Chương 1 - 2
***
Mặt trời treo cao trên bầu trời xanh thẳm, ánh nắng xuyên qua từng tán cây, chiếu rọi lên những dãy cung điện nguy nga. Trường Xuân Cung hôm nay thanh tịnh hơn bao giờ hết, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động những đóa hoa mẫu đơn đang khoe sắc trong vườn.
Ngụy Anh Lạc cầm trong tay một bình tưới nhỏ, chậm rãi rưới nước lên những nhành hoa đỏ rực. Bên cạnh nàng, Phú Sát Hoàng Hậu khoác trên mình bộ y phục lụa trắng thêu hoa tinh tế, dịu dàng nhìn ngắm từng cánh hoa rơi.
"Hoàng Hậu nương nương, người thấy có phải hoa hôm nay nở đẹp hơn mọi ngày không?" Anh Lạc cười nhẹ, đôi mắt long lanh ánh lên sự thích thú.
Hoàng Hậu mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ một cánh hoa.
"Có lẽ là nhờ bàn tay khéo léo của ngươi chăm sóc."
Ngụy Anh Lạc nghe vậy liền bật cười, đang định đáp lời thì từ xa, một loạt tiếng bước chân vang lên, phá vỡ không khí yên bình. Một thái giám vội vã chạy đến, cúi đầu cung kính.
"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng muốn mời người cùng đi dạo. Các quý phi cũng đã nhận được thánh chỉ."
Phú Sát Hoàng Hậu thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khẽ gật đầu.
"Bổn cung đã biết."
Ngụy Anh Lạc đứng một bên, khó chịu ra mặt. Nàng đang cùng Hoàng Hậu tận hưởng một buổi chiều yên bình, vậy mà Hoàng Thượng lại bất chợt muốn chen ngang. Nhưng nàng cũng chẳng thể nói gì, chỉ có thể hậm hực cắn môi, lặng lẽ bước theo phía sau.
*
*
*
Khi đến ngự hoa viên, những bóng dáng yêu kiều đã tề tựu đông đủ. Cao Quý Phi kiêu sa trong bộ cung trang đỏ thẫm, đôi môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Nhàn Phi yên lặng đứng một góc, vẻ mặt điềm nhiên nhưng ánh mắt lại âm thầm quan sát tất cả. Thuần Phi thì dịu dàng như nước, nét mặt luôn toát lên vẻ hiền lành khó đoán. Hoàng Thượng đứng giữa, tay ôm lấy Phú Sát Hoàng Hậu, ánh mắt đầy cưng chiều.
"Ái khanh, trẫm thật sự không thể rời mắt khỏi nàng."
Nhìn cảnh này, Ngụy Anh Lạc cảm thấy cực kỳ gai mắt. Nàng vốn dĩ kính trọng Hoàng Hậu, thế mà Hoàng Thượng lại ngang nhiên ôm ấp người trước mặt bao nhiêu phi tần. Quá đáng hơn, Phú Sát Hoàng Hậu chỉ có thể dịu dàng mỉm cười, thuận theo vòng tay của hắn. Anh Lạc nhướng mày, chắp tay sau lưng, giọng nói mang theo ý cười nhưng sắc bén vô cùng.
"Hoàng Thượng đúng là đa tình, nhưng chẳng hay có biết hoa đẹp cũng cần tự do để khoe sắc?" Không khí chợt trầm xuống.
Hoàng Thượng sững người, ánh mắt sắc bén quét qua Anh Lạc. Những nô tì xung quanh nén cười, còn Cao Quý Phi thì cong môi đầy thích thú. Nhàn Phi khẽ nhướn mày, nhìn Anh Lạc bằng một ánh mắt sâu xa.
Phú Sát Hoàng Hậu khẽ nắm lấy tay Anh Lạc, như muốn nhắc nhở nàng đừng lỗ mãng. Nhưng Anh Lạc vẫn đứng thẳng, chẳng hề tỏ ra sợ hãi trước ánh nhìn uy nghiêm của Hoàng Thượng.
Cao Quý Phi nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, cười khẽ.
"Ngụy Anh Lạc quả nhiên là người thú vị."
Thuần Phi cũng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như có như không lướt qua Anh Lạc.
Từ khoảnh khắc đó, những con sói tuyệt sắc trong chốn hậu cung đã bắt đầu để mắt đến nàng.
.
.
.
.
***
Trời vừa chập tối, ánh trăng hắt xuống cung cấm một lớp sáng bạc huyền ảo. Trường Xuân Cung đã chìm vào yên tĩnh, nhưng nơi Nghênh Xuân Các của Cao Quý Phi lại rực rỡ ánh nến, phản chiếu lên rèm lụa mềm mại một tầng sáng mập mờ.
Anh Lạc đứng trước cửa, cau mày nhìn vào trong.
'Mình bị cái quái gì mà lại nghe lời đến đây thế này chứ?'
Ban nãy, Cao Quý Phi viện cớ có chuyện quan trọng cần bàn, sai người truyền lời đến Trường Xuân Cung, yêu cầu Anh Lạc lập tức đến gặp. Hoàng Hậu có dặn rằng không nên gây thêm rắc rối trong cung, nên Anh Lạc mới miễn cưỡng đi. Giờ thì... không hiểu sao lòng cô lại dấy lên dự cảm chẳng lành.
Vừa định quay đi, cánh cửa trước mặt chợt mở ra, một luồng hương thơm nồng đậm xộc vào mũi.
— Trầm hương... có cả xạ hương nữa?
“Ôi, Ngụy Anh Lạc, sao lại đứng mãi ngoài này?”
Cao Quý Phi ngả ngớn tựa người vào cửa, ánh mắt hẹp dài quét lên người cô. Chiếc váy lụa mỏng manh của quý phi dường như cố ý để lộ bờ vai nõn nà cùng đôi gò bồng đảo mơ hồ dưới lớp vải.
“Nô tì không dám.” Anh Lạc chắp tay, mắt cụp xuống.
“Cao Quý Phi gọi nô tì đến có chuyện gì ạ?”
Cao Quý Phi nhoẻn miệng cười, tiến tới kéo tay cô vào trong, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Cũng chẳng có gì to tát. Bổn cung chỉ muốn trò chuyện với ngươi chút thôi...”
Giọng nói mềm mỏng của quý phi như có ma lực, cùng với hương thơm quyến rũ tràn ngập trong không gian, làm đầu óc Anh Lạc có chút mơ màng.
‘Không ổn rồi… trong phòng này có gì đó…’
Chưa kịp phản ứng, một ly trà thơm đã được đưa đến trước mặt.
“Uống đi, trà này bổn cung đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy.”
Anh Lạc vô thức nhận lấy, nhưng không vội uống.
— Chắc chắn có vấn đề…
Nhưng trước khi cô kịp tìm lý do từ chối, Cao Quý Phi đã bước tới gần, cúi người xuống, gần đến mức hơi thở phả nhẹ lên cổ cô.
“Ngụy Anh Lạc, bổn cung tò mò đã lâu rồi… ngươi rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà khiến Hoàng Hậu luôn bao che như vậy?”
Anh Lạc cứng người.
“Nô tì không biết nương nương đang nói gì.”
“Thật sao?”
Cao Quý Phi đột nhiên cười khẽ, nâng cằm cô lên. Đôi mắt hồ ly cong cong, ẩn chứa tia nguy hiểm.
“Không sao, tối nay bổn cung sẽ tự mình kiểm chứng.”
Câu nói chưa dứt, Anh Lạc cảm thấy một cơn nóng lan khắp người, đôi chân mềm nhũn ra.
— Không ổn… mình trúng thuốc rồi!
Cố gắng chống cự, nhưng thân thể lại không nghe lời, từng hơi thở dồn dập hơn.
Cao Quý Phi nhìn cảnh đó, cười khẽ một tiếng, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
“Đừng lo, bổn cung sẽ giúp ngươi cảm thấy dễ chịu hơn…”
Bàn tay mềm mại chậm rãi lướt xuống, tiếng vải vóc sột soạt vang lên trong căn phòng kín…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip