Chương 7 - 8 (End)
***
Sáng sớm, Hoàng hậu dẫn theo Minh Ngọc đến cung của Cao quý phi. Cơn giận trong lòng nàng vẫn chưa nguôi ngoai. Cả đêm hôm qua, Anh Lạc sốt đến mức mê sảng, miệng không ngừng gọi tên nàng, còn kể lại chuyện xảy ra tối qua trong mơ màng. Mỗi lời thốt ra đều như nhát dao cứa vào lòng Hoàng hậu.
Nàng không thể tin được! Cao quý phi lại có thể làm ra chuyện đồi bại như thế!
Bước vào thư phòng, Hoàng hậu không khách khí mà ngồi xuống ghế chủ vị. Minh Ngọc đứng bên cạnh, ánh mắt căng thẳng nhìn chủ tử mình. Cao quý phi đang nhâm nhi ly trà thì thấy vậy liền đặt chén xuống, nhướng mày hỏi:
"Hoàng hậu nương nương, sáng sớm đến cung của ta thế này, chẳng hay có chuyện gì gấp đến mức không thể đợi được sao?"
Hoàng hậu nắm chặt tay, kiềm chế cơn giận đang sục sôi trong lòng. Nhưng khi nhớ lại dáng vẻ thê thảm của Anh Lạc đêm qua, nàng không thể nhịn được nữa, trực tiếp gằn giọng:
"Ta hỏi ngươi, tối qua ngươi đã làm gì Anh Lạc của ta!?"
Câu hỏi vừa dứt, không khí trong phòng chợt trở nên căng thẳng. Minh Ngọc thoáng giật mình, không ngờ Hoàng hậu lại hỏi thẳng như vậy.
Cao quý phi hơi sững người một chút, sau đó bật cười, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:
"Ngụy Anh Lạc là của Hoàng hậu từ khi nào thế?"
Hoàng hậu đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Cao quý phi.
"Ta hỏi lại lần nữa, ngươi đã làm gì Anh Lạc!?"
Cao quý phi nhấp một ngụm trà, nhàn nhã đáp:
"Nương nương muốn biết sao? Được thôi... Nhưng ta nói trước, Anh Lạc thực sự rất tuyệt~"
Vừa dứt lời, một cái tát như trời giáng đã giáng thẳng lên mặt Cao quý phi.
"Đồ tiện nhân!"
Hoàng hậu đứng bật dậy, sắc mặt đầy giận dữ, bàn tay còn tê rần vì cú tát vừa rồi.
"Ngươi là thê tử của Hoàng thượng mà lại dám ăn nằm với người của ta!?"
Cao quý phi bị tát lệch cả mặt, vệt đỏ hằn rõ trên má. Nhưng nàng ta không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cười khẩy, lấy tay lau khóe môi rồi đứng dậy, đối diện với Hoàng hậu.
"Ta nói cho Hoàng hậu nương nương biết! Anh Lạc đã là của ta rồi. Tên vô dụng Hoàng thượng đó... thua xa Anh Lạc của ta!!"
Dung Âm cau mày, lòng dâng lên dự cảm không lành.
"Thua xa?"
Cao quý phi nhếch môi, chậm rãi tiến đến gần, ghé sát tai Hoàng hậu, thì thầm một cách đầy tà mị:
"Chắc Hoàng hậu nương nương chưa biết... Anh Lạc lại có thứ của nam nhân?"
Hoàng hậu trợn to mắt, sắc mặt tái đi trông thấy.
Cao quý phi thấy vậy thì càng đắc ý, tiếp tục rót thêm dầu vào lửa:
"Của Anh Lạc lại còn to và dài hơn của tên Hoàng thượng kia. Thật sự... sướng chết đi được~"
Lời nói của Cao quý phi như một mồi lửa thiêu cháy lý trí của Hoàng hậu.
Nàng siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói, nhưng cơn giận vẫn không thể nào nguôi được.
"Nói bậy!!"
Dung Âm phất tay áo, đứng phắt dậy, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
"Ngươi tốt nhất đừng để ta bắt được chứng cứ! Nếu không, đừng trách ta không nể tình!!"
Dứt lời, Hoàng hậu xoay người rời đi, để lại Cao quý phi với nụ cười đầy nham hiểm...
Trường Xuân Cung
Phú Sát Dung Âm đẩy mạnh cửa thư phòng, ánh mắt tràn ngập giận dữ khi nhìn thấy Anh Lạc đang sốt mê sảng trên giường.
Tại sao Cao Quý phi lại biết Anh Lạc có thứ của nam nhân? Tại sao ả ta lại quyến rũ Anh Lạc? Và tại sao Anh Lạc lại đồng ý lên giường với ả?
Những câu hỏi dồn dập khiến hoàng hậu không thể kiềm chế được nữa.
Nàng dùng lực mạnh kéo Anh Lạc ngồi dậy, bắt cô phải đối diện với mình. Anh Lạc bị đau mà lờ mờ mở mắt.
"Nương nương...? Sao l—"
"CÂM MIỆNG!!"
Tiếng quát lạnh lùng làm Anh Lạc cứng đờ. Hoàng hậu đang giận cô sao?
Chưa kịp định thần, một cái tát giáng thẳng lên mặt cô.
"TAI SAO NGƯƠI LẠI ĐẾN CHỖ CAO QUÝ PHI!?"
Anh Lạc ôm má, ngạc nhiên nhìn hoàng hậu. Trong lúc cô còn bần thần, hoàng hậu đã đè cô xuống giường. Đôi mắt nàng tối lại khi nhìn thấy dấu vết của Cao Quý phi còn nhàn nhạt trên cổ Anh Lạc.
Chát!
Cái tát thứ hai khiến mặt Anh Lạc lệch sang một bên.
"TAI SAO NGƯƠI ĐỂ CHO Ả TA ĐỘNG VÀO NGƯƠI HẢ!?"
"Hoàng hậu! Nô tì không biết được Cao Quý phi giở trò mà!?"
Chát!
"VẬY TẠI SAO NGƯƠI LẠI ĐẾN CHỖ Ả!?"
Anh Lạc cay mắt vì đau và ấm ức, tức giận nhìn hoàng hậu.
"CHÍNH HOÀNG HẬU KÊU ANH LẠC ĐI! BÂY GIỜ LẠI ĐỔ THỪA ANH LẠC !?"
Anh Lạc thầm nghĩ tại sao Dung Âm của nàng bây giờ lại biến thành một người hoàn toàn khác với Dung Âm ngày xưa? Phú Sát Hoàng Hậu hiền thục, đoan trang, nho nhã của nàng đâu?
Hoàng hậu im lặng nhìn cô, rồi đột ngột cúi xuống, cắn mạnh môi Anh Lạc.
Bất ngờ, Anh Lạc trừng mắt, nhưng chưa kịp phản kháng thì hoàng hậu đã nhanh chóng cởi y phục của chính mình. Cảnh tượng trước mắt làm Anh Lạc vội vàng che mắt, nhưng bàn tay nàng lại nhanh chóng giữ lấy tay cô.
Nụ cười của hoàng hậu đầy nham hiểm.
---
Khi thấy "nó" của Anh Lạc, hoàng hậu có chút sững sờ, nhưng thay vào đó là sự chiếm hữu dâng trào.
Nàng cúi xuống, chậm rãi khiêu khích cho đến khi "cây gậy" kia cương lên, rồi không chút do dự, ngồi thẳng xuống.
"Ư—nương nương...!"
Anh Lạc đau đến nỗi rơi nước mắt, nhưng hoàng hậu chẳng quan tâm. Nàng chỉ mãn nguyện vì bản thân được lấp đầy sau bao ngày khao khát.
Từng nhịp nhún xuống càng lúc càng mạnh mẽ, mỗi lần siết chặt, Anh Lạc đều nghiến răng chịu đựng.
"Nương... nương... đừng... đừng nhún nữa... đau quá..."
Cô nghẹn giọng khẩn cầu, nhưng hoàng hậu chỉ cười, tiếp tục trừng phạt cô.
Không biết đã bao lâu, Anh Lạc chỉ cảm thấy mình như bị vắt kiệt sức lực. Mãi đến khi hoàng hậu đạt đỉnh, nàng mới dừng lại.
Ánh mắt nàng tối sẫm khi nhìn Anh Lạc đã ngất lịm. Cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, nàng thì thầm:
"Mặc dù ta không đến trước... nhưng Anh Lạc chỉ có thể là của ta. Ta sẽ không để Cao Quý phi cướp ngươi đi đâu..."
Trong ánh mắt hoàng hậu, ánh lên một tia chiếm hữu đáng sợ.
Nàng hài lòng ôm lấy Anh Lạc, chìm vào giấc ngủ.
.
P/s: Sau một thời gian dài drop truyện thì tui end luôn 🐧, có lẽ end bây giờ hơi không đúng vì tag tui để là All Lạc nhưng giờ chỉ mới có Cao Quý Phi và Dung Âm "ra trận" thôi, còn những phi tần khác chưa xuất hiện, mong cả nhà bỏ qua vì sự thiếu chuyên tâm này.
Xin chân thành cảm ơn cả nhà đã theo dõi truyện của tớ 🐣💕
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip