Chương 162,163: Dương Hoằng Đến Xem Bói
Sau khi rời khỏi sàn nhảy, Dương Tử Mi không về nhà mà đi thẳng đến phố Văn Lai.
Lúc nãy Tống Huyền gọi điện thoại đến nói là khách có hẹn trước vẫn đang chờ cô ở Mặc Hiên. Người đó mong cô có thể đến, muộn chút cũng không sao.
Gần đây, hầu như ngày nào Dương Tử Mi cũng giúp xem phong thủy, tướng số giúp cho một người, hơn nữa còn khá chính xác nên cô ngày càng nổi tiếng hơn trong thành phố A này. Thế nên, hiện tại, người có hẹn với cô đều xếp hàng dài đến tận ba tháng sau.
Vừa đến Mặc Hiên, Dương Tử Mi thấy Tống Huyển vẫn đang chăm chú lau chùi một món đồ cổ như thường ngày. Ngoài ra, bên cạnh anh còn xuất hiện một người phụ nữ. Người phụ nữ này cũng đang chăm chú nhìn anh với ánh mắt hết sức ấm áp, dịu dàng, yêu thương, hạnh phúc.
Đó chính là Lâm Thanh Mai, vợ của Tống Huyền, người mà kiếp trước Dương Tử Mi vô cùng ngưỡng mộ.
Lâm Thanh Mai không phải là một cô gái xinh đẹp hơn người, nhưng lại rất có khí chất của một tiểu thơ nhà khuê các. Cô có gương mặt thanh tú, thần thái nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng, từng hành vi, cử chỉ đều rất chừng mực và khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Cô ấy quả nhiên rất xứng với Tống Huyền.
Thấy cô, Dương Tử Mi cảm thấy rất áy náy.
Bởi vì sự xuất hiện của Dương Tử Mi nên Lâm Thanh Mai mới gả cho Tống Huyền trễ đến mười năm.
Nếu ở kiếp trước thì lúc này con trai của họ cũng đã lớn và chạy chơi khắp nơi trên phố Văn Lai rồi.
- Em chào thầy ạ!
Dương Tử Mi bước đến, cung kính chào Tống Huyền.
Tống Huyền ngẩng lên, thấy cô, anh liền bỏ hết công việc trên tay xuống, đứng dậy cười hiền hòa nói:
- Tiểu Mi, cuối cùng em cũng đến rồi!
Anh vẫn dịu dàng gọi cô là Tiểu Mi.
Lâm Thanh Mai đứng kế bên cũng mỉm cười nhìn Dương Tử Mi, nói:
- Thì ra đây là Tiểu Mi. Quả nhiên rất xinh xắn và thông minh.
- Đúng rồi, Tiểu Mi, giới thiệu với em, đây là Lâm Thanh Mai, vợ của anh.
Tống Huyền ngại ngùng nói.
- Chào chị ạ!
Dương Tử Mi lễ phép cúi người chào hỏi.
Kiếp trước, Lâm Thanh mai cũng có ơn với cô. Cô nhớ vào một buổi tối mùa đông giá rét, Lâm Thanh Mai đã không ngần ngại cởi chiếc áo ấm đang mặc trên người xuống choàng vào cho cô khi cô đang lạnh run bên đường. Nhờ có chiếc áo đó mà cô đã sống sót qua được mùa đông khắc nghiệt năm đó.
- Chào em.
Lâm Thanh Mai cũng vui vẻ, thân thiện chào đáp lại, sau đó còn đích thân pha trà mời cô. Từng hành vi, cử chỉ của Lâm Thanh Mai không khác nào Lâm Thanh Mai của kiếp trước.
Dù là từ góc độ nào đi nữa thì Tống Huyền và Lâm Thanh Mai quả nhiên là trời sinh một cặp, xứng lứa vừa đôi.
Dương Tử Mi không ngờ là vị khách hàng tối nay của cô lại là Dương Hoằng, cha của Dương Đức kiệt.
Vì danh sách khách hẹn đều do một nhân viên trong tiệm của Tống Huyền phụ trách nên Dương Tử Mi cũng không rõ khách hàng của mình là ai cho đến khi đến gặp trực tiếp họ.
Dương Hoằng mang theo cặp nạng và đang sốt ruột ngồi chờ cô trong phòng khách của Mặc Hiên.
Dương Đức Kiệt, con trai ông ta liên tục bị điều tra, thẩm vấn, đến giờ vẫn chưa được thả về. Người trong nhà ông thì lần lượt gặp nạn, cứ như là có bàn tay vô hình nào đó muốn dồn cả nhà ông vào chỗ chết vậy.
Trước giờ, ông đều rất tin tưởng vào phong thủy và tướng số. Dù là nhà âm hay nhà dương, ông đều mời thầy phong thủy về để hướng dẫn và bố trí.
Nhưng, cao nhân thường xem phong thủy giúp nhà ông hiện tại lại không ở thành phố A, ông cũng không thể tìm được vị cao nhân đó. Trước đó, ông vốn định mời Giang Mông Nhiên đến giúp, nhưng lại được nhà Mộ Dung cho biết là Giang Mông Nhiên kia chẳng qua chỉ là một tên thầy bói lừa đảo nên cũng thôi.
Sau đó, ông lại nghe nói, gần đây ở thành phố A có một thầy tướng số nữ trẻ tuổi mới nổi. Thầy tướng này tuy còn trẻ nhưng lại rất giỏi về tướng số và phong thủy. Ngay cả tỷ phú Hong Kong Hoắc Văn Hoa cũng mời cô xem phong thủy giúp, ngoài ra còn có không ít nhân vật tiếng tăm cũng bắt đầu tìm đến cô nhờ giúp đỡ.
Ông cũng đã phải bỏ ra không ít tiền để tạo mối quan hệ với nhân viên phụ trách danh sách hẹn nên hôm nay ông mới có thể xuất hiện ở Mặc Hiên này.
Thời gian trước, Dương Tử Mi sống ẩn dật trên núi, còn Dương Hoằng thì cũng ít về thôn nên ông không biết mặt Dương Tử Mi.
Tuy ông nghe nói thầy tướng số là một thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ông vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Ông không tin là thiếu nữ chỉ khoảng mười lăm tuổi đang đứng trước mặt mình kia lại là một vị đại sư tài giỏi.
- Cô chính là Dương đại sư sao?
Dương Hoằng nghi hoặc hỏi.
Dương Tử Mi mỉm cười vẻ như chế nhạo và im lặng không trả lời.
Vì dựa vào thanh thế của mấy người con trai có chức có quyền nên Dương Hoằng cũng rất hống hách, kiêu ngạo. Dù hiện tại, con trai ông ta đang gặp khó khăn và có nguy cơ bị mất chức nhưng ông ta vẫn còn hai người con trai cũng tiếng tăm không kém. Thế nên, ông vẫn không xem ai ra gì. Ông tỏ ra tức giận khi bị Dương Tử Mi xem thường.
- Cô biết tôi là ai không?
Dương Hoằng hắng giọng hỏi Dương Tử Mi.
- Biết. Tôi còn biết là tại sao ông lại đến đây nữa kìa.
Dương Tử Mi đáp, giọng hờ hững.
- Nếu vậy thì cô giúp tôi xem thử xem Dương Đức kiệt con tôi lần này có hóa dữ thành lành được không?
Dương Hoằng nói, giọng như ra lệnh cho cấp dưới vậy.
- Phí ba mươi triệu.
Dương Tử Mi lạnh lùng nói.
- Ba mươi triệu? Sao cô không đi cướp đi!
Dương Hoằng vốn không tin cô nên vừa nghe mức giá cô đưa ra, ông ta lập tức tỏ thái độ.
Dương Tử Mi cười nói:
- Làm ăn đều do hai bên tự nguyện cả. Nếu như ông không trả nổi thì ông cứ đi về, nhường chỗ lại cho người khác vậy.
- Mới bây lớn mà đã mạo nhận là đại sư để lừa gạt người khác, hại dân hại nước rồi. Thật là hoang đường mà. Giờ tôi sẽ tóm cô đến đồn công an!
Dương Hoằng bắt đầu lớn tiếng nói.
- Ha ha! Nếu nói là hại dân, hại nước thì tôi làm sao sánh được với nhà ông đây chứ?
Dương Tử Mi cười nói.
Nghe cô nói thế, Dương Hoằng trừng mắt nhìn cô, chống nạng tức giận nói:
- Ngông cuồng! Mới mấy tuổi đầu mà đã ăn nói ngông cuồng như thế!
- Tôi ngông cuồng đấy, ông làm gì được tôi? Nhưng mà, tính ra thì vẫn còn tốt hơn nhiều so với ai đó có số tuyệt tử tuyệt tôn, ha ha!
Dương Tử Mi cười lớn nói. Cô đã nhìn thấy số mạng thê thảm của ông ta lúc về già thông qua tướng mạo của ông ta. Những người con trai trước nay vốn tác oai tác quái của ông kia sẽ lần lượt vào tù, còn con cháu cũng sẽ mất sớm.
Số mạng thê thảm đó của Dương Hoằng hoàn toàn không liên quan gì đến Dương Tử Mi. Đó chẳng qua chỉ là nhân quả báo ứng mà thôi!
Nghe Dương Tử Mi nói vậy, Dương Hoằng càng tức giận hơn. Ông ta định giơ nạng lên đánh cô.
Nhưng Dương Tử Mi nhanh hơn. Cô khẽ giơ tay một cái, cây nạng kia đã bị cô chụp lấy và giữ chặt giữa hai ngón tay. Sau đó, cô dồn tí lực bẻ cây nạn kia ra làm đôi.
Dương Hoằng kinh ngạc nhìn cây nạng đã bị bẻ gãy của mình.
Dương Tử Mi thả tay và đi thẳng ra khỏi phòng khách của Mặc Hiên.
Lúc này, đột nhiên có tiếng con nít đang khóc bên ngoài. Tiếng khóc cứ đứt quãng từng đoạn, khiến ai nghe thấy cũng đau lòng.
Một người nào đó đứng ngoài cửa Mặc Hiên van xin:
Thầy Tống, nghe nói Dương đại sư ở đây rất giỏi, không biết có thể nhờ cô ấy xem giúp dùm cháu tôi không. Cháu tôi đã khóc liên tục như vậy mấy ngày nay rồi, bác sĩ cũng không biết làm sao để nó hết khóc nữa. Nếu cứ như vậy nó sẽ chết mất, không biết Dương đại sư có thể giúp chữa bệnh dùm cho cháu tôi không?
Tống Huyền vô cùng bối rối, anh không biết phải làm sao mới phải. Vừa nhìn thấy Dương Tử Mi, anh liền nói rõ sự tình cho cô biết.
Nghe xong, Dương Tử Mi liền nhìn vào đứa trẻ đang được quấn trong khăn kia. Đứa bé chỉ mới một tuổi nhưng sắc mặt lại u ám, xương mỏ ác trũng xuống, hai mắt thất thần và gầy trơ xương. Ngoài ra, một luồng âm sát khí đang lờn vờn xung quanh người đứa trẻ.
Luồng âm sát khí đó tuy không mạnh, nhưng lại có thể gây chết người đối với một đứa trẻ non nớt, bé bỏng như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip