Chap 12
https://twitter.com/YORHA_2b2e/status/1495348158347747335?s=20&t=M9n4GEFG5-LpVaxRsRWlwg
Trời cứ dần về đêm. Ngoài khung cửa giờ đây chỉ còn những ánh sáng lé loi màu bạc của mặt trăng chiếu rọi lác đác vài điểm mù vô định, xiên vào cả căn phòng, hắt lên vài tia sáng yếu ớt qua khung thành cửa. Bầu không khí giờ đây đã bớt đi chút ngượng ngùng, Izuku lặng lẽ đăm chiêu nhìn về hướng người đang nằm xoay lưng bên cạnh, đầu óc lại tự suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ đây là khoảng thời gian cuối cùng hắn được ngắm nhìn Kacchan từ góc cạnh gần gũi như thế, vì tương lai sắp tới hai người lại phải rời xa nhau thêm một chút lâu nữa rồi. Suốt những năm tháng Sơ trung, Izuku đã không thể chạm tới Kacchan, chạm tới biểu tượng chiến thắng của lòng hắn dù chỉ là một chút, tất cả là do mối xung đột hoà hoãn ngày xưa mà cả hai vô tình vướng chân phải. Rồi khi lên Cao trung, lúc mà quan hệ của họ dần được tháo gỡ mọi sự hiểu lầm và trở nên thấu hiểu hơn bao giờ hết, ấy vậy mà một lần nữa ông trời lại cố gắng tìm cách ngăn cách cả hai, chia rẽ đôi bên đến tận cùng góc bể. Nhưng với tình huống hiện tại, ngoại trừ việc chấp nhận, Izuku cũng không thể cố chấp mà đòi hỏi níu kéo Kacchan ở lại với mình được, chỉ cần cậu ấy ổn, hắn cũng như vơi đi được cả nỗi lòng gánh nặng đang đè ngổn ngang trong tâm trí hỗn loạn này.
-Kacchan, nếu cậu cảm thấy đau đớn, dù chỉ là một chút thôi, làm ơn xin hãy nói với tớ...
Bakugo đầu vẫn ghì chặt vào gối, nghe thấy lời quan tâm an ủi của người kia, chậc, cái gì cũng làm thái quá lên, mày rốt cuộc cũng có phải là bác sĩ đâu, nói cho mày biết cũng chẳng có tích sự gì cả.
-Kacchannn!!
-Tao biết, tao biết rồi, phiền vãi!
Trái lại, Bakugo giờ đây mới là người có nhiều vấn đề cần tên khốn kia thành thực giải quyết trả lời:
-Izuku, đêm hôm đó...không phải là đêm đầu tiên mày đến phòng tao đúng không?
-Mày từng nói rằng mày đã gặp ác mộng, dù sao sau chừng ấy thời gian mà mày vẫn còn ổn, chỉ có thể là do...
-Tao... - Âm thanh có chút lí nhí, thu nhỏ dần như không dám khẳng định vào những gì mà cậu đã suy tưởng. Bakugo cũng rất băn khoăn về vấn đề này cả ngàn lần nhưng khi bình tĩnh sắp xếp lại mọi thứ, tất cả cứ như đang chỉ thẳng một mũi nhọn duy nhất về phía cậu. Bây giờ cũng chỉ biết hi vọng rằng sau ngần ấy sự kiện xảy ra, tên khốn kia sẽ không lựa chọn tiếp tục giấu giếm cậu thêm bất cứ điều gì hết nữa.
-Izuku, có phải mày vẫn đang giấu tao thứ gì đúng không? Cảm xúc của mày? – Càng nói, Bakugo càng có chút bốc đồng, dần dà mà không kiểm soát nổi từng lời ra lời vào trên chính khuôn miệng nhỏ bé kia - Vào cái đêm của ngày mà hai ta trốn ra khỏi bệnh viện, tao đã có một giấc mơ, một giấc mơ rất đỗi chân thực, cảm giác cứ như mày đang ở ngay gần kề bên tao, thì thầm vào tai tao những điều ngu ngốc khó hiểu... Rằng mày đã mất kiểm soát năng lực hết lần này đến lần khác chỉ vì tao, rằng tao chính là trái tim của mày, và khi tao tan vỡ, mày cũng theo đó mà đánh mất đi cả lý trí lẫn con người trong mày, rồi hành động giống như một kẻ ích kỷ trong chính trận chiến chung của nhân loại.
Izuku nghe đến đây, cả người bỗng vô thức giật nảy lên. Chẳng lẽ nào, mọi điều hôm đó mà hắn thao thao bất tuyệt đã bị Kacchan nghe thấy bằng sạch rồi. Izuku cố gắng kìm nén bản thân, nhưng thứ biểu cảm như bị vạch trần kia đã không thể nào phản bội hắn được. Sự thừa nhận thẳng thắn cùng khuôn mặt có chút ngại ngùng đỏ tấy, xen lẫn là âm điệu lắp bắp nhỏ nhặt của hắn, đúng thật là... Izuku mãi mãi chỉ là một tên mọt sách chết tiệt ngu ngốc mà thôi.
-Đúng vậy... - Tớ, đã luôn có một loại cảm xúc như vậy với cậu rồi...
-Rằng, từ lúc hai ta còn thơ ấu, tớ đã yêu cậu mất rồi!
Kacchan đã biết hết mọi thứ, Izuku quả thực cũng không còn lý do gì để tiếp tục che giấu đi đoạn tình cảm bấy lâu này luôn bị hắn vùi lấp trong lòng. Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, đáng lí ra với danh hiệu của một anh hùng, Izuku nên bộc bạch lời tỏ tình của mình một cách chân thành và hoàn hảo nhất, không thể cho phép có một chút đứt đoạn hay ngắt quãng nào trong lời nói ấy cả. Đây là khoảnh khắc quan trọng của đời hắn, thứ đã đánh giấu dòng tâm trạng suốt mười mấy năm qua đã đến độ được phóng thích, vậy mà... Kacchan cậu ấy sẽ nghĩ gì về hắn đây. Izuku sau lời tỏ tình đầy tầm thường đó liền lăn lộn ra giường, đến mắt cũng không dám nhìn thẳng, chẳng phải nói cũng biết khuôn mặt kia giờ đây đã thành hình dạng gì mất rồi.
Bakugo ở phía bên này cũng chẳng khác hơn là bao. Ban đầu là sốc, sau đó là bối rối, cuối cùng là ngượng ngùng đến mức không nói lên lời. Thằng khốn Izuku này, vậy mà dám thẳng thừng thừa nhận ư? Mặc dù cậu có chút lờ mờ nhận ra đoạn tình cảm đó trong hắn, nhưng suy đoán vẫn là suy đoán, Bakugo chỉ muốn thăm dò một chút chứ không phải là buộc tội Izuku ngay tại đay, ngay lúc này. Và cũng chính sự im lặng của cậu càng khiến Izuku rơi vào ngõ cụt bế tắc hơn. Chẳng lẽ nào Kacchan sẽ khiếp đảm hắn, rồi cứ vậy mà xa cách hắn như những ngày xưa cũ ư, không, không thể nào được... Mãi mới có một ngày hai ta có thể điềm nhiên mà nói chuyện như vậy mới nhau, không thể chỉ vì một lần đi quá giới hạn mà mối quan hệ này rơi vào đổ vỡ cùng cực giống trước được.
-Kacchan, nếu cậu không muốn chấp nhận thứ cảm xúc này của tớ thì chỉ cần lãng quên nó đi, làm ơn, đừng dứt bỏ mối quan hệ này, được không? Làm bạn thôi cũng được, xin đừng một lần nữa rời xa tớ, Kacchan... - Izuku có chút mếu máo, giọng nói tràn đầy sự tiếc nuối cùng uỷ khuất, nhưng hắn thề, hắn sẽ không đòi hỏi mưu cầu điều gì hơn nữa, dù sao đây cũng là cảm xúc cá nhân của một mình hắn, Kacchan cũng không có nghĩa vụ phải đáp lại.
-Cho tao một chút thời gian...
Chỉ vậy thôi, sau một câu nói duy nhất, Bakugo lại quay lại vùi đầu vào gối. Cậu quá bối rối, không biết nên xử lý sao với mớ cảm xúc hỗn độn này của Izuku. Và bản thân cậu, Bakugo thực sự cũng không biết mình đang nghĩ gì về hắn nữa. Nói là bạn thì cũng hợp lí, mà so sánh là đối thủ thì cũng đúng luôn, nhưng chẳng biết từ bao giờ trái tim cậu đã luôn tồn tại một cảm giác gì đó, tưởng chừng rất lạ lẫm nhưng hoá ra lại quen thuộc mỗi khi ở bên Izuku. "Điều duy nhất ở ngươi khiến ta cảm thấy hứng thú là việc ngươi là người thân thiết với Midoriya Izuku hơn bất kì ai", bỗng câu nói trong trận chiến xưa cũ của Shigaraki hiện lại trong đầu cậu. Nhưng dù sao đây cũng không phải là thứ nóng vội mà có thể đưa ra quyết định được ngay được.
"Ngủ đi!" - Bakugo đặt lại một câu ngắn cũn duy nhất như đang cố gắng chấm dứt đi sự hoang mang trong chính dòng suy nghĩ mộng tưởng của mình. Một lần nữa cậu ấy lại xoay lưng đi, để lại Izuku một bụng đầy tiếc nuối, nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó, Bakugo lại quay ngược lại, làm mặt đối mặt với Izuku.
-Mày sẽ gặp ác mộng khi không cảm nhận được hơi thở của tao đúng không? - Nói rồi, Bakugo khẽ kéo cánh tay trống vắng trơ trụi kia đặt lại lên lồng ngực mình. "Vậy giờ thì ngủ đi!", chẳng nói hai lời dài dòng, Bakugo vậy mà nhắm mắt vào mà chìm vào giấc ngủ thật. Đôi hồng ngọc lấp lánh cứ vậy mà dần biến mất trong màn đêm tĩnh mịch. "Cậu đang trốn tránh tớ ư?" Izuku có chút tủi thân. Nhưng trên tất cả, bỏ qua sự ngại ngùng và xấu hổ, Kacchan vẫn lựa chọn ưu tiên sự thoải mái của hắn lên hàng đầu, có lẽ cậu ấy vẫn còn một chút tình cảm nào khác đối với hắn. Dù sao một giấc ngủ sẽ giải quyết được rất nhiều phiền muộn mà.
Bàn tay to lớn kia lại trở về nơi vốn thuộc về nó, đặt gọn ghẽ lên bầu ngực đang dập dìu hơi thở kia, thật ấm áp, và cũng thật hạnh phúc. "Cậu cũng vậy, ngủ ngon nhé Kacchan!". Chưa biết ngày mai kết quả sẽ như thế nào, nhưng được ngày nào thì hay ngày đó, Izuku mỉm cười thoả mãn rồi cũng nhanh chóng rơi vào cơn mộng mị.
...
Sáng hôm sau, lớp 1A đã một khoảng thời gian trống tiết khá ngắn ngủi. Nguyên do bởi vì thầy Aizawa có lịch đến thăm gia đình nhà Bakugo để trực tiếp trao đổi vấn đề luân chuyển bệnh viện và cũng nhanh chóng nhận được sự đồng thuận của họ. Lịch lên ấn được quyết định ngay sau đó, thời gian trước chuyến đi là sáu ngày.
Ba ngày trước khi khởi hành.
Bakugo cuối cùng cũng chịu thoả hiệp sau chuỗi thời gian van nài năn nỉ của Izuku, cậu sẽ phải trực diện đối mặt với lớp 1A và nói ra toàn bộ tình trạng hiện tại của mình. Không đoán cũng biết, mọi người trong lớp đều khóc lóc sướt mướt, cố gắng cổ vũ động viên Bakugo hết mức có thể, riêng một mình đám bạn thân của cậu là đi ngược lại với luôn thường đạo lý.
-Huhuhu, Bakugo cậu làm ơn đừng chết sớm vậy mà, biết bao cô gái ngoài kia vẫn đang trông chờ cậu mòn mỏi đó! - Mineta khóc hết nước mắt, tay ôm tay níu lấy chân của Bakugo không chịu rời.
-Kacchan, cậu thích hoa gì để tớ hàng năm... Au, đứa nào đánh tớ vậy? - Kaminari đang trong tình trạng tiếc thương vô hạn bỗng giựt nảy mình vì đau, ai lại dám cả gan đả động đầy tàn ác đến cái đầu thông minh số một thiên hạ của cậu cơ chứ. Denki nhức nhức cái đầu mà gầm rống lên, đang định quay ra đi tìm thủ phạm thì thấy Jiro ngay sau lưng.
-Tớ, tớ xin lỗiiii...
Và một lần cực nhọc nữa để Iida ổn định lại cái tổ đội nhí nhố này, còn Bakugo thì không tiếc lời cay nghiệt để đưa đuổi đám quần chúng chết tiệt đang từng giây từng phút làm phiền đến cậu. Cậu biết mấy đứa đều quan tâm tới cậu từ tận đáy lòng tuy rằng hình thức thể hiện có hơi khác người một chút, nhưng có lẽ Bakugo sẽ thực sự chết sớm hơn nếu cứ phí hoài công sức tranh cãi với hội "bạn thân" này mất.
Hai ngày trước khi khởi hành.
Bằng một thế lực thần kì nào đó, cụ thể là những lời ngon tiếng ngọt mà Izuku rót vào tai cậu, Bakugo đã chót đồng ý đưa tên này trở về nhà mình để sắp xếp hành lý lên đường. Vì vậy, hai người đã có lời xin phép với bác sĩ và thầy Aizawa một khoảng thời gian nho nhỏ để rời bệnh viện. Việc này bà Mitsuki hoàn toàn có thể giúp cậu được, nhưng với bản tính độc lập và thích làm gì thì làm, Bakugo không muốn việc có quá nhiều người xâm phạm đến không gian cá nhân của chính cậu. Vậy mà, giờ đây cậu đang dẫn theo cái gì sau lưng thế này. Bakugo có chút hối hận rồi.
-Kacchan, cậu mang thêm nhiều áo khoác một chút, bên đó lạnh lắm!
-Kacchan, cậu cầm theo cả pin dự phòng đi, lúc nào rảnh thì phải nhớ liên lạc với tớ nha!
-Kacchan, cậu phải....
-Im mồm mày vào đi Izuku!!! Cứ Kacchan này Kacchan nọ, tao sắp phát điên rồi đây này!!! - Bakugo mới không phải trẻ lên ba, vậy mà thằng khốn này cứ làm náo loạn hết cả lên, lắm lời còn hơn cả bà già nhà cậu.
Ngày cuối cùng trước khi khởi hành.
Bakugo lặng lẽ ngồi yên để hưởng thụ khung cảnh hoàng hôn đang dần tắt nơi phía đường chân trời ngoài cửa sổ. Đây có lẽ là khoảng thời gian bình yên hiếm hoi mà cậu có được, phải biết rằng rất khó để cắt đuôi được thằng khốn mọt sách kia đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip