Chương 10: Mình ra ngoài hẹn hò nhé?
Có lẽ bao năm đi xa, cái Hạ Thiên nhớ thứ nhất là em, cái thứ hai chính là đồ ăn em tự tay nấu. Mùi vị vẫn quen thuộc như thế, cảm giác lội về thời trung học này khiến gã nực cười. Con người, không nên sống trong quá khứ, nhưng quá khứ ấy đẹp quá, gã không nỡ thoát ra.
"Nhìn cái gì? Ăn nhanh lên? Nếu chê thì không cần ăn cũng được."
Mạc Quan Sơn thay đổi nhiều mà cũng dường như chẳng hề thay đổi tí ông cụ nào. Em vẫn khẩu xà tâm phật như thế, vẫn đẹp như thế, vẫn là em... Nhưng sao bây giờ nỗi tự ti trong em lại nhiều quá, vượt qua cả tầm kiểm soát của chính em. Hay là do gã....?
"Mình ra ngoài hẹn hò nhé?" -Hạ Thiên bật ra câu nói ấy, chỉ là vô thức thôi, nhưng gã chờ đợi, em à... Gã muốn em ngẩng lên nhìn gã này, đừng tránh đi mãi như thế.
"...Tao không nên đi với mày thì đúng hơn. Nếu muốn thì đi một mình đi cha, biết đâu tao lại thành vật cản đường tụi con gái. Tao không thích thế."
Em bình thản trả lời nhưng trong giọng nói ấy bao hàm cả e sợ, rụt rè và nghi ngại.
Hạ Thiên đứng dậy, kéo ghế tới bên cạnh em, tiếng gỗ thịt cạ trên mặt sàn đá lành lạnh làm em hơi run rẩy. Em đoán được gã sẽ với lấy tay em nên nhanh chóng buông đũa xuống, giấu hai tay ra sau lưng. Nhưng Hạ Thiên không phật lòng với hành động ấy, gã nhẹ nhàng kéo hai tay em về phía trước, áp lên hai má mình. Người Mạc Quan Sơn vốn dĩ rất lạnh chứ không ấm, đặc biệt là gan bàn tay và bàn chân lúc này cũng lạnh toát như ngâm hàng giờ trong băng. Hạ Thiên thì khác, người gã ấm, mỗi khi ôm em vào lòng, gã đều cố hết sức dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm tay chân em, như thế em sẽ không cảm lạnh rồi sốt cao...
Mạc Quan Sơn muốn rút tay về, lại bị Hạ Thiên ép chặt tay mình ở trên, không buông ra nổi. Nhiệt độ từ má và lòng bàn tay gã xoa dịu em, tuy không thích hành động hơi ngu ngốc này nhưng em thấy mình được an ủi.
"Đừng nghi ngờ tôi nữa nhé? Tôi muốn ra ngoài hẹn hò với em, đưa em đi những nơi em muốn, tới những nơi em thích, để em làm những việc khiến em hạnh phúc nhất, bởi vì tôi yêu em thật lòng chứ không phải là tình cảm ban thưởng thừa thãi đâu. Nhóc Mạc, tôi căn bản không tốt, nếu em cứ tránh đi mãi tôi sẽ cho rằng em ghét tôi. Mà nếu em đã ghét tôi, tôi sẽ càng dốc sức lôi kéo em ở bên mình."
Đến lúc đó tôi làm gì xấu em cũng chạy không thoát nữa, nên khi tôi bình tĩnh, đừng trốn tôi.
Mạc Quan Sơn ngẩn ngơ, đầu ngón tay hơi co lại, cọ lên má gã. Ngu ngốc thế nào ấy...
Em vô thức cúi đầu, chạm trán với gã, chẳng biết là em lại sốt hay do nhiệt độ của gã đang lan ra mà trán hai người đều ấm ấm. Em có thể không? Gã chọn em, thế thì em có thể tiến tới không...
Có thể chứ, em có quyền buông thả tình cảm của em vào người quan tâm tới em, yêu em.
Em khẽ chạm môi mình lên cằm gã, chỉ như một thoáng chạm mặt nước của một con chuồn chuồn. Nhẹ nhàng mà thận trọng, để dò xem tình cảm của chính em rốt cuộc đang ở đâu rồi...
Có thể chứ, em có quyền yêu bởi tình yêu không phân biệt em là ai, giới tính của em là gì, quá khứ của em ra sao. Tình yêu cũng chẳng phân biệt bằng cách biệt giá trị vật chất, tình yêu chỉ phân biệt kẻ dám yêu hết mình, kẻ chùn bước sợ hãi mà thôi.
"Đi. Ăn cho xong đi đã."
Hạ Thiên vui vẻ nhìn em, đòi em đút cho ăn. Gã trẻ con như thế nhưng rốt cuộc lại vẫn nguy hiểm vô cùng. Chính là loại ngọt ngào nguy hiểm dễ gây nghiện đó, không may cắn vào một miếng là cả đời sẽ không quên được.
.
.
.
.
Tuyết đêm qua không rơi nhiều, chỉ phủ một lớp mỏng trên những mái nhà và cây cỏ nhưng trời thì rét buốt. Hạ Thiên sợ em lại ốm nên bắt em mặc nguyên một chiếc áo khoác bông rất dày, trông chẳng khác gì một con gấu bự. Mạc Quan Sơn đút tay vào túi áo, nghịch ngợm những ngón tay, đi sóng vai bên cạnh gã.
"Nhóc Mạc, đi ăn xiên cay đi."
Mạc Quan Sơn bị gã kéo tay đi tới quán vỉa hè, gọi một lượt cả đống xiên cay trong khi ban nãy Hạ Thiên kêu no đẫy bụng. Trong lúc chờ, gã cầm lấy tay em nghịch ngợm, những ngón tay đan vào nhau làm Hạ Thiên rất thỏa mãn. Cuối cùng cũng sờ được kĩ càng các vết chai trên bàn tay xinh đẹp của em. Em bị gã sờ đến mức ngứa ngáy cả lòng bàn tay, suýt chút nữa là rụt lại tát cho gã một cái rồi.
"Anh ơi..." -Một nhóc tì chừng 5, 6 tuổi từ đâu nhảy bổ ra, chìa cho Hạ Thiên bông hoa dại mọc tràn lan trong các kẽ tường gạch nơi cô chủ quán đặt xe hàng rong. Bàn tay con nhóc mũm mĩm chìa ra, miệng mỉm cười rất dễ thương -"Em cho anh bông hoa này, mẹ em bảo hoa là dành cho người đẹp!!!"Hạ Thiên bật cười đón lấy chiếc hoa li ti ấy, xoa má nó, cảm ơn rất trịnh trọng, như thể con nhóc đem vàng cho gã vậy.
Con bé hihi càng tợn, cong đuôi chạy lại bên cô chủ quán, bám lấy chân mẹ, ngây thơ đùa giỡn. Đang lúc em còn mải chú ý tới con nhóc, gã với lấy tay em, đặt vào lòng bàn tay bông hoa ấy rồi đưa lên sát môi, đặt xuống một nụ hôn. Mạc Quan Sơn thất kinh, nhỏ giọng nhắc gã nhớ họ đang ở bên ngoài nhưng Hạ Thiên có vẻ chẳng quan tâm.
"Hoa là dành cho người đẹp."
Em đỏ mặt rút tay lại, chống cằm tiếp tục nhìn con nhóc đang vui vẻ ngắt vài bông nữa, đưa cho vài vị khách còn lại đang đợi đồ ăn.
"Mày suy nghĩ kĩ chưa? Nếu là với tao, sẽ không có chuyện tao đẻ được con cho mày..."
Gã phì cười, búng trán em một cái rõ đau, không trả lời, chỉ im lặng nhìn em. Nhưng trong ánh nhìn nhu hòa đó, em chẳng đào được chút hối hận nào cả, gã không tiếc nuối...Sau khi đã ăn tới không thể thở được nữa, Hạ Thiên dẫn em đi mua quần áo dù em đã nằng nặc không muốn đi. Kết quả, đến lúc đứng trước cửa nhà em, trên tay gã xách những hai túi to đùng.
"Không mời tôi vào nhà à?"
"Không..."
Dù nói thế nhưng em vẫn mở cửa cho gã vào nhà. Sau khi cất đủ thứ đồ đạc lỉnh kỉnh, em chạy đi pha trà cho gã. Hạ Thiên được dịp nghịch ngợm táy máy trong phòng em, được một lúc, gã tìm ra được một chiếc hộp nhỏ hình dáng rất quen, vừa nhìn gã đã biết nó là cái gì. Hạ Thiên mỉm cười, vươn tay miết trên bề mặt của cái hộp, lòng hoan hỉ tột cùng.
Em ấy còn giữ nó...
"Mất cái gì tao bắt mày đền gấp mười cái đó." Mạc Quan Sơn bước vào giật lại cái hộp, lùa gã ra ngoài, khóa cửa phòng lại. Tiếng TV cũ rè rè, khói từ tách trà nóng bốc lên giúp cho không gian lạnh lẽo trong nhà ấm áp thêm một chút. Gã thật sự thắc mắc làm thế nào mà em có thể chịu được cái lạnh mùa đông trong căn nhà này, thậm chí máy sưởi cũ kĩ kia còn chẳng ấm bằng nhiệt độ bên ngoài. Hạ Thiên nhói trong lòng, cảm giác bất lực, hối lỗi vì suốt bao năm nay chẳng thể che chở cho em được. Gã còn nhớ có mấy lần ở nước ngoài dựa theo cảm tính đặt đồ thiết kế riêng cho em, kết cục hôm nay gã bắt em thử, cái nào cũng rộng.
"Yêu tao mày có thấy thiệt thòi không?"
.
.
.
"Có." - Hạ Thiên bắt lấy bàn tay lại bắt đầu lạnh đi của em, sờ những ngón tay thon dài, nhìn thẳng vào mắt em. - "Tôi thấy thiệt thòi với những người khác vì họ có thể theo đuổi người mình yêu sớm như thế, nhiệt tình từ ngay lúc ban đầu như thế. Tôi ghen tị với họ vì họ biết cách khiến người mình yêu mở lòng hơn, còn tôi thì không. Tôi đố kị với việc người họ yêu được họ che chở kĩ càng như thế còn tôi lại bỏ lại em mà đi mất..."
Tôi không nên như thế...
Mạc Quan Sơn ngẩn ra, khóe mắt giật giật...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip