Chương 1: Khởi Đầu
- Ngươi... Ma Thần Vương... có muốn được tái sinh không? (???)
- !!! ( Ibaraki )
Lại là giấc mơ đó. Cậu đã mơ thấy nó cả hàng chục lần trước đây, không đêm nào là không mơ về nó cả. Giọng nói đó, cứ ủ rũ, buồn bã như đang mang trên mình gánh nặng của tất thảy mọi người vậy.
Như mọi ngày, cậu thức dậy, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, thay đồ rồi đi học. Trên lớp, cậu là người trầm tính, ít nói, ít giao tiếp, không quan tâm tới người khác nghĩ gì về mình hay người khác cảm thấy mình kinh tởm chừng nào. Cậu là một thành phần biệt lập trong trường, không học giỏi cũng như không quậy phá gì, dần dần cậu trở thành cái bóng vô hình. Cả thầy cô và bạn bè cậu đều không để ý tới sự hiện diện của cậu.
May mắn thay, cậu vẫn có hai người bạn chí cốt. Một người là con gái tên là Sawano Marine, cô là người luôn quan tâm, chăm sóc Ibaraki mặc cho cậu ta có đối xử hơi lạnh nhạt với mình, người bạn còn lại là con trai tên là Yakusou Inosuke, cậu này là một người khá thân thiện và ga lăng, gặp gái là tán, gặp gái là cua, dường như cậu cũng có cảm tình với cô bạn Marine kia.
Trước đây, ba người họ luôn cười đùa vui vẻ với nhau, đặc biệt là Ibaraki Douji, cậu là người cười nói nhiều nhất và cũng là người học giỏi nhất trong nhóm. Lúc ấy cậu vẫn còn sống chung với mẹ và đứa em gái. Khuôn mặt cậu lúc nào cũng tỏ vẻ hạnh phúc.
Nhưng chuyện đó cũng là quá khứ rồi, bây giờ cậu luôn đi cùng với một bầu không khí âm u và đen tối xung quanh. Tại sao sự việc lại như vậy? Và lí do đó chính là vào một ngày mưa gió tầm tã, Ibaraki Douji đang đứng đợi trời tạnh mưa tại bãi đậu xe bus sau giờ học.
Sau khoảng gần một giờ sau nhưng mưa vẫn không tạnh, cậu quyết định chạy thẳng về nhà. Với cơ thể ướt sũng của mình, cậu bước vào trong, chào mẹ nhưng không nghe hồi đáp, cứ tưởng mẹ đang mãi mê làm việc không nghe tiếng gọi của mình nên cậu vẫn không lo lắng điều gì mà vẫn tiếp tục đi vào phòng tắm. Trong lúc tắm có một mùi hương kì lạ bay qua nhưng nó đã bị cậu bỏ qua vì chỉ xuất hiện trong chốc lát.
Sau khi tắm và thay đồ, cậu quyết định đi lên phòng của mình để xem phim. Bất chợt mùi hương lúc trước xộc vào mũi cậu. Lần này nó còn đậm đặc hơn rất nhiều, nghe như mùi máu vậy.
- Tại sao mùi máu lại nặng tới vậy??? ( Ibaraki )
Với 1 tâm trạng bất an, cậu tiếp tục lần theo mùi máu đó và đi tới phía cuối hành lang. Ở đó là phòng vệ sinh và phía dưới là một vũng máu... cùng hai xác chết. Một xác thì nằm dưới đất, cái còn lại thì bị treo lên. Điểm chung của họ là đều không mặc quần áo. Tất nhiên Ibaraki nhận biết được đó là ai nhưng khác lạ một chuyện rằng cậu không khóc hay rên la gì cả. Như một cái xác không hồn, cậu lặng yên đứng đó nhìn hai cái xác từng là gia đình yêu quý của mình. Tính cách của cậu thay đổi kể từ lần đó.
————Chuyển cảnh————
Vào một buổi sáng đẹp trời, Ibaraki đang trên đường đến trường. Bên lề đường là những hàng cây hoa anh đào đang nở rộ, những cánh hoa đang rơi xuống tạo nên một khung cảnh thật lộng lẫy. Hương hoa anh đào hoà quyện cùng với gió và gió đã đưa hương thơm đó lan toả vào không gian. Một mùi hương dịu nhẹ, có thể là Edohigan hoặc Someiyoshino - những loại hoa anh đào Nhật.
Đang đi trên đường, cậu bỗng nhận ra có một bé gái đang chạy với tốc độ khá nhanh cùng khuôn mặt lộ nên vẻ vui mừng vì điều gì đó và phía sau cô bé là một cậu con trai, có lẽ là anh hai của bé kia. Cô bé ấy đã vui mừng quá trớn và tiến xa ra khỏi lề đường. Nếu may mắn bé ấy sẽ không bị gì cả, không gặp phải tai nạn, không gặp phải chấn thương. Nhưng có lẽ cái may mắn đó không xuất hiện đâu vì kế bên cô bé là 1 chiếc xe con.
"Nhóc đó chết chắc rồi" ( Ibaraki )
Nhưng đâu ai biết được, phút giây đó Ibaraki Douji - một người con và cũng là người anh trai đã mất đi gia đình của mình, trong thâm tâm của con người đó không muốn ai gặp phải hoàn cảnh như mình. Mất đi gia đình thân yêu là một nỗi đau quá lớn cho những đứa trẻ ấy.
Trong phút chốc, quang cảnh xung quanh Ibaraki dường như dừng hẳn, cậu cố gắng chạy đến chỗ cô bé kia và đẩy cô nhóc ra xa. Không biết từ lúc nào cô bé sắp phải chết kia đã thoát nạn và người hứng trọn cú tông của chiếc xe con lại là Ibaraki. Cơ thể cậu bị văng ra xa vài mét, máu me khắp đầu, xương sọ biến dạng, tay phải gãy nát, cùng với sự ngỡ ngàng của những người xung quanh. Lúc này, cậu không thể nghe được bất cứ điều gì cả, vì cậu đã chết mất rồi.
Ở phía xa, một người đàn ông chứng kiến toàn bộ sự việc, khuôn mặt chẳng hề biến sắc. Trước lúc đó, ông ta có vẻ như đã theo dõi Ibaraki, và khi sự việc đến, ông ta đến đó và "giúp" cậu ấy. Giúp, chỉ là trên mặt chữ, giúp người là khi người còn sống, ông ta chỉ đơn giản là phụ thu dọn xác chết thôi...
—————Chuyển cảnh—————
Không gian yên ắng, tưởng rằng mình đã ra đi nhưng Ibaraki lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo kế bên tai.
- .... ....kia.... (???)
-.... cậu kia...(???)
- Nghe tôi nói gì không (???)
Khoảng khắc này đây, mọi thứ xung quanh Ibaraki đều là một màu trắng xoá. Trước mắt cậu là một cô gái đẹp tới mức phải nói là thiên thần. Cô có mái tóc màu đỏ, dài hơn vai, che một bên mắt, được búi lại ở phần đuôi. Mắt cô màu đỏ, hiện lên vẻ sắc lẹm. Đôi mắt đó trông thật buồn, và cũng thật ma mị. Cô mang trên mình chiếc áo len dài tay. Còn tay thì đang tém những lọn tóc lên.
- Cậu kia!! (???)
- Có chuyện gì vậy? Mà cô là ai? ( Ibaraki )
- Ta là Nữ Thần Sinh Mệnh Helena ( Helena )
-... ( Ibaraki)
- Cậu biết mình đã chết rồi phải không? ( Helena )
-... ( Ibaraki)
- Cậu chẳng có vẻ gì là đang hoảng sợ nhỉ? ( Helena )
"Tại sao tôi lại phải sợ hãi?? Mà bà cô này ở đây làm gì vậy?" ( Ibaraki )
- Như đã nói ta Nữ Thần Sinh Mệnh và ta ở đây là để cho ngươi một ân huệ. ( Helena )
- Cô đọc suy nghĩ tôi đấy à? ( Ibaraki )
- Chính xác là vậy. ( Helena )
Cô ta nở một nụ cười hồn nhiên, đủ để đánh gục tất cả cánh đàn ông nào đang chứng kiến.
- Nữ thần ăn mặc gì mà như người thường vậy? ( Ibaraki )
- Ta thích! ( Helena )
- Vậy ân huệ cô nói là gì? ( Ibaraki )
-Ta sẽ ban cho ngươi 1 cuộc sống mới. Tất nhiên là ở một thế giới khác rồi. Thế giới của kiếm và phép thuật. Thú vị lắm đúng không? ( Helena )
- Vậy...làm luôn đi được không? ( Ibaraki )
Ibaraki có chút ngập ngừng trong câu trả lời của mình.
- Từ từ, đừng nóng vội. Ta còn ban cho ngươi ba kĩ năng nữa, đó là để giúp ngươi có thể sinh tồn tốt hơn trong thế giới hỗn loạn đó thôi. ( Helena )
- Thế là tôi phải chọn kĩ năng nữa à? Mệt quá. ( Ibaraki )
Sau một khoảng thời gian ngắn, Ibaraki Douji đã quyết định được ba skill mà mình sẽ chọn: «Sáng Tạo», «Đại thư viện thế giới» và «Thẩm định». Với sự hướng dẫn của Helena, cậu đã có thể chọn cho mình skill «Đại thư viện thế giới». Nó giúp cậu dễ dàng hơn trong việc tìm hiểu về những điều trong thế giới mình sắp chuyển sinh.
- Ngươi thích nó không? ( Helena )
Ibaraki yên lặng không đáp. Có thể cậu vẫn còn chút lưu luyến nơi cũ.
- Tới lúc rồi đó. Lại đây, ta sẽ giúp cậu chuyển sinh. ( Helena )
Ibaraki bước tới gần Helena, cô niệm 1 phép thuật nào đó trông có vẻ khá là phức tạp. Sau đó, 1 vòng tròn xuất hiện dưới chân Ibaraki, hút cậu xuống dưới.
- À quên.Cái vòng đó cũng làm thay đổi trang phục của ngươi sao cho phù hợp với thế giới đỏ đấy. Hãy sống tốt, hỡi vị thần của tôi. ( Helena )
- Cô ấy vừa mới nói gì vậy? ( Ibaraki )
————Chuyển cảnh————
Trên bầu trời lúc này xuất hiện một ngôi sao , hoặc cũng có thể là thiên thạch, đúng hơn là thiên thạch đấy. Nó đang lao xuống hành tinh này với tốc độ nhanh không tưởng. Xung quanh nó là những ngọn lửa đang cháy rực không thể dập tắt. Viên thiên thạch đó đáp xuống một khu rừng trung tâm, gây nên lực chấn động khủng khiếp đến mọi sinh vật xung quanh.
Mặt đất nơi viên thiên thạch đáp xuống đã tạo nên lỗ thủng khổng lồ, chia mặt đất thành từng tầng như những bậc thang to lớn. Và ở giữa lỗ thủng đó là một cậu thanh niên tóc đen dài cùng với bộ quần áo có nét cổ xưa một chút. Cậu bước từng bước lên và rồi nhìn ngắm quang cảnh.
Đó chính là sự khởi đầu của một tân Ma Thần Vương, Ma Thần Vương với cái tên Ibaraki Douji, cái tên sẽ một lần nữa được rực cháy.
(1745 từ)
Truyện đầu tay còn nhiều sai sót
Chương sau có ảnh minh họa main và 1 số người khác
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip