Chap 13

Ưng Nhu bị mùi thơm của thức ăn đánh thức. Cô ngồi dậy vừa đúng lúc Bạch Lạc bước vào.Trên tay chị là một khay đồ ăn, chị nhìn cô rất ngọt ngào. 

"Bữa sáng trên giường nhé"

Ưng Nhu cũng không biết mình nên dùng biểu cảm gì bây giờ nữa, tối qua sau nụ hôn đó chị chỉ ôm cô ngủ. Lòng cô liền loạn lên không biết rốt cuộc là mình yêu hay hận hay ghét chị nữa. Hoặc có thể là tất cả những cảm xúc cô vừa nghĩ tới.

Thấy Ưng Nhu không trả lời, chị cũng không tức giận. Bạch Lạc đặt khay lên giường, chị đưa ly sữa nóng cho Ưng Nhu. Cô do dự một chút rồi cũng cầm lấy nhưng không uống, cô chỉ để gần bụng, hơi ấm tỏa ra thấy rất thoải mái.

"Em muốn đến công ty với chị không?" 

Nghe chị hỏi vậy Ưng Nhu dường như không tin được vào tai mình, cô còn tưởng chị sẽ giam giữ cô mãi mãi ở đây như một con thú cưng. Nhìn kĩ biểu cảm của chị, chẳng có chút gì khác lạ chị vẫn thản nhiên cắn miếng táo rồi nhấp ngụm cafe. Nếu như không phải cảm giác đau đớn vẫn còn đọng lại trên cơ thể, Ưng Nhu thực tin rằng có lẽ tất cả những điều tồi tệ xảy ra chỉ là cô gặp ác mộng. Chứ người phụ nữ ngồi trước mặt cô đây so với phiên bản khi tức giận của chị là một trời một vực.

Dù còn chưa hiểu được chị, nhưng trước hết cô nhất định phải dành lại sự tự do cho mình. Ưng Nhu uống một ngụm sữa rồi nhìn chị

"Chị để em làm thư kí của chị được không, thực ra em đã nghĩ kĩ rồi. Khoảng thời gian này em đã mắc nhiều lỗi chắc chị giận em lắm. Nên em muốn bên chị để chuộc lỗi có được không"

Bạch Lạc hơi bất ngờ, không ngờ một nụ hôn bộc phát tối qua của chị lại khiến cô vỡ lẽ được nhiều điều như vậy. Thực ra, chị nói muốn đưa cô đến cùng công ty chỉ là để tiện theo dõi thôi, vì để cô một mình nơi này chị cũng không yên tâm. Nhưng nghe Ưng Nhu nói vậy chị bỗng thấy áy náy, là chị nghĩ quá nhiều rồi. Nếu cẩn thận suy xét thật kĩ thì cô đã luôn yêu chị hay ít nhất là tỏ ra như vậy, không phải lần đầu giận nhau cũng chỉ vì chị không hôn cô thôi đó sao. Có lẽ chị là người quá tính toán, không thể nghĩ ai cũng như mình được. Vì đâu phải ai cũng trải qua những điều như chị đã phải trải qua chứ.

Bạch Lạc tiến lại gần, Ưng Nhu hơi bất ngờ suýt nữa là lùi lại may cô vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Chị đưa tay lên xoa đầu cô, vẫn là hương thơm thoang thoảng ấy. Tay chị trượt xuống rồi nhấc cốc sữa khỏi tay Ưng Nhu. Chị nắm lấy tay cô.

"Tất nhiên, mọi vị trí trong công ty đều có thể cho em. Miễn là em muốn" Thực tình nghe chị nói chân thành lắm, Ưng Nhu phải tự vả bản thân mấy cái ở trong đầu. Cô phải nhắc nhở bản thân, đúng là chị có thể ngọt ngào nhưng vậy, nhưng cô cũng không nên quên chỉ cần phật ý bản thân thì chị có thể trở thành con người đáng sợ đến mức nào. Hơn nữa, những chuyện cô muốn tìm hiểu về chị bỗng nhiều dần lên, nhất là sau khi cô biết chị điều tra mình.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Em chào giám đốc" Bạn nhân viên chạy ra đón chị ngay từ cửa, Ưng Nhu cũng theo đà bước vào cùng.

"Ừ, Ý Nhĩ làm cho cô ấy một cái thẻ nhân viên nhé. Từ nay cô ấy-Ưng Nhu sẽ là thư ký riêng của tôi. Trong công ty này trên cô ấy chỉ có tôi, mọi việc khác thuận theo phân phó của cô ấy". 

Bạn nhân viên Dạ một tiếng rồi đi thực hiện nhiệm vụ ngay. Ưng Nhu đứng đó có chút ngây ngốc, có phải chị rất giỏi không. Rất giỏi khiến cô không cưỡng lại được chị. Một người không bằng cấp, năng lực hạn chế như cô lại có thể đứng trên toàn bộ nhân viên ưu tú của công ty. 

"Từ nay đây sẽ là phòng của em" Bạch Lạc dẫn Ưng Nhu vào một căn phòng chắc còn to hơn cái nhà cũ của cô nữa. Phòng nằm ngay bên phải văn phòng của chị. Nội thất bên trong đơn giản, tao nhã thôi nhưng cái Ưng Nhu chú ý là có cả tủ đồ ăn vặt. 

Vừa bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Ưng Nhu chị đã giải thích

"Tặng riêng cho em đó, lúc nào cũng có đồ ăn em sẽ không đói" 

Cô nhớ mình chưa từng chia sẻ gì với chị về kí ức tuổi thơ nghèo đói, tại sao chị lại biết. À ừ chị đã điều tra rồi cơ mà. Nhưng giờ chị chơi bài ngửa luôn vậy ư, cũng không cần giấu cô nữa à. Nghĩ vậy Ưng Nhu thấy cảm xúc khó tả. Nhưng cô liền nặn ra một nụ cười quay sang ôm lấy chị

"Em biết là chị đối tốt với em mà"

Bạch lạc thấy một luồng cảm xúc ngọt ngào, sao Ưng Nhu bây giờ lại ngoan ngoãn thế chứ. Nếu cô cứ mãi như vậy chị sẽ không bao giờ tức giận nữa. Chị sẽ không cho phép cô rời xa chị, dù chỉ một bước.

Cốc Cốc Cốc

"Ai đó" Bạch Lạc mất hứng, không biết ai lại có gan phá đúng lúc thế này chứ.

"Giám đốc, là Luật sư Tiêu Định gọi điện bảo cần gặp giám đốc ngay" Nói đoạn rồi bạn nhân viên vội bồi thêm "Là về 1 hợp đồng bên mình tranh chấp với công ty Bạch Kinh Thần ạ".

Nghe đến đó Bạch Lạc liền quay qua nhìn Ưng Nhu đầy áy náy, cô biết mỗi lần thấy ánh nhìn này là dù cuộc vui có đang thế nào chị cũng phải đi. Dù sao, giờ lòng cô cũng đang hỗn loạn xa chị một chút cho cô có cơ hội nghĩ kĩ hơn xem rốt cuộc cảm xúc của cô còn lại với chị bây giờ là như thế nào cũng tốt.

"Chị đi đi, em đợi chị rồi cùng về"

Bạch Lạc cười một cái, từ bao giờ cô bé này lại hiểu chuyện thế chứ. Chị thơm nhẹ lên má Ưng Nhu rồi đi luôn.

Thời gian vội vàng như vậy nên chị cũng chưa phân được việc gì cho cô, Ưng Nhu sau khi ăn mấy bịch bánh rồi lòng vòng trong phòng mãi cũng chán nên cô quyết định dạo một vòng để xem mọi người làm gì biết đâu cô sẽ có ích gì đó với ai khác.

Cô vào nhà vệ sinh một chút, một phần cũng vì cảm thấy giống như vết thương lại rỉ máu khiến cô thấy hơn ướt. Thì ra không phải chỉ là đến kì thôi. Định bước ra thì thấy tiếng bước chân đi vào cùng âm thanh xì xào bàn tán. Cô cũng không muốn nghe trộm nhưng khi nghe tên mình được đề cập tới thì cô khựng lại không bước ra nữa.

"Này mày biết gì chưa, giám đốc mới bao nuổi một con đấy. Sáng nay còn bắt tao làm thẻ nhân viên cho nó."

"Thế á, thảo nào tao nghĩ mãi giám đốc vừa xinh, vừa nhiều tiền sao mãi không có người yêu ra là thích con gái."

"Nhưng cứ tưởng style của giám đốc thì phải đẳng cấp thế nào chứ ai ngờ chắc loại đĩ điếm gì đó thôi, tao mới xem được cái hồ sơ của nó bằng đại học còn không có. Mày biết đấy trong cái công ty này ngoại trừ bác bảo vệ thì ai mà không có bằng đại học. Quả đúng là có tí nhan sắc thì đời dễ sống. Chẳng như chúng ta làm việc bục mặt mà giờ còn phải dưới quyền nhỏ đó"

"Thôi kệ, chấp gì nó cho mệt mấy ngày giám đốc chán lại chả đá cho lăn lóc thôi nhỉ"

Theo đó là một tràng cười sảng khoái, Ưng Nhu không biết từ lúc nào mặt mình đã ướt rồi. Không phải không lường được trước những ganh ghét, đố kị, nhưng cái đáng đau lòng là cô cảm thấy những lời họ nói một chữ cũng không sai. 

Cô cảm thấy nếu còn ở thêm phút giây nào trong cái công ty này thì cô sẽ điên mất. Ưng Nhu đi xuống nhà gửi xe muốn nhờ bác tài xế đưa cô về nhà chị đợi trước. Vừa bước vẫn không ngăn được nước mắt rơi, cũng may đây là hầm gửi xe tối thế này sẽ không ai thấy cô khóc.

"Tâm trạng em luôn tệ thế này à?"

Ưng Nhu vội nhìn sáng hướng có âm thanh, nhà gửi xe trống vắng thế này có hai người chắc là hỏi cô rồi. Người đàn ông đó tiến lại gần nhìn cô cười cười như thể quen thân lắm, sau đó thấy cô không phản ứng thì nụ cười nhạt đi, anh ta gãi gãi đầu

"Ra là em không nhớ anh à?...Anh là người lạ cùng em uống rượu tâm sự đợt lâu đó"

Uống rượu, tâm sự...Ưng Nhu phải nghĩ một lúc mới nhớ mà không phải nhớ ra anh ta. Cô nhớ hôm đó bị chị phạt vì tội dám say ngoắc cần câu.

"Thực xin lỗi, tôi không nhớ được tên anh"

"Không sao, bây giờ giới thiệu lại một lần cũng không sao. Cũng vừa khéo anh đang có thời gian rảnh mà tâm trạng em lại tệ, thế có muốn qua quán nước cạnh công ty một chút không?"

Ưng Nhu nghĩ một chút, nếu đã có lần cùng uống rượu với anh ta thì chắc anh ta cũng không phải người xấu, vì giờ cô vẫn vẹn toàn nơi đây. Hơn nữa dù gì cũng hẹn Bạch Lạc là sẽ đợi chị rồi mới về cùng, nếu giờ cô bỏ về trước có khi chị lại giận. Uống nước một chút rồi quay lại cũng không phải ý tưởng tệ.

"Đi thôi"

Nghe được câu đồng ý của mỹ nữ, Bạch Kinh Thần liền mở cờ trong bụng, lần này hắn ta sẽ không để tuột cô khỏi tay nữa. Nhất là khi hắn đã điều tra được cô gái này là tình nhân nhỏ của Bạch Lạc. Xem chừng có vẻ cũng yêu quý cô ta lắm, nếu nắm cô ta trong tay có khi sẽ điều khiển được Bạch Lạc. Còn nếu không thì cũng thỏa mãn được thú tính của bản thân. Nhìn cô bé này trắng mềm thế, sờ thì thích phải biết.

=========================================================================

Ôi trời ơi thành thật chân thành mình xin lỗi nhưng ai đợi truyện của mình vì quá lâu mới quay lại. Có một số chuyện xảy ra khiến mình bị nản và mất một thời gian mới cân bằng được cảm xúc cá nhân để quay lại. Lời mình nói sẽ không bao giờ drop truyện là sự thật. Mấy lần vào đây đọc được cmt mọi người bảo đợi truyện khiến mình vừa áy náy mà vừa vui xong lại áy náy. TmT Cúi đầu tạ tội! Chap này không có ngọt, h hay spanking nhưng mình hứa sẽ bù cho những chap sắp tới~


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip