.
Ánh mắt van xin của cô phút chốc làm nàng lơ là, liền bị người làm bắt lại được, chiếc dao rơi xuống đất, họ túm lấy nàng bắt lại. Trân Ni liền lao lên đưa tay nắm lấy tay nàng nhưng không được, lũ quan binh kia lần lượt đánh cô những đòn trí mạng. Người con gái yếu ớt làm sao chịu nổi sự hành hạ thân xác kia. Trân Ni cố gắng chạy nhưng không chạy nổi.Cha Trí Tú mặc nàng gào thét, ông để nàng đứng đó, chứng kiến cô bị trừng phạt để nàng biết thế nào là không có phép tắc. Trên người cô lúc này đã đầy máu, chỉ còn thoi thóp với vài hơi thở. Trí Tú lạy lộc van xin cha nàng tha cho cô, nhưng lúc này thú tính của ông hoàn toàn làm chủ. Hy vọng sống cuối cùng của cô dường như bị dập tắt, khi ông tiến lại dứt khoát đẩy cô, toàn thân cô bay trên không trung rồi từ từ rơi xuống vực sâu. Trí Tú chứng kiến cảnh đó, khụy đôi chân xuống rồi ngất đi.
Cha Trí Tú cười tiếng cười man rợn vang khắp ngọn đồi. Trân Ni chết rồi, sẽ không còn ai đe doạ lấy đi con gái của ông nữa. Cả tài sản kia cũng không kẻ nào dám nhăm nhe. Ngay khi cậu Tư mất, ông đã có ý định gϊếŧ cô để giữ chọn tài sản cho cháu mình. Ông luôn lo sợ Trân Ni sẽ cướp mất tài sản của bọn chúng. Nỗi lo sợ ấy ám ảnh ông ta đến mức khi mẹ nàng phát hiện ra con gái bỏ đi theo cô, bà tìm đến bảo ông rằng nàng và cô yêu nhau. Ông liền cho rằng cô bỏ bùa nàng để lừa nàng giao hết tài sản cho cô chứ không thể có chuyện yêu đương.
Trí Tú nằm trên căn phòng quen thuộc thời ấu thơ của mình. Giờ đây nàng được đưa về phủ của ba mẹ. Mở mắt ra nàng thấy khuôn mặt hiền từ lo lắng của mẹ mình. Nàng nhìn bà rồi lại nhắm mắt lại. Bà thấy nàng tỉnh dậy liền hỏi.
- Con tỉnh rồi à? Mẹ xin lỗi.
Đáp lại bà là một sự lặng im của nàng. Nàng cứ nằm như vậy, ánh mắt vô hồn nhắm vào lại mở ra, không nói không rằng. Mẹ nàng đưa thuốc lại, đỡ nàng ngồi dậy, nàng cũng uống, uống xong lại nằm không nói chuyện với ai.
Dì Bé mua chuộc được người làm kể lại toàn bộ sự việc. Dì liền lập tức đến tìm cậu ba Nguyên và Lệ Sa để đi tìm xác của Trân Ni nhưng không thấy.
Lẽ ra dì Bé sẽ thu xếp mọi việc xong thì mấy mẹ con sẽ chuyển về ở cùng với Thái Anh và Lệ Sa, nhưng vì Trân Ni bây giờ sống chết không rõ tung tích, Trí Tú thì sống không ra sống, chết không ra chết nên dì quyết định ở lại đây để giúp nàng vượt qua cú sốc này.
Mẹ Trí Tú nhìn con gái mà đau lòng khôn xiết, bà không biết việc mình làm là đúng hay sai nữa. Bà cũng không rõ ngày hôm ấy, sau khi nói với chồng về việc nàng bỏ đi cùng với Trân Ni, ông đùng đùng nổi giận, dẫn binh lính đuổi theo rồi không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà khi trở về Trí Tú thân tàn ma dại như bây giờ.
Hai đứa trẻ ngoài lúc đi học ra sẽ chạy lại gọi mẹ,nàng chỉ nhìn chúng nó, khoé miệng hơi nhếch một chút. Bọn chúng đút cho nàng ăn thì nàng sẽ ăn, nói nàng nghỉ thì nàng nghỉ, không từ chối cũng chẳng nói chẳng rằng.
Dì Bé dùng hết bản lĩnh của mình để đến tìm mẹ Trí Tú. Dì biết mình là thân phận người làm, không được đòi hỏi gì ở chủ cả, nhưng mà cả nhà dì nợ Trân Ni quá nhiều. Dì cần phải giúp cô. Mặc dù không biết cô còn sống hay đã chết. Nhưng dì chắc chắn rằng, cô không muốn thấy Trí Tú vì mình mà trở nên như thế này.
Mẹ của Trí Tú đang ngồi chải lại đầu tóc cho nàng, cố gắng kể chuyện để nàng vui, nhưng nàng vẫn tuyệt nhiên không nhìn bà dù chỉ là một lần. Dì Bé thấy cảnh này liền nói với mẹ nàng.
- Bà Cả có thể nói chuyện với con một chút được không?
Mẹ nàng nhìn nàng rồi ra hiệu cho dì Bé đi ra ngoài cùng mình. Dì Bé kể cho bà nghe toàn bộ sự việc bà nghe ngóng được. Nghe xong bà thấy trong lòng mình có vài tia hối hận. Nước mắt bà cũng vô thức chảy ra. Dì Bé liền nói tiếp.
- Chuyện gián tiếp do bà kêu ông làm, ông lại ra tay tàn độc, cô chủ chứng kiến toàn bộ sự việc nên ắt hẳn đau lòng. Bà cứ cho cô chủ về lại phủ cậu Tư, tạm thời để cô ấy không gặp ông bà để nguôi ngoai đi đã chứ giờ cứ để cô như thế này e là không tốt.
Mẹ của nàng nhất thời chả nghĩ được gì, cũng chả có tâm trạng mà đôi co với dì Bé. Giờ này có thể giúp nàng vượt qua nỗi đau thì làm gì bà cũng làm. Vậy nên bà quyết định để dì Bé đưa nàng về phủ của cậu Tư.
______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip