5. Đôi khi gặp vì mong nhớ

Chuyện quá khứ ấy cũng đã lâu cả anh và cậu không nhớ đến. Cứ ngỡ sẽ chẳng ai rảnh rỗi thèm quan tâm đến chuyện cũ nữa nhưng chỉ bằng một lần gặp mặt lại, cả hai đã bắt đầu nhung nhớ đối phương không nguôi. Korn chưa từng nghĩ sẽ gặp lại người ấy, cậu cũng chưa từng nghĩ đến dáng vẻ của Den khi trở thành một bác sĩ lại chững chạc như vậy. Den vẫn ổn ở hiện tại, mọi chuyện trong quá khứ, anh vốn không muốn để tâm đến nữa nhưng đôi khi vô tình nhớ lại, Den vẫn cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, cũng thấy nhói trong lòng một chút, là vì còn yêu chăng...

Đã là một tuần sau đêm định mệnh ấy, Den vẫn nhớ hôm nay là ngày Korn phải đến cắt chỉ vết thương, không biết cậu có thèm đến không nữa. Cái con người vô tư đó, lúc nào cũng đặt bản thân ở cuối cùng trong danh sách ưu tiên, chẳng bao giờ chịu chăm sóc tốt một chút để người khác đỡ lo hơn được à, cho dù là năm đó hay bây giờ thì vẫn cứ mãi khiến người ta lo lắng không thôi. Den thậm chí đã chấp nhận trực đêm thay cho người bạn đồng nghiệp của mình chỉ để chờ một bóng hình quen thuộc đến trước mặt nhưng cứ chờ mãi cũng không thấy ai cả.

Hết ca trực rồi nhưng Korn vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, Den tự nhủ chắc cậu cũng đã đến một bệnh viện nào khác rồi nên đã quay vào trong phòng thay đồ chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chút, vừa thay xong quần áo đang bước ra ngoài thì từ phía cổng một con người đang mệt mỏi bước vào.

"Korn?"

"Đến cắt chỉ"

"Để tao gọi bác sĩ giúp cho"

"Mày không làm được à?"

"Được, nhưng mà tao tan ca..."

"Vậy thì làm đi"

Lời còn chưa nói hết đã bị cậu chen ngang, Den thì bất lực đành đi kiếm dụng cụ chuẩn bị giúp cậu xử lý vết thương còn Korn thì mệt mỏi ngồi xuống giường bệnh, cởi áo vest ngoài, sẵn tháo bớt vài cúc áo đầu để thoải mái hơn

"Sao đến khuya vậy?"

"Bận"

"Mày không thể nói chuyện bình thường hơn hả?"

"Tao bận việc công ty, không có thời gian, được chưa?"

"Người yêu đâu không chăm sóc cho mày?"

"Liên quan gì đến mày, bớt nói chuyện mấy câu được không!" - Korn khó chịu bởi những câu hỏi phiền phức của anh. Đã mấy ngày rồi cậu và Tonkla không liên lạc với nhau, lại còn vừa bị em trách móc, đuổi khỏi nhà ngay lúc cậu mệt mỏi nhất nữa. Tonkla bây giờ là vảy ngược chỉ cần đụng đến sẽ khiến cậu không nhịn được mà tức giận ngay.

"... ừm, xin lỗi" - Den không nói gì nữa, anh cố làm nhanh để cậu có thể quay về nhà nghỉ ngơi, không muốn cậu tiếp tục ở đây mệt mỏi thêm nữa.

Cuối cùng cũng xong rồi, Den chậm rãi dọn dẹp dụng cụ y tế chuẩn bị đem đi thì lại bị Korn gọi lại.

"Này, hết ca trực chưa"

"Hết từ trước khi mày bước vào rồi"

"Vậy là đang rảnh đúng không?"

"Thì sao"

"Đi uống không?"

"Mày điên hả, đi uống giờ này..." - Chưa kịp nói hết câu, Korn đã kéo anh đi ra xe ngay, Den chẳng kịp nói thêm lời nào đã bị kéo đi nhưng biết sao được, anh lúc nào cũng dễ dàng chịu thua trước cậu mà.

Chẳng mấy chốc, Korn đã đưa Den đến một quán bar quen thuộc anh đã lâu không còn lui tới, là nơi cậu và anh đã không ít lần ghé đến lúc còn học đại học chung. Den nhìn quanh, anh nhớ về tháng năm ấy, nhớ kỷ niệm ấy, nhớ tất cả mọi thứ về cậu trước đây. Korn vốn hay đến đây nên chỉ cần cậu vừa ngồi xuống, phục vụ đã lập tức bước đến.

"Lấy cho tôi như cũ, còn cậu ấy không uống rượu, cứ lấy bia lạnh đi"

Người phục vụ ấy rời đi, một lúc sau đã mang ra một ly bia và một chai rượu trông có vẻ đắt tiền. Den không biết nhiều về rượu lắm, anh trước giờ không thích rượu, rượu nhiều cồn, khi say sẽ không biết bản thân làm ra trò gì, anh không thích bị mất kiểm soát.

"Mày cũng biết tao ghét rượu ha"

"..." - Korn im lặng không nói gì, cậu lặng lẽ nhấp từng ngụm rượu, suy nghĩ mông lung chuyện gì đó không nghe bất kỳ lời nào Den vừa nói.

"Này, nghe tao nói không?"

"Hả chuyện gì?"

"Sao hôm nay lại dẫn tao ra đây?

"Cần người đi uống chung, mày rảnh thì đi thôi"

"Không phải là có chuyện gì buồn à?" - Chỉ từ lúc Korn mới bước vào bệnh viện, Den đã biết Korn có gì phiền hà trong lòng rồi, giấu người ngoài thì được còn anh thì dễ gì giấu được.

"Dạo này cũng có nhiều chuyện không ổn"

"Tình cảm?"

Korn không phủ nhận chuyện mà Den nhắc đến, cậu vẫn nói tiếp: "Còn cả công việc rồi gia đình nữa, tất cả đều không ổn"

"Nên?"

"Tao mệt lắm, mày thử nghỉ đi, tự nhiên một đống thứ đổ dồn vào tao, tại sao không phải lúc nào mà là bây giờ chứ"

"..." - Den im lặng, anh không biết gì về cuộc sống xung quanh Korn, anh chỉ mới gặp lại cậu vài ngày trước thôi. Chẳng hiểu sao cậu lại chọn anh để kể những chuyện này nữa, anh có biết gì về cậu đâu...

Korn vẫn rót đầy rượu uống thêm một ly rồi lại nhiều ly nữa, lời cậu nói chỉ lặp đi lặp lại những kiểu trách móc vì sao cuộc sống lại quá áp lực hay hối hận vì đã lựa chọn làm việc này việc kia. Den nghe hết tất cả nhưng anh vẫn chọn cách im lặng, anh nghĩ thà cứ để cậu nói ra hết cho nhẹ lòng thì hơn, anh không muốn xen ngang.

Có lẽ vì đã say, Korn bắt đầu không khống chế được nhắc về Tonkla: "Rồi còn em ấy nữa, em ấy muốn gì mà đuổi tao ra khỏi căn nhà mà tao đã mua cho em ấy như vậy chứ"

"Tao không biết..."

"Tại sao em ấy đột nhiên lại bỏ rơi tao?"

"Tao không biết..."

"Mày cái gì cũng không biết"

"Chuyện của mày... tao không xen vào được" - Nếu được người mình từng yêu đưa đi uống rượu, mà người đó chỉ liên tục nhắc về người mới thì ai mà vui vẻ được chứ. Den đột nhiên không còn muốn nghe chuyện hay an ủi gì nữa, chưa bao giờ anh muốn trong bệnh viện có ca cấp cứu gấp như bây giờ để có lý do bỏ về cho rồi.

"Đừng nói là từ khi rời bỏ tao, mày không yêu ai nữa nha, đến chuyện tình yêu mày cũng không biết"

Nếu không phải cố kiềm lại thì Den đã la làng lên rằng không phải là vì Korn sao, mấy năm nay đâu phải Den chưa từng thử tìm hiểu người khác, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần như thế, anh lại nhớ về Korn, lại nhớ về khi cả hai bên cạnh nhau không rời, cuối cũng vẫn là anh không thể thoát ra được hình bóng cậu trong lòng mình, chưa từng thoát được!

"Ừm, tao không biết gì hết..."

"Vậy thì muốn thử xem hương vị tình yêu không?" - Korn tiến gần lại anh, cả hai người mặt đối mặt lặng thinh một lúc lâu nhưng cậu vẫn không có ý định thu người lại, vẫn giữ nguyên tư thế ấy. Den sắp không khống chế được mình rồi, con người mình mong nhớ bao lâu lại xuất hiện trước mặt mình lại còn chủ động như vậy nữa, không phải là đang thách thức anh hả. Anh cố giữ chút bình tĩnh:

"Mày say rồi"

"Thì?"

"Mày điên hả, còn hỏi tao"

"Vậy thì nói không thích đi, tao sẽ ngừng"

Den im lặng, anh không thể dối lòng mình rằng bây giờ anh muốn hôn cậu hơn bao giờ hết. Den cố níu kéo chút lý trí cuối cùng để thoát khỏi những nhớ nhung về cậu bao năm qua nhưng dường như sự trở lại của Korn chỉ càng nhấn chìm anh sâu hơn vào thứ tình cảm không thể thành lời ấy.

Làm bác sĩ chữa bệnh biết bao lâu, đến lúc tim mình đau thì ai sẽ chữa? Thôi cứ để Korn chữa vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip