Trạm 5 - Chương 119

Chương 119: Thành phố Chết (09)

Hiện trường cơ hồ là hỗn loạn tưng bừng, trong siêu thị không ít người đều bỏ chạy, cũng không có thiếu người giống như Mộc Từ cùng Tả Huyền nhân cơ hội đẩy đi xe mua sắm.

Mà người đi đường bên ngoài đều là một mặt ngây ngốc nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.

Giám đốc vội vã chạy đến lớn tiếng kêu gào lấy ra điện thoại di động, nhìn qua có chút không biết nên lo cho khách hàng trước hay là báo cảnh sát trước, rất nhanh, người phụ nữ mập đã bị thi hóa từ phía sau lưng ông ta nhào đến, khiến ông ta ngã mạnh vào cửa kính xoay tròn, cửa lập tức chuyển động, máu tươi bắn ra đã triệt để che phủ cửa kính, toàn bộ siêu thị như một cái hộp âm nhạc đỏ tươi, phát ra những tiếng kêu la bi thảm.

Sau đó, máu tươi từ khe cửa bên trong tràn ra ngoài.

Tiếng la hét trên phố nhất thời im bặt, sắc mặt hồng hào của người chứng kiến dần trở nên tái nhợt, ngay sau đó là trốn chạy tứ tán cùng những tiếng thét chói tai không ngừng, khiến người ta nhớ đến tiếng còi báo động thời chiến.

Đường phố lúc này càng thêm náo nhiệt, trong tiếng la hét và tiếng bước chân vội vã của đám đông, còn có tiếng gầm gừ của tang thi và tiếng "ho-ho" của thú dữ

Trong nháy mắt đó Tả Huyền cùng Mộc Từ bị nhấn chìm trong sự hỗn loạn đó, đặc biệt trên tay còn cầm tay nắm xe đẩy hàng, suýt nữa bị dòng người chen lấn xô ngã, còn may không có xảy ra sự kiện dẫm đạp, khó khăn lắm mới đi đến bên cạnh xe, Mộc Từ đẩy mạnh mọi thứ vào trong, mở cửa, chống chân vào ghế trước, vẫn giữ xe đẩy hàng.

Hỗn loạn xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp vận chuyển vật tư.

"Lần này không cài dây an toàn sao?" Khổ Ngải Tửu trêu chọc nói, cũng không quan tâm cửa xe chưa đóng, lập tức lái xe, tìm kiếm xem có chỗ nào trống để đậu xe không, bọn họ cần thời gian cất chứa vật tư.

Mộc Từ nói: "Tôi còn chưa đóng cửa xe, anh còn nói chuyện an toàn giao thông với tôi?"

"Ê nha, không thể không nói, " Khổ Ngải Tửu rất tán thưởng, "Thật sự tôi rất kính trọng cái dáng vẻ bảo lưu bản lề đạo đức của cậu, nhưng tôi càng yêu thích cái dáng vẻ vượt giới hạn của mình hơn"

Tả Huyền gõ gõ ghế trước: "Này này, đừng tùy tiện tán tỉnh bạn trai của người khác"

Khổ Ngải Tửu hừ nhẹ hai tiếng: "Cho nên hai người các anh đúng là đang quen nhau?"

"Không sai, là do lượng hormone của chúng tôi tương đối thấp, hay là ý của anh là chúng tôi quá kín tiếng?." Tả Huyền thở dài, "Lẽ nào chúng tôi phải hôn nồng nhiệt mới có thể khiến cho người nào đó có đủ nhạy cảm để nhận ra, úi chà, chỗ này có một cặp đang yêu nhau?"

"Cảm ơn. Tự mình làm những việc như thế này thì vui, nhưng nhìn người khác làm thì hơi ghê."

Tựa hồ là gặp tình trạng khẩn cấp, Khổ Ngải Tửu cãi lại đều nghiến răng nghiến lợi, sau đó một cái đánh tay lái suýt nữa đem Mộc Từ bay ra khỏi xe, may mắn cậu bám đủ chắc, định thần nhìn lại, mới phát hiện phía trước có chiếc xe đẩy vội vội vàng vàng mà lui ra chỗ đỗ xe, suýt nữa va vào bọn họ, lúc này nó xiêu xiêu vẹo vẹo mà sượt qua xe, phát ra tiếng ma sát sắc bén

"Kỹ thuật lái xe là do giáo viên dạy ngữ văn hướng dẫn sao?" Tả Huyền không nhịn được trêu chọc một câu, "Sao được cấp bằng vậy? Là do cãi thắng giáo viên sao?"

Mộc Từ không quan tâm câu hỏi này của hắn, cậu nhìn từ cửa sổ xe qua, thấy một người đàn ông biểu cảm vô cùng hoảng sợ, một tay đặt trên vô lăng, có lẽ là vì quá sợ hãi, tay anh ta run rẩy, khiến xe chạy không vững, tay còn lại đặt trên cổ, trên hàm và cổ có những vết cắt sâu, trông giống như bị cào, máu chảy khắp nơi.

1001, 1002, 1003...

Mộc Từ ở trong lòng thầm đếm, rất nhanh, cậu thấy chiếc xe đột nhiên mất kiểm soát, đâm vào đám đông và tang thi, lao vào siêu thị rồi mới dừng lại.

13 giây

Trung tâm thương mại ngoại trừ tang thi, toàn bộ nơi này giống như địa ngục trần gian, khắp nơi đều là xác chết, tang thi lang thang, máu thịt bắn tung tóe, thật sự rất đáng sợ

"Chúng nó không ăn." Mộc Từ nắm lấy ghế trước, thò người ra xem xét tình huống, biểu cảm nghiêm túc, "Chúng chỉ đang tấn công để đồng hóa"

"Không có gì ngạc nhiên, có lẽ vẫn chưa đói." Tả Huyền vừa lấy một gói bánh quy từ xe đẩy hàng để lấp đầy bụng, vừa nhai vừa trả lời cậu "Ngoại trừ mấy người xui xẻo như chúng ta, hầu hết mọi người đều đã ăn trưa rồi"

Điều này làm cho Mộc Từ suy nghĩ thời gian chênh lệch

Tang thi có hai loại, thanh niên tóc xanh và chủ xe địa hình đều biến thành tang thi do đột biến virus và được coi là bệnh nhân số 0; những tang thi còn lại bị biến đổi do các cuộc tấn công.

Chỉ riêng ở thị trấn nhỏ này đã có ba bệnh nhân số 0, chưa kể hai bệnh nhân ở bệnh viện

Thanh niên tóc xanh lúc đó còn đang chờ tính tiền, còn biết xếp hàng, đột nhiên lại biến dị, quá trình này không biết có tốn nửa phút hay không; mà hai người chủ nhân của xe địa hình trước đó cũng vậy, trước đó hai người bọn họ mới lớn tiếng oán giận bản thân bị mắc kẹt trong trấn nhỏ, nhìn qua cũng không có bất kỳ dấu hiệu thần trí mơ hồ, nhưng khi Khổ Ngải Tửu đi tới móc túi, thì cả hai đã bị biến dị.

Chuyện này có nghĩa là, tuy rằng quá trình biến dị ngắn ngủi, thế nhưng bệnh độc hẳn là có một thời kỳ ủ bệnh khá dài.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Khổ Ngải Tửu đã tìm ra một vị trí tương đối an toàn, sau đó xuống xe, vỗ vỗ cửa sổ xe, kêu hai người còn lại cùng vận chuyển vật tư

"Virus lây nhiễm hẳn là tiềm ẩn, nhưng không biết có thể kéo dài bao lâu" Mộc Từ nhảy xuống xe kiểm tra xe đẩy hàng, có một số thứ rơi ra, nhưng phần lớn vẫn còn ở đó. Điều này khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm, cậu bày tỏ suy đoán của mình. "Sau khi bị cắn, nó sẽ đột biến ngay lập tức trong vòng nửa phút, nhưng tôi vẫn không thể tìm ra nguồn gốc của virus. Có thể là lây truyền qua không khí không?

"Lây truyền qua không khí cũng có nhiều loại, như lây truyền qua khí dung do hít thở và ho, hoặc lây truyền trực tiếp do các giọt bắn khi nói chuyện, nếu như lây truyền khi thuốc độc nổ tung trong không khí giống trong phim thì chỉ trong thời gian ngắn, khi chúng ta xuống tàu, khu vực đó gần như là vùng chết, vì vậy khả năng này không cao." Tả Huyền lắc đầu một cái, gạch bỏ khả năng mà họ lo lắng nhất "Tôi đoán chủ sở hữu của chiếc xe địa hình và thanh niên tóc xanh kia có thể đã tiếp xúc gần với tang thi"

Khổ Ngải Tửu đã mở cốp xe, bên trong có một ít quần áo, một bếp lò di động, một bình gas và một khẩu súng ngắn ở trên, hắn nhanh nhẹn nhanh chân mà dọn dẹp ra một chỗ trống, cất đống đồ ăn vừa càn quét trong siêu thị vào

"Có ý gì?" Mộc Từ một bên vận chuyển valy một bên dò hỏi.

"Bọn họ không phải là bệnh nhân số 0." Tả Huyền nói "Ngoài việc cắn người, tang thi còn có khả năng lây nhiễm qua tiếp xúc, chẳng hạn như máu và dịch cơ thể. Những người đó bị nhiễm bệnh, nhưng loại nhiễm trùng này chậm hơn so với việc bị cắn, thời gian ủ bệnh là vài ngày. Cho nên nhìn giống như đột biến vậy"

"Đây không phải là tin tốt cho chúng ta sao." Khổ Ngải Tửu lẩm bẩm nói.

Điều này làm cho Mộc Từ nhớ lại lúc đó Tả Huyền bị tang thi đánh gục, sắc mặt cậu khẽ thay đổi: "Vậy lúc ở trong trung tâm thương mại thì sao?"

"Vậy thì phải cảm ơn cô gái đẫy đà đã che chắn gần hết cho tôi" Tả Huyền nhún vai một cái, "Nó đương nhiên không giống tôi, yêu thích người khác phái, nên tôi tránh được một kiếp, em yên tâm, nó không lại gần tôi."

Chính lúc này, Khổ Ngải Tửu đang làm việc cần cù như một người khuân vác, nói thêm: "Không quan trọng là đã bị lây nhiễm hay chưa, đừng lo lắng, vì chút tình cảm đồng hành với nhau ở những ngày qua, tôi sẽ cho anh chết một cách nhanh chóng"

"Có bạn bè như vậy, tôi còn có thể cầu gì nữa?" Tả Huyền sâu sắc cảm động, "Đáng tiếc, tôi không giỏi bắn súng, chỉ có thể cam đoan tận lực giết chết anh"

Hai chữ tận lực này, nghe không giống như nói giỡn.

Mộc Từ thấy bọn họ cãi nhau thì có chút ngạc nhiên: "Lúc đầu gặp nhau, tôi thấy anh rất thích Tả Huyền?"

"Có chút" Khổ Ngải Tửu bĩu môi, "Nhưng loại yêu thích của tôi khác với loại yêu thích của cậu, một đêm ngon giấc, một gương mặt xinh đẹp. Rất hiển nhiên, hắn khiến tôi không thể không chọn vế sau."

Mộc Từ lẩm bẩm: "Xem ra một trong những định kiến ​​của tôi đối với nước ngoài cuối cùng cũng hợp lại rồi. Cuộc sống riêng tư của anh đúng là hỗn loạn"

"Tôi vẫn chưa biến thành tang thi..." Khổ Ngải Tửu chỉ chỉ lỗ tai, "Nghe rõ ràng lắm đấy"

Sự ngạc nhiên ban đầu của Tả Huyền chuyển thành tiếng cười khúc khích

Mộc Từ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nhưng nếu hai người thực sự có sức lực như vậy, có thể làm việc nhanh hơn không? trước tiên không cần nói Thanh Đạo Phu vẫn đang chờ xe của chúng ta, bên ngoài còn có tang thi đó."

"Sai rồi, mức độ nguy hiểm của Thanh Đạo Phu càng cao hơn so với tang thi." Khổ Ngải Tửu tận lực sửa chữa, "Tôi chắc chắn nếu như chúng ta đến quá muộn, hắn nhất định rất bất mãn với chúng ta, nhiều nhất tang thi là muốn ăn chúng ta, hoặc là muốn chúng ta gia nhập với chúng nó, nhưng còn Thanh Đạo Phu thì rất khó nói."

Vừa dứt lời, ba người bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rít gào hàm hồ, Mộc Từ quay đầu nhìn lại, thấy là người quen cũ, giám đốc siêu thị, nửa cái cổ bị cắn đứt, không tự nhiên mà rũ xuống, lảo đảo đi về phía bọn họ

"Nói đến là đến, Khổ Ngải Tửu." Tả Huyền lắc đầu thở dài một cái, "Xem ra có người không hài lòng với lời vu khống của ngươi về năng lực chiến đấu của nó rồi, lui về phía sau."

"Ầm —— "

Một tiếng súng vang lên, giám đốc siêu thị bay về sau, đầu nổ tung như quả dưa hấu chín, hỗn hợp máu, thịt não văng tung tóe trên mặt đất, rất nhanh đã bất động

Ngay khi nó ngã xuống, tang thi gần đó nhất thời chạy đến, ngã quỵ ở mặt đất, bắt đầu ăn đồng loại.

"Xem ra lần này chúng ta thật sự phải nhanh lên một chút" Tả Huyền cầm súng săn, rời mắt khỏi cảnh hỗn loạn trước mắt, quay đầu nhìn về phía Khổ Ngải Tửu cùng Mộc Từ đang sửng sốt đứng nhìn, hơi nhướng mày, "Hai vị, mời?"

Đám thây ma bị tiếng súng và xác chết thu hút chậm rãi tiến về phía bãi đỗ xe. May mắn thay, đồ đạc trong xe đẩy đã được chuyển đi gần hết, Khổ Ngải Tửu cùng Mộc Từ không dám lắm lời, điên cuồng tăng nhanh tốc độ, không dám quay đầu lại, có đến vài lần tựa hồ cũng nghe thấy âm thanh tang thi càng ngày càng gần, rồi lập tức bị tiếng súng biến thành đồ ăn của đám tang thi khác, không khỏi mồ hôi đầm đìa, da đầu ngứa ngáy từng trận.

Không ai biết trái tim của Tả Huyền làm bằng gì, nhưng hắn có thể bình tĩnh mà chọn được một con tang thi sau khi giết chết có thể hấp dẫn được đám tang thi còn lại dừng lại ăn ngấu nghiến, tranh thủ thêm thời gian cho cả hai.

Sau khi lấy hết đồ trong xe đẩy, Khổ Ngải Tửu như muốn xả giận mà đóng sầm cốp xe sau, ra hiệu cho cả hai người lên xe

Khi Tả Huyền lên xe, nòng súng còn rất nóng, Mộc Từ ở khoảng cách gần cảm nhận được uy lực của nó, mỗi phát súng bắn ra đều khiến tim cậu đập thình thịch: "Tôi không biết là anh có thể bắn súng?"

"Tôi nói rồi, em có thể chậm rãi tìm hiểu tôi" Tả Huyền cười cười.

Điều này làm cho Mộc Từ theo bản năng nhìn Khổ Ngải Tử một chút, đối phương như đọc hiểu cái ánh mắt này, lập tức tuyên bố mình vô tội "Tôi sợ vũ khí nóng, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng tôi."

"Điều này có nghĩa là hắn giỏi sử dụng vũ khí lạnh" Tả Huyền nói bổ sung, "Hắn là người thích tính thẩm mỹ bạo lực, súng quá nguy hiểm, cần độ chính xác và độ thành thạo cao, trong lòng hắn luôn sợ hãi súng có thể tự nhiên phát nổ gây tổn thương đến bản thân"

"Tôi đang thận trọng." Khổ Ngải Tửu cường điệu.

Khi cả nhóm quay lại trên Đại lộ số 2, trên đường phố đã xuất hiện một ít tang thi, không biết từ lúc nào Thanh Đạo Phu đã chạy đến trên ban công của người khác. Hắn cầm một khẩu súng mới và đeo hộp đàn guitar trên lưng. Có vẻ như hắn cũng đã cướp đồ từ một cửa hàng nhạc cụ.

Hắn ra hiệu từ ban công rồi biến mất

Khổ Ngải Tửu trực tiếp chạy tông thẳng vào đám tang thi, có thể hắn hiểu được hàm ý mà Thanh Đạo Phu truyền đạt, hắn lái xe vô cùng chậm, nói bằng tốc độ con rùa cũng không sai, ngay sau đó Mộc Từ nghe thấy trên mui xe truyền đến tiếng va chạm lớn, Thanh Đạo Phu thuận theo thân xe trượt xuống dưới, mở cửa xe, đặt hộp guitar xuống, còn cài dây an toàn cho chính mình, một loạt động tác mượt như nước chảy mây trôi

"Tăng tốc." Thanh Đạo Phu nói, "Nếu chúng ta có đủ vật tư, đừng quay lại. Đi thẳng đến đường chính. Trong khi giai đoạn đầu chưa sụp đổ hoàn toàn và trạm xăng vẫn đang hoạt động, chúng ta nên nhanh nhất có thể. Đây chỉ là ngày thứ hai, và tình hình có thể sẽ ngày càng tệ hơn. Thứ tự sụp đổ của mỗi khu vực hoàn toàn không nhất quán. Chúng ta càng sớm tiến vào thành phố chết thì càng tốt"

Mộc Từ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Khu vực này có hơn 20 con virus ẩn núp" sắc mặt Thanh Đạo Phu rất khó nhìn, "Tôi đã bắn từng con một kịp thời, nhưng vẫn không thể kiểm soát được. Từ một cuộc bạo loạn nhỏ, đột nhiên bạo loạn cả một khu phố. Tôi lo lắng rằng tình hình ở thành phố chết có thể sẽ trở nên thảm khốc hoặc thậm chí là hủy diệt."

"Hủy diệt?"

"Ý là... phần lớn dân số trong thành phố gần như đã biến thành tang thi." Tả Huyền thấp giọng giải thích, "Chúng thường xuyên ăn một số đồng đội của mình để duy trì số lượng ổn định, tạo thành một làn sóng tang thi đáng sợ"

Tương lai này khiến Mộc Từ rùng mình

Ngay lúc Khổ Ngải Tửu sắp tăng tốc, một người phụ nữ đột nhiên lao ra từ ngã tư và lao vào xe. Cô ấy tuyệt vọng đập vào cửa sổ xe và kêu lên, "Cứu tôi! Làm ơn! Cứu tôi!"

Ngay sau đó, cô bị xe quăng bay ra ngoài, Mộc Từ như vừa tỉnh giấc chiêm bao, bỗng nhiên áp sát đến gần cửa sổ xe xem xét, phát hiện dù cô ta đã ngã ra mặt đất nhưng vẫn đang nỗ lực giãy dụa, càng làm cho người ta tuyệt vọng chính là, một con tang thi gần đó đang chạy đến ăn thịt cô ta.

Tiếng rít gào của cô ta dần xa, nhưng lại giống như luôn văng vẳng bên tai.

Khuôn mặt Khổ Ngải Tửu tràn đầy nụ cười chân thành và nhiệt tình, giờ đây trở nên cứng rắn và lạnh lùng hơn đá granit, hắn không giải thích gì cả, cũng không tỏ ra thông cảm với người phụ nữ này, mà chỉ nhìn vào bản đồ điện tử ở mặt sau của tấm vé.

"Có vẻ như chúng ta cần phải đi về phía bắc." Hắn nói với Thanh Đạo Phu, "Anh đã tìm thấy bản đồ khu vực này chưa?"

Tả Huyền lại gần, đặt vai mình bên cạnh đầu cúi xuống của Mộc Từ.

"Tôi không sao." Mộc Từ nói, nhưng vẫn dịu ngoan mà đặt đầu mình lên vai hắn

Tả Huyền đáp một tiếng, rồi vỗ đầu gối "Tôi biết, nghỉ ngơi một chút đi, sắp tới chúng ta sẽ bận rộn lắm đấy"

Mộc: Anh Tả lúc này dịu dàng xỉu =)))), thấy hổng quen à

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip