Chương 3: Ai cần anh bảo vệ
Dew mặt xám mày tro nhìn chằm chằm bộ dạng cuống cuồng lo lắng của Chimon dành cho Nani, trong lòng cậu cơ hồ mọc lên vô số bụi gai nhọn hoắt xuyên thủng máu thịt. Cậu không nhịn được tặc lưỡi một tiếng, tầm mắt dời xuống vết thương trên tay Nani.
Vốn dĩ ban đầu cậu muốn làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không ngờ người được Chimon hết lòng quan tâm lại là một tên đầu đường xó chợ, thói xấu chất chồng.
Lần đầu gặp là làm bỏng tay cậu, lần thứ hai là cướp mất sự chú ý của người trong lòng cậu.
Dew càng nhìn càng cảm thấy tên đàn anh này chướng tai gai mắt.
"Mày gọi cậu ta đến?" Nani nghiêm giọng tra hỏi Chimon, cơn đau đầu lẫn cảm giác ran rát từ vết cắt không hẹn mà cùng kéo đến một lượt, hại anh đến việc đứng vững cũng khó khăn.
Chimon thuận thế ôm lấy eo anh, đỡ anh hơi dựa vào lòng mình, nhưng chưa đầy hai giây đã bị anh cự tuyệt đẩy ra.
Nani không yếu đuối đến mức phải để đàn em chăm lo, người như anh ghét nhất chính là phải dựa dẫm vào kẻ khác, hai chữ "ỷ lại" hình dạng thế nào, viết ra sao cũng đừng hòng hỏi đến.
Chimon biết lòng tự tôn của Nani nói không ngoa có thể so sánh với trời xanh, vậy nên cậu trai chẳng dám động vào anh thêm nữa, chỉ ấm ức nói: "Em không có."
"Là tôi tự mình tìm đến, không liên quan đến Chimon." Dew tiến lên một bước, nhíu mày âm thầm quan sát Nani.
Cậu thực sự từng quen biết người này sao?
Chimon từ đầu năm học đã luôn cố bắt chuyện với cậu, không ngừng khơi gợi những hồi ức xưa cũ, gì mà bọn họ là bạn cùng lớp hồi tiểu học, gì mà cậu từng sống ở khu xóm tập thể nghèo nàn quanh năm mất điện. Một chữ Chimon nói Dew nghe cũng không thông, ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, cuối cùng chỉ gật đầu lấy lệ.
Nguyên do một người ghét bị làm phiền như Dew lại tình nguyện lắng nghe câu chuyện của Chimon là vì ngay từ lần đầu gặp gỡ, Dew đã cảm thấy Chimon rất dễ thương, dù tính tình có hơi tăng động một chút, nhưng bản tính chàng trai này vốn thiện lương, nụ cười rạng rỡ ấm áp.
Không những thế, Chimon còn từng cứu cậu một mạng, từ đó trở đi mối giao tình giữa hai người bọn họ đã không còn đơn giản.
Với cậu mà nói, Chimon tựa như gió đầu xuân, như nước trong hồ, như ánh trăng sáng, hoàn toàn thanh khiết không nhiễm bụi trần.
Cho đến khi Dew biết tới sự tồn tại của người đó.
Dew và Chimon là bạn cùng bàn, Dew luôn là học sinh gương mẫu đi học đúng giờ, còn Chimon dăm ba hôm lại mất tích một lần. Mỗi khi Chimon trở về lớp, trên người y như rằng sẽ nồng nặc thứ mùi thuốc lá Dew ghét cay ghét đắng. Hỏi ra mới biết, Chimon là cùng đám ô hợp khối 12 tụ tập ở nhà kho sau dãy phòng thí nghiệm để giải khuây.
Và trong đám học sinh Dew cho là ô hợp ấy, có một cái tên đặc biệt được Chimon thường xuyên lải nhải bên tai Dew—— Nani Hirunkit Changkham.
Một câu P'Nani lúc im lặng ngồi trên đống bàn ghế cũ hút thuốc siêu siêu siêu ngầu lòi, hai câu P'Nani là nam tử hán đại trượng phu không bao giờ tuỳ tiện chơi đùa phụ nữ, ba câu cũng P'Nani là chiến thần tay không oai phong lẫm liệt đánh một lượt mười tên hai mét.
Nhắc đến Nani, đôi ngươi Chimon lại sáng ngời ngời, phấn khích tôn Nani lên tận trời cao. Tuy nhiên, những điều Nani làm mà Chimon cho là chín chắn, là đàn ông, lại là những điều tệ hại nhất mà một học sinh cấp ba không nên làm.
Bởi lẽ hút thuốc và đánh nhau chưa bao giờ là tốt cả.
Từ đó về sau, dù chưa từng gặp qua, nhưng Dew đã luôn ngầm xem Nani là cái gai trong mắt. Đối với cậu, anh chính là mực trên giấy, là bùn dưới tuyết, là vết ô uế dai dẳng ngày ngày đeo bám cuộc sống người trong lòng cậu.
Đến lúc thật sự chạm mặt rồi, cảm giác ghét bỏ cậu dành cho anh cũng chỉ tăng thêm chứ không hề giảm bớt.
Trong lúc mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay vươn đến che đi hơn nửa khuôn mặt Dew, mùi khói thuốc nồng đậm lập tức xộc lên mũi cậu.
Dew theo phản xạ hất bàn tay kia ra, cau có hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Nani trời sinh lãnh đạm, dĩ nhiên sẽ không vì thái độ thô lỗ của cậu mà kích động, anh cụp mi nhìn lòng bàn tay ửng đỏ, bình tĩnh đưa lên lần nữa. Lần này khoảng cách giữa bàn tay ám mùi khói và Dew đã giãn ra, giọng nói trầm ổn của anh vang lên: "Đừng để bọn chúng nhớ mặt cậu."
Dew chợt khựng người, nheo mắt nhìn xuyên qua kẽ ngón tay anh. Cuộc chiến không biết đã dừng lại từ bao giờ, mọi sự chú ý đều đang đổ dồn về phía bọn họ.
"Nhớ mặt tôi thì sao?" Dew không vội gạt tay anh ra, khó hiểu hỏi.
"Sẽ ghi nhớ, sẽ cắn bậy. Tôi không phải lúc nào cũng bảo vệ được cậu."
Nghe đến đây, huyết mạch trong Dew phút chốc nóng bừng, liệt hoả ánh lên dưới đôi mắt đen láy, cậu cười khẩy: "Ai cần anh bảo vệ."
Không để Dew nói tiếp, Nani kiên quyết xoay lưng, chẳng cần biết nam sinh phía sau cao gầy ra sao, cứ thế che chắn trước mặt cậu.
"Anh lớn bọn mày bị tao hạ rồi." Ánh mắt Nani lướt qua từng tên từng tên một của trường bên cạnh, trong giọng nói trầm thấp bi phẫn đều không nghe ra, "Muốn bị tao đánh đến kêu cha gọi mẹ thì cứ đứng đực ra đó đi."
Bọn trường bên nhìn tên cầm đầu nằm la liệt trên nền đất liền đồng loạt nuốt khan, trong tích tắc mặt mũi vứt sạch mà chạy ùa ra khỏi con hẻm tối. Kay còn chơi chưa đủ vui, muốn giữ lại vài đứa giải trí nhưng bị Win níu cổ áo, tát vào đầu hai cái. Kay gầm gừ dõi theo mấy món đồ chơi chạy loạn khắp nơi mà tứ chi ngứa ngáy, Win phải tát vào đầu tới cái thứ ba Kay mới chịu dằn thú tính xuống.
Win nhìn phía Nani, mơ hồ hỏi Kay: "Thằng đứng đằng sau Nani là nhóc nhất khối à?"
"Vãi! Là nó đấy. Mà thằng chó nào gan to đến mức dám mời con cưng của lão Runrot đánh nhau vậy?", Kay cũng thuận theo rướn cổ, lát sau nheo một mắt nhìn Win, giọng điệu đầy nghi ngờ, "Mày có chơi với thằng nào bị khùng không Win?"
"Có." Win thản nhiên đáp, nắm cổ áo Kay xách đến chỗ ba người kia.
"Thằng nào? Nghỉ chơi liền đi."
"Không được, thằng này coi như anh em ruột thịt, không nghỉ."
"Vậy nói tao biết thằng nào đi, bố mày biết bố mày còn né."
"Mày ấy."
"..." Kay không biết nên vui hay nên giận, cuối cùng đen mặt huých mạnh lên vai Win, thân thương thả hai chữ, "Mẹ mày."
Hai người bọn họ đang đi đến chỗ Nani thì loáng thoáng nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát càng lúc càng gần, Kay trừng mắt nhìn lũ tàn dư của trường bên nằm thở phì phò trên đất, sau đó mới quay phắt lên nhìn đám người Nani, ra sức gào lên với anh: "Bà cha nó thằng điếm thúi nào báo cảnh sát rồi bạn tao ơi! Chạy! Chạy mau lên!!!"
Kay vừa dứt câu đã cùng Win lao ra ngoài đường lớn. Hai người bọn họ nổi tiếng được chơi rượt đuổi với giám thị Runrot hàng ngày, kỹ năng marathon đương nhiên chẳng thể đùa được.
Thần kinh phản xạ của Nani rất tốt, thông tin vừa được truyền đến chưa bao lâu, anh đã dùng bàn tay lành lặn nắm lấy cổ tay Chimon, còn bên máu thịt lẫn lộn kia thì siết lấy bàn tay Dew, ba bóng lưng cứ vậy ẩn mình vào màn đêm, chạy trối chết.
Vào giây phút máu tươi của Nani chạm lên da thịt Dew, cậu không hề cảm thấy kinh tởm hay chán ghét, ngược lại là bình tĩnh đến lạ thường.
Cậu có cảm giác như đã thật lâu thật lâu trước đây, cũng từng có người nắm chặt tay cậu với một bàn tay đầy máu như thế. Bằng một cách nào đó, Dew của ngay lúc này lại gạt bỏ hết thảy những hình ảnh xấu xa về Nani mà cậu luôn dệt ra trong đầu, nhường tâm trí cho một câu hỏi vô thức nhen nhóm từ tận đáy lòng——
Người này... Không biết đau sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip