chương 25: Khương Nguyệt Trì!!! Em con mẹ nó giỏi lắm
Chương 25: Khương Nguyệt Trì!!! Em con mẹ nó giỏi lắm
Bạn tốt của cô gọi điện thoại đến than phiền, nội dung trò chuyện gần đây luôn xoay quanh vị CEO mới.
Nghe nói người này không có chút tình cảm nào, cắt giảm nhân sự một cách quyết liệt, thậm chí ngay cả những thành viên kỳ cựu trong hội đồng quản trị cũng bị sa thải không ít.
BOSS trước đây dù phạm tội nhưng vẫn biết kính trọng người lớn tuổi và yêu thương trẻ em. Còn người này thì ngược lại, hay nói mỉa mai
Bạn tốt nói với giọng đầy oán trách, hoàn toàn quên rằng vài ngày trước chính cô ấy vừa khen ngợi người này.
Khương Nguyệt Trì thầm nghĩ than thở trong lòng.
Tiêu chuẩn đạo đức Trung Quốc không thể ràng buộc được người nước ngoài. Anh không gây hại thì đã là may mắn rồi, đừng hy vọng anh ta có những phẩm chất đạo đức tốt đẹp.
Sau khi bạn tốt than phiền xong, cô ấy lại quan tâm: "Sao giọng của cậu nghe không ổn lắm, có phải bị cảm không?"
Khương Nguyệt Trì cầm ly nước gừng mới pha: "Tớ hơi sốt một chút."
"Có cần tớ đến thăm không? Ngày mai là cuối tuần."
"Không cần đâu, mấy ngày nay cậu vẫn đang bận viết luận văn mà." Khương Nguyệt Trì cười, "Đừng lo cho tớ, khi nào xong việc thì gặp nhau."
Cô thực sự có hơi sốt, cảm thấy có lẽ do hai ngày qua có hơi quá sức là.m tì.nh kịch liệt dẫn đến nhiễm trùng .
Nửa năm không gặp, Felix hành hạ khiến cô không thể chịu nổi. Sự kìm nén tích tụ trong nửa năm, cuối cùng đều đổ dồn lên cô gánh vác tất cả
Cô suốt hai ngày không ra khỏi phòng. Người bên công ty bất động sản đến gõ cửa như đã hẹn trước để sửa ống nước, nhưng Khương Nguyệt Trì chỉ có thể giả vờ như trong nhà không có ai.
Cả căn phòng nồng nặc mùi vị đàn ông nam tính, đến mức một người đàn ông bình thường bước vào cũng lập tức nhận ra đã có chuyện gì xảy ra.
Đã vậy, khi nghe điện thoại, Felix còn cố ý khiêu khích, khiến cô phải cắn răng chịu đựng, suýt nữa ngất xỉu.
Cuối cùng, cô cắn vào vai anh, mạnh đến mức suýt nữa cắn đứt một miếng thịt.
Buổi sáng hôm nay, khi anh rời đi và mặc quần áo, cô không rõ miệng vết thương ra sao. Nhưng khi rửa mặt, anh chỉ dùng tay trái. Nghĩ đến điều này, tâm trạng của cô có phần ổn định hơn.
Gậy ông đập lưng ông.
Anh làm cô phát sốt, còn cô lại cắn vào bờ vai của anh làm anh bị thương.
Học trưởng thấy giữa trưa cô không ra ăn cơm, liền đến đưa cơm cho cô.
Thấy sắc mặc của cô có vẻ không ổn, học trưởng giải thích: "Là anh làm, một người ăn thì quá lãng phí, nên chia ra làm hai phần."
Khương Nguyệt Trì thực ra không quá dễ dàng tiếp nhận lòng tốt của người khác, cô cảm thấy sự tốt đẹp nên là hai bên cùng nhau. Cô đối với học trưởng này chỉ giữ mối quan hệ học tập.
"Không cần phiền toái như vậy, em có thể ăn cơm hộp."
"Cơm hộp không sạch sẽ."
Học trưởng lấy một đôi đũa ra, đưa cho cô, "Ăn đi, nếu không chỉ có thể vứt bỏ thôi."
Khương Nguyệt Trì suy nghĩ một chút, vẫn nhận đôi đũa và cảm ơn học trưởng.
Sư huynh tên là Đơn ( Shan ) Ôn, con người cũng như tên, vô cùng điềm đạm. Nói chuyện nhẹ nhàng, làm việc cũng từ tốn.
Món ăn ngoài dự đoán rất hợp khẩu vị, cô vui vẻ nói: "Ăn rất ngon."
Học trưởng cười: "Thích là tốt rồi."
Khương Nguyệt Trì không để ý rằng, trong thời gian cô ăn cơm, học trưởng đã sớm dọn dẹp bàn ăn của cô. Thậm chí, học trưởng còn đặt bồn hấp thụ phóng xạ và cây xanh lọc không khí cạnh máy tính của cô.
Học trưởng rất tuấn tú, cao khoảng 1m8. Với hình mẫu như vậy ở trường học, chắc chắn sẽ có người theo đuổi. Ấn tượng sâu sắc nhất của Khương Nguyệt Trì về anh ta là thành tích tốt và sự thông minh.
Cô từng có ý định ngắn ngủi về việc kết hôn với học trưởng và nghĩ rằng cũng không tồi.
Học trưởng trẻ tuổi nhưng đã có khí chất của một người đàn ông, biết làm việc nhà, kiếm tiền, và nấu ăn rất ngon, tính tình cũng tốt.
Nhưng sau đó cô từ bỏ ý định đó, bởi vì cô cảm thấy con thỏ vẫn là đừng nên ăn cỏ gần hang, không nên gần gũi quá mức với người trong cùng môi trường.
Rất nhiều bài tập của Khương Nguyệt Trì đều do sư huynh giúp sửa chữa, nếu không cô sớm đã bị phê bình không ít lần.
Để cảm ơn, cô cũng tự tay làm một ít bánh ngọt mang đến trường hoặc giúp học trưởng chạy vặt vài việc. Dù vậy, học trưởng luôn từ chối khéo.
Hôm nay, như thường lệ, cô làm một ít bánh cookie tự nướng. Trong khi đó, cửa văn phòng bên kia không đóng quá chặt, mơ hồ có thể nghe thấy loáng thoáng vài câu nói chuyện truyền ra.
Lúc này, giọng điệu của Tổng Lưu không còn khách khí nữa. Khi nói chuyện với họ, ông ta lúc nào cũng nghiêm khắc.
Khương Nguyệt Trì kéo ghế ra ngồi xuống, có chút tò mò hỏi sư tỷ đồng môn bên cạnh: "Ai tới vậy?"
Sư tỷ lắc đầu: "Chị cũng vừa mới đến."
Ngay lúc đó, cửa mở ra như để trả lời câu hỏi của Khương Nguyệt Trì.
Lưu tổng gọi vọng ra bên ngoài: "Tiểu Khương, mang hai ly cà phê vào đây."
Trong lòng cô thầm nghĩ, đúng là bị sai khiến như nô lệ. Nhưng vẫn phải nghe lời, đứng dậy đi pha cà phê.
Mọi người thấy Khương Nguyệt Trì đều nghĩ rằng cô ngoan ngoãn và dịu dàng, nhưng thực ra cô có chút không đồng nhất với vẻ ngoài của mình. Cô đổ hết mọi nguyên do lên đầu Felix. Chính vì anh, cô mới phải trở nên như vậy.
Nếu là một cô gái ngoan hiền như thỏ trắng, thì ở bên cạnh một người tàn bạo như Felix, cô chắc chắn không sống nổi.
Khương Nguyệt Trì luôn tin chắc rằng, nếu những việc anh làm xảy ra ở Trung Quốc, anh đã bị xử bắ.n 800 lần không có cơ hội xoay chuyển
Cà phê pha xong, cô bước vào. Cảnh vật trong phòng rất rộng, cuối cùng cô có thể thấy rõ người đàn ông ngồi đối diện Lưu tổng.
Người đàn ông lễ phép cảm ơn cô: "Cảm ơn."
Vì người đàn ông này trước đó không nói lời nào, nên Khương Nguyệt Trì không đoán ra thân phận của anh ta. Hôm nay, anh mặc bộ vest màu xám đậm, mắt kính gọng mạ vàng, mang vẻ quý ông Anh quốc lịch lãm của thế kỷ trước.
Sự lịch lãm này là từ trong ra ngoài, không phải kiểu trang phục tùy tiện.
Lưu tổng giới thiệu với cô: "Vị này là giáo sư mới đến trường, Felix Aaron."
Felix nhận ly cà phê, nở một nụ cười bí ẩn: "Chúng ta đã gặp nhau rồi."
Khương Nguyệt Trì giật mình, suýt nữa làm rơi ly cà phê khi đưa cho Lưu tổng.
Lưu tổng thì tò mò hỏi: "Ô, hai ngừoi đã gặp nhau?"
Khương Nguyệt Trì có chút bất an, khẽ cào móng tay. Lớp sơn trong suốt trên móng gần như bị cô cào đến loang lổ.
Cô càng khẳng định rằng anh là cố ý.
Người đàn ông đặt ly cà phê xuống, không uống một ngụm nào. Anh cười mà không nói gì, nhìn Khương Nguyệt Trì như chờ đợi cô tự mình giải thích mọi chuyện.
Khương Nguyệt Trì khó khăn mở miệng: " giáo sư Felix ở Mỹ cũng đã dạy... một khóa cho tôi."
Không chỉ từng chịu dạy dỗ, mà còn chịu dạy dỗ đến mức thấm thía.
Cô hiểu rõ điều đó từ nụ cười của Felix.
Anh công khai hút thuốc ở văn phòng, sau khi kết thúc thì hỏi Lưu giáo sư: "Ông có phiền nếu tôi hút thuốc không?"
Lưu tổng ho khan chịu đựng, cười gật đầu: "Không sao."
Khương Nguyệt Trì nghĩ một lát, đứng dậy mở cửa sổ.
Quỷ tây đáng ghét, chẳng thèm nghĩ đến thân thể của một ông lão tuổi đã hơn nửa đời người..
Khi cô trở lại, Felix đã ngồi bắt chéo chân. Chân dài giao nhau, một tay cầm ly cà phê, vẻ lịch lãm đã phần nào bị hòa tan.
Cũng may cặp kính gọng mạ vàng vẫn ngay ngắn trên sống mũi cao, giữ lại chút phong thái điềm tĩnh.
Lưu tổng cười và nói: "Thật sự rất trùng hợp, trước đây chỉ nghe nói Tiểu Khương học ở nước ngoài."
"Đúng vậy, thật trùng hợp." Người đàn ông dùng ngón tay thon dài lướt qua miệng ly cà phê, sau đó dừng lại. Ngón áp út và ngón cái chạm vào thành ly, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, hơi uốn lượn rồi từ từ rời khỏi, lặp lại như vậy.
Giống như đang tái hiện động tác của đêm qua, ngón tay nào đó của anh hoạt động du ngoạn trên cơ thể cô.
Sau đó, anh ngước mắt lên, nhìn cô bằng cặp mắt màu lam ánh lên ý cười: " Cô nói đúng không, Alice?"
Anh nói tiếng Trung không chút khẩu âm, giọng điệu lười biếng, phảng phất như thể có thể ru người ta vào giấc ngủ.
Nếu lúc này cô còn tâm trí rảnh dỗi, chắc chắn sẽ nghiêm túc khuyên anh nên kiếm thêm nghề phụ, làm chủ tiệm ru ngủ.
Nhưng cô không còn thời gian để nghĩ như vậy.
Trong đầu cô căng thẳng, cô cảm thấy Felix nhất định là cố ý. Anh cố tình đến trường học của cô, cố tình xuất hiện ở văn phòng này.
Lưu tổng nói rằng nếu đã biết nhau thì không cần phải vội vã đi, hãy ở lại trò chuyện. Rõ ràng, ông ta muốn thiết lập mối quan hệ tốt với Felix, mặc dù hành vi của ông ta có thể đã vi phạm quy tắc thường ngày của Felix.
Lưu tổng là một người rất nghiêm khắc, thích dạy dỗ người khác. Ngày thường, ông luôn nhắc nhở: chẳng hạn như yêu cầu nữ sinh váy phải qua đầu gối, nam sinh không được hút thuốc, và hạn chế trang điểm vì có thể làm ô nhiễm môi trường.
Hiện tại, Felix đang hút thuốc ngay trước mặt ông , khói thuốc bay ra ngoài cửa sổ và trực tiếp thổi vào mặt Lưu tổng.
Tuy nhiên, Lưu tổng vẫn giữ nụ cười đúng mực: "Tôi cùng sư huynh hợp tác mở một công ty. Dạo gần đây bận rộn dẫn dắt lứa học trò này, nên không chú tâm lắm đến chuyện công ty. Vài ngày trước, cũng nhờ sư huynh nói tôi mới biết Aaron tiên sinh đến Trung Quốc. Vẫn luôn muốn tìm cơ hội hỏi thăm, không ngờ lại có duyên gặp gỡ ở đây."
Lời nịnh nọt quen thuộc này khiến cô cảm thấy không thể chịu nổi.
Dù sao ông ấy cũng là người mà cô luôn kính trọng, vậy mà lại chủ động xu nịnh một tên quỷ tây kém mình hơn 20 tuổi.
Tuy nhiên, cô cũng có thể hiểu được. Ai lại không bị cám dỗ bởi tiền bạc? Nếu có một người nào đó có thể giúp mình phát tài, có lẽ cô cũng sẽ không ngần ngại cúi đầu.
Nghĩ đến đây, cô cắn chặt răng, không rõ Felix thực sự muốn làm gì. Felix đưa ly cà phê cho cô: "Đi đổi một ly khác đi, nó có bụi bẩn rồi."
Cô đứng dậy, nhìn ly cà phê vẫn còn nguyên, biết rằng người này có vẻ như tái phát chứng tâm lý sạch sẽ.
— Anh sẽ không dùng chung đồ ăn với người khác.
Cô miễn cưỡng đứng dậy, dùng ly của mình để pha thêm một ly cà phê khác cho anh. Khi đưa ly cà phê mới cho anh, Felix chỉ nhìn qua, cảm ơn rồi nhận lấy và uống một ngụm.
Anh gật đầu: "Không tồi."
Khương Nguyệt Trì nhẹ nhàng thở ra.
Kết quả, giây tiếp theo, anh đặt ly xuống: "Lần đầu tiên uống loại cà phê có vị như nước pha với khói bụi thế này, thật là rẻ tiền một cách đặc biệt."
"......" Khương Nguyệt Trì nói, "Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước."
Cũng may lần này Felix không giữ cô lại.
Cô trong lòng mắng anh không ngớt, rồi đột nhiên nhớ ra rằng anh ấy không dùng tay trái trong lúc hút thuốc và uống cà phê. Có vẻ như tối hôm đó cô đã cắn rất mạnh.
Khi cô ra ngoài, sư tỷ tò mò hỏi: "Bên trong là ai?"
Khương Nguyệt Trì kéo ghế ngồi xuống và đáp: "Là giáo viên mới của trường."
"Người lai Trung-Mỹ đó sao?"
Khương Nguyệt Trì hơi bất ngờ và ngước mắt lên: "Chị biết cả chuyện đó à?"
Sư tỷ cười nói: "Ai mà không biết chứ. Em có biết mấy ngày nay anh ta đến trường, đã có bao nhiêu người chủ động đến bắt chuyện với anh ta không?"
Sư tỷ cười đầy ẩn ý: "Cả nam lẫn nữ đều có."
Khương Nguyệt Trì bỗng dưng nghĩ đến kẻ xui xẻo lần trước dám công khai trêu chọc Felix trong lớp học.
Từ sau khi cậu ta xuất hiện trong con hẻm nhỏ với đầy thương tích, cô chưa từng thấy cậu ta nữa.
Cậu ta thậm chí còn không quay lại trường học.
Sư tỷ thấy cô im lặng, không biết cô đang nghĩ gì, liền trêu chọc: "Vừa rồi mới gặp thoáng qua đã động lòng rồi sao?"
Cái gọi là "động lòng" đó rõ ràng là "kinh hồn".
Học trưởng như thường lệ xuống lầu mua trà chiều và mang lên cho bọn họ. Một đám người đều ở đó tỏ vẻ biết ơn, nói anh chẳng khác nào cha mẹ tái sinh của họ.
Học trưởng cười hòa nhã: "Cảm ơn, không cần phải khoa trương như vậy."
Thấy Khương Nguyệt Trì ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn một miếng bánh kem dâu tây cô thích nhất cùng trà sữa mang qua cho cô.
Đặt trên bàn trước mặt cô: "Của em đây."
Khương Nguyệt Trì sửng sốt, hồi hồn: "Cảm ơn học trưởng."
Học trưởng ngồi xuống bên cạnh cô: "Tâm trạng không tốt sao?"
" Ừ." Cô không giấu diếm, gật đầu.
"Vậy......" Anh do dự một lát, "Có muốn nói chuyện đó cho anh nghe không?"
Khương Nguyệt Trì nhìn anh một cái.
Học trưởng thật sự là người rất tốt bụng, là người có tính cách tốt nhất mà cô đã gặp.
Nhưng chuyện như thế này, cô phải giải thích thế nào đây?
"Tôi ở Mỹ vì không đủ tiền đóng học phí, nên tìm một người đàn ông ngoại quốc, ngủ với anh ta suốt 4 năm. Cuối cùng, để về nước, tôi còn lừa anh ta. Kết quả, bây giờ anh ta đuổi theo đến tận đây, lần thứ hai gặp mặt đã bị anh ta khống chế. Giờ thì anh ta còn xuất hiện ngay trong văn phòng của thầy giáo?"
Thấy cô do dự, sư huynh liền tinh ý nói: "Nếu không tiện nói thì cũng không sao. Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ tìm anh bất cứ lúc nào."
Khương Nguyệt Trì định gật đầu, nhưng bất chợt nhìn thấy cửa mở và người đàn ông trong bộ tây trang giày da lúc này tựa vào tường, ung dung rít một hơi thuốc. Đôi mắt xanh biển xuyên qua tròng kính mỏng, lặng lẽ quan sát bọn họ.
Đáy mắt anh phảng phất chút thờ ơ, dường như chẳng hề để tâm.
Không rõ anh đã đứng đó bao lâu. Khương Nguyệt Trì cảm thấy bất an, bởi vì trên gương mặt anh, cô không đọc được dù chỉ một tia cảm xúc.
Học trưởng nhận ra anh ta, chính là người đã xuất hiện dưới lầu của Khương Nguyệt Trì tối hôm đó.
Anh ta......
Khương Nguyệt Trì cảm thấy lúng túng và cúi đầu, tìm kiếm tài liệu cần thiết.
Felix khẽ nhếch khóe môi, tạo thành một đường cong mang ý trào phúng.
Kẻ lừa đảo này, diễn xuất vẫn vụng về như trước.
Đợi đến khi cô giả vờ nghiêm túc rút tập tài liệu đã bị ép đến nhăn nheo ra, thì người đàn ông vừa còn đứng đó hút thuốc đã biến mất không còn tung tích.
Trong không khí chỉ còn vương lại mùi nhàn nhạt của thuốc lá hòa lẫn với hương trầm bị đốt cháy.
Cô vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trái tim lại bất giác căng thẳng.
-----
Mấy ngày gần đây, mọi thứ vẫn ổn. Dì gọi điện thoại thông báo rằng bà nội sẽ đến thành phố cùng với cô. Sắp đến Tết, vì vấn đề học tập cô không thể về ngay lập tức, nên hai người sẽ đến thăm cô một thời gian. Khương Nguyệt Trì tất nhiên rất vui mừng và lập tức bắt tay vào chuẩn bị dọn phòng
Trong lúc dọn dẹp phòng, cô tìm thấy vài hộp "áo mưa" (bcs) , sợ bị dì phát hiện, nên quyết định dọn dẹp toàn bộ.
Trong vài ngày qua, cô cảm thấy chân hơi nhũn nhũn ra.
Ngày hôm đó, sau khi Felix rời đi, cô thậm chí còn không thể xuống giường.
Kẻ gây ra chuyện còn đang tỏ vẻ tốt bụng: "Cần tôi ở lại chăm sóc em một ngày không? Bảo bối, tôi cảm giác em sắp bị tôi làm tan thành từng mảnh rồi."
Đúng là mèo khóc chuột giả vờ từ bi
Cô không để ý đến anh, xoay người sang bên, nhưng chẳng còn chỗ nào để trốn.
Mùi hương nam tính trên chăn càng nồng hơn.
Trên đường, anh cố ý trêu chọc cô: "Nửa năm áp lực dồn nén trong hai ngày, lần này xong chắc tôi sẽ sụt mất 10 cân. Còn bảo bối Alice đáng thương của tôi thì phải nặng thêm 10 cân rồi."
Cô hoảng hốt quay đầu, nhìn anh: "Anh không mang bao sao ?"
Anh cười, cúi người xuống: "Em thật sự không muốn suy nghĩ đến đẻ con của tôi sao? Tuy tôi không thể chỉ có một đứa, nhưng ít nhất nó cũng sẽ là đứa đầu tiên. Alice, em cũng sẽ 'mẫu bằng tử quý' đấy."
Quỷ tây đáng ghét, học được mấy câu thành ngữ liền dùng loạn xạ.
"Em không quan tâm, đi ra ngoài!"
Anh vỗ vỗ vào nhẹ vào mông cô, an ủi: "Đừng lo, anh chỉ dọa em thôi, sao em lại tin thật vậy."
Anh ôm lấy eo cô từ phía sau, ngực áp sát vào lưng cô, giọng trầm thấp mang theo chút thỏa mãn: "Em có biết anh nhớ em đến mức nào không, Alice? Nửa năm nay, anh thậm chí còn chưa từng động đến ai, vẫn luôn chờ em."
Khương Nguyệt Trì muốn quay đầu lại nhưng anh không cho, một tay giữ cằm cô, " Em có biết tôi ghét em đến mức nào không, Alice?"
"Xin lỗi em đã làm anh..."
Thật đúng là ngây thơ quá đấy, Alice.
"Vậy nếu tôi lỡ tay g.iết em, rồi xin lỗi em trước th.i thể, em có thể tha thứ cho tôi không?"
Anh cúi đầu, hôn lên tai cô, đầu lưỡi mạnh mẽ cuốn lấy vành tai, ngậm chặt trong miệng, nuốt trọn những âm thanh run rẩy truyền đến từ cô.
Anh nhả ra, và khi Khương Nguyệt Trì tưởng mình đã tránh được, anh lại ngậm toàn bộ tai cô trong miệng.
Cắn mạnh thêm nữa.
Sự kết hợp của đau đớn và tê dại không ngừng kích thích cơ thể cô. Cuối cùng, cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cơ thể căng cứng như một cây cung bị kéo đến cực hạn, và dưới cú chạm cuối cùng của người giương cung, sợi dây bật ra, mũi tên rời khỏi dây, toàn thân run rẩy.
Nghĩ vậy, Khương Nguyệt Trì cảm thấy cơ thể mình có phần nóng bừng, phòng quá ngột ngạt.
Cô đứng dậy mở cửa sổ. Đồng thời, cô nghĩ rằng, nếu bà nội về sau đến ở cùng cô, nếu Felix lại tìm đến, thì phải làm gì bây giờ?
Bà nội tuổi đã lớn, không chịu nổi sự hù dọa .
Nghĩ đến đây, cô lo lắng cắn chặt môi.
Nếu anh dám dọa đến bà nội, cô nhất định sẽ liều mạng với anh, chắc chắn là vậy.
Bà là người quan trọng nhất với cô, không có ai trên thế giới này quan trọng hơn bà, kể cả chính cô.
Khương Nguyệt Trì cảm thấy cuộc sống của mình sắp bị Felix làm rối tung lên. Cô thậm chí không rõ mục đích của anh là gì.
Để giế.t cô chết? Nhưng anh có nhiều cơ hội rồi, cô vẫn như cũ sống khỏe.
Trả thù cô?
Hay chỉ lả để thỏa mãn sự tức giận không thể trả hết trong nửa năm bằng việc chạy từ Mỹ về Trung Quốc?
Anh rõ ràng hận cô hận đến mức ngứa răng, nhưng không làm gì nghiêm trọng. Thậm chí còn cho cô thời gian, làm cho cô trải qua nửa năm yên bình và vui vẻ.
Khương Nguyệt Trì đột nhiên nghĩ đến một giả thuyết kỳ lạ.
Có thể là Felix yêu cô?
Mặc dù ý tưởng này có vẻ không thực tế, nhưng không phải hoàn toàn không thể.
Nếu anh không yêu cô, thì cũng chẳng có gì tổn thất, dù sao cũng chẳng có gì thay đổi. Nhưng nếu anh yêu cô, thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Khương Nguyệt Trì muốn kiểm tra giả thuyết này, nên bắt đầu sử dụng chiêu trò độc quyền của mình, giả vờ ốm yếu.
—— Felix, hình như em bị bệnh.
Ba phút sau.
—— Tôi là bác sĩ?
----
Bên này làm việc hiệu suất cao hơn Felix tưởng tượng, anh vừa nhận được điện thoại liền lái xe từ trường học đến thẳng đây.
Đối phương bị bắt khi còn đang làm chuyện đồi bại dâ.m loạn trong hồ bơi lộ thiên trên núi.
Thậm chí còn chưa kịp mặc quần vào, đã bị người từ phía sau túm chặt, lôi ra rồi ném thẳng lên bờ.
Những người xung quanh hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, nhưng không ai can thiệp, dù sao mục tiêu thì cũng chỉ có một người này.
Tất cả đều là những người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, ăn mặc chỉnh tề. Làn da trần trụi lộ ra bên ngoài thậm chí còn có thể thấy những hình xăm khoa trương.
Người kia không ngừng van xin, nói rằng bất kể họ muốn bao nhiêu tiền, hắn đều có thể trả, chỉ cần tha cho hắn.
"Thật sao?"
Những người đàn ông kia vẫn im lặng như câm, không ai chịu lên tiếng. Ngược lại, một giọng nam trầm thấp mang theo ý cười chậm rãi đáp lại:
"Hay là thế này—chuyển toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của mày sang tên tao, tao nhất định sẽ thả mày."
Người bị bắt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông cao lớn từ chiếc Bugatti màu bạc bước xuống. Anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề và khoác ngoài là một chiếc áo khoác măng tô đen sang trọng.
Đường nét gương mặt sắc sảo, khiến anh ta càng toát lên vẻ cao quý trời sinh. Chỉ là đôi mắt quá lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với nụ cười lúc này, khiến nó có vẻ chỉ dừng lại ở bề ngoài mang theo chút hờ hững, như thể chỉ là một lớp vỏ bọc lịch sự, không chạm đến đáy mắt.
Anh cởi áo khoác và đưa cho một trợ lý tiếp nhận.
" Mày... Mày là..." Người đàn ông bị bắt lắp bắp, trong lòng đã có một câu trả lời mơ hồ.
Kent hoảng hốt gọi điện báo, hắn lập tức đoán ra đối phương chắc hẳn là người do phía bên Mỹ cử đến.
Nhưng hắn không ngờ rằng chính Felix lại đích thân đến.
Chuyện này so với những gì hắn dự đoán còn tệ hại hơn cả trăm triệu lần.
"Tao sao?"
Người đàn ông khẽ cười, chậm rãi bước đến trước mặt hắn rồi ngồi xổm xuống.
"Tao chính là kẻ xui xẻo bị mày lừa chơi một vố đây. Có phải trông tao thảm hại giống như mày đã dự đoán không?"
Người bị bắt hoảng sợ: "Không phải. Sự việc đó là Kent tự tìm tôi, tôi chỉ bị ma quỷ xui khiến."
Felix lấy ra một chiếc bật lửa, châm vào tóc hắn.
Đối phương hoảng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vừa định lao về phía bể bơi để nhảy xuống.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng đè lên bờ vai của hắn : "Đừng nhúc nhích, tao chỉ đang châm điếu thuốc thôi."
Đối phương cắn răng chịu đựng cơn đau rát vì bỏng cháy, lúc này thực sự không dám manh động nữa.
Chỉ là điếu thuốc kia chất lượng không tốt, phải mồi lửa nhiều lần mới cháy hoàn toàn.
Cuối cùng, hắn như phát điên, lao thẳng xuống bể bơi để dập lửa.
Tóc không bị cháy hết, nhưng da đầu đã ửng đỏ, rõ ràng là bị bỏng.
Felix nhả một hơi khói, nhìn hắn như đang thưởng thức một trò tiêu khiển. Sau đó, anh nhặt chiếc bật lửa kim loại lên và tiếp tục quan sát tình hình.
Sau này nghĩ lại, chắc hẳn hắn sẽ tiếc nuối mái tóc của mình.
Felix xoay xoay chiếc bật lửa kim loại trong tay, giọng điệu thản nhiên: "Kent còn chưa bán đứng mày, vậy mà mày lại sẵn sàng đem hắn ra làm vật trao đổi sao?"
"Tôi cũng là bất đắc dĩ... Tôi còn có con nhỏ..." Đối phương bật khóc.
"Đúng là một người cha tốt."
Felix chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn những "chiếc ô nhỏ" đang lơ lửng trong bể bơi, khẽ cười nhạo:
"'Bọn nhỏ' của mày còn đang trôi nổi kia kìa. Không mau vớt lên, hay là mày muốn tuy.ệt t.ử tuyệt tôn?"
Người đàn ông toàn thân run rẩy, không nói nổi một lời.
Người đàn ông toàn thân run rẩy, không dám nói thêm gì.
"Vốn dĩ chuyện này không cần tao tự mình ra mặt, nhưng vì tao đã đến Trung Quốc, nên quyết định giải quyết luôn,"
Trên chiếc ghế bãi biển bên cạnh có một chiếc điện thoại di động. Felix khẽ liếc mắt ra hiệu cho người phía sau đi lấy.
Đối phương lập tức làm theo, cầm điện thoại đưa cho anh.
Felix nhấn sáng màn hình, thấy yêu cầu nhập mật mã. Anh trực tiếp túm lấy mái tóc vốn đã bị cháy sém của đối phương, kéo mạnh khiến hắn ngửa đầu ra sau, ép buộc dùng nhận diện khuôn mặt để mở khóa.
Đối phương đau đến mức rên rỉ thành tiếng.
Felix ghét bỏ nhìn lòng bàn tay dính đầy máu, sau đó mới bắt đầu lướt qua danh bạ và tin nhắn.
Một lát sau, anh ném điện thoại lại cho hắn và nói: "Gọi điện thoại và hẹn thời gian."
Người đàn ông không dám từ chối, quay người và bắt đầu bấm số.
Còn chưa kịp thoát ra, chiếc điện thoại đã bị người phía sau nhẹ nhàng rút khỏi tay.
Người đàn ông đứng sau hắn, vóc dáng cao hơn hắn cả một cái đầu, thậm chí còn hơn thế.
Anh tùy tiện ném chiếc điện thoại xuống bể bơi, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không, giọng điệu cảnh cáo:
"Xem ra Hứa tiên sinh không hiểu quy tắc trò chơi rồi nhỉ?"
Người đàn ông kia mặt mày tái mét vì sợ hãi.
Để phòng ngừa bất trắc, hắn đã lưu số báo ứng cứu dưới một cái tên ghi chú có vẻ bình thường.
Nhưng chết tiệt... Làm sao anh ta lại biết được?
Hắn hơi cúi đầu, cảm giác áp bức nặng nề như muốn nuốt chửng cả không gian xung quanh.
Người đàn ông đối diện vẫn mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa sự lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi tận tâm can.
Hắn tin chắc rằng—người đàn ông này không có gì là không dám làm.
Cũng vì vậy, hắn sợ đến mức tiểu ra quần.
Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại vang lên như một sự cứu rỗi hắn ta
Hắn tận mắt thấy Felix lấy điện thoại ra, nhìn màn hình một lúc lâu, đôi mày càng nhíu chặt, hoàn toàn mất đi dáng vẻ thong dong lúc trước.
Felix cúi đầu gõ chữ.
Mãi đến khi điện thoại lại rung lên lần nữa, anh mới nghiến răng chửi thầm một câu:
"Chết tiệt."
Cuối cùng, anh nhận áo khoác và chìa khóa xe từ trợ lý, bước chân vội vã rời đi.
" Tên này giao cho anh xử lý, tôi còn chút việc phải đi giải quyết."
Trợ lý cung kính gật đầu và không dám hỏi thêm gì.
----
Khương Nguyệt Trì vừa mới tắm xong và chuẩn bị nằm xuống. Cô không nói dối, thực sự cảm thấy mình có chút cảm cúm, nhưng chỉ là sốt nhẹ, theo kinh nghiệm của cô, ngủ một giấc là sẽ khỏe.
Ngay khi cô nằm xuống, có người gõ cửa. Trái tim cô căng thẳng, vì đã muộn như vậy, có ai đến đây?
Không có mắt mèo, cũng chẳng có chuông cửa có video.
Khương Nguyệt Trì chỉ có thể cẩn thận hé cửa một khe nhỏ, lén lút như kẻ trộm nhìn ra ngoài xem ai đang gõ cửa.
Bất ngờ, cô chạm phải một đôi mắt xanh lam quen thuộc.
Hành lang bên ngoài tối đen, đèn đã hỏng mấy ngày rồi, chưa ai đến sửa. Ánh sáng yếu ớt từ các đèn đường lộ ra.
Felix đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm, đẩy cửa ra và trầm giọng uy hiếp nói: " Em tốt nhất là thực sự bị bệnh."
Khương Nguyệt Trì chưa kịp phản ứng, sau một lúc lâu mới mở miệng giải thích: "Thực sự em bị cảm, có chút sốt."
Để chứng minh, cô thậm chí lấy nhiệt kế từ ngăn kéo đưa cho anh.
Felix không nhận, chỉ liếc nhìn nhiệt kế, thấy 37 độ bốn.
"Thực sự nghiêm trọng đấy, nếu tôi đến muộn hơn một chút thì có lẽ phải gặp em ở bệnh viện hoặc nhà x-ác," anh nói.
"...."
Anh cởi áo khoác ra, tưởng sẽ thay giày, nhưng nhớ ra nhà cô không có dép lê dành cho nam, nên trực tiếp mang đôi giày của mình vào. Khương Nguyệt Trì theo sau, kêu lên: " Em mới vừa lau sàn!"
Anh cúi đầu nhìn, thấy rõ dấu giày bùn đất trên sàn. Một nụ cười hiện lên trên mặt anh: "Đáng đời lắm. Đây chính là cái giá cho việc em lừa tôi ra khỏi núi đến đây "
Anh tìm hòm thuốc trong nhà, ngoài vitamin, không có thuốc gì khác, càng không nói đến thuốc trị cảm.
Anh lạnh lùng nói: "Nếu em muốn trải nghiệm hoang dã, có thể đến rừng mưa Amazon, không phải ở nhà em."
Người này nói chuyện trước sau như một—vừa sắc bén, vừa cay nghiệt.
Khương Nguyệt Trì lắc đầu: " Em không bị nghiêm trọng đến mức đó, có lẽ không cần uống thuốc."
"Vậy ăn cháo đi," anh nói.
Đây là điều anh học được từ Khương Nguyệt Trì dù anh không hiểu lý do vì đâu mỗi lần cô bị cảm đều ăn cháo,
Felix nấu cháo so với bản thân anh còn đáng sợ hơn.
"Không cần, em tối ăn cái gì sẽ không tiêu hóa tốt," cô nói.
Anh nhíu mày, tức giận: "Vậy em gọi tôi đến đây làm gì?"
Khương Nguyệt Trì hoàn toàn không ngờ anh thật sự sẽ đến, thậm chí ngay cả một cái cớ để từ chối cũng chưa kịp nghĩ ra.
Trong khoảnh khắc cô im lặng, Felix cười vì tức giận.
Anh đưa tay cởi thắt lưng, nhếch môi trêu chọc: "Tôi hiểu rồi. Em muốn tôi làm cho em đổ mồ hôi, như vậy cơn sốt mới hạ được chứ gì."
Cô vội vàng nói: " Em ăn cháo!"
Không biết vì sao, Felix rõ ràng vẫn nguy hiểm như trước.
Cô thậm chí có thể ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi máu tươi, khiến cô tin chắc rằng, trước khi đến đây, anh nhất định lại vừa làm chuyện gì đó đáng sợ.
Nhưng...
Cô dường như không còn quá sợ anh nữa.
Vì sao ư?
Từ lâu, cô vẫn luôn có một cảm giác kỳ lạ.
Chỉ là, cô không phân biệt được đó rốt cuộc là gì.
Anh nói cô lừa anh, nhưng điều anh thực sự để tâm lại là câu "em yêu anh" từ miệng cô.
Còn có sự chiếm hữu đáng sợ kia—đến mức anh thậm chí còn nảy ra ý định kết hôn với cô.
Cô nghĩ, có lẽ... Felix thực sự yêu cô. Có thể, sự yêu đó còn nhiều hơn nữa?
Felix yêu cô.
Nếu anh yêu cô, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Dù miệng có cứng rắn đến đâu, trái tim vẫn luôn mềm yếu.
"Felix, em muốn ăn cháo trứng vịt muối Bắc Thảo với thịt nạc,"
cô duỗi tay nắm vạt áo anh, giọng yếu ớt như người bệnh, " Em cảm thấy ăn xong sẽ tốt lên."
37 độ bốn, uống nước sôi có thể hạ sốt, nhưng cô lại diễn tả như bệnh tình nghiêm trọng.
Felix cười lạnh: "Vậy cứ tiếp tục bệnh đi."
"Được rồi," cô không miễn cưỡng anh, khẽ ho vài tiếng rồi quay ra ban công để lấy cây lau sàn nhà.
Cô định lau lại sàn nhà bị anh dẫm bẩn một lần nữa
Felix nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, vẻ mặt càng thêm âm trầm.
Ngốc nghếch
Anh đã cảnh cáo cô nhiều lần, ghét nhất là bị lừa dối và phản bội. Cô vẫn có gan lừa dối anh với những lời dối trá vụng về như vậy. Xem ra anh cần phải dạy cho cô một bài học.
Khương Nguyệt Trì đứng trên ban công, không dám bước ra ngoài. Thực ra, cô vẫn có chút sợ.
Cô không rõ tình yêu đối với Felix có ý nghĩa gì.
Có lẽ... chẳng có ý nghĩa gì cả.
Dù sao thì, trong thế giới của cô, tình yêu luôn đứng sau rất nhiều thứ khác.
Cô lo lắng anh sẽ xông vào và bóp cằm cô như lần trước. Nhưng đợi lâu, cuối cùng không bị bóp. Cửa đột nhiên mở ra, cô nhìn xuống từ ban công.
Là Felix, anh đang dừng chiếc Bugatti màu xám bên đường. Anh đã đi mua cháo cho cô.
--
Khương Nguyệt Trì nhận được cuộc gọi từ bạn tốt, người đó quỷ khóc sói gào nói: " Tiểu Nguyệt , mình cảm thấy cuộc đời mình thật sự xong rồi. Đầu tiên là bị cắt giảm biên chế mất việc, giờ lại gặp phải chuyện xui xẻo bạn trai mình ngoại tình. Cậu đến gặp mình lần cuối đi, xong mình sẽ đi nhảy lầu."
Khương Nguyệt Trì căng thẳng, vội vàng khuyên bạn đừng làm điều dại dột và bảo rằng cô sẽ qua ngay.
Vì quá lo lắng cho bạn mình, thậm chí người đàn ông lái xe ra ngoài mua cháo cho cô cũng quên mất tất cả.
Hơn 10 phút sau, cháo đã mua xong, Felix đứng bên ngoài gõ cửa. Không ai trả lời.
Anh gõ thêm lần nữa nhưng vẫn không có ai mở cửa.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Khương Nguyệt Trì, mãi lâu sau bên kia mới bắt máy.
Âm thanh ồn ào, giai điệu DJ quen thuộc một cách khó hiểu, dường như bên cạnh còn có giọng nói của một người đàn ông.
Lông mày anh lập tức nhíu chặt, sắc mặt vô cùng khó coi, giận dữ quát vào điện thoại: "Tôi đi mua cháo cho em, kết quả em mẹ nó lại đi nhảy disco với tên đàn ông khác? Khương Nguyệt Trì, em không muốn sống nữa phải không?"
Khương Nguyệt Trì rõ ràng không có tâm trạng giải thích nhiều với anh. Bạn trai ngoại tình của bạn cô vừa đến, lúc này hai người đang tranh cãi, cô vội vàng đứng ra khuyên can.
Nói một câu xin lỗi xong, cô liền cúp máy.
Felix tức đến mức mặt mày vặn vẹo. Anh bỏ dở công việc, chỉ vì một tin nhắn của cô mà bị lừa đến đây, giữa đêm lái xe đi mua cháo cho cô.
Kết quả, cô lại chạy đi nhảy disco?
Hay lắm, thật sự hay lắm!
Anh tức đến bật cười, đáy mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, hàm dưới căng chặt. Chiếc điện thoại trong tay anh bị siết mạnh đến mức hơi biến dạng.
Khương Nguyệt Trì!!! Em thật con mẹ nó giỏi lắm!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip