Chap 48


"Thầy Vương? Ngu tiểu thư?" Yến Ninh nhìn thấy hai người họ đang nắm tay thì gương mặt tràn ngập vẻ sửng sốt.

Ngu Thư Hân khi nhìn thấy hắn cũng rất kinh ngạc, đầu tiên là nghĩ dẫu sao hắn cũng là người của giới giải trí, ngộ nhỡ hắn đem chuyện này nói ra ngoài thì thầy Vương không phải sẽ bị lên hot search sao. Vậy nên cô mới muốn rút tay mình về, nhưng bàn tay của Vương Hạc Đệ dùng quá nhiều lực, căn bản cô giãy giụa cũng không được.

"Yến tiên sinh, nghe danh đã lâu." Vương Hạc Đệ nhìn Yến Ninh, hơi mỉm cười: "Cảm ơn vì trước đó cậu đã chăm sóc bạn của tôi."

Ngu Thư Hân sợ tới mức giật mình, anh điên rồi sao? Cứ trực tiếp nói ra như vậy?

Cũng may là Yến Ninh phản ứng nhanh nhạy, trong lòng có sôi trào cỡ nào thì cũng chỉ miễn cưỡng không để lộ ra bên ngoài: "Thầy Vương khách sáo rồi..."

Hắn nhìn về phía Vương Ngôn Sanh, chủ động chào tạm biệt: "Vậy tôi không quấy rầy nữa, có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm."

"Yến tiên sinh đi thong thả."

Chờ Yến Ninh đi rồi, lúc này Vương Ngôn Sanh mới ấn thang máy, mời Vương Hạc Đệ và Ngu Thư Hân đi vào.

Ngu Thư Hân còn có chút lo lắng: "Yến Ninh sẽ không nói ra chứ?"

"Không đâu, Yến Ninh rất có chừng mực." Vương Ngôn Sanh nói.

Vương Hạc Đệ không tỏ ý kiến gì, chỉ hỏi: "Tại sao cậu ta lại ở đây?"

"Là đại diện phát ngôn, vừa hay chạm mặt nên mới cùng đi xuống." Vương Ngôn Sanh nói.

"Yến Ninh muốn hợp tác với tập đoàn Tây Xuyên ư?" Ấn tượng của Ngu Thư Hân đối với Yến Ninh cũng không tệ lắm, người này vừa đẹp trai lại biết hát, nhảy rất giỏi, quan trọng cũng không có thái độ kiêu ngạo của một đại minh tinh. Hơn nữa thái độ của Vương Ngôn Sanh có vẻ như rất tín nhiệm hắn, chứng tỏ nhân cách của hắn cũng không tồi nên anh mới hỏi thêm một câu.

Vương Hạc Đệ không có những suy nghĩ đơn thuần như của Ngu Thư Hân. Đây là thang máy chuyên dụng của chủ tịch, có thể đi cùng với Vương Ngôn Sanh trong thang máy này tuyệt đối không phải là đi cùng xuống đơn giản như vậy. Yến Ninh tuy là ca sĩ, đại minh tinh nổi danh nhưng đừng trước mặt Vương Ngôn Sanh thì đúng là không đủ trình. Vậy nên nếu chỉ nói là người đại diện phát ngôn thì làm gì có chuyện Vương Ngôn Sanh sẽ tự xuất thân ra trận chứ, hơn nữa Yến Ninh cũng không phải là người mới, người đại diện của hắn đâu? Làm gì có chuyện tự minh tinh đứng ra bàn chuyện làm người phát ngôn đại diện thế này?

Điều đó chứng tỏ là Vương Ngôn Sanh đang nói dối. Nhưng điều đó không khiến cho Vương Hạc Đệ có hứng thú nên anh cũng không vạch trần.

Vương Ngôn Sanh liếc nhìn Vương Hạc Đệ một cái, trả lời Ngu Thư Hân: "Là người đại diện phát ngôn cho một hãng đồng hồ, gần đây nhân khí của cậu ta tăng lên, cuối năm còn phải phát hành thêm album mới, tương lai rất phát triển."

Ngu Thư Hân chỗ hiểu chỗ không: "Vậy là anh ta rất lợi hại rồi."

"À phải rồi, đồng hồ mới ra đó là đồng hồ đôi, hai em chọn một cặp dùng thử đi." Vương Ngôn Sanh lại nói.

"Không cần đâu." Vương Hạc Đệ không chút do dự đã từ chối: "Bọn em có đồng hồ đôi rồi."

Ngu Thư Hân nghĩ thầm, anh có cần dùng kỹ thuật diễn để nói dối như vậy không?

Nhưng đúng là cô cũng không muốn cặp đồng hồ đôi này của Vương Ngôn Sanh nên lập tức hùa theo: "Đúng vậy ạ."

Nói xong còn có chút giật mình, trộm ngẩng đầu lên nhìn Vương Ngôn Sanh một cái, nhìn thấy trên mặt hắn có ý cười xẹt qua.

A? Tổng tài lạnh lùng mà cũng biết cười?

Từ lúc quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vương Ngôn Sanh cười, có lẽ là do hoa mắt mất rồi.

Sau đó ba người nhanh chóng đi đến phòng làm việc của chủ tịch, thư kí ở đây quả nhiên có tố chất, sau khi pha cà phê xong liền chủ động đi ra ngoài, không hề liếc mắt nhìn lung tung.

"Khó lắm mới đến đây được một lần, có muốn đi dạo công ty một vòng không?" Vương Ngôn Sanh không hỏi xem bọn họ tới đây để làm gì.

Vương Hạc Đệ lắc đầu: "Công ty có anh cả ở đây là bọn em yên tâm rồi, không cần phải xem thử. Hôm nay bọn em tới là có việc muốn nói với anh."

Ngu Thư Hân lúc này mới phản ứng lại, Vương Ngôn Sanh hỏi bọn họ muốn đi xem công ty hay không, thực chất chính là đang hỏi bọn họ có muốn về công ty hay không.

Thảo nào Vương Hạc Đệ vẫn luôn không tới đây, hóa ra là cũng hơi xấu hổ.

"Em nói đi." Vương Ngôn Sanh nhìn Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ trầm ngâm một lúc: "Thứ cho em việc nói thẳng, trước kia mẹ em có giúp đỡ, đưa cho Thẩm Diệp Trạch tài nguyên không? Hoặc công ty có từng hợp tác với cậu ta chưa?"

Vương Ngôn Sanh chần chờ trong giây lát, trả lời: "Có, nhưng mà..."

"Trước khi mẹ em ngất có nhắc tới Thẩm Diệp Trạch, nói bà ấy đã hối hận vì giúp đỡ cậu ta, bởi vì bà phát hiện ra đứa trẻ này có vấn đề." Vương Hạc Đệ biết hắn có nhiều băn khoăn nên nói thêm: "Nhưng mà bà ấy cũng chưa nói là có vấn đề ở chỗ nào. Em vừa mới nhớ ra chuyện này nên mới tới đây, thật xin lỗi vì bây giờ nói với anh chuyện này. Nếu bên công ty có từng cung cấp cho cậu ta thứ gì thì thu hồi lại đi, hợp tác cũng hủy luôn, không thể cắt đứt hoàn toàn thì cũng phải cẩn thận, cậu ta không phải là Tiêu... Cậu ta cũng không còn là đứa em trai lúc nhỏ nữa. Đây chính là ý của mẹ em."

Vương Ngôn Sanh nghe anh nói nghiêm túc một hồi, sau đó thở ra một hơi, lấy một tập văn kiện sau chồng giấy.

"Thật ra anh đã sớm biết con người Thẩm Diệp Trạch này có ý đồ bất chính." Vương Ngôn Sanh đưa văn kiện cho Vương Hạc Đệ: "Chỉ là..."

Chỉ là... trước kia Tiêu Hàm Sương giả danh Phí Nhất Nhược, bà ta chắc chắn sẽ đứng về phía Thẩm Diệp Trạch. Bởi vì Vương gia là một gia tộc có quy củ nên Vương Ngôn Sanh thân làm chủ tịch vốn dĩ đã rất vất vả, hắn không muốn làm Phí Nhất Nhược không vui nên cũng không nói gì. Thật ra hắn cũng đã từng đề cập qua việc này nhưng Tiêu Hàm Sương lại không tin.

Vương Hạc Đệ mở tập văn kiện ra, Ngu Thư Hân cũng thò đầu gần lại nhìn.

Đây đều là những chứng cứ Thẩm Diệp Trạch mưu hại tập đoàn Tây Xuyên, chẳng hạn như sau lưng hắn sắp xếp người ở Vương gia, chẳng hạn như hắn hợp tác với nhãn hiệu của đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Tây Xuyên, chẳng hạn như trong quá trình hợp tác hắn đã thay hàng thật bằng hàng kém chất lượng, hủy hoại danh dự của tập đoàn Tây Xuyên...

Vương Hạc Đệ xem đến mức không biết nói gì, Thẩm Diệp Trạch kiêu ngạo càn quấy như vậy như vậy, tại sao Vương Ngôn Sanh vẫn luôn ẩn nhẫn?

Anh đóng văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Ngôn Sanh, đột nhiên không ngờ được nhìn thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt còn có tia vui mừng.

Vương Hạc Đệ bỗng nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

Thật ra ở đây Vương Ngôn Sanh mới là người khó xử nhất.

Còn anh lại tùy hứng, một công ty lớn như vậy nói không cần là không cần, thậm chí còn chẳng có lí do.

Anh còn không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, không nghĩ xem người khác sẽ nghĩ về chú hai như thế nào, nghĩ về Vương Ngôn Sanh như thế nào.

Anh cũng không thử nghĩ, tại sao vì chuyện không vui của chính mình mà người khác lại phải làm thay?!

Ngộ nhỡ Vương Ngôn Sanh cũng không thích cuộc sống thương trường này thì sao?

Trông thì có vẻ là Vương Ngôn Sanh đang được một món hời lớn, nhưng gánh nặng trách nhiệm trên đôi vai hắn thì thế nào?

Sản nghiệp của Vương gia không thể sụp trên tay hắn, quan hệ khắp nơi đều phải duy trì ở thái độ cân bằng, thậm chí còn phải chờ thời điểm Vương Hạc Đệ quay lại, khi nào anh muốn về công ty thì phải chắp tay nhường lại cho anh.

"Anh cả, xin lỗi..." Vương Hạc Đệ nói.

Anh cũng không thể tưởng tượng nổi xem trong lòng Vương Ngôn Sanh có bao nhiêu mệt mỏi, thậm chí còn có bao nhiêu căng thẳng. Vương Ngôn Sanh chỉ lớn hơn anh có hai tuổi mà thôi, trong trí nhớ của anh, hắn cũng là một người thích cười, nhưng bởi vì làm ông chủ nên không thể rũ bỏ hết gánh nặng, bỏ đi dáng vẻ tổng tài lạnh lùng được.

Vương Ngôn Sanh sửng sốt, vậy mà lại không biết phải làm sao: "Em nói cái gì vậy?"

"Mấy năm nay chắc anh cũng vất vả rồi." Vương Hạc Đệ nhìn hắn, lặp lại một lần nữa: "Thật xin lỗi."

Vương Ngôn Sanh đột nhiên quay đầu lại, một lúc lâu mới quay qua, lần đầu tiên bật cười một cách vui vẻ: "Không có, không vất vả."

Vương Hạc Đệ cũng cười: "Quả thực em không có hứng thú với công ty này, nhưng mà, nếu có em... Có việc gì cần giúp thì anh cả cứ việc nói thẳng."

Ngu Thư Hân vội vàng gật đầu.

Vương Ngôn Sanh xoa xoa sống mũi, cúi đầu trầm mặc vài giây rồi đứng dậy nói: "Được. Đi, anh đưa các em đi xem chỗ này."

Vương Hạc Đệ nhìn tập văn kiện trong tay: "Còn Thẩm Diệp Trạch..."

"Yên tâm, nếu ngay cả cậu ta cũng không xử lý được thì mười mấy năm nay anh lăn lộn làm cái gì nữa." Vương Ngôn Sanh lấy lại văn kiện trong tay anh: "Nếu em đã nói rồi thì anh sẽ không hạ thủ lưu tình."

Người thông minh đúng là dễ nói chuyện, Vương Hạc Đệ cũng không kiên trì thêm: "Vậy em yên tâm rồi."

Vương Ngôn Sanh đưa Vương Hạc Đệ đi tham quan công ty, mọi người khi biết chuyện này liền ngay lập tức ngồi vào vị trí làm việc, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mấy tình tiết nhìn lén, vây xem hay bàn luận sôi nổi như trong phim truyền hình đều không có.

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh mời hai người ăn cơm." Tham quan công ty xong, Vương Ngôn Sanh lại nói.

Vương Hạc Đệ cũng không chối từ.

Trong lúc ăn cơm, Vương Ngôn Sanh rót rượu, Vương Hạc Đệ cùng uống với hắn.

Rượu đúng là thứ có thể làm nóng bầu không khí, hai người uống sau thì đề tài nói chuyện cũng lần lượt thay đổi, không biết thế nào mà lại trở lại trên người Yến Ninh.

Vương Ngôn Sanh gõ gõ tay xuống bàn, cười cực kì ái muội: "Em ba, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy em ghen đấy, thật đáng yêu..."

Vương Hạc Đệ: "..."

Ngu Thư Hân vẫn luôn nghiêm túc nghe hai người bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng cũng giúp rót rượu một chút, lúc này nghe thấy lời như vậy thì lại bày ra vẻ mặt mê mang. Vương Hạc Đệ ghen? Chuyện gì vậy? Sao cô lại không biết?

Vương Hạc Đệ liếc mắt nhìn cô một cái, vậy mà cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Đây không phải chuyện bình thường của con người sao?"

"Anh cả đây độc thân từ trong bụng mẹ, không biết chuyện bình thường của con người này." Vương Ngôn Sanh lại cười khoa trương hơn, thần bí cười hề hề mà nói: "Nhưng mà... đúng thật là em không nên ăn giấm của Yến Ninh."

Ăn giấm của Yến Ninh?

Trong cái đầu nho nhỏ của Ngu Thư Hân tràn ngập dấu chấm hỏi. Có phải Vương Ngôn Sanh đã hiểu nhầm cái gì rồi không?

Vương Hạc Đệ đã sớm đoán được quan hệ giữa Vương Ngôn Sanh và Yến Ninh là không bình thường nên nghe vậy thì hỏi: "Tại sao, cậu ta rất đặc biệt à?"

"Thật ra cũng không phải quá đặc biệt." Vương Ngôn Sanh trực tiếp ném ra một tin tức shock cực lớn: "Bởi vì... cậu ta là em trai của em."

Vương Hạc Đệ thiếu chút nữa thì phun ngụm rượu ra, Ngu Thư Hân cũng vội ôm miệng.

"Anh nói cái gì?"

"Hai người nghĩ kĩ lại xem, có phải cậu ta rất giống với một người nào đó mà chúng ta đã biết từ nhỏ đến lớn không?" Lúc này rồi mà Vương Ngôn Sanh còn cố tình úp úp mở mở.

Ngu Thư Hân giật mình.

Buổi tối ngày hôm đó, cô nhìn thấy Yến Ninh trong tivi đã có cảm giác quen thuộc, hóa ra không phải do ban ngày đã từng gặp hắn mà là... Ninh? An Ninh?

"Vương An!" Ngu Thư Hân buột miệng thốt ra: "Anh ta là anh trai sinh đôi của Vương An... hay là em trai?"

"Là em trai." Vương Ngôn Sanh nói.

Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ liếc nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt nữa.

"Ông bà ngoại của Vương An đều đã mất rồi, Yến Ninh chỉ còn có Vương An là người thân. Nhưng hai người cũng biết đấy, số của Vương An rất khổ, đối với ông bà ngoại cũng chỉ thấy hận." Vương Ngôn Sanh thở dài.

Mẹ của Vương An sau khi sinh thai đôi thì liền qua đời, ông ngoại bà ngoại giữ lại cháu trai còn đem cháu gái vứt ở ngoài cửa Vương gia, quả thật Vương An sẽ không có tình cảm gì với họ, cũng chưa chắc sẽ nhận người em trai này.

"Vậy Vương An có biết không?" Vương Hạc Đệ hỏi.

"Còn chưa biết." Vương Ngôn Sanh lắc đầu: "Vương An nhìn qua thì dịu dàng thế thôi, nhưng thật ra trong thâm tâm rất quật cường, thậm chí là người có chút tiêu cực. Vậy nên Yến Ninh cũng không dám nói trực tiếp với em ấy, sợ biến khéo thành vụng nên vẫn đang chờ thời cơ thích hợp."

Ngu Thư Hân bỗng nhiên có cảm giác Vương Ngôn Sanh thật lợi hại, Vương Vinh Xa ném cho hắn một cục diện rối rắm như vậy, mỗi người con đều không phải cùng một mẹ sinh ra, hắn thân làm anh cả mà có thế cân bằng các mối quan hệ ở khắp nơi như thế, đúng thật là không dễ dàng.

Ăn cơm xong, Ngu Thư Hân còn đang nghĩ xem Vương Hạc Đệ uống rượu thì lái xe như thế nào thì đã phát hiện Trác Tuấn đã tới.

"Đưa em thẳng về trường học nhé?" Vương Hạc Đệ nói với cô: "Chỗ này ở gần trường học."

Ngu Thư Hân biết anh còn phải nhanh chóng đến đoàn phim nên gật đầu đồng ý.

Sắp đến lúc chia tay, lại có thêm người thứ ba ở đây nên Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ đều trầm mặc hơn ngày thường rất nhiều.

Còn chưa nói được mấy câu mà đã đến trường học.

Ngu Thư Hân mới giơ tay ra đẩy cửa xe thì đã bị Vương Hạc Đệ gọi lại: "Chờ đã."

"Sao vậy?"

Vương Hạc Đệ lấy một cái túi từ trước ghế điều khiển ra đưa cho Ngu Thư Hân.

"Là cái gì vậy?" Ngu Thư Hân định mở nó ra.

Vương Hạc Đệ đè lấy tay cô: "Xuống xe rồi hãy xem."

Ngu Thư Hân cũng không quá để ý: "Vậy được, hai người đi đường cẩn thận, khi lái xe nhớ chú ý an toàn."

Vương Hạc Đệ gật đầu.

Ngu Thư Hân xuống xe, đợi khi xe của Vương Hạc Đệ lăn bánh rời đi thì vội vàng mở chiếc túi ra.

Bên trong là một kiểu đồng hồ dành cho nữ.

Còn đang khó hiểu thì điện thọai vang lên một tiếng, là tin nhắn Wechat từ Vương Hạc Đệ.

[Thầy Vương: Trước mặt anh cả đã nói về chuyện đồng hồ này, em đeo nó đi, đừng để bị lộ.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip