Chương 3
Phạm Hoàng Đông đứng bất động, hơi thở của cậu như một cơn gió lạnh quét qua không gian nơi bóng tối dày đặc như một lớp mây đen vĩnh viễn không thể tan ra. Không có âm thanh nào, chỉ có một sự tĩnh lặng đến đáng sợ như thể thời gian đã bị ngừng lại. Ánh sáng duy nhất lọt vào chỉ có bóng trăng mờ nhạt khiến bức tranh đa sắc bằng kính sáng lên, nhưng không thể xua tan được cái không khí lạnh lẽo và u ám bao trùm.
Tại một nhà thờ bỏ hoang, nơi mà những điều tôn thờ đã không còn hiện hữu, chỉ còn lại vô vàn tàn dư của sự đổ vỡ. Trên trần nhà, những xác người bị treo lủng lẳng, mỗi người một tư thế, nhưng tất cả đều giống nhau – chúng bị trói chặt, đôi tay giơ lên như thể đang cầu nguyện, nhưng không phải với Chúa, mà là với cái bóng tối mờ mịt trong chính họ.
Những thân thể không còn là vật thể sống mà là những biểu tượng. Một biểu tượng của sự thụ động trước quyền lực, của sự hy sinh vô nghĩa, giống như những vị thánh bị đóng đinh trên thập giá, nhưng lần này là một thập giá không có ơn cứu rỗi, chỉ có sự đau đớn tột cùng.
Các vết máu đã khô lại, chảy dài trên thân thể như những dấu vết không thể rửa sạch, mỗi giọt máu như một vết tích của sự tra tấn không ngừng nghỉ.
Hơi thở của cậu càng lúc càng nặng nề, nước mắt nóng hổi trượt dài trên gò má. Cậu căm ghét cái giai đoạn hưng cảm chết tiệt ấy, cậu ghét việc cái tên Lucifer khốn khiếp đã kí sinh trong cơ thể cậu và điều khiển nó để gây ra những tội ác man rợ thế này. Bằng sự liên kết thần kinh chết tiệt nào đó, cậu biết rằng cách thức mà hắn tạo ra cho họ là gì. Cái chết của những con người ấy không phải là sự kết thúc, mà là một sự hiến dâng – không phải cho Thiên Chúa, mà cho chính bóng tối trong tâm trí cậu.
Ánh sáng yếu ớt từ bức tranh lục sắc hắt lên những vết máu đã khô lại trên sàn, tạo ra các vệt màu chuyển đỏ như dấu tích đẹp đẽ nhưng đầy tội nghiệt không thể rửa sạch.
Đôi mắt của những xác chết, mặc dù không còn sáng, vẫn có một ánh nhìn trống rỗng như thể chúng đang nhìn thấu vào linh hồn của kẻ chứng kiến. Mỗi nhịp thở của Đông dường như hòa vào nhịp thở của cơn ác mộng này.
Một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong cậu, một cảm giác như thể không có gì còn tồn tại ngoài sự tĩnh lặng này, sự im lặng nặng nề bao trùm. Cậu dần mất đi cơn khoái cảm vì giết người ban đầu, cũng mất đi sự sợ hãi ghét bỏ chính bản thân mình kế tiếp. Giờ đây tất cả chỉ là sự trống rỗng, sự rối loạn đang dâng lên trong cậu, như một cơn sóng ngầm không thể kiểm soát.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng từ phía sau Đông. Từ Hải Dương xuất hiện, đôi mắt anh lạnh lẽo và sắc bén. Anh không tỏ ra bất ngờ trước cảnh tượng này, cũng không lùi bước, bởi vì ngay từ đầu...khách mời cho bữa tiệc thị giác này chính là anh. Người giao tiếp với bản ngã Lucifer kia cũng chính là anh. Đôi chân của Dương chạm vào sàn nhà với những bước đi vững vàng.
Dương đứng im lặng một lúc, ánh mắt anh dừng lại trên những xác chết treo lủng lẳng. Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi, nhưng không có chút cảm giác thỏa mãn hay sợ hãi. Anh nhìn Phạm Hoàng Đông, đôi mắt không hề rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp ấy như thể muốn thấu suốt từng suy nghĩ, từng cảm xúc đang cuộn lên trong tâm trí của cậu.
"Tôi thấy cậu đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật khá đặc biệt," Dương nói, giọng điềm đạm nhưng không thiếu sự sắc bén. "Những người này đều hy sinh, nhưng không phải cho Thiên Chúa. Họ đã chết vì cậu. Nhưng không phải vì sự thù hận, phải không?"
Phạm Hoàng Đông không trả lời ngay. Cậu nhìn vào Dương, cảm thấy những câu hỏi cứ dâng lên trong đầu mà không thể thốt ra. Dương bước đến gần cậu, ánh mắt không thay đổi. Anh không cảm thấy sợ hãi, không cảm thấy ghê tởm. Chỉ có sự im lặng, như thể tất cả những gì đang diễn ra là một phần của một bức tranh lớn hơn mà cả hai đang cùng nhìn vào.
"Đừng lo, cậu không phải là quái vật," Dương tiếp tục, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. "Cậu chỉ đang vật lộn với những con sóng trong chính mình. Nhưng tôi không nghĩ cậu sẽ tiếp tục bị nó cuốn đi xa hơn nữa, phải không?"
Phạm Hoàng Đông nuốt khan, một cảm giác lạnh lẽo bủa vây lấy cậu. Cậu cảm thấy như mọi thứ đang vỡ vụn, mọi thứ trở nên mờ nhạt, và chỉ còn lại sự trống rỗng giữa cậu và Dương. Cảnh tượng những xác người treo lơ lửng trước mắt cậu như một bức tranh không thể tháo gỡ, và cậu không thể thoát ra khỏi nó.
"Dương..." Đông cuối cùng lên tiếng, giọng khản đặc, "Tôi không biết mình đang làm gì nữa. Tôi không thể dừng lại. Tôi không thể kiểm soát bản thân."
Dương im lặng một lúc, đôi mắt anh nhìn sâu vào mắt cậu, như thể đang tìm kiếm cái gì đó mà chỉ có anh mới thấy được. "Đôi khi," Dương nói, "Không phải là sự kiểm soát bản thân mà là sự chấp nhận. Cậu phải chấp nhận bản thân mình trước khi có thể thay đổi."
Những lời của Dương như một đòn bẩy, đẩy Đông ra khỏi cơn cuồng loạn trong tâm trí. Nhưng dù vậy, cảm giác rối loạn vẫn không dừng lại, và trong cái nhìn của Dương, cậu nhận ra một điều gì đó kỳ lạ, như thể chính Dương cũng đang mang trong mình một bóng tối tương tự. Một sự đồng cảm, hay một thứ gì đó còn tăm tối hơn, đang trỗi dậy giữa họ.
3 năm kể từ cái ngày Dương phát hiện cậu giết người ở khu căn hộ cũ đó cũng là 3 năm cậu trở thành bạn đồng hành của Dương.
Phạm Hoàng Đông không biết mình đang đứng ở đâu trong thế giới này nữa. Những xác người treo trước mắt cậu như một minh chứng sống động cho sự rối loạn trong tâm hồn nhưng lời nói của Dương lại như một tia sáng le lói trong bóng tối. Liệu Dương có thể hiểu cậu? Liệu cậu có thể thoát khỏi cái bóng tối ấy?
Câu hỏi vẫn lơ lửng trong không gian, không thể trả lời. Và căn phòng này, với những xác chết treo lửng lơ trên trần nhà, chỉ còn lại sự im lặng ngột ngạt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip