Chương 47: Một tầng lại một tầng ngăn cách.


Hung hăng chạy đến Chung Túy cung, rốt cuộc cũng đã biết được tâm tư của vị chủ tử này. Chính là quá mức xảo quyệt.

Ngụy Anh Lạc chạy một hồi giống như đem theo sự phẫn uất kia muốn đè nát cả một đoạn đường, nhưng khi gần đến Chung Túy cung thì lại đột nhiên đi chậm lại, sau đó từ từ đẩy cửa đi vào. Phải rồi, ắt là Tô Tịnh Hảo cũng đang đợi nàng.

- Thuần phi nương nương thánh an!

Ngụy Anh Lạc nhìn người trước mắt kia mà có chút bội phục, đợi được đến ngày hôm nay chí ít cũng không phải kẻ đơn giản. Vậy mà bấy lâu lại cứ nghĩ người này chỉ đơn giản là yêu thích Hoàng hậu nương nương, không biết đến một ngày lại muốn giành người từ tay của mình. Ngụy Anh Lạc cười khổ trong lòng, bản thân mình đã quá khinh người mất rồi.

- Ngươi, à, Ngụy quý nhân mới phải chứ, không ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương thêm nữa đi, sao lại rảnh rỗi đến Chung Túy cung thế này?!

Tô Tịnh Hảo vẫn giữ nguyên chất giọng đó, còn có chút điềm nhiên thư thái hơn bình thường. Giương ánh mắt cùng nụ cười có phần giễu cợt về phía Ngụy Anh Lạc.

- Thuần phi nương nương thông minh túc chí, sao có thể không biết Anh Lạc đến đây để cảm tạ người chứ?!

Còn không phải chính ngươi đóng kịch, cùng với Cao Ninh Hinh đào ra một cái hố chôn ta sao?

- Bản cung thật sự không biết ngươi đang nói cái gì!

Ngụy Anh Lạc nhếch môi cười, ánh mắt vẫn sắc như lưỡi kiếm chĩa về phía đối phương.

- Người cho rằng ta không biết chuyện ban chiều không phải là tình cờ sao? Người cho rằng tình cờ Cao Quý phi cùng Hoàng thượng là vô tình đi qua sao? Mà cho dù hôm nay có không xảy ra chuyện gì, người nghĩ ta không biết người vẫn cho người quan sát ta và Hoàng hậu nương nương sao? Còn nữa, Cao Quý phi sao lại đột nhiên đến đúng lúc như vậy? Nếu không phải ở đằng sau lưng có người kích động Hoàng thượng nhiều lần, một cung nữ nhỏ bé như ta, sao bỗng nhiên trở thành cái gai trong mắt Hoàng thượng, rồi bỗng nhiên lại biến thành một quý nhân đây?

Tô Tịnh Hảo có chút bất ngờ, liền cười phá lên.

- Ngụy Anh Lạc, ngươi nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Sao ngươi không chịu tự nhận bản thân mình cũng rất đáng ghét đi? Mà thôi, không vòng vo với ngươi nữa, ta quả thực có cho người theo dõi Trường Xuân cung, cũng là ta nói lời kích động Hoàng thượng, nhưng ta và Cao Ninh Hinh không hề có liên quan gì đến nhau. Chuyện ngươi trở thành quý nhân lại càng không phải chủ ý của ta! Ta vốn sẽ được lợi nếu như ngươi bị tống vào Tân Giả Khố, nhưng xem ra mạng ngươi chưa tận, vẫn còn leo lên được cái ghế quý nhân!

Ngụy Anh Lạc có chút xao nhãng trọng tâm, cuối cùng nỗi lo lắng của nàng giống như đã biến thành sự thật!

- Nói như vậy, ý của ngươi là....????

- Ta và Phú Sát Dung Âm khi chưa vào Bảo thân vương phủ đã là tỷ muội tình nghĩa lâu năm, ngày ngày đều ở bên cạnh nàng, vốn đã quen với sự quan tâm của nàng, rốt cuộc đến khi vào trong cung, lễ giáo cung quy trói buộc, sự quan tâm của nàng ấy cũng không còn giành cho ta nữa....

- Ngươi thích nàng?

Tô Tinh Hảo quấn quấn chiếc khăn quanh đầu ngón tay, lộ ra vẻ trầm ngâm một khắc, sau đó cầm lấy tay Ngụy Anh Lạc vỗ vỗ hai cái.

- Không! Thích nàng à, ta còn muốn nhiều hơn thế!

- Bản cung cũng không phải kẻ ngốc, ngươi cũng biết, Cao Ninh Hinh ghét ngươi như thế nào, hận Hoàng hậu như thế nào? Sẽ để hai người các ngươi yên ổn sao? Ít ra ngươi nên hiểu, ngươi rời xa Hoàng hậu, mới chính là bảo vệ nàng!

Mang trong mình uất hận đến đây, lại phát hiện ra những chuyện khiến bản thân bất lực, Ngụy Anh Lạc hờ hững buông một câu.

- Thuần phi nương nương lo xa rồi, Anh Lạc đảm bảo với người, sẽ không bao giờ rời khỏi Hoàng hậu nương nương nửa bước, sẽ không ngừng hướng về người! Và, cũng sẽ tận dụng tốt chức quý nhân này!

Nói xong Ngụy Anh Lạc liền xoay lưng bỏ đi. Không phải là không dám đối diện chất vấn, chỉ là có cảm giác dường như bản thân vừa cho người khác cơ hội dò xét suy nghĩ của mình. Thuần phi vốn vẫn tĩnh lặng như nước, vậy mà dưới mặt nước lại là bao đợt sóng ngầm chờ cơ hội nuốt trọn con mồi. Ngụy Anh Lạc cho không bực tức người này vì đã không đề phòng, bởi nếu không phải là nàng mà là một người khác, thì chưa chắc kết quả sẽ tốt đẹp hơn.

Ngụy Anh Lạc vừa về đến Trường Xuân cung đã thấy dáng vẻ trông ngóng của Minh Ngọc, dường như đang đợi nàng.

- Minh Ngọc, Hoàng hậu nương nương sao rồi!

Minh Ngọc khẩn trương đến nỗi giọng nói có chút muốn khóc.

- Thái ý nói nương nương u uất tích tụ, thương tổn lâu ngày, nhưng khí độc trong người đã bị đẩy ra ngoài nên hiện tại đã ổn, ta đã cho truyền thiện, nhưng người nhất mực không chịu dậy! Ngươi mau vào xem đi!

Ngụy Anh Lạc không nói gì nữa, lập tức chạy vào bên trong, đẩy cửa đi vào, đến bên mép giường, muốn đưa tay chạm vào người đang quay lưng về phía mình kia nhưng lại dừng lại, trong lòng đau xót vô cùng.

- Minh Ngọc, ra ngoài đi, bản cung muốn ở một mình!

Phú Sát Dung Âm cất giọng, lại chỉ khiến người ta thêm phần đau lòng. Âm thanh vốn dĩ dịu dàng điềm đạm, nay lại trở thành yếu mềm đến đáng sợ.

Tỉnh dậy cũng đã lâu, thế nhưng cảm giác như tâm trí không muốn tỉnh lại. Tỉnh lại để làm gì, để được cái gì? Trong lòng đều đã rõ. Cho dù bản thân đã cố gắng thay đổi, nhưng lại không đem theo được một kết quả tốt đẹp. Vẫn là hại người hại mình.

- Nương nương, là Anh Lạc!!

Ngụy Anh Lạc nhìn thấy bộ dáng này của nương nương kìm lòng không đặng, thật sự nước mắt đã sắp tràn ra ngoài, vội đưa tay lên lau đi. Phú Sát Dung Âm nghe được âm thanh quen thuộc kia, dần chuyển mình xoay người lại, thì ra đã khóc đến nước mắt cứ như vô thức mà tuôn ra. Ngồi dậy ôm trầm lấy Ngụy Anh Lạc, không nói gì, chỉ khóc, chỉ nghĩ. Chỉ nghĩ từ nay về sau nàng ra sao cũng được, chỉ cần Ngụy Anh Lạc sống hạnh phúc, nhưng hạnh phúc như thế nào đây? Thánh chỉ ban xuống chính là cây kéo cắt đi đôi cánh tự do của nàng ấy, rồi lại dùng những gì đã trói buộc nàng, trói buộc tất cả nữ nhân trong cung kìm chân nàng ấy. Trong tâm dằn vặt tự trách, nếu ngay từ đầu mặc kệ nàng ấy, để nàng ấy tiếp tục làm một tiểu cung nữ, còn bản thân tiếp tục làm Hoàng hậu như dĩ vãng, thì có lẽ hiện tại đã không khiến cả hai trở thành như thế này.

Ngụy Anh Lạc ôm lấy thân thể của người kia, nghe thanh âm người khóc, nghe nhịp tim người hỗn loãn, lại thấy trái tim của mình như bị dao đâm kiến đốt. Cúi đầu hôn lên tóc nàng, ngón tay càng siết chặt hơn nữa. Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cố gắng từ trong giọng nói không có điểm nào yếu mềm.

- Nương nương, Anh Lạc đã giúp người chuẩn bị bữa tối!

Phú Sát Dung Âm nghe xong lại càng không để vào tai, càng ôm chặt Ngụy Anh Lạc hơn nữa. Biết được đối phương cũng không khá hơn mình là bao, nhưng bản thân không thể không khóc. Nàng đã chọn rời xa Ngụy Anh Lạc một lần, làm sao có thể chứa chấp nổi thêm một lần nữa.

- Anh Lạc!!

- Dạ!

- Anh Lạc! Ta....

Muốn mở lời nói ra, ta yêu ngươi, yêu ngươi rất nhiều, nhưng chỉ sợ khi nói ra, sẽ không thể để đối phương đi được nữa. Đành mím chặt môi, nước mắt tiếp tục lăn dài trên khuôn mặt, thấm trên vai áo Ngụy Anh Lạc.

Ngụy Anh Lạc đưa khuôn mặt đang chứa đầy nước mắt kia đối diện với mình. Từ từ quan sát, từ từ lưu giữ lại hình ảnh người này. Vì ánh mắt tràn ngập đau thương cùng nhu tình, mỗi lần ngón tay lau đi nước mắt đối phương, lại tiếp tục dòng lệ mới lại tràn ra. Ngụy Anh Lạc khó chịu, trong lòng cắn rứt không yên, tiến tới hôn khuôn mặt đối phương. Nụ hôn như mưa mà rơi xuống, lại như nắng mà dần dần khiến lệ kia ngừng rơi. Cảm nhận hơi thở của người, hương thơm quen thuộc của người, bất giác không tự chủ đem môi quấn lấy môi người.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip