ba, hai, một [1]


Dọn nhà hộ bố là một công việc dễ dàng.

Trừ bỏ quần áo và đồ vệ sinh cá nhân; đếm ra cả căn hộ chỉ có cái giường trải ga xanh thẫm, vài món dụng cụ nấu ăn, dăm lọ gia vị linh tinh, lò vi sóng xịn xò đời mới, cuối cùng là bộ sofa xám sặc mùi xà phòng.

Ở trong góc tường sát bên cửa sổ, kê một chiếc bàn gỗ nhân tạo có lớp vỏ ngoài nứt nẻ. Vẻ cũ kỹ, xấu xí của nó gần như đối lập hoàn toàn với căn hộ sạch sẽ cùng đồ nội thất mới toanh. Cái tủ trông hệt một người trưởng thành ở nông trại nào đó giữa Arizona mới lên New York: thô và vụng, lệch tông hẳn với khung cảnh xung quanh.

Có lẽ cái tủ không thuộc về căn hộ này. Đúng hơn thì: hình như nó vừa bước ra từ vùng ký ức của tôi mới đúng. Một vùng đất cũ kỹ và cằn cỗi, bụi phủ đầy trên từng lối đi.

Có một điều tôi nhận ra ở bố, kể từ khi ông dọn khỏi căn nhà đã sống cùng vợ con hơn hai thập kỷ: đó là bất kể sống ở đâu, bố vẫn để cái bàn làm việc của ông kề sát bên cửa sổ.

Cái bàn đứng im lìm. Tôi gần như có thể tưởng tượng bố đang ngồi đó, nghiêng nghiêng đầu, tựa vành tai lên khung cửa sổ. Ông lắng tai nghe tiếng sinh hoạt ồn ào phía dưới, trong khi ánh mặt trời tô lên mái tóc bạc, lẫn cả nếp nhăn nơi làn da sần một màu vàng ấm. Màu vàng mà người ta thường thấy ở những trang sách cũ trong thư viện - màu của thời gian.

Mỗi lần ngồi ở cái bàn, bố giữ tư thế như vậy rất lâu. Có lúc ông đánh máy kịch bản cho bộ phim mới, cũng có lúc không làm gì cả.

Mẹ tôi không thích nhìn thấy bố như vậy. Tất nhiên bà không nói thẳng ra. Nhưng tôi để ý điều đó - qua thái độ né tránh và ánh mắt nặng nề khi bà nhìn bố ngồi ở cái bàn làm việc. Thường thì, chỉ cần thấy bố lại gần nó, mẹ sẽ có ngay việc gì để làm ở vị trí nào đó cách ông thật xa.

Rồi một hôm lạ lùng - cách đây hai năm - cái hôm trước Giáng Sinh duy nhất mà tôi được nướng đến tận trưa, thay vì bị mẹ bắt dậy từ sớm để trang trí nhà cửa. Vừa lò dò ra khỏi phòng ngủ, tôi bắt gặp mẹ. Bà đứng ngoài hành lang, tựa người lên khung cửa gỗ căn phòng làm việc, ngắm nhìn bố tôi đánh máy bản thảo.

Đó là một khoảng khắc kỳ quái, khi sự tĩnh lặng trong cả căn nhà gần như được phóng đại gấp nhiều lần, có chăng nhờ vào tiếng gõ phím canh cách của bố, hay từng hơi thở não nề phát ra từ mẹ,  hoặc nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực tôi.

Sự tĩnh lặng ngày hôm ấy mang theo một thứ rất kỳ quặc mà tôi không dám phá vỡ. Cả bố và mẹ dường như đang cùng chìm đắm trong điều gì - một điều mà tôi chưa biết, và có lẽ là chưa đủ dũng khí để biết. Tôi không dám làm phiền họ. Nhưng rồi khi mót quá, tôi vặn núm cửa và tiến vào phòng vệ sinh. Tiếng động rất nhỏ ấy đánh thức mẹ. Bà vội vã đi xuống nhà.

Khoảng khắc tĩnh lặng trong sáng ngày hôm ấy đã đóng khung vào não tôi, không sao quên nó đi cho được. Bởi tối cùng ngày, mẹ đưa bố một tờ đơn ly hôn. Trước mặt tôi và ngay trên bàn ăn. Vào đêm trước Giáng Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip