Chapter 9

Một đêm yên tĩnh chậm rãi trôi qua, cả nhóm của Phúc chịu quá nhiều kích thích chẳng ai ngủ được. Mãi đến gần sáng, cả đám mới ngà ngà ngủ.

Khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi xuống khu chợ chiều soi rõ những con người tới lui tấp nập vì miếng cơm manh áo, Phúc vẫn đứng ở ban công đón lấy những tia nắng của ngày mới. Nắng chiếu sáng bừng cả người hắn nhưng vẫn không thể chiếu rõ ngày mai của hắn, tương lai của hắn vẫn mịt mờ đen tối.

"Nếu không phải chạy trốn thì có lẽ ngươi đã có một mối tình đẹp nhỉ?" - Giọng nói êm ả vang lên trong đầu Phúc.

"Chuyện đó cũng chưa chắc." - Hắn thì thào nói.

"Càng trải qua biến cố thì tình yêu sẽ càng bền vững mà." - Giọng nói của ma nữ chất chứa nhiều tâm sự.

"Tôi không biết cái thời của bà chị như thế nào chứ thời đại này không có gì vượt qua được lợi ích. Đôi khi, ở thời điểm nào đó con người ta chạy theo đam mê, chạy theo sở thích nhưng đến khi nhìn lại đam mê, sở thích đâu không thấy, chỉ thấy lợi ích là thứ duy nhất còn lại. Ngoại trừ lợi ích, tất cả mọi thứ đều có hạn sử dụng của nó." - Phúc thở dài.

Người khác không biết, Phúc từ khi sinh ra đã hiểu chuyện một cách kỳ lạ. Thời gian dài không có bạn bè giúp hắn có nhiều thời gian hơn để phát triển tư tưởng, tiếp xúc nhiều với hồn ma giúp hắn đúc kết nhiều kinh nghiệm sống hơn từ những câu chuyện của họ. Não của hắn tiếp thu mọi thứ một cách thấu triệt.

Hắn xem một bộ phim sẽ có thể hiểu hết ý nghĩa bộ phim đó, hắn đọc một câu truyện sẽ cố gắng suy đoán diễn biến tiếp theo. Mỗi một con người mà hắn gặp, mỗi một nhân vật mà hắn thấy, hắn đều sẽ suy diễn tính cách của họ dựa trên những biểu hiện dù là nhỏ nhặt nhất. Tiếp xúc thường xuyên với linh hồn, hắn cần sự tinh ý và nhạy cảm ở mức cao nhất để đảm bảo an toàn cho bản thân. Chính vì vậy, dù bất kỳ chuyện gì, hắn luôn luôn chú tâm, não của hắn luôn luôn vận động.

Có điều, càng hiểu nhiều về lòng người, hắn lại càng mất đi niềm tin vào họ. Theo thời gian trôi qua, hắn nhìn thấy càng nhiều chuyện nhưng chưa một lần nhìn thấy thứ gì gọi là tình yêu đích thực cả, cái thứ tình yêu mà mọi người vẫn hay nói ở trong mắt của hắn nó chẳng khác gì một cuộc giao dịch lợi ích.

Cô gái muốn chàng trai của mình phải thế này thế nọ, chàng trai muốn cô gái của mình phải thế lọ thế chai, anh có thứ em cần, em có cái anh muốn, đó há chẳng phải là giao dịch lợi ích sao?

Một quãng tĩnh lặng, không có động tĩnh nào của hồn ma nữ.

Phúc lấy làm lạ chợt hỏi: "Bà chị sao vậy? Tôi động trúng nỗi đau của chị à?"

"Nếu như ở tuổi của ngươi, ta có thể có được suy nghĩ như vậy thì hiện tại cũng sẽ không phải lang thang vất vưởng như thế này. Ngươi thật sự là một ông cụ non!" - Ma nữ nói, mang theo một nỗi buồn, nỗi mất mát to lớn.

"Bà chị đã tồn tại rất lâu rồi nhỉ? Đã bao nhiêu năm rồi?" - Phúc chợt hỏi.

"Ta cũng không nhớ rõ, chỉ biết là rất rất lâu rồi. Sao ngươi biết?" - Ma nữ trả lời.

"Từ cách nói chuyện của bà chị, tôi đoán ra được." - Hắn đã biết hồn ma nữ này hơn sáu năm, có thể nói cũng có chút quen thuộc.

"Ta thật không hiểu, ngươi chỉ mới hai mươi tuổi, làm sao có nhiều kinh nghiệm như vậy." - Ma nữ cũng cảm thấy kỳ lạ, cô chưa bao giờ kể về bản thân với hắn, hắn làm sao biết cô tồn tại bao lâu?

Hắn trầm tư một chút rồi nói: "Tôi cũng không biết. Có những chuyện, tôi vừa thấy đã hiểu ra, cũng không biết tại sao mình hiểu được nữa. Nhiều lúc, tôi cảm thấy người khác thật đần độn, sự thật rành rành trước mắt vậy mà họ không chịu nhận ra trong khi tôi chỉ liếc mắt đã thấy rất rõ."

Ma nữ có chút dở khóc dở cười nói: "Có lẽ ta chính là người đần độn mà ngươi nói."

Hắn áy náy nói: "Xin lỗi, tôi nói có hơi quá. Tôi cũng hiểu, có khi cảm xúc đã che mắt họ. Giống như tôi hiện tại, có lẽ chúa quỷ muốn linh hồn của tôi nên mấy người Thánh Điện mới muốn thanh lọc nó. Nếu chúa quỷ có được tôi, có thể sẽ có rất nhiều người chết nhưng tôi vẫn bỏ trốn chỉ vì muốn trả thù. Có phải tôi ích kỷ lắm không?"

"Ngươi hối hận rồi sao?" - Ma nữ hỏi.

"Không, tôi không hối hận. Hai mươi năm sống trên đời, chỉ có gia đình đối xử tốt với tôi. Dù có phải hủy diệt thế giới này tôi cũng muốn trả thù cho họ. Vì người khác mà ruồng bỏ gia đình mình? Chuyện mất dạy như vậy tôi làm không được." - Hắn dứt khoát nói.

"Vậy sao ngươi lại nói mình ích kỷ?" - Ma nữ khó hiểu.

"Tôi chỉ nói sự thật thôi, trước giờ tôi không bao giờ chối bỏ sự thật cũng không vì sự thật mà thay đổi con người mình."

"Ngươi thật kỳ lạ, ta chưa từng thấy ai lại đi nói xấu chính mình cả." - Ma nữ cười khúc khích.

"Chuyện về thần Kim Quy, bà chị nói thật phải không? Ông ấy thật sự có thể giết được chúa quỷ sao?" - Phúc chợt hỏi, hắn đã hỏi câu này không ít lần.

"Cho dù ông ấy không thể giết được hắn cũng sẽ có thể dẫn ngươi tìm đến người có thể giết được hắn."

"Vậy là còn có người còn mạnh hơn thần Kim Quy nữa hả?" - Hắn kinh ngạc hỏi, chỉ vài ngày ngắn ngủi hắn lại biết được thế giới này còn có những người mạnh đến phi logic khiến thế giới quan của hắn như muốn sụp đổ.

"Ngươi không biết sao? Ta tưởng ngươi cái gì cũng biết." - Ma nữ lém lỉnh nói.

Hắn cười nhẹ: "Bà chị đừng chọc tôi, tôi chỉ có hai mươi tuổi, thần linh sống mấy ngàn năm tôi làm sao biết được."

"Lẽ ra ta không được tiết lộ những chuyện này nhưng ngươi rất có thể là người mà ta đã tìm kiếm hai mươi năm nay." - Ma nữ bỗng nghiêm túc.

"Tìm tôi? Tim tôi làm gì?" - Hắn ngơ ngác.

Quả thật hắn không biết mình có gì đặc biệt, hay ma nữ này cũng muốn có linh hồn của hắn? Dù sao linh hồn hắn ngay cả chúa quỷ cũng muốn có, nhưng quen biết nhau đã hơn sáu năm rồi, sao bây giờ cô ta mới nói.

"Hai mươi năm trước, ở khu vực này xảy ra một chuyện lạ. Nghe nói nơi này xuất hiện dao động năng lượng lớn bất thường. Rất nhiều thế lực đều dòm ngó vào nơi này, ta cũng nhận được lệnh đến đây tìm kiếm nguyên nhân." - Ma nữ kể lý do cô đến đây.

"Tìm kiếm suốt mười bốn năm trời, ta vẫn chẳng tìm được gì cả. Các thế lực khác cũng đành rút lui, chỉ còn lại ta vẫn kiên trì. Sau đó, ta đã gặp được ngươi, ở khu vực này ngươi xem như là đặc biệt nhất, lại biết được ngươi sinh ra đúng thời điểm dị thường năm đó nên ta đã nghi ngờ ngươi chính là người ta tìm kiếm. Dù vậy, dị thường năm đó biến mất nhanh chóng không có dấu vết nào ngay cả các thể lực lớn kia cũng không tìm ra gì nên ta cũng không chắc chắn lắm."

"Vậy sao bây giờ bà chị lại kết luận như vậy?" - Phúc thắc mắc, hắn đang có mười vạn câu hỏi vì sao ở trong đầu cần lời giải đáp.

"Ta hiện tại không còn thời gian nữa, ngươi đã là thu hoạch duy nhất của ta rồi. Giao ngươi cho thần Kim Quy, ta xem như hoàn thành nhiệm vụ." - Phúc không nhìn thấy được vẻ mặt của ma nữ, cũng không đoán được cô muốn gì ở hắn.

"Chị định bán tôi sao?" - Hắn thoáng căng thẳng, nếu ngay cả cô cũng về phe đối lập thì hắn thật sự rơi vào đường cùng rồi.

"Không phải ngươi cần tìm sự giúp đỡ sao? Chỉ là vừa khéo cho ta thôi, nếu ngươi không cần, ta cũng sẽ không giao ngươi cho ông ấy. Như ngươi đã nói, bán đứng người đối tốt với mình, chuyện mất dạy như vậy ta cũng làm không được." - Ma nữ nói.

Lòng nhẹ nhàng như vừa đặt xuống một tảng đá, Phúc cười nói: "Bà chị tiếp thu cũng nhanh ghê ha."

"Học ngươi thôi!" - Ma nữ dường như cũng nở nụ cười.

"Vậy cái người mạnh hơn thần Kim Quy là ai vậy? Lúc trước bà chị nhận lệnh tìm tôi từ người đó sao?" - Hắn cũng hiếu kỳ, người mạnh mẽ như vậy tìm một người bình thường như hắn làm gì? Không lẽ người này bị phong ấn gì đó cần linh hồn của hắn? Tình tiết này trong phim hay thấy lắm nha.

"Chuyện này... Không có sự cho phép, ta cũng không dám nói, ngươi tự mình gặp thì sẽ biết. Dù sao, ngươi cũng không có lựa chọn nào. Trên thế gian này, người có thể tiêu diệt chúa quỷ cũng không có mấy người, Thánh Điện tồn tại bao nhiêu năm cũng không cách nào diệt được chúa quỷ. Cho dù, người đó không giúp ngươi diệt chúa quỷ cũng có thể đảm bảo chúa quỷ không thể làm hại được ngươi." - Ma nữ e ngại nói.

"Haizz, đành liều mạng thôi. Dù sao, nếu không trả được thù thì có sống tiếp cũng không ý nghĩa gì. Chỉ cần trả được thù, tôi sẵn sàng bán linh hồn cho bất kỳ ai." - Phúc thở dài.

Biết tin về thần Kim Quy hắn cứ ngỡ đã nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường của mình, giờ hắn lại bắt đầu phân vân, không biết cái ánh sáng đó là ánh sáng của thiên đàng hay ánh lửa của địa ngục nữa.

"Nè, ông nói chuyện với ai vậy?" - Nhi từ trong phòng bước ra ban công, loáng thoáng nghe hắn nói bán linh hồn gì đó nhưng vẫn còn uể oải nên không nghe rõ lắm.

"Nói với ma!" - Hắn lơ đãng trả lời.

"Khùng hả? Chuẩn bị đi gần chín giờ rồi, đường khá xa, đi sớm cho kịp chuyến xe." - Nổi hết cả da gà, tỉnh cả ngủ, cô gằn giọng nói.

Cả đám cuối cùng cũng dậy hết, thức đến tận khuya, ngủ không được ngon giấc, mắt người nào người nấy đều ửng đỏ. Tinh thần không thoải mái, tâm trạng cũng chả tốt lành gì, mặt ai cũng như đưa đám thu dọn đồ đạc lên đường tiến về bến xe Sài Gòn.

***

Lúc này, tại nhà thờ Ông Trà, Leo đang có chút sốt ruột. Hắn ngồi bắt chéo chân trên ghế, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc di động để trên bàn. Cha Lâm, ông Tài, Hoằng, Nhật cũng đều ngồi im lặng không nói tiếng nào. Không gian yên tĩnh lạ thường chỉ có tiếng xe cộ từ ngoài đường lớn truyền vào qua cửa sổ.

Bất chợt chiếc di động sáng lên, một tin nhắn được gửi đến. Leo nhanh chóng xem tin nhắn sau đó nhíu mày.

"Có người nhìn thấy Phúc cùng bốn người đi ra từ một nhà nghỉ ở Bắc Tân Uyên. Họ đi theo hướng Đông, có tọa độ, tôi mở bản đồ cho mọi người xem." - Leo nói rồi lập tức đi lấy chiếc laptop mở lên một phần bản đồ khu vực Tân Uyên.

"Dựa trên tọa độ có lẽ là chỗ này. Họ đi theo hướng này." - Cả đám chụm đầu nhìn theo vị trí Leo chỉ.

"Nếu đi theo con đường đó, có lẽ tụi nhóc đó muốn đi Đồng Nai nhỉ?" - Nhật làm tài xế nên tương đối rành đường.

"Không lẽ tụi này tính đi lên miền núi vào buôn, vào bản mà trốn hả?" - Hoằng phân tích.

"Không hợp lý, thằng Phúc thì được chứ mấy đứa kia làm sao bỏ nhà đi được?" - Ông Tài lập tức bác bỏ phân tích của Hoằng.

"Tôi nghe bảo thằng nhóc này tinh ranh lắm." - Cha Lâm lên tiếng.

Hoằng lại không cho là đúng nói: "Tinh ranh cách mấy cũng vậy thôi, nó làm sao biết bản thân bị vệ tinh theo dõi?"

"Không cần nghĩ nhiều, chúng ta cứ đi theo là được, tôi sẽ nhờ bên tình báo cử người theo dõi họ rồi cập nhật vị trí liên tục cho mình. Ban ngày như thế này chắc chắn họ sẽ không thể trốn khỏi sự theo dõi của vệ tinh được." - Leo quyết định.

Cả đám lại tiếp tục leo lên con Ford hôm qua nhanh chóng đuổi theo Phúc.

***

Trong khi đó, ở căn nhà nhỏ tại vùng ven Thủ Dầu, Vĩnh đang nâng mấy cục tạ to tướng.

"Anh Vĩnh, có tin rồi này, bỏ mấy cục tạ đó qua một bên đi, chuẩn bị đi thôi." - Thắng từ trong nhà bước ra sân nói lớn.

"Tới liền!" - Gắng sức nâng thêm vài lần hắn mới chịu bỏ mấy cục tạ xuống đi vào nhà.

"Sao nay siêng vậy? Tập mấy tiếng đồng hồ rồi còn chưa chịu nghỉ?" - Thắng cùng hắn đi vào, vừa đi vừa hỏi.

"Tôi cảm giác hôm nay có lẽ sẽ có đánh nhau nên tập cho giãn gân giãn cốt trước ấy mà." - Vĩnh cười cười trả lời.

"Anh tập vừa thôi coi chừng vừa đánh nhau mà chuột rút thì hết cứu." - Thắng đùa cợt.

"Chắc tôi vả dập mỏ anh quá, cái miệng ăn mắm ăn muối, nói tầm bậy tầm bạ."

Vĩnh giơ tay như muốn đánh Thắng, hắn nhanh chân né sang một bên. Cả hai liền cười to như vừa bú bóng.

Thật ra, trong lòng cả hai đều đang có chút căng thẳng, họ đùa cợt một chút để xua tan căng thẳng mà thôi.

Vào trong nhà, cả hai nhìn thấy Sơn cầm một cây mỏ lết to dường như đang chỉnh sửa con xe của mình. Thấy hai người vào, Sơn liền đứng dậy nói:

"Hai người chuẩn bị đi, bên tình báo gửi tin, bọn phù thủy hắc ám đang ở Sài Gòn. Hiện tại, khu vực đang thiếu người nên sẽ chỉ có ba người mình triển khai đối phó bọn nó thôi."

"Nè, bọn nó có tận năm người, mình có ba thôi có làm được không vậy?" - Vĩnh nhăn mặt nói.

"Anh tập tạ to con như vầy mà sợ tụi nó à?" - Thắng khích tướng.

"Anh từng làm tình báo cũng biết mà, bọn này liều mạng lắm đó, ai biết tụi nó có hàng nóng gì không. Cương Thân Bất Toại cũng chỉ chống được đạn chì thôi đó anh hai." - Vĩnh bĩu môi nói.

Sơn nghe vậy cũng lập tức góp lời: "Không phải tôi dạy anh Thuần Dương Hộ Thể rồi sao, kết hợp hai cái lại là được mà!"

"Thôi đi, cái đồ chơi đó tôi tập hai tháng rồi, vận khí còn không lên được chứ ở đó mà hộ thể. Nguyên lực tôi mới giai đoạn đầu thôi, đâu có được giai đoạn ba như anh." - Vĩnh bất bình nói luôn.

"Vậy lúc đánh nhau anh trốn xa xa chút rồi cầu trời cho tụi nó bắn đừng tới anh." - Sơn cười nói.

"Haizz, phải liều mạng thôi, làm Thiên Binh mà trốn mai mốt ra đường sao dám nhìn mặt ai." - Vĩnh rầu rĩ thở dài, hai người còn lại thì lại người nghiêng ngả.

Hai người họ đều biết Vĩnh chỉ đùa cợt vậy thôi chứ hắn chắc chắn là kẻ lớn gan nhất khu này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip