Oneshot - Quãng thời gian ngắn ngủi

Bọn họ đều biết anh không cần ngủ, cho nên Castiel không hiểu lắm về việc hai anh em nhà Winchester lại dành riêng cho anh một cái giường.

Và cả một cái phòng nữa, chỉ để ngủ.

Đó là một cử chỉ mà anh lấy làm biết ơn, cho dù thế nào đi chăng nữa, vì đã để cho anh một chỗ ở giữa nơi mà hai anh em Winchester gọi là "nhà". Điều này có ý nghĩa đối với anh đến mức anh không thể diễn tả nó thành lời, mặc dù anh đã cố bày tỏ sự cảm kích đó một vài lần trước đây.

Castiel chớp mắt khi điện thoại của anh hiện lên dấu hiệu báo hết pin trên màn hình và với người qua cái bàn để cắm sạc trước khi nó tắt nguồn và kết thúc trò "Tetris" đang dang dở trước khi anh tự mình kết thúc nó.

Xui xẻo thay, đồ sạc trước giờ vẫn hay cắm trên tường lại không có ở đó, và việc này khiến Castiel mất một lúc để nhớ ra anh đã để nó lại trong nhà bếp sáng nay trước khi bọn họ đi ra ngoài làm công việc hằng ngày.

Anh có thể chỉ đơn giản dùng khả năng của mình để xuất hiện tại nhà bếp trong tích tắc, nhưng thay vào đó anh lại thích lắng nghe âm thanh của mình khi bước đi trong boong ke dọc theo hành lang dài ngoằng, cho nên anh quyết định chậm rãi di chuyển đến nhà bếp.

Boong ke tối đen như mực vào buổi tối với tất cả bóng đèn đều đã tắt - đó không phải là một vấn đề đối với anh - nhưng nó vẫn mang lại cảm giác khác biệt khi đi xung quanh vào ban ngày.

Trước sự ngạc nhiên của Castiel, khi anh bước vào nhà bếp, có một người đang ở bên trong.

"Dean?" Anh dò hỏi, nheo mắt nhìn xuyên qua bóng đêm khi thấy hắn đang ngồi trên bàn. "Cậu đang làm gì ở đây? Lẽ ra cậu phải đang ngủ mới đúng chứ?"

Trong một khoảng khắc, Dean không nói gì - chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm đống chai bia mà hắn đã xếp thành một hàng trước mặt. Một lúc lâu sau, Dean ngước nhìn anh như đang nhìn một người xa lạ.

"Dean? Cậu ổn..."

"Anh năm nay bao nhiêu tuổi, Cas?"

Cas sững sờ, cả vì câu hỏi và sự nghiêm túc khác thường trong giọng nói của Dean.

"Rất già." Anh trả lời, nghiêng đầu sang một bên.

Dean gật đầu một cách chậm chạp và bật nắp chai bia đầu tiên trong hàng.

"Già đến mức nào?"

Castiel hóa đá.

"Tôi, tôi không biết chính xác." Anh nói một cách cẩn thẩn.

Đó là một lời nói dối. Castiel nhớ rất rõ từng giây từng phút đã trôi qua kể từ khoảng khắc đầu tiên anh được tạo ra, nhưng anh đồng thời cũng hiểu giới hạn nhận thức của con người và điều gì sẽ khiến nó vượt qua tầm nhận thức của họ. Vì vậy thay vì nói cho Dean biết con số chính xác, anh đã nói dối.

Đó là điều mà Dean đã dạy anh.

"Già lắm à, hử?" Dean mím môi và dời tầm mắt về đống bia.

"Tôi cho là vậy." Castiel vừa nói vừa tiến lên phía trước. "Sau khi Chúa tạo ra các thiên thần, ngài bắt tay vào tạo ra một thế giới để chúng tôi trông nom. Tôi đã ở đây lúc thế giới của cậu vẫn chỉ đang mới hình thành, cho nên tôi nghĩ cậu có thể nói tôi thực sự rất già."

Dean thở mạnh một cái như đang cố gắng tạo ra tiếng cười chứng minh mình không tin, và điều này khiến Castiel cảm thấy thấp thỏm.

"Cậu có ổn không, Dean?" Anh hỏi, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói của anh.

Dean bật nắp thêm một chai bia nữa trước khi nó kịp sủi bọt và nốc một hơi dài.

"Anh biết đấy," Hắn bắt đầu, và đặt chai bia xuống bàn. "Khi tôi còn nhỏ, cha thường khiến tôi ngồi cùng ông trong khoảng thời gian bị tạm giam. Khoảng thời gian thường không dài. Trung bình khoảng một tiếng đồng hồ. Nhưng một tiếng đồng hồ đó cứ như là vô cmn tận đối với tôi, anh bạn à. Đó là khoảng thời gian dài nhất cuộc đời tôi. Còn bây giờ, một tiếng đồng hồ không là gì đối với anh cả, Cas. Không là gì cả."

Castiel đứng đó trong im lặng, cố gắng hiểu những gì người đàn ông ngồi trên bàn đang nói.

"Chúng ta đã quen nhau được bao lâu rồi?"

Castiel bước chậm rãi về phía cái bàn và kép ghế ra ngồi xuống bên cạnh Dean. "Gần chín năm, Dean."

Dean huýt sáo và nốc thêm một ngụm bia nữa. "Chín năm. Đó là một quãng thời gian rất dài để biết một ai đó."

"Đúng vậy." Castiel đồng ý.

"Đúng là như vậy, đúng không?" Dean quay sang để nhìn thẳng vào anh, đôi mắt của hắn gần như đang buộc tội. "Đó có thể xem là một phần tư cuộc đời của tôi, Cas. Anh có nhận ra điều đó không? Một phần tư cuộc đời tôi để xuất hiện trong cuộc đời của anh."

Castiel chớp mắt.

"Nhưng đối với anh," Dean quay mặt đi và lắc đầu. "Nó chỉ là... không gì cả. Chỉ là một cái chớp mắt. Chín năm đối với anh còn thua cả một buổi chiều Chủ Nhật, đúng không? Mẹ nó, nếu mà anh hắt hơi đúng lúc tôi vừa mới sinh ra thì chắc anh đã lỡ mất cả cuộc đời của tôi rồi."

"Dean." Castiel rướn người tới và đặt một tay lên vai hắn, nhưng điều đó không khiến hắn ngừng lảm nhảm.

"Đã có hơn hàng nghìn tỷ cuộc đời anh được chứng kiến từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi mà thậm chí không cần phải nháy mắt." Dean thậm chí còn không thèm nhìn anh; hắn cứ như đang ra hiệu với bức tường đằng trước mặt. "Sam và tôi, chúng tôi sẽ chết một ngày nào đó, và anh chỉ đơn giản là đi tiếp. Gặp gỡ người mới. Những cuộc đời mới. Chúng tôi chỉ là một cái đốm nhỏ trong quãng thời gian của anh. Một đốm nhỏ, bé tí ti, không hề quan trọng..."

"Dean." Castiel vươn người tới và nhẹ nhàng - nhưng kiên quyết - đưa tay ôm lấy mặt của Dean, ép hắn nhìn thẳng vào mắt anh. "Cậu là người đầu tiên."

Miệng của Dean vẫn đang mở do nói dở lúc nãy khi hắn nhìn lại anh, rõ ràng đang cố gắng định nghĩa những gì Castiel vừa mới nói. "Cái gì đầu tiên?"

"Đầu tiên... của mọi thứ." Castiel hít một hơi thật sâu và chậm rãi bày tỏ. "Đúng vậy, Dean. Tôi thực sự rất già. Tôi đã sống lâu hơn những gì cậu có thể tưởng tượng. Nhưng cậu... lại là người đầu tiên. Người đầu tiên tham khảo ý kiến của tôi. Người đầu tiên khiến tôi tự hỏi liệu còn có những điều khác đáng giá hơn những điều tôi được tạo nên để trở thành. Người đầu tiên khiến tôi quan tâm."

Hàm của Dean chùng xuống trong bàn tay anh, và Castiel chậm rãi buông ra.

"Tôi ước gì cậu có thể biết được chín năm này có ý nghĩa đến như thế nào đối với tôi." Anh nói một cách khó khăn. "Tôi đã thay đổi nhiều hơn trong khoảng "một đốm sáng", như cậu đã gọi, hơn cả suốt khoảng thời gian vô tận. Và tôi cảm ơn cậu vì điều đó."

Dean từ từ gật đầu một lần nữa. "Nhưng... đối với anh, tôi chẳng là gì cả."

"Anh là tất cả." Castiel nắm tay đập lên bàn, ước gì mình có thể nhét điều này vào đầu hắn ta một cách nào đó. "Nếu có điều gì đó tôi rút ra được từ sự sống của mình, thì đó lại độ dài ngắn của thời gian không hề quan trọng. Quan trọng là ta sự dụng khoảng thời gian đó như thế nào."

Một hồi dài trước khi bất cứ ai trong hai người có thể nói bất cứ điều gì.

"Tôi hứa tôi sẽ không bao giờ quên cậu, Dean Winchester."

Dean bị nghẹn lại ở mũi và đưa tay lên chà mạnh mũi mình. "Không có thời gian để ủy mị đâu, anh bạn." Dean lầm bầm, giọng hắn mỏng dính.

Castiel kéo Dean vào trong một cái ôm, ghì chặt hắn vào lồng ngực của mình trước khi Dean kịp dựng lại bức tường phòng vệ của bản thân.

"Tôi hứa."

Anh cảm thấy Dean nhẹ nhõm trong vòng tay mình sau khi dụi mặt vào tấm áo khoác dài với hơi thở run rẩy.

"Cảm ơn, Cas." Dean lẩm nhẩm với vai của anh.

Cas thở dài một cách chậm rãi, đặt cằm mình yên vị hơn trên bờ vai Dean. Hơi ấm của hắn, sức lực, thật liền kề - thật gần gũi. Trong một khoảng khắc, Cas nhắm mắt lại, choáng ngợp bởi sự may mắn của bản thân khi có được giây phút này.

Chúng tôi sẽ chết một ngày nào đó, và anh chỉ đơn giản là đi tiếp...

Cas thấy họng mình nghẹn lại, và anh siết Dean mỗi lúc càng chặt hơn.

Phần tệ nhất là Dean không hề sai. Sẽ có một ngày mà Cas sẽ không còn được tận hưởng điều này nữa. Giây phút này. Khoảng khắc này.

"Tôi sẽ không bao giờ quên cậu." Anh nói thêm một lần nữa, chỉ có điều lần này lời hứa ấy được nói ra có chút khác biệt: ảm đạm hơn - lặng lẽ hơn.

Anh rời khỏi cái ôm. Cánh tay Dean nới rộng ra một cách chậm chạp, miễn cưỡng. Cas không lùi lại quá xa, và Dean có vẻ thỏa mãn khi Cas vẫn ở trong tầm với của mình. Một khoảng khắc ngắn sau - hoặc có thể dài hơn, bởi vì không có ai bận tâm đi đếm điều này, không ai có thể - họ chỉ đơn giản là ngắm nhau.

Lo lắng sẽ không khiến anh đi tới đâu hết. Bên cạnh đó, dựa theo mối quan hệ giữa hai anh em nhà Winchester và cái chết, sự lo ngại đó có lẽ chẳng thấm vào đâu.

Cas mỉm cười, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Dean nhận ra, và mỉm cười đáp lại.

"Tốt nhất anh không nên."

Như thế này đã đủ rồi.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip