VI
[ 18+]
thắng triệt và trí tú đến ăn tại nhà hàng chuyên về hải sản đối diện bờ biển đang trải một màu đen tuyền thật đẹp bên dưới ánh trăng lưỡi liềm cùng với những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. thắng triệt đặt bàn ở ngoài trời, nơi chỉ có gã và cậu cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon lành được nhà hàng phục vụ. thắng triệt nhìn trí tú, cậu đang ngước lên trên bầu trời để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những ngôi sao cùng bóng trăng chiếu rọi. giữa bàn đặt một ngọn nến được khắc hình bông hoa, toàn bộ khung cảnh thật lãng mạn như điều thắng triệt sắp sửa làm.
tịnh hàn nhìn vào thực đơn trí tú đang cầm, đề xuất cho trí tú mấy món đắt tiền. trí tú nghe tịnh hàn đề xuất xong lại nhìn giá tiền, thật sự rất nhiều, nếu để cho thắng triệt trả tiền thì khá ngại ngùng thế nên trí tú chỉ gọi mấy món phù hợp với túi tiền của mình và một người làm trưởng phòng như thắng triệt. có thể lương của thắng triệt so với cậu không hơn gì nhiều, sao mà có thể thoải mái gọi những món đắt tiền được.
" mày muốn nói với tao chuyện gì?" - trí tú nhìn thẳng vào mắt thắng triệt, gã đang nhìn cậu say đắm mà quên mất cả hai tới đây để nói chuyện.
thắng triệt rời khỏi vị trí của mình, tiến lại gần chỗ trí tú đang ngồi, gã khuỵu một chân xuống trước mặt trí tú, lấy từ túi áo vest của mình ra một hộp đựng dây chuyền, bên trong là dây chuyền bạc cùng mặt dây chuyền đính hồng ngọc sáng chói. tịnh hàn và trí tú sốc cả đôi, một người một ma nói không nên lời. trí tú nhìn dây chuyền đang yên vị trên tay thắng triệt, há hốc mồm ước chừng giá trị thật sự của nó.
" tao muốn làm người yêu của mày."
trí tú và tịnh hàn đơ người chung một lúc, thế nhưng tịnh hàn không cho phép trí tú đồng ý lời đề nghị này của thôi thắng triệt. tịnh hàn đã có ý định nhập hồn vào người trí tú và nói lời từ chối với thắng triệt. nhưng trí tú không để anh làm điều đó, cậu nhìn thắng triệt và nói:
" tao nghĩ rằng tụi mình chỉ nên làm bạn thôi thắng triệt."
tịnh hàn có thể hiểu được cảm giác hiện tại của thắng triệt, đau đớn hay tụt mất hi vọng. nhưng trí tú với ánh mắt kiên định đó vẫn không có ý định thay đổi câu trả lời. thắng triệt đơ người, hộp dây chuyền và chiếc dây chuyền hồng ngọc cùng một số phận rơi xuống đất, trí tú đứng dậy và vỗ vai thắng triệt, sau đó rời khỏi nhà hàng cùng tịnh hàn phía sau lưng.
" sao em lại từ chối?"
" tôi chưa sẵn sàng để yêu đương, còn cả vụ của anh thì tâm trạng đâu mà yêu đương hả đồ ngốc. nếu anh không ám tôi thì có lẽ tôi đã đồng ý rồi, siêu thoát nhanh đi."- trí tú nói bông đùa với tịnh hàn rồi bắt taxi để về nhà.
" tới đây đi, tôi cần cậu."
- thắng triệt đối diện với bàn đồ ăn đầy ụ, dây chuyền hồng ngọc vẫn nằm yên dưới sàn không có dấu hiệu được lụm lên. bây giờ gã không còn hứng thú với mấy món ăn đó nữa, nó trở nên nhàm chán và vô vị. gã đã gọi điện cho người mà gã đã chấm dứt vào ngày hôm qua vì trí tú.
-
trí tú và tịnh hàn vẫn tiếp tục rong ruổi khắp dãy phố của bệnh viện, tìm kiếm thêm manh mối để chứng minh vụ án này có một hung thủ thật sự và kẻ đang ở trong tù không phải hung thủ.
cả hai mò mẫm thông tin hết thêm một tiếng trước khi bệnh viện đóng cửa không tiếp người nhà bệnh nhân vào nữa nhưng chẳng tìm được thêm điều gì lớn lao cả. trí tú ngồi bó gối trên bãi cát, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ rì rầm bên tai và ngắm nhìn bầu trời sao tuyệt đẹp của đêm đó. tịnh hàn bảo muốn đi bay lượn một xí nên đã đi trước, chỉ còn một mình trí tú nhìn biển về đêm.
bên trong của trí tú đang đấu tranh nội tâm gay gắt, một bên trí tú muốn chỉ làm bạn với thắng triệt, một bên lại muốn cùng thắng triệt yêu được. nói chung là đau đầu lắm, trí tú thở dài ra một tiếng, quyết định đứng dậy và trở về nhà.
thắng triệt ngồi ăn trong im lặng, chẳng nói chẳng rằng với bạn tình của mình khiến cậu ta tỏ rõ vẻ khó chịu. thắng triệt luôn là như thế, không thèm cất nửa lời với cậu ta khi cả hai làm tình, khi đi chung với nhau hay bất cứ khi nào hai người gặp nhau. thắng triệt nhìn xuống biển, nhìn thấy trí tú đang ngồi ở đó ngắm biển đêm. gã cười đau khổ, món ăn vừa rồi ăn cũng nhạt nhẽo đi phần nào, gã chẳng muốn ăn thêm miếng nào nữa.
" hm...chìa khoá đâu rồi ta?"
-trí tú cố gắng nhớ lại xem bản thân đã quăng chìa khoá ở chốn nào, và nó cũng sẽ chẳng xui rủi nếu trí tú chợt nhớ lại mình để quên trên bàn ăn lúc ở cùng thắng triệt. trí tú đập đầu vào cửa, bây giờ mà quay lại lấy chìa khoá thì sẽ ngại chết mất. nhưng đành quay lại thôi chứ biết sao giờ.
tịnh hàn nhìn ngôi mộ của mình nằm ngay chính giữa nghĩa trang, xung quanh là những ngôi mộ khác được xếp san sát nhau. tịnh hàn nhìn bản thân trong bức ảnh đang mỉm cười, anh quỳ xuống, lộ nguyên hình là một con ma không mắt và ngực bị đâm thủng. máu chảy không ngừng và tịnh hàn rơi nước mắt trong thâm tâm của mình. nghĩ rằng người đã chết sao kẻ giết lại nhẫn tâm cướp thêm đôi mắt như thế, để bây giờ tịnh hàn chẳng còn có thể rơi nước mắt nữa rồi.
tịnh hàn bay lượn khắp đường phố nha trang, trở lại nhà hàng hải sản hồi nãy xem xem thắng triệt còn ở đó hay là không. và thắng triệt vẫn còn ở đó, ngồi đờ đẫn một mình. tịnh hàn nhìn gã, rồi lại nhìn người con trai đi đến phía gã. chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tịnh hàn quyết định bám lấy cậu ta để xem gã và cậu ta sẽ làm gì.
" anh gọi em đến đây chỉ để ngồi đờ ra vậy thôi đó hả?"
" chúng ta vào nhà nghỉ đi."
doãn tịnh hàn không tin vào tai mình, thắng triệt vừa nãy còn lộ rõ vẻ đau khổ vì bị từ chối hiện tại vừa rủ một cậu trai khác vào nhà nghỉ ư. thắng triệt định rời đi thì trí tú vội vàng chạy đến tìm chìa khoá nhà mình bỏ lại.
" trí tú.."- thắng triệt cố gắng thoát khỏi bạn tình đang khoác tay mình để đến chỗ trí tú, nhưng trí tú né gã.
" ohm...tao để quên chìa khoá."
- trí tú đến gần bàn tìm thấy chìa khoá nằm trong góc khuất phía sau cái đèn, lấy xong thì cũng cúi đầu chào cả hai rồi chạy mất. tịnh hàn nhìn trí tú chạy đi thì cũng mau chóng bay theo, không bám lấy bạn tình của thắng triệt nữa.
-
trí tú ngồi trên ghế sô pha, nhìn tịnh hàn đang đọc tập hồ sơ bệnh án, anh đã đọc nó tận mười lăm lần từ lúc đem về đến giờ. trí tú nhìn vào hư không, nghĩ về thắng triệt vừa rồi lại khoác tay người khác, người kế bên lại trông vô cùng hạnh phúc, chẳng lẽ nào gã chỉ tỏ tình để lợi dụng cậu. thấy trí tú buồn rầu, tịnh hàn đóng tập hồ sơ lại, lấy một bông hoa được mẫn khuê cắm gọn gàng trong bình hoa trên kệ sách của thạc mân, đem đến để trước mặt trí tú.
tịnh hàn chẳng nói cũng chẳng rằng gì, ngồi xuống bên cạnh trí tú, vòng một tay qua eo cậu, tựa đầu lên vai cậu và mân mê bông hoa trên tay mình. có thể nói từ khi bám theo trí tú tìm cơ hội siêu thoát cho mình, tịnh hàn cảm thấy một sự thân thuộc đến lạ từ cậu, cảm thấy nhớ nhớ thương thương, đêm nào cũng cố gắng bảo vệ giấc ngủ cho cậu.
có lẽ nếu tịnh hàn vẫn còn sống, anh đã có thể cầm tay trí tú và khiêu vũ dưới ánh trăng sáng chói và ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời chiếu rọi xuống bóng cả hai, sẽ lo lắng cho trí tú mỗi đêm, cho từng giấc ngủ và nắm tay trí tú đi khắp mọi nơi trên trần đời.
trí tú nghiêng đầu, tay cầm lấy bông hoa tịnh hàn vừa nghịch, đưa lên cao ngắm nhìn thật kĩ. một bông hoa đẹp chưa đến ngày lụi tàn, và rồi sẽ có ngày bông hoa ấy héo khô, người ta sẽ không còn nhớ đến nó nữa. giống như cuộc đời tịnh hàn, một thời kì huy hoàng của cuộc đời nhưng lại bị chấm dứt bởi một kẻ khác, và rồi sau này khi tịnh hàn rời khỏi gian trần, trí tú sẽ dần quên anh.
duyên âm đau khổ thế đấy! - tịnh hàn cực kì ghét nó, tịnh hàn muốn một lần hôn lên môi trí tú, nhưng anh là một hồn ma không hơn không kém, đến cái nắm tay cũng không thành. tịnh hàn cực kì ghét cụm từ 'duyên âm'. trí tú nhìn qua tịnh hàn đang gác đầu lên vai mình, mỉm cười, tựa đầu mình vào đầu anh, cả hai cùng nhìn vào một khoảng vắng trong im lặng.
tiếc nhỉ, chúng ta yêu nhau khi mối nhân duyên của ta ở hai thế giới khác nhau.
-
hoàng phong cả người áp sát xuống giường, miệng không ngừng rên rỉ cái tên 'thắng triệt', người ở trên điên cuồng đâm vào bên trong của cậu, một tay gã nắm chặt hai cổ tay của cậu, một tay nắm chặt lấy hông cậu, móng tay của gã bấu chặt vào làn da trắng hồng của hoàng phong tạo thành những vết bầm nho nhỏ. hoàng phong sướng đến nước mắt sinh lí chảy ra từng đợt từng đợt. thắng triết hoàn toàn buông thả bản thân mình, hành hạ người phía dưới suốt hai tiếng đồng hồ.
thôi thắng triệt, một kẻ si tình sau khi vừa chạm mắt với trí tú. từ bỏ chức chủ tịch vì muốn cùng làm việc trong phòng kế toán của trí tú, làm một trưởng phòng bình thường cũng vì trí tú. mọi điều gã làm đều liên quan đến trí tú, nhưng rồi thứ gã nhận lại vẫn luôn là một lời từ chối. trí tú từ chối mọi đề nghị của gã, ngay cả câu tỏ tình cũng chẳng có một lời đồng ý nào.
giường khách sạn rung kịch liệt, tiếng phát ra từ nơi giao hợp hoà với tiếng rên của hoàng phong, tiếng gầm gừ của thắng triệt, tất cả tạo nên khung cảnh nóng bỏng hơn bao giờ hết. thắng triệt một tay che lấy mắt mình, thở dài một tiếng, và rồi gã bắn hết số tinh dịch của mình vào trong cậu, thế nhưng hoàng phong kết thúc sự sung sướng như trên mây của mình rất nhanh khi nghe gã gọi tên người gã thật sự yêu...
" trí tú.."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip