Trầm Luân

Warning: Incest, sex, fem!Goo, dirty talk, OOC, có nhắc đến tình tiết rape và quan hệ với trẻ vị thành niên.

----
--

Tiếng chuông cửa vang lên một hồi dài, kéo Kim Joongoo ra khỏi giấc mơ chập chờn. Em khẽ cựa mình trên chiếc ghế sofa rộng lớn, tấm chăn mỏng trượt khỏi bờ vai trần, để lộ những dấu hôn tím đỏ đã mờ đi phần nào. Căn penthouse sang trọng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ kính trải dài từ sàn đến trần, nhìn ra toàn cảnh Seoul hoa lệ về đêm.

Em không cần nghĩ cũng biết ai đang đứng ngoài cửa. Cả cái Seoul này, chỉ có một người duy nhất dám làm phiền em vào giờ này, cũng là người duy nhất có chìa khóa và mật mã, nhưng lại thích hành hạ em bằng tiếng chuông cửa.

Anh trai em, Lee Jihoon.

Kim Joongoo lười biếng ngồi dậy, chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa mỏng tang nhàu nhĩ ôm lấy thân hình đầy đặn. Em không thèm khoác thêm áo, cứ thế chân trần bước trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Mỗi bước đi, hai bầu ngực căng tròn lại nảy lên theo nhịp, đầu nhũ cương cứng cọ xát vào lớp lụa mỏng, mang đến một cảm giác tê dại quen thuộc.

Chết tiệt.

Chỉ nghĩ đến hắn thôi mà cơ thể em đã bắt đầu phản ứng.

Cánh cửa gỗ nặng trịch mở ra, Lee Jihoon đứng đó, cao lớn và bảnh bao trong bộ vest đặt may đắt tiền. Mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, cặp kính gọng vàng che đi đôi mắt sâu thẳm, nhưng không giấu được sự chiếm hữu bên trong. Hắn mỉm cười, một nụ cười dịu dàng như gió xuân, nụ cười mà bao nhiêu đối tác kinh doanh và những kẻ dưới trướng phải e dè, nụ cười mà cha mẹ luôn tự hào.

Nhưng đối với Kim Joongoo, nụ cười đó là xiềng xích, là địa ngục, và cũng là thiên đường của em.

"Anh về rồi đây." Giọng hắn trầm ấm, nhưng lại khiến sống lưng em lạnh toát.

Lee Jihoon bước vào nhà, không đợi em trả lời. Hắn cởi áo khoác ngoài, tiện tay ném lên chiếc ghế bành gần đó. Mùi nước hoa nam tính cao cấp hòa quyện với mùi mưa lạnh lẽo và mùi rượu thoang thoảng xộc vào khứu giác của Kim Joongoo. Hắn tiến lại gần, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve gò má em.

"Ở nhà có ngoan không? Có nhớ anh không?"

Kim Joongoo không nói gì, chỉ ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn hắn. Đôi mắt đó từng một thời trong veo, nhưng giờ đây đã nhuốm màu dục vọng và sự phục tùng.

Sự im lặng của em dường như làm hắn hài lòng. Bàn tay đang vuốt má em trượt dần xuống dưới, lướt qua chiếc cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, rồi dừng lại trên bầu ngực căng tròn đang phập phồng sau lớp lụa, bóp nhẹ một cái.

"Ưm..." Kim Joongoo không kìm được tiếng rên một tiếng, cơ thể khẽ run lên. Chỉ một cái chạm của hắn cũng đủ để khơi dậy ngọn lửa mà hắn đã cất công nhóm lên trong em suốt bao năm qua.

"Xem ra là có nhớ." Lee Jihoon cười khẽ, nụ cười của một con thú săn mồi đã dồn được con mồi vào góc, "Ướt chưa, bé ngoan của anh?"

Câu từ tục tĩu phát ra từ miệng một người đàn ông lịch lãm như hắn lại có một ma lực kỳ lạ. Nó không làm Kim Joongoo cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại, nó khiến nơi tư mật của em co thắt, một dòng nước ấm nóng bắt đầu rỉ ra, làm ướt chiếc quần lót ren mỏng manh.

Em ghét bản thân mình vì điều này, ghét sự dâm đãng đã ăn sâu vào máu tủy. Nhưng em càng ghét hơn cái cảm giác trống rỗng mỗi khi không có hắn.

Lee Jihoon là kẻ đã tạo ra con quái vật bên trong em, cũng chỉ có hắn mới có thể cho nó ăn.

Năm Kim Joongoo mười sáu tuổi, em vẫn là một cô nữ sinh ngây thơ, tin rằng thế giới này màu hồng và anh trai là người tuyệt vời nhất. Lee Jihoon khi đó đã là một sinh viên đại học ưu tú, luôn tỏ ra là một người anh trai mẫu mực. Hắn dịu dàng, quan tâm, bảo bọc em hết mực. Hắn là niềm tự hào của cả gia đình, là tấm gương để em noi theo.

Cho đến một đêm định mệnh.

Đêm đó, cha mẹ đi vắng, chỉ có hai anh em ở nhà. Kim Joongoo đang ngủ trong phòng thì cảm nhận được có người đang nhìn mình. Em mở mắt, trong ánh đèn ngủ mờ ảo, em thấy Lee Jihoon đang ngồi bên giường, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào em. Ánh mắt đó không còn là sự dịu dàng thường ngày, mà là một thứ gì đó tăm tối, cuồng dại và đầy ham muốn.

"Anh....anh hai?" Em sợ hãi gọi hắn.

Lee Jihoon không trả lời, chỉ vươn tay, chạm vào mặt em, "Joongoo....Em đẹp quá."

Rồi hắn cúi xuống, hôn lên môi em. Nụ hôn đó không ngọt ngào, mà đầy thô bạo và chiếm đoạt. Hắn cắn mút, cạy mở hàm răng em, luồn chiếc lưỡi nóng bỏng vào khuấy đảo. Em đã cố gắng đẩy hắn ra, nhưng sức của một cô bé mười sáu tuổi làm sao chống lại được một thanh niên cường tráng.

Nước mắt em bắt đầu rơi. Em đã van xin, đã chống cự, đã la hét, đã cào cấu, nhưng tất cả đều vô dụng. Đêm đó, trong chính căn phòng của mình, trên chiếc giường mà em vẫn ngủ hàng đêm, Lee Jihoon đã cưỡng ép lấy đi thứ quý giá nhất của em. Hắn làm nhục em, xé nát sự trong trắng của em bằng dục vọng bệnh hoạn của hắn.

Đau đớn.

Thể xác và tinh thần đều bị dày vò.

Hắn vừa làm tình, vừa thì thầm vào tai em những lời yêu đương điên cuồng.

"Anh yêu em, Joongoo....Anh yêu em đến phát điên rồi....Em chỉ có thể là của anh thôi."

Sau khi thỏa mãn, hắn nhìn em tan nát nằm khóc trên giường, lạnh lùng nói, "Anh đã quay lại toàn bộ quá trình rồi. Nếu em dám nói với ai, anh sẽ gửi nó cho tất cả bạn bè, thầy cô của em, cả cha mẹ nữa. Em nghĩ xem, họ sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì? Một con điếm loạn luân với chính anh trai mình?"

Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim em, nó giết chết mọi hy vọng phản kháng. Từ giây phút đó, cuộc đời của Kim Joongoo đã hoàn toàn nằm trong tay Lee Jihoon.

Ban đầu, đó là sự đe dọa. Mỗi khi hắn muốn, hắn sẽ lôi đoạn video đó ra, bắt em phải phục tùng. Em phải dạng chân, phải ngậm lấy thứ kinh tởm của hắn, phải rên rỉ dưới thân hắn. Hắn dạy em cách làm tình, cách chiều chuộng một người đàn ông. Hắn biến em từ một cô bé ngây thơ thành món đồ chơi tình dục của riêng hắn, một con điếm chỉ biết dạng chân khi anh trai mình muốn.

Cuộc sống của em biến thành địa ngục. Hắn không chỉ làm nhục em trong phòng ngủ. Hắn bắt em phải làm tình ở những nơi không tưởng. Trong phòng khách, khi cha mẹ đang ngủ say ở phòng bên cạnh, tiếng thở dốc và âm thanh da thịt va chạm vào nhau bị ép nén đến cực hạn. Trong thư viện của gia đình, trên chiếc bàn gỗ sồi nơi cha vẫn thường làm việc. Hay thậm chí là ở ban công, nơi bất cứ ai đi qua cũng có thể ngước lên và nhìn thấy.

Lee Jihoon là một con quỷ đội lốt người. Hắn muốn phá hủy em, nhào nặn em thành hình dạng mà hắn mong muốn. Hắn muốn cả thế giới này biết, Kim Joongoo là của hắn, từ thể xác đến linh hồn.

Dần dần, sự phục tùng biến thành thói quen, rồi thói quen biến thành sự lệ thuộc. Cơ thể em bị hắn khai phá, bị hắn dạy dỗ để chỉ phản ứng với dục vọng của hắn. Sự đau đớn ban đầu dần được thay thế bằng một thứ khoái cảm bệnh hoạn. Em bắt đầu thấy kích thích khi làm tình ở những nơi cấm kỵ. Em bắt đầu rên rỉ không phải vì sợ hãi, mà vì ham muốn.

Sau này, đôi khi để đổi gió, hắn chỉ cần bỏ thuốc em. Một viên thuốc nhỏ hòa vào ly nước cam buổi sáng, hay một chút bột không mùi không vị trong ly sữa nóng trước khi ngủ.

Thuốc không làm em bất tỉnh, ngược lại, nó khuếch đại mọi giác quan, đánh sập bức tường phòng ngự cuối cùng trong tâm trí, biến em thành nô lệ của dục vọng đúng nghĩa. Dưới tác dụng của thuốc, em sẽ trở nên dạn dĩ, chủ động cởi bỏ quần áo, leo lên người hắn, tự mình nhún hông.

Lee Jihoon thích nhìn em như vậy, thích cái cách em mất kiểm soát, ánh mắt mơ màng vì thuốc và dục vọng, miệng chỉ biết rên rỉ tên hắn.

Hắn gọi đó là 'giải phóng bản chất thật' của em.

Trở lại với hiện tại, trong căn penthouse sang trọng.

Bàn tay Lee Jihoon vẫn đang xoa nắn bầu ngực em qua lớp lụa mỏng. Hắn cúi đầu, ghé sát vào tai em, giọng nói khàn đi vì dục vọng, "Nói anh nghe, hôm nay em đã tự làm mấy lần rồi? Nghĩ đến anh rồi tự sờ soạng phải không, hửm?"

Gò má Kim Joongoo đỏ bừng, vừa vì xấu hổ vừa vì hưng phấn. Em không trả lời, chỉ khẽ rên rỉ, hai chân bất giác kẹp chặt lại. Cảm giác ẩm ướt ở nơi riêng tư ngày càng rõ rệt.

Hành động đó của em như một lời khẳng định. Lee Jihoon mỉm cười hài lòng. Hắn bế bổng em lên, dễ dàng như bế một con búp bê. Kim Joongoo theo phản xạ vòng tay qua cổ, chân quắp lấy hông hắn. Hắn bế em đến chiếc sofa dài, nhẹ nhàng đặt em nằm xuống.

Hắn không vội vàng, đó chưa bao giờ là phong cách của hắn. Lee Jihoon có một sở thích bệnh hoạn, hắn thích hành hạ con mồi của mình bằng sự chờ đợi, thích nhìn em quằn quại trong dục vọng do chính hắn khơi gợi. Hắn quỳ xuống giữa hai chân em, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén tà váy ngủ bằng lụa lên. Chiếc quần lót ren màu đen hiện ra, mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy vùng tam giác bên dưới, và một mảng màu sẫm vì đã ướt đẫm.

Lee Jihoon nhìn chằm chằm vào nơi đó, yết hầu khẽ chuyển động. Hắn thích màu đen. Hắn nói nó làm nổi bật làn da trắng của em, khiến cho thứ nước mà em tiết ra trông càng thêm mời gọi.

"Thật là dâm đãng." Hắn thì thầm, ánh mắt sáng rực lên. Đây là cảnh tượng hắn yêu thích nhất. Vẻ mặt nửa kháng cự nửa mời gọi của em, cơ thể run rẩy vì chờ đợi, và bằng chứng không thể chối cãi cho sự khát tình của em.

Ngón tay hắn lướt trên lớp vải ren ẩm ướt, di chuyển thành vòng tròn. Mỗi cái lướt qua đều khiến Kim Joongoo giật nảy mình. Cơn nứng cuộn lên từ bụng dưới, lan tỏa khắp cơ thể như một dòng điện.

"Anh....làm ơn..." Em nỉ non, không rõ là đang cầu xin hắn dừng lại hay tiếp tục.

"Làm ơn cái gì, bé ngoan? Nói rõ anh nghe." Hắn ghé sát mặt vào vùng bụng phẳng lì của em, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt, "Nói đi, anh sẽ cho em."

Sự sỉ nhục trong lời nói của hắn khiến em nhắm chặt mắt lại, nhưng cơ thể lại phản ứng một cách thành thật. Em cần hắn, cần sự xâm phạm của hắn.

"Anh hai..." Giọng em run rẩy, vỡ vụn, "...Đút ngón tay....vào lồn em đi..."

"Ngoan lắm."

Ngay khi em dứt lời, hắn kéo mạnh một bên dây quần lót, để lộ ra đóa hoa mềm mại đã sưng lên vì tình dục, hai cánh môi mọng nước hé mở đầy mời gọi, dịch thủy trong suốt chảy ra, thấm ướt cả ngón tay thon dài của hắn.

Lee Jihoon không đâm vào ngày. Hắn là một nghệ sĩ của sự tra tấn và khoái lạc. Hắn dùng đầu ngón tay trỏ, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo khe thịt mẫn cảm. Kim Joongoo run lên bần bật, hàm răng cắn chặt vào môi dưới để không phát ra những âm thanh dâm loạn. Nhưng cơ thể em không biết nói dối, nơi đó của em bắt đầu co giật nhẹ, như đang nài nỉ được nhiều hơn.

"Thấy chưa? Nó đang cầu xin anh này," Hắn cười, giọng đầy thỏa mãn, "Nó nhớ cặc của anh đến mức không đợi được nữa rồi."

Ngón tay hắn di chuyển lên trên, tìm đến hạt châu nhỏ đang sưng cứng vì kích thích. Hắn không chạm vào nó ngay, mà chỉ lượn vòng xung quanh, trêu chọc một cách tàn nhẫn. Kim Joongoo ưỡn cong người, vô thức rên rỉ.

"Anh....đừng trêu em nữa..."

"Vậy em muốn anh làm gì? Hửm? Muốn anh day nát cái hạt le của em à?" Hắn vừa nói, vừa dùng ngón tay cái ấn mạnh vào hạt le nhỏ.

"A!"

Một luồng điện cực mạnh chạy dọc sống lưng Kim Joongoo, khiến em co giật. Khoái cảm ập đến quá đột ngột và dữ dội khiến nắt em trợn trừng, miệng há hốc nhưng không thể thốt ra lời. Dòng nước ấm nóng tuôn chảy không kiểm soát, làm ướt đẫm cả bàn tay hắn và một mảng lớn trên ghế sofa. Em chưa thực sự lên đỉnh, nhưng cơ thể đã phản ứng dữ dội trước sự kích thích của hắn.

Lee Jihoon nhìn tác phẩm của mình, đôi mắt sau cặp kính lóe lên tia sáng bệnh hoạn, "Mới chạm một chút đã phun nước rồi. Đúng là con điếm của anh."

Nói rồi, hắn không còn trêu chọc nữa. Ngón trỏ của hắn mạnh mẽ đâm thẳng vào bên trong huyệt nhỏ nóng ẩm. Kim Joongoo hét lên một tiếng, vừa đau vừa sướng. Bên trong em vừa chật chội vừa ướt át, tham lam cắn mút lấy ngón tay của kẻ xâm nhập. Hắn bắt đầu cử động, ngón tay ra vào, khuấy đảo bên trong hang động mềm mại.

"Ướt quá....bé con, em dâm thật đấy. Lồn của em lúc nào cũng chờ anh thế này sao?" Hắn cúi xuống, hôn lên bụng em, lưỡi liếm dọc theo da thịt mềm mại.

"A....a....Jihoon....anh hai..." Em gọi tên hắn trong cơn mê loạn, hai tay cào cấu lên lớp đệm sofa.

Một ngón tay không đủ, Lee Jihoon biết rõ cơ thể em. Hắn rút ngón tay ra, tiếng "phụt" khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng, rồi nhét vào hai ngón. Lối vào bị nong ra một cách thô bạo hơn, nhưng sự ma sát tăng lên lại mang đến khoái cảm mãnh liệt hơn. Hắn bắt đầu mô phỏng lại những cú thúc hông mạnh mẽ, hai ngón tay liên tục ra vào, mỗi lần đi vào sâu hơn lại cố tình cọ vào điểm nhạy cảm của em.

"Rên to lên cho anh nghe," Hắn ra lệnh, "Rên tên anh đi, bé con."

"Jihoon....a....sâu quá....ưm...sướng..." Kim Joongoo không còn giữ được chút lý trí nào nữa. Em hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng mà hắn mang lại. Em dạng hai chân ra rộng hơn, để hắn dễ dàng thao tác, cơ thể uốn éo như một con rắn.

Hắn thích nhìn em như thế này. Một Kim Joongoo vứt bỏ hết mọi vỏ bọc, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất, run rẩy cầu xin dưới tay hắn. Hắn tăng tốc, những ngón tay ra vào ngày càng nhanh và mạnh. Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng vì động tình của em, nhìn đôi môi sưng mọng hé mở, nhìn lồng ngực phập phồng dữ dội.

"Sắp ra chưa?" Hắn hỏi, giọng khàn đặc, "Ra cho anh xem nào."

Như một mệnh lệnh, cơ thể Kim Joongoo co thắt dữ dội. Những bức tường thịt bên trong siết chặt lấy ngón tay hắn, giật lên từng hồi. Một tiếng thét cao vút thoát ra khỏi cổ họng em, rồi một dòng dịch thủy nữa lại tuôn trào. Em lên đỉnh, một cơn cực khoái mãnh liệt khiến toàn thân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.

Nhưng Lee Jihoon chưa dừng lại.

Đây mới chỉ là màn dạo đầu của hắn.

Hắn rút tay ra, để lại cho em cảm giác trống rỗng và hụt hẫng. Kim Joongoo thở hổn hển, cố gắng lấy lại nhịp thở. Em hé mắt nhìn hắn, Lee Jihoon đã đứng dậy, chậm rãi cởi thắt lưng da. Tiếng kim loại va vào nhau lách cách trong không gian, như một bản nhạc báo hiệu cho địa ngục sắp tới.

Hắn cởi bỏ chiếc quần tây đắt tiền, rồi đến quần lót. Con quái vật khổng lồ, cương cứng đến mức gân xanh nổi lên, bật ra ngoài không khí. Nó kiêu hãnh ngẩng cao đầu, đầu khấc rỉ ra một chút dịch trong suốt, minh chứng cho sự kích thích tột độ của hắn. Hắn chỉ có phản ứng này với em, chỉ với em gái của hắn.

Đó là thứ đã xé nát em năm mười sáu tuổi, là thứ đã dạy cho em biết thế nào là khoái cảm và tủi nhục.

Cũng là thứ mà cơ thể em luôn thèm khát.

"Lại đây," Hắn lại ra lệnh, giọng không cho phép chống đối.

Kim Joongoo như một con rối bị giật dây, lồm cồm bò dậy trên sofa, quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo trước mặt hắn. Em không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống che đi khuôn mặt đang đỏ bừng.

"Ngậm lấy nó."

Đây là thói quen của họ.

Hắn sẽ không bao giờ làm tình với em ngay lập tức. Hắn sẽ bắt em phải phục vụ hắn bằng miệng trước, như một cách khẳng định quyền lực tuyệt đối.

Kim Joongoo ngoan ngoãn ngẩng đầu, hé miệng, ngậm lấy con thú dữ tợn của hắn. Mùi nam tính đặc trưng xộc vào khoang miệng. Em bắt đầu dùng chiếc lưỡi điêu luyện mà hắn đã dạy dỗ, liếm mút, hầu hạ nó. Đầu em bị hắn giữ chặt, liên tục thúc vào sâu trong cổ họng, khiến em khó thở và buồn nôn. Nước mắt sinh lý chảy ra, hòa cùng với nước bọt và dịch vị của hắn, chảy dọc xuống cằm em.

Lee Jihoon thích sự phục tùng tuyệt đối này. Hắn thích nhìn em gái yêu quý của mình, người mà cha mẹ luôn coi là bảo bối, đang quỳ gối bú mút dương vật mình như một con điếm rẻ tiền nhất.

Sau khi đã hài lòng với màn khẩu giao, hắn kéo em đứng dậy, ném mạnh lên giường trong phòng ngủ. Hắn không cần bất kỳ sự chuẩn bị nào nữa, em đã quá ướt át rồi. Hắn tách hai chân em ra, nâng cao lên, vắt qua vai mình. Tư thế này khiến nơi riêng tư của em phơi bày hoàn toàn trước mặt hắn, không một chút che giấu.

"Bé con, anh sẽ địt chết em," Hắn gầm gừ, rồi cầm lấy thứ hung khí của mình, nhắm thẳng vào lối vào đã sưng mọng, đâm một cú lút cán.

"Áaaaaaa!" Kim Joongoo không kìm được hét lên.

Cho dù đã làm vô số lần, sự xâm nhập đột ngột và thô bạo của hắn vẫn khiến em đau đớn. Cảm giác như bị xé làm đôi, nhưng cơn đau nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác căng đầy, thỏa mãn đến tột cùng. Hắn đã lấp đầy em, không chừa một kẽ hở.

Lee Jihoon bắt đầu di chuyển, từng cú thúc hông mạnh mẽ. Chiếc giường đắt tiền kêu lên cọt kẹt theo từng nhịp điệu hoang dại.

"Nói....em là của ai?" Hắn vừa ra vào, vừa gằn giọng hỏi.

"A...của....của anh....Em là của anh hai..." Kim Joongoo khóc nấc lên, lời nói vỡ vụn theo từng cú dập của hắn. Em chỉ biết bám lấy bờ vai rộng lớn của hắn, để mặc cho hắn điều khiển cơ thể mình như một con rối.

"Của ai cơ?"

"Của Lee Jihoon! Em là con điếm của Lee Jihoon!" Em nức nở, những lời lẽ nhục nhã tuôn ra khỏi miệng một cách quen thuộc.

Câu trả lời đó khiến hắn hài lòng. Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào vai em, để lại một dấu răng đỏ ửng, "Đúng vậy. Cả đời này em chỉ có thể là con điếm của một mình anh thôi."

Hắn tăng tốc, những cú thúc như vũ bão, mỗi lần đều đâm sâu vào tận tử cung. Kim Joongoo cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão tố, bị sóng dữ quăng quật, không thể tự chủ. Khoái cảm và đau đớn hòa quyện vào nhau, đẩy em đến bờ vực của sự điên loạn. Em bám chặt lấy ga giường, cơ thể co giật liên hồi, đón nhận sự xâm phạm của hắn.

Trong cơn mê cuồng, hắn ghé vào tai em, thì thầm những lời lẽ bệnh hoạn nhất.

"Anh bắn vào trong nhé? Để em mang thai con của anh. Sinh cho anh một đứa con, để em vĩnh viễn không thể rời khỏi anh được nữa."

Ý nghĩ đó quá kinh khủng, thật trái với luân thường đạo lý. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một phần đen tối trong tâm hồn Kim Joongoo lại cảm thấy được an ủi. Bị trói buộc hoàn toàn, không còn phải suy nghĩ về việc trốn thoát nữa, chỉ cần chìm đắm mãi mãi trong vòng tay của con quỷ này.

"Bắn vào trong đi....Bắn hết vào trong em..." Em nỉ non đáp lại.

Lời nói của em như một liều thuốc kích thích mạnh nhất. Lee Jihoon gầm lên một tiếng như dã thú, những cú thúc cuối cùng mạnh đến mức Kim Joongoo cảm thấy như linh hồn mình sắp bay ra khỏi thể xác. Một dòng điện cực đại chạy dọc cơ thể, em hét lên, toàn thân co giật dữ dội khi đạt đến đỉnh cao của khoái cảm. Tử cung em co thắt, phun ra một luồng dâm thủy nóng hổi, tưới đẫm lên nơi hai người đang giao hợp.

Cùng lúc đó, Lee Jihoon cũng gầm lên một tiếng trầm đục, bắn toàn bộ tinh hoa nóng bỏng của mình vào sâu bên trong cơ thể em. Hắn lấp đầy em, đánh dấu em, khẳng định chủ quyền của mình một lần nữa.

Hắn nằm đè lên người em một lúc lâu, không rút ra mà tận hưởng cảm giác những vách thịt mềm mại đang co bóp theo dư âm của cơn cực khoái. Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của cả hai và mùi hương của tình dục nồng nặc.

Sau một hồi, Lee Jihoon chống tay ngồi dậy. Hắn vẫn không rời khỏi cơ thể em ngay mà nằm xuống bên cạnh, kéo em vào lòng. Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve tấm lưng trần đẫm mồ hôi của em, rồi trượt dần xuống hông. Ngón tay hắn dừng lại ở một vị trí đặc biệt, nơi sườn eo bên trái.

Ở đó, có một dòng chữ được xăm bằng mực đen, với những đường nét bay bướm.

Lee Jihoon.

"Vẫn còn đẹp lắm," Hắn thì thầm, ngón tay miết nhẹ lên từng con chữ, như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật của riêng mình.

Kim Joongoo khẽ rùng mình. Em nhớ lại ngày hôm đó, ngày em vừa tròn mười chín tuổi. Hắn đưa em đến một tiệm xăm của người quen, đè em xuống ghế, bắt gã thợ xăm khắc tên hắn lên người em. Em đã khóc, đã van xin, nhưng hắn chỉ cười. Hắn nói đây là con dấu chứng nhận quyền sở hữu, để cho dù em có cởi hết quần áo trước mặt bất kỳ thằng đàn ông nào khác, chúng nó cũng sẽ biết em là người của ai.

Mũi kim đâm vào da thịt đau đớn, nhưng nỗi đau đó không là gì so với sự nhục nhã và tuyệt vọng khi em nhận ra, mình thực sự đã trở thành vật sở hữu của hắn.

Tình yêu của Lee Jihoon là một cơn điên. Nó không phải sự che chở, không phải sự hy sinh, mà là sự chiếm hữu tuyệt đối, là mong muốn khảm tên mình vào từng tế bào, từng thớ thịt của Kim Joongoo. Và hắn đã làm điều đó, theo đúng nghĩa đen.

"Em còn nhớ Park Seojun không?" Lee Jihoon đột ngột hỏi, giọng điệu thản nhiên như đang nhắc đến thời tiết.

Cái tên đó khiến cơ thể Kim Joongoo cứng đờ. Park Seojun....Chàng trai khóa trên ấm áp như ánh mặt trời, người đầu tiên và duy nhất khiến em nhen nhóm hy vọng về một cuộc sống bình thường. Em đã từng hẹn hò với cậu ấy, một cách lén lút. Những buổi xem phim, những lần nắm tay vụng về trong công viên, những nụ hôn trong sáng. Đó là khoảng thời gian ngắn ngủi em cảm thấy mình được sống như một cô gái bình thường.

Nhưng không có gì qua được mắt của Lee Jihoon.

Một buổi tối, hắn nói sẽ mời bạn trai em đến nhà ăn cơm, để 'ra mắt người nhà'. Kim Joongoo đã rất lo lắng, nhưng cũng có một chút hy vọng mong manh rằng hắn sẽ chấp nhận.

Park Seojun đến, lịch sự và có chút bối rối. Bữa ăn diễn ra trong không khí kỳ lạ, Lee Jihoon tỏ ra vô cùng thân thiện, liên tục hỏi han về gia đình, học tập của người yêu em gái. Hôm đó cha mẹ cả hai không có nhà, bọn họ lại đi công tác.

Sau bữa ăn, khi Kim Joongoo đang dọn dẹp trong bếp, Lee Jihoon đã gọi Park Seojun ra phòng khách nói chuyện. Khi em trở ra, thì thấy người yêu đang ngồi trên sofa, còn anh trai đứng trước mặt cậu ta, mỉm cười.

"Bé con, lại đây với anh," Lee Jihoon gọi, giọng vẫn dịu dàng.

Em ngoan ngoãn bước tới. Ngay khi em đến gần, hắn đột ngột túm lấy em, xé toạc chiếc váy em đang mặc.

"Anh....anh bị điên rồi!" Park Seojun đứng bật dậy, mặt trắng bệch vì sốc và giận dữ. Cậu ta chỉ vào hắn, "Anh là đồ cầm thú! Anh đang làm gì em gái mình vậy?"

"Ngồi xuống!" Lee Jihoon quát lên, "Mày muốn xem con người thật của bạn gái mày không?"

Hắn đè ngã em xuống tấm thảm lông ngay trước mặt Park Seojun, xé nát nội y của em, phơi bày cơ thể em trước ánh mắt kinh hoàng của bạn trai em.

"Nhìn đi," Lee Jihoon cười khẩy, một tay giữ chặt hai tay em trên đầu, tay kia bắt đầu vuốt ve cơ thể em, "Mày thấy nó đơn thuần, trong sáng phải không? Để tao cho mày xem nó dâm đãng thế nào."

Hắn chạm vào em, và cơ thể chết tiệt của em lại một lần nữa phản bội em. Dù sợ hãi và nhục nhã đến tột cùng, nó vẫn phản ứng lại với những ngón tay quen thuộc của hắn, nó bắt đầu ướt át.

"Thấy chưa?" Lee Jihoon cười lớn, ngón tay dính đầy dịch thủy của em giơ lên trước mặt Park Seojun, "Đây mới là con người thật của nó. Chỉ cần anh trai chạm vào cũng có thể nứng đến chảy nước. Mày nghĩ mày có thể cho nó thứ mà tao cho nó không?"

Nói rồi, ngay tại đó, trên sàn phòng khách, trước ánh mắt kinh hoàng và ghê tởm của Park Seojun, Lee Jihoon đâm vào bên trong em. Hắn làm tình một cách thô bạo, dã man. Hắn bắt em phải gọi tên hắn, bắt em phải thừa nhận rằng chỉ có hắn mới mang lại khoái cảm cho em.

Đó là ngày mà thế giới nhỏ bé, mong manh của em hoàn toàn sụp đổ. Park Seojun đã bỏ chạy như nhìn thấy ma quỷ. Kim Joongoo cũng biết rằng, sẽ không bao giờ có ai có thể cứu em ra khỏi địa ngục này nữa.

Tiếng nói của Lee Jihoon kéo em ra khỏi dòng ký ức kinh hoàng, "Thằng đó sau này thế nào nhỉ? Chắc là bị ám ảnh cả đời rồi."

Hắn nói một cách thản nhiên, như thể đang kể một câu chuyện cười. Kim Joongoo không nói gì, chỉ vùi mặt vào ngực hắn. Nỗi sợ hãi, tủi nhục và một cảm giác an toàn bệnh hoạn kỳ lạ quấn lấy em.

Sau sự cố với Park Seojun, em không còn cố gắng tìm kiếm lối thoát hay sự bình thường nữa. Em chấp nhận số phận của mình, chấp nhận rằng cuộc đời em đã bị buộc chặt vào Lee Jihoon.

Nhưng sự chấp nhận không mang lại bình yên, nó mang đến một sự thay đổi khác, một sự biến chất từ sâu trong tâm hồn. Nếu đã không thể chống cự, vậy thì hãy tận hưởng nó. Nếu đã phải chìm trong địa ngục, vậy thì hãy trở thành nữ hoàng của địa ngục đó.

Mối quan hệ của bọn họ bước vào một giai đoạn mới. Không còn chỉ là sự ép buộc và phục tùng, mà giờ đây, nó có cả sự dung túng và tự nguyện.

Kim Joongoo bắt đầu học cách khơi gợi con thú trong anh trai mình.

Một buổi tối, Lee Jihoon đang làm việc trong phòng sách. Hắn đang xem xét một bản hợp đồng quan trọng, hoàn toàn tập trung. Cánh cửa khẽ mở, Kim Joongoo bước vào.

Em không mặc những bộ váy ngủ trong sáng hay những chiếc đầm kín đáo. Em mặc một chiếc áo sơ mi trắng của chính hắn, dài đến nửa đùi, cố tình không cài mấy cúc trên cùng, để lộ khe ngực lấp ló. Em không mặc gì bên trong. Mái tóc vàng xõa tung trên vai, gương mặt trang điểm nhẹ, đôi môi tô son đỏ mọng.

Em bước đến, không nói một lời, lấy bản hợp đồng khỏi tay hắn.

Lee Jihoon nhíu mày nhắc nhở, "Anh đang làm việc."

Kim Joongoo không trả lời. Em ném bản hợp đồng sang một bên, rồi thản nhiên ngồi lên đùi hắn, hai chân kẹp lấy hông hắn, mặt đối mặt.

"Jihoon," Em gọi tên hắn, giọng nói không còn là sự sợ hãi hay nức nở, mà là một lời mời gọi. Em cúi xuống, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn, "Anh trai, em nứng."

Lee Jihoon sững người. Hắn nhìn thẳng vào mắt em. Đôi mắt trong veo ngày nào giờ đây chứa đầy sự khiêu khích và dục vọng trần trụi. Con ngươi của hắn co lại. Đây là tác phẩm của hắn, là con búp bê hắn tạo ra, và giờ đây, nó đang sống dậy, đang chủ động đòi hỏi hắn.

Không có gì có thể kích thích hắn hơn thế.

"Em vừa nói gì?" Hắn hỏi lại, giọng khàn đặc.

"Em nói, em nứng," Kim Joongoo lặp lại, bàn tay nhỏ bé bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo của hắn, "Em muốn anh. Em muốn cặc của anh trai ở trong em, ngay bây giờ."

Em dùng chính những từ ngữ tục tĩu mà hắn đã dạy em, biến chúng thành vũ khí quyến rũ của riêng mình. Sự thay đổi này khiến Lee Jihoon gần như phát điên. Hắn nắm lấy cằm em, ép em phải nhìn hắn, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa đầy ham muốn.

"Em học đâu ra cái thói này?"

"Anh dạy em mà," Kim Joongoo mỉm cười, nụ cười vừa ngây thơ vừa mời gọi, "Anh không thích sao? Con điếm của anh bây giờ đã biết cách phục vụ chủ nhân rồi."

Câu nói đó là mồi lửa cuối cùng, Lee Jihoon gầm lên một tiếng như dã thú, lật ngược tình thế, đè em ngửa ra ngay trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ. Giấy tờ, bút viết bay tứ tung. Hắn xé toạc chiếc áo sơ mi trên người em, để lộ ra cơ thể trắng nõn mà hắn khao khát.

"Em là của anh, Kim Joongoo! Em biết điều đó mà!" Hắn gầm gừ, vùi mặt vào cổ em, hít hà mùi hương quen thuộc.

"Em biết," Kim Joongoo rên rỉ đáp lại, hai chân chủ động quấn lấy hông hắn, "Em là của anh, chỉ là của anh thôi. Chơi em đi, Jihoon. Chơi chết em đi."

Bọn họ làm tình ngay trên bàn làm việc, một cách điên cuồng và hoang dại. Không còn là sự áp bức một chiều, mà giờ đây là sự cộng hưởng của hai linh hồn bệnh hoạn.

Cả đời này của Kim Joongoo cũng không thoát được khỏi hắn. Bởi vì ngay từ đầu, chính em là người dung túng cho hắn. Sau cú sốc ban đầu, sau sự đe dọa, em đã dần dần chấp nhận. Là em tự nguyện trầm luân cùng hắn, là em tự nguyện cùng hắn chìm vào những khoái cảm xác thịt bệnh hoạn.

Suy cho cùng, cả hai đều bị ám ảnh bởi đối phương. Một kẻ cưỡng ép em gái mình để giam cầm em bên cạnh. Một kẻ tự nguyện sa đọa, dùng chính cơ thể mình để trói buộc kẻ đã hủy hoại mình.

Sợi dây vô hình giữa bọn họ, được bện bằng dục vọng, tội lỗi và một thứ tình yêu bệnh hoạn, đã siết chặt lấy cả hai, kéo họ cùng nhau chìm xuống vực thẳm sâu nhất.

Kim Joongoo ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lee Jihoon. Em chủ động hôn lên môi hắn, một nụ hôn ướt át. Bàn tay em không an phận mà trượt xuống dưới, nắm lấy thứ vừa mới tàn phá mình, nay đã bắt đầu có dấu hiệu sống lại.

"Em muốn nữa," Em thì thầm, giọng nói mang theo sự mời gọi không thể chối từ.

Lee Jihoon mỉm cười, nụ cười của ác quỷ đã tìm thấy thiên thần sa ngã của riêng mình. Hắn lật người, đè em xuống dưới thân một lần nữa.

"Được thôi, bé ngoan của anh."

Địa ngục đã mở ra với cả hai, nhưng không ai trong bọn họ muốn được cứu rỗi.

-End-

Ai có fanart Lee Jihoon đeo kính không, tui muốn ngắm anh ta đeo kính 🫠🫠🫠

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip