Chap 10
https://twitter.com/chikibo_dk/status/1613059415212699650
-Còn định giấu thằng bé đến bao giờ nữa vậy hả Bakugo?
-Không cần ông phải lo!
Bakugo thở hổn hển sau khi cố gắng bắt kịp Aizawa-sensei trên đoạn hành lang bệnh viện dài dằng dặc. Thằng khốn ấy không có nghĩa vụ phải biết, tình trạng của cậu, cậu hiểu rõ hơn ai hết.
-Haizzz... Đừng vội từ bỏ, ta và mọi người sẽ luôn ở bên cạnh em. – Aizawa thở dài, ánh mắt đầy lo lắng đặt sang cái đầu vàng xuộm của cậu học trò bên cạnh. Bakugo cúi gằm mặt xuống, không rõ khuôn mặt trên đó đang là loại tâm tư gì, con ngươi chỉ chăm chăm nhìn vào mấy đường gạch ngang dọc của sàn nhà trắng xoá. Thằng nhóc này lúc nào cũng vậy, vẻ bề ngoài khó gần và gắt gỏng với các bạn trong lớp nhưng thực chất lại luôn âm thầm để ý, quan tâm tới từng cử chỉ, hành vi của họ. Từ những đợt thăm khám lần trước, chỉ duy nhất có ông và gia đình của Bakugo được biết kết quả thông báo trực quan về tình trạng sức khoẻ của thằng bé, còn những người còn lại, Bakugo luôn giữ vững thái độ che giấu, một chút cũng không lộ sơ hở.
-Cảm ơn! – Thôi lo lắng một cách thái quá cho tôi đi, ông già.
Những trận thăm khám trước, Bakugo cũng luôn như này, cố gắng tách đuôi thằng khốn Izuku triệt để rồi lại lặng lẽ theo thầy Aizawa đi nhận kết quả kiểm tra. Khi nó và đám trong lớp gặng hỏi, cậu cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà trả lời cho qua "Tao rất khoẻ, không cần chúng mày phải quan tâm". Chính cái thái độ gắt gỏng thờ ơ đó, cậu dễ dàng gạt đi mọi sự nghi ngờ của họ, một Bakugo nóng nảy và hay la hét vẫn đang ở đây, họ chả có lý do gì mà phải làm thái quá vấn đề lên cả.
...
*Két*
Aizawa kéo cánh cửa sang ngang, theo sau là hình bóng lấp ló của nhóc Bakugo. Ông bình tĩnh đi về phía bác sĩ, còn cậu chỉ nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đối diện bàn làm việc mà đặt mông xuống ngồi.
-Tình trạng của Midoriya Izuku thế nào rồi? – Bakugo lên tiếng hỏi trước.
Vị bác sĩ với cái đầu hình vòm nấm, người mặc một chiếc blouse trắng, tay cầm tập tài liệu ngồi đối diện Bakugo ánh mắt khẽ khàng nhìn thằng bé trước mắt một lúc, mãi sau mới trả lời:
- Cậu bé Midoriya kia đang hồi phục rất tốt, những tổn thương trong các bó cơ cũng đang mau chóng lành lại, tim và nội tạng cũng hoạt động ổn định. Dự là trong tuần tới có thể ra viện và trở lại trường học, chỉ cần chú ý để ý chế độ ăn uống cùng cường độ luyện tập một chút thôi. Trái lại, Bakugo Katsuki, cậu nên lo lắng cho cậu trước đi!
Nghe đến đây, Aizawa có chút ái ngại. Đã sau từng ấy thời gian tĩnh dưỡng rồi mà thằng bé này vẫn không có chút dấu hiệu tiến triển. Ông khó giữ được bình tĩnh, hỏi thẳng vào vấn đề:
-Còn Bakugo hiện tại thế nào?
Bác sĩ đưa tập tài liệu tổng thể cho Aizawa, chỉ thở dài một tiếng: "Những tổn thương ở phổi vẫn chưa lành lại, tình trạng khó thở của cậu vẫn chưa thuyên giảm đúng không, Bakugo-san?" Một lời hỏi thăm nhưng không được phía bên kia trả lời, chắc chắn đây là sự thừa nhận của cậu bé rồi. Vị bác sĩ lại tiếp tục: "Còn tình trạng vết thương ở tim nữa, nhờ may mắn được Edgeshot phẫu thuật kịp thời nhưng khả năng là vẫn để lại một số di chứng sau này."
-Chúng tôi đã cùng đưa ra biện pháp và phương án trị liệu cho cậu bé nhưng với tình trạng quá tải hiện giờ của bệnh viện, tôi thay mặt mọi người gửi lời xin lỗi tới cậu, Bakugo-san. Thay vào đó, chúng tôi đã lên phương án thay thế dự trù, liên hệ và kết nối với một bệnh viện trung tâm hiện đại khác ở Mỹ để xin luân chuyển cậu đến đó tiếp nhận trị liệu. Mong cậu và gia đình hãy suy nghĩ chu đáo, giấy tờ và thủ tục luân chuyển sẽ được chuyển tới trong mấy ngày nữa...
Aizawa nhắm mắt gật đầu, dù sao đây cũng là phương án tốt nhất ở thời điểm hiện tại, mọi chuyện chỉ biết nghe theo lời của người có chuyên môn vậy. Có lẽ ông cũng phải sắp xếp thời gian để tiện bề trao đổi với gia đình Bakugo, càng xuất phát sớm ngày nào thì hay ngày đấy. Phía góc đối diện, sau khi nghe xong tình trạng của chính mình, Bakugo cũng chỉ trầm tư suy nghĩ, không chút phản ứng hiện hữu trên khuôn mặt non trẻ, càng không nói lấy một lời nào đáp trả. Chỉ cho đến khi thứ đó xuất hiện.
*Rầm*
Một tiếng ầm lớn bên ngoài cánh cửa. Là tiếng cửa sập. Chẳng lẽ nào... Bakugo lập tức đứng thẳng băng dậy, đạp văng chiếc ghế đang ngồi trước sự ngỡ ngàng của bác sĩ rồi nhanh chóng lao ra ngoài phía cánh cửa. Chết tiệt! Tạo sao lại phải là ngay lúc này. Xác định được thân ảnh quen thuộc đang phi như bay trên hành lang, Bakugo tức tốc đuổi theo. Chờ tao Izuku, dù chỉ một chút thôi...
Aizawa chứng kiến tất cả, chỉ nhẹ nhàng ấn vai bác sĩ quay trở lại bàn làm việc, cứ kệ hai đứa nó, việc gì đến rồi cũng phải đến. Không phải là ông không cảnh báo Bakugo trước, nhưng với tính cách cứng đầu lì lợm của thằng bé, mọi thứ lại trở về thế khó như lúc ban đầu. Haizzz, ông bình tĩnh nhặt ngửa chiếc ghế vừa bị hất ra, từ từ ngồi xuống: "Bác sĩ, ông có thể nói rõ hơn về lịch trình chữa trị được không..."
Izuku bên này, mặt mũi tối sầm cắm đầu về phía trước, chân đi như không chạm đất, chỉ muốn ước ao bản thân mau chóng biến mất khỏi thế gian này. Hắn không tin vào những gì bản thân vừa nghe được, tất cả cứ như một cơn ác mộng mà hằng đêm hắn hay gặp vậy. Làm ơn, nó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi...Kacchan, cậu ấy vậy mà đã suy kiệt đến mức này, rồi lại còn giấu giếm hắn chuyện đó, chẳng lẽ hắn vẫn chưa thực sự đủ tin tưởng để Kacchan dựa dẫm vào ư? Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên khoé mi, từ từ chảy từ hốc mắt khô khốc thấm đẫm khuôn mặt chết lặng. Izuku mặc kệ tất cả, mặc cho những ánh nhìn kì lạ và mơ hồ của y tá, bệnh nhân trên hành lang, sẵn sàng đạp tung mọi thứ vướng cản trước mặt mình, tiến về căn phòng bệnh lạnh lẽo.
-Izukuuuu...
Tiếng vọng khẩn thiết từ phía sau vang dội.
...
Trời cứ dần dần trở tối. Bakugo ngồi suy sụp trong góc phòng của mình, nín lặng nhìn một bầu khoảng không đang từ từ bị nhuốm đen ngoài cửa sổ. Cậu ấy bất lực đến mức không nói lên lời. Sau khi xác định việc Izuku đã lắng nghe tất cả mọi thứ từ khe cửa, cậu đã vội vã chạy theo níu kéo lại hắn nhưng khổng thể, tất cả dường như đã quá muộn màng. Cánh cửa phòng hắn đóng sầm lại, tiếng khoá trái vang lên lạch cạch mặc cho cánh tay chai lì của cậu đã đập bình bịp trên khung thành, rồi cả những tiếng gọi, lời giải thích mà cậu vắt óc ra nói đến khô khan cổ họng. Một lần nữa, Izuku hắn lại bỏ rơi cậu... Bakugo mệt mỏi chống tay kéo cơ thể nặng nề đứng dậy, từng bước chân lê lết kéo bản thân ra khỏi căn phòng, cứ đi vô định trên hành lang mà không biết nên về đâu. Cậu đi mãi, đi mãi, vượt qua bao khung cửa dài trải dọc đang dần về đêm, qua cả những chuyến thang máy tưởng chừng như vô tận, rồi cuối cùng là trở lại sảnh của bệnh viện, vô thức mà bước ra phía ngoài khuôn viên lạnh lẽo u tối. Trước mặt Bakugo giờ đây là một toà nhà cao chọc trời không thấy đỉnh, có lẽ cách duy nhất chỉ có thể là vậy thôi.
*Boom*
Izuku nằm bẹp trên giường, đôi mắt vô hồn hướng ra ngoài phía cửa sổ, nơi bầu trời đen kịt một màu đen, giống hệt như tối qua vậy, không có nổi một gợn sao hay chút ánh sáng nào phát ra cả. Những đám mây mịt mờ che phủ đi bầu trời cao vợi, không để chừa một khoảng trống nào cho ánh trăng rơi rọi xuống. Hắn mệt mỏi với mọi thứ, bầu tâm trạng cũng trống rỗng xám xịt như nền trời ngoài kia vậy. Một lần nữa, hắn lại không thể bảo vệ nổi Kacchan của hắn, bấy nhiêu nỗi đau về thể xác, không biết cậu ấy đã phải gắng gượng đến từ lúc nào. Chắc hẳn là đau đớn lắm phải không? Cái cảm giác mà trái tim bị xé toạch ra, bức bối, khó thở đến cùng cực, rốt cuộc cậu ấy đã phải trải qua những gì. Hắn siết lấy ngực mình lại, cảm giác ấy hẳn là cũng giống như bây giờ, đau đớn, vụn vỡ đến mức không thể nào thở được. Kacchan, tớ cũng cảm nhận được nỗi đau của cậu rồi này...Nước mắt giờ đây đã cạn, nhưng những xúc cảm vẫn còn ở đó, đang ngày dần chồng chất cao lên trong lòng hắn. Bỗng, đôi mắt vô lực ấy trở nên sáng rực, ánh sáng từ bên ngoài hiện hữu trên khuôn mặt chết chóc kia, lại một lần nữa, từ phía trên bầu trời, cậu ấy đã đến.
*Ầm ầm*
Lớp kính bị lay chuyển vang lên từng đợt.
"Mở cửa cho tao, Izuku!!!"
Izuku cực kì ngỡ ngàng, ánh mắt như bừng tỉnh, loé lên một vệt sáng chói lọi. Trên nền trời đen tối phía ngoài khung cửa bỗng xuất hiện một thứ ánh sáng kì lạ, là Kacchan, cậu ấy lại đến, người mà hắn sợ hãi phải gặp nhất lúc bấy giờ. Phía sau là một tràng phát nổ lách tách, chớp nhoáng vụt tắt rồi lại hiện lên vệt sáng như những đợt pháo hoa mà hắn từng thấy. Lúc nào cũng vậy, khi mà hắn tuyệt vọng nhất, cậu ấy lại xuất hiện như một vị cứu tinh, một thiên thần nơi địa đàng trần thế này.
...
"Mở ra!"
Izuku lập tức hồi thần, có chút do dự nhưng rồi khi thấy từng tia nổ càng ngày càng yếu ớt, hắn sợ hãi vội vàng kéo cánh cửa sổ ra.
-Kacchan!!!
Hắn vòng hai tay qua eo Bakugo, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể sắp hết chống chịu nổi ngoài kia. Cảm nhận được điểm tựa, tay trái Bakugo ngừng phát nổ, nhanh chóng vắt chéo qua cổ Izuku, đè cả trọng lượng cơ thể lên người hắn. Izuku vội vàng đỡ lấy, ôm trọn cậu mà kéo lại vào phía trong, qua khung cửa sổ mở toang hoang. Khi cảm thấy đủ an toàn, Izuku cẩn thận đặt cậu xuống nền đất, khuôn mặt của cậu vẫn đang được vùi lấp lại trong khuôn ngực vững chãi của hắn.
-Kacchan, sao cậu lại....
"Cốp"
-Mày dám để tao chờ à, biết tay tao đau lắm không? – Bakugo vung một quyền vào ngay cái cằm đang tựa trên đầu cậu.
-Nhưng mà Kacchan, bác sĩ nói rằng cậu vẫn chưa thể dùng quick! – Izuku bắt lấy bàn tay vừa đấm thẫm cho cậu một phát chí mạng, mùi khen khét thoang thoảng từ lòng bàn tay, vài vết xước nho nhỏ hiện hữu ngày càng rõ ràng hơn. Hắn chỉ biết xót thương, Kacchan lại một lần nữa vì hắn mà tổn hại chính bản thân mình, hắn, Izuku thật đáng chết.
Bàn tay thô ráp dịu dàng cầm nắm lấy tay trái của cậu, xoa xoa nhẹ nhàng lòng bàn tay rồi thổi phù một hơi mát lạnh, cơn đau ơi làm ơn mau biến mất.
-Mày biết bay bằng một tay khó lắm không? – Bakugo càm ràm, cậu có chút thấu hiểu cho tên khốn nửa nạc nửa mỡ, chỉ có một bên lửa phát nhiệt để bay thôi.
-Tớ xin lỗi, nó còn đau lắm ư?
-Đau muốn chết tao luôn!
Izuku hối hận rồi, nắm bàn tay xước xác kia đặt lên khuôn mặt mình mà cảm nhận. Rồi như nhớ về điều gì đó, hắn chợt nảy ra ý tưởng, từ từ đưa bàn tay chạy dọc xuống khuôn miệng, dừng lại ở đôi môi khô khốc, chiếc lưỡi ấm áp chạm vào, ướt át và ẩm nóng. Bakugo vội vàng giật mình rụt tay lại, sao tên khốn này lại liếm láp cậu, bộ là chó hả, nhưng tay kia của Izuku vẫn đang mạnh bạo giữ lại tay cậu trên môi, chậc, không thể rút ra được.
-Đây là thứ cậu đã dạy tớ, Kacchan! Trong lần gọt táo kia đó. – Đôi mắt thăng trầm của hắn khẽ liếc về phía cậu như đang mời gọi vậy. Một ánh mắt sắc lẹm và quyến rũ khiến Kacchan không thể kìm chế nổi.
-Tao không dạy mày thứ gì tục tĩu như vậy cả, thằng khốn mọt sách!
-Vậy thì làm ơn từ sau đừng tự tổn thương chính mình nữa, Kacchan à!
P/S: Ngứa nghề các bác ạ. :D
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip