Chương 5 - 6

***

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, Phú Sát Dung Âm đã có mặt tại cung của Cao Quý Phi. Cả đêm không thấy bóng dáng Anh Lạc, nàng lo lắng đến mức chẳng thể ngủ yên, vừa sáng sớm đã vội vã đến tìm.

Cao Quý Phi lúc này mới tỉnh giấc, cơn đau nhức từ trận hoan ái đêm qua khiến nàng cau mày khó chịu. Nhưng điều khiến nàng cạn lời hơn cả chính là cảm giác nặng nề nơi hạ thân - Ngụy Anh Lạc vậy mà vẫn còn "ngâm" bên trong nàng, không chịu rút ra!

"Ngụy Anh Lạc!!"

Cao Quý Phi nghiến răng, thẹn quá hóa giận mà đạp Anh Lạc một cái, khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Nhưng thay vì ngồi dậy ngay, Anh Lạc vẫn ngái ngủ, dụi đầu vào gối của Cao Quý Phi mà rên rỉ lười biếng.

"Trời sáng rồi mà ngươi còn chưa chịu dậy hả?!"

"Ưm... sáng rồi sao..." Anh Lạc dụi mắt, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, mặt biến sắc, bật dậy như lò xo. "Hoàng Hậu!!"

Lời vừa dứt, ngoài cửa đã vang lên giọng nói ôn hòa nhưng không giấu được sự sốt ruột của Phú Sát Dung Âm:

"Cao Quý Phi, bổn cung có thể vào không?"

Cao Quý Phi lập tức chỉnh trang y phục, nhưng đôi chân vừa chạm đất đã đau đến run rẩy. Nhớ lại chuyện tối qua, gương mặt nàng bất giác nóng bừng, vừa thẹn vừa giận.

Anh Lạc cuống quýt mặc lại quần áo, nhưng y phục xộc xệch, tóc tai rối bù, nhìn thế nào cũng thấy đáng nghi.

Phú Sát Dung Âm bước vào, lập tức bắt gặp dáng vẻ bối rối của Anh Lạc. Trong lòng nàng có một dự cảm chẳng lành.

"Anh Lạc... tại sao ngươi lại ở đây?"

Anh Lạc nuốt nước bọt, siết chặt tay Hoàng Hậu, vội vã giải thích:

"Nương nương, không phải như người nghĩ đâu! Là Cao Quý Phi bày trò, nàng ấy hạ dược trong phòng, khiến ta không kiểm soát được-"

Phú Sát Dung Âm khẽ nhắm mắt, giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời Anh Lạc:

"Đủ rồi."

"Nương nương..."

"Ngụy Anh Lạc, từ nay trở đi, ngươi không cần đến Trường Xuân Cung nữa."

Một câu nói nhẹ bẫng nhưng như sét đánh ngang tai Anh Lạc.

Hoàng Hậu rời đi, để lại Anh Lạc sững sờ, bàn tay trống rỗng buông thõng xuống.

*
*
*

Đêm đó.

Anh Lạc quỳ trước Trường Xuân Cung, mặc cho từng cơn gió lạnh thổi qua.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Ba canh giờ...

Làn da Anh Lạc lạnh buốt, cơ thể bắt đầu run rẩy, đầu óc mơ hồ. Sốt rồi.

Nhưng cánh cửa Trường Xuân Cung vẫn đóng chặt.

Hoàng Hậu thật sự... bơ nàng đến tận cùng.

.

.

.

Hôm sau, Phú Sát Dung Âm định ra vườn tưới hoa thì bắt gặp Anh Lạc ngất trước Trường Xuân Cung. Dù vẫn còn giận, nhưng khi thấy nha đầu ngốc này nằm bất tỉnh giữa trời lạnh, nàng không khỏi hốt hoảng.

"Ngụy Anh Lạc!"

Nàng vội vàng chạy đến, nâng Anh Lạc dậy. Lúc này mới nhận ra người trong lòng mình sốt đến mức cả thân thể nóng ran. Không chần chừ nữa, Dung Âm lập tức gọi cung nữ đến dìu Anh Lạc vào trong.

*  *  *

Anh Lạc dần tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chăm sóc mình. Nhìn kỹ mới phát hiện—là Hoàng hậu nương nương?

Chẳng lẽ mình sốt đến mức sinh ra ảo giác rồi?

Nghĩ vậy, Anh Lạc yếu ớt đưa tay nắm lấy tay Hoàng hậu, giọng nói khàn đặc:

"Hoàng hậu... Đừng giận Anh Lạc nữa..."

Phú Sát Dung Âm khựng lại, nhìn bàn tay nóng hổi đang nắm lấy mình. Nàng định rút tay ra nhưng lại bị Anh Lạc siết chặt.

"Ngươi sốt đến mê sảng rồi à?"

"Không..." Anh Lạc lắc đầu, đôi mắt mơ màng nhưng vẫn cố chấp: "Ta không muốn người hiểu lầm Anh Lạc..."

Dung Âm nhìn nàng một lát, cuối cùng trầm giọng hỏi:

"Được, vậy ngươi nói đi. Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Anh Lạc mơ màng kể lại—lúc bước vào đã nghe mùi thuốc hạ dược trong thư phòng của Cao quý phi, muốn chạy đi nhưng bị nàng ta giữ lại. Còn bị ép uống một ly trà kỳ lạ. Nhưng dù không uống, dược tính vẫn quá mạnh.

"Anh Lạc chỉ nhớ Cao quý phi đẩy ta lên giường... Lột từng lớp y phục của ta... Còn hôn lên từng tấc da thịt..."

Ngừng một chút, Anh Lạc nhíu mày:

"Nhưng Anh Lạc không nhớ gì nữa... Hoàng hậu, người phải tin Anh Lạc..."

Dung Âm nghe đến đây, sắc mặt càng thêm u ám. Ký ức đêm qua hiện lên rõ ràng—Anh Lạc với y phục xộc xệch, dấu vết ám muội trên da thịt, cơ thể phảng phất mùi hương mê loạn.

Nàng muốn tin Anh Lạc... Nhưng làm sao có thể không tức giận đây?

Dung Âm hít sâu một hơi, cắn răng, giọng điệu vẫn lạnh lùng:

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này ta sẽ tự mình làm rõ!"

Dứt lời, nàng rút tay ra khỏi tay Anh Lạc rồi xoay người rời khỏi phòng.

Anh Lạc nằm đó, đầu óc mơ hồ, không biết bản thân vừa thoát nạn hay lại càng lún sâu vào rắc rối lớn hơn...

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip