30.
Mùa hạ đi qua, trời mang thu về, cây xanh thay lá, thành phố tĩnh lặng bây giờ ồn ào như rục rịch đón nhận một niềm vui nho nhỏ, hôm nay Mẫn Đình sinh hai em bé, anh cả ra trước, em nhỏ theo sau.
Lưu Mẫn Dương.
Lưu Mẫn Nguyệt.
Trí Mẫn nhìn hai sinh linh nhăn nheo đỏ hỏn trong tay mình, cổ họng nghẹn lại, nhất thời không biết làm gì. Con gái nhẹ cân hơn con trai, bọc trong chiếc khăn bông màu hồng khục khặc khó chịu, cậu bé khăn bông màu xanh lại tĩnh lặng hơn, chỉ mở đôi mắt bé đen láy nhìn mẹ. Cho tới khi Mẫn Nguyệt bị một tư thế ôm mãi làm cho khó chịu khóc òa, Mẫn Dương mếu máo theo, hai bà ngoại liền bước đến mỗi người một cháu ôm lấy dỗ dành.
Mẹ Lưu vỗ vai Trí Mẫn cứ đang thất thần nhìn vào bên trong, mọi thứ xung quanh dường như không hề tồn tại.
Còn Mẫn Đình, Mẫn Đình ra khỏi phòng phẫu thuật sau mấy mươi phút, như vừa đặt một chân qua cửa tử, mặt mũi tái nhợt đi, bàn tay quen lối tìm đến tay Trí Mẫn, dùng chút sức lực còn lại vỗ về người đang rưng rức khóc.
"Đừng khóc mà, em không muốn làm mẹ của tận ba đứa nhỏ đâu."
Thế là Trí Mẫn phải cười trong nước mắt, cúi xuống, dịu dàng đặt lên trán Mẫn Đình một nụ hôn gom vào hết thảy sự chân thành trên cõi đời.
"Đình đã vất vả rồi."
Nhà bốn người, tên ai cũng có chữ Mẫn. Thành ra gọi mỗi lần gọi lại nhặng xị hết cả lên. Trí Mẫn đã lường trước được việc này, nên thời gian còn ở Úc vừa chăm Đình vừa suy nghĩ ra hai biệt danh đặt cho hai em bé.
Bảo Bảo.
Bối Bối.
Sau này mỗi lần mẹ Đình gọi ăn cơm chỉ cần gọi: "Bảoooooo Bốiiiiiiiiiiiiiii"
Mẫn Đình nghe Trí Mẫn trình bày xong liền cười tít mắt. Nghe đáng yêu quá chừng, nhưng mà Mẫn thiếu rồi. Phải gọi cả Mẫn ăn cơm nữa, sẽ thành Mẫn Bảo Bối.
Eo ôi.
Rõ sến.
Nhưng mà em thích.
Cười đấy rồi khóc đấy. Khi nãy da thịt hai đứa nhỏ áp lên người em, Bối Bối nghịch ngợm ngoe nguẩy chân, Bảo Bảo ngoan hơn đưa tay cho mẹ nắm lấy, Mẫn Đình vô thức chảy nước mắt. Hai sinh linh bé bỏng này là con của em và Mẫn đấy. Mẫn Đình hạnh phúc nhìn Bảo Bảo rồi lại nhìn Bối Bối cùng mở miệng bé xíu tranh nhau oa oa vang cả phòng sinh.
"Mẹ thương, mẹ thương."
Hai bạn nhỏ được đưa ra gặp người nhà, Mẫn Đình mệt quá, đến lúc mắt mờ nhòe không mở nổi nữa mới thấy dáng hình mình chờ mong mãi mờ mờ xuất hiện. Em tủi thân vô cùng, yếu ớt gọi một tiếng "Mẫn ơi", nói với Mẫn vài câu rồi lịm dần.
Mẫn Đình mất máu sau sinh, trong một ngày ngất đi tỉnh lại liên tục. Mỗi lần như vậy Trí Mẫn đều mất bình tĩnh, điên cuồng bấm chuông cấp cứu, gào lên với bác sĩ khi họ đến muộn, đau đớn nhìn Mẫn Đình hơi thở khó nhọc, tay chân lạnh lẽo bất thường. Đến cả hai đứa nhỏ đỏ hỏn cô cũng chẳng nhìn lấy một lần, không giây phút nào rời khỏi người yêu, quên luôn việc Bảo Bảo và Bối Bối đã thiếu hơi ấm của mẹ nhỏ lại còn bị mẹ lớn bỏ rơi.
Mẹ Kim rốt cuộc không nhìn nổi nữa, đưa Bảo Bảo cho mẹ Lưu bồng, còn mình đi qua chỗ Trí Mẫn đang ngồi ôm đầu trước giường bệnh của Mẫn Đình, gọi cô ra một góc nói chuyện.
"Con qua nhìn hai đứa nhỏ một lát, mẹ sẽ ngồi đây với Mẫn Đình."
"Con không đi đâu cả."
"Nghe lời mẹ, Bảo Bảo và Bối Bối cần con."
"Nhưng Đình cũng cần con."
Hốc mắt Trí Mẫn đỏ ửng, Mẫn Đình đã qua cơn nguy hiểm, chỉ đang ngủ thôi, nhưng Trí Mẫn trước giờ quen nhìn em trong bộ dạng khỏe mạnh lanh lợi, bây giờ bất động nằm trên giường, đến thở cũng phải dùng đến máy, làm sao có thể yên tâm rời khỏi em.
Trí Mẫn giây trước lắc đầu, giây sau đã bị mẹ Kim xách cổ áo lôi về hai chiếc nôi phía bên kia phòng đang đông người tụ họp. Cái đầu của Lưu Trí Mẫn rất cứng, phải dùng đến hành động, không nói nhẹ nhàng được. Mẹ Kim có yêu thương đứa nhỏ này đến mấy cũng phải bực mình. Huống hồ gì bà còn là mẹ ruột của Mẫn Đình, vậy mà Trí Mẫn còn không thèm tin tưởng.
"Bảo Bảo."
"Lộn đứa rồi, đấy là Bối Bối."
"..."
"Bối Bối."
"Nói đấy là Bối Bối con liền tin là Bối Bối thật sao?"
"..."
"Có phải bây giờ đem con của con tráo đổi đi con cũng không nhận ra, đúng không Trí Mẫn?"
Mẹ Lưu mím môi, hả hê nhìn bà thông gia đang dạy dỗ Trí Mẫn. Cũng hùa theo hừ lạnh một tiếng, đem Bảo Bảo vừa mới ị xong thay tã lót sạch sẽ đặt vào tay Trí Mẫn, còn mình cùng mẹ Kim đi tới bên kia chăm Mẫn Đình.
Trình độ bế trẻ sơ sinh còn tệ hơn cả hai ông ngoại. Hai ông ngoại cũng không thèm đứng về phe Trí Mẫn, rủ nhau ra ngoài hít thở không khí, để lại Trí Mẫn loay hoay với hai nhóc con đang ngoe nguẩy ngoe nguẩy.
Rõ ràng Trí Mẫn đã đọc qua rất nhiều sách về cách chăm sóc em bé, nhiều đến nỗi tưởng đâu Mẫn mới là người đẻ, vậy mà giờ áp dụng lý thuyết vào thực tế đúng là...
"Urgh, hai đứa giống mẹ Đình thì dễ thương biết bao."
Bối Bối nghe xong tức giận đánh rắm một cái, tự đánh rắm tự giật mình. Giật mình rồi lại khóc oa oa. Trí Mẫn chưng hửng, đặt Bảo Bảo xuống bế Bối Bối lên, tới lượt Bảo Bảo ca khúc "Mẹ chạ thương con".
"..."
Trí Mẫn dở khóc dở cười, còn cười được là chưa nhận ra sắp tới phải cong lưng chạy đi pha sữa, cho ăn, thay tã, bế bồng rã tay hai cục kim cương bảo bối này.
...
Mẫn Đình tỉnh dậy khi ngày mới đã đến, ba mẹ hai bên gà gật trên ghế dài và giường cho người nhà, còn Trí Mẫn ngồi sát nơi giường em nằm, tay nắm chặt tay, không giây phút nào ánh mắt rời khỏi em.
"Đình."
Mỗi lần sinh con là mỗi lần thấy mình đứng trước cửa tử, mẹ Lưu nói với cô như thế, huống gì Mẫn Đình còn sinh một lúc hai đứa. Đình nhỏ bé, cam tâm tình nguyện đối mặt với nỗi đau lớn xé toạc thân thể làm hai, Đình của cô dũng cảm nhất trên đời.
Trí Mẫn mấp máy môi định nói tiếp đã bị em ngăn lại. Mẫn Đình hiểu cô hơn bất kỳ ai, Mẫn chắc chắn sẽ xin lỗi, sẽ ghét bỏ bản thân mình vì đã gián tiếp mang nỗi đau đến với em.
"Trí Mẫn, phải nhớ rằng mọi chuyện đều do em tự nguyện, đều là em nguyện ý, đều vì tình yêu em dành cho Mẫn."
"Em không hối hận, Mẫn có hiểu không?"
Cũng không mong sau này người trước mặt sẽ làm em hối hận.
Mẫn Đình biết mình liều lĩnh, trong mắt phụ huynh lớn tuổi, tuy không thể hiện ra nhưng Đình biết, họ ít nhiều đang trách móc em và Trí Mẫn khờ dại. Trí Mẫn còn bị ông nội gọi về nhà giáo huấn một trận, ông nội rất thương Mẫn Đình, nghe tin có chắt vui mừng được hai giây, hai giây sau đầu cây gậy ba toong đã đập vào ống quyển chân Trí Mẫn. Ông là người thời đại trước, thành kiến với chuyện ăn cơm trước kẻng, Mẫn Đình lại còn nhỏ, biết chuyện ông liền gõ đầu Trí Mẫn mắng cô thiếu suy nghĩ.
Bất quá, Mẫn Đình đã nói rồi mà, đời này em giao cho Mẫn. Có con là chuyện cả hai mong chờ đón nhận, không phải vì một phút bồng bột.
Em nhoẻn miệng cười, khuôn mặt nhợt nhạt hơn vì cơn đau chạy khắp người, cảm giác trên bàn sinh thật kinh khủng, như hai trăm lẻ sáu chiếc xương đều đang vỡ vụn. Nhưng đổi lại, Bảo Bảo và Bối Bối đã khỏe mạnh đến với cuộc đời.
"Mẫn hiểu."
"Mẫn yêu em."
Trí Mẫn nghẹn ngào, ghé môi hôn khắp mặt Mẫn Đình. Bàn tay nắm chặt tay em run lên bần bật, cô tựa đầu lên vai nhỏ của Đình, để tâm trạng xen lẫn hạnh phúc lẫn tội lỗi hóa thành nước mắt chảy ướt áo Đình. Hành trình dài như vậy không phải cả hai người đều mong kết quả tốt đẹp thế này sao, vậy mà trái tim Trí Mẫn mỗi lần nhìn em đau đớn lại co rút liên hồi.
"Mẫn ngoan."
Mẫn Đình muốn nhìn con, Trí Mẫn tất tả mang từng đứa một tới đặt trên giường. Nhưng mà Bảo Bảo lại ị, Trí Mẫn ôm trán, đem cậu chàng ăn nhiều ị nhiều này đi vệ sinh sạch sẽ, lâu lâu lại ngoái đầu nhìn về phía Đình và em Bối.
Em Bối nghịch từ trong bụng mẹ, thích đạp tứ lung tung, ấy vậy mà giờ lại ngoan ngoãn nằm cạnh mẹ ngủ khì. Mẫn Đình mỉm cười, hôn lên bàn tay bé xíu đang nắm chặt. Trí Mẫn bước đến, gửi lại em một nụ hôn lớn hơn lên gò má hốc hác.
Nhắm mắt mở mắt, cái đuôi nhỏ ngày nào bây giờ đã làm mẹ.
Mẹ của Bảo Bảo và Bối Bối.
Bảo Bảo và Bối Bối là con của trợ giảng Lưu đấy.
Gia đình bốn người còn thiếu gì nữa không?
Còn thiếu.
Thiếu một lễ đường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip