Chương 3
Từ ngày đó, hắn liền xin số điện thoại cậu, nhưng đã hơn một tuần chưa hề liên lạc gì với Lập Nông, cậu cũng ngại làm phiền người khác nên không liên lạc trước với hắn.
"Này, hôm nay có rảnh hay không?" Ngạn Tuấn ngồi bên cạnh khều khều tay cậu.
"Sao vậy?" Cậu dạo này có chút mong chờ hắn liên lạc, thật là khó xử, nhớ hắn nhưng không dám chỉ động, vì còn chưa biết người ta làm nghề gì và ở đâu, chỉ biết tên là Vương Tử Dị và số điện thoại, nói ra cũng thật buồn cười, hai người đang tìm hiểu nhưng còn chưa đi ăn được một bữa.
"Còn làm sao? Mời cậu đi ăn bù cho lần trước ah" Ngạn Tuấn nói.
"Vậy được, dù sao tôi cũng đang chán" Lập Nông quyết định đi ăn để thay đổi tâm tình, ăn cho tên kia nghèo thì thôi.
"Nói trước tôi không có nhiều tiền, đi ăn buffee nhá" Ngạn Tuấn còn lạ gì bạn mình, đánh đòn phủ đầu luôn.
"Đồ keo kiệt" Lập Nông bĩu môi nhưng vẫn vui vẻ vì được ăn chùa. Tan sở là cả hai dắt nhau đi ăn, Ngạn Tuấn chọn chỗ ăn cũng không tồi, dù sao cũng là buffee, ăn ở đâu cũng vậy.
"Ăn gì thì tự lấy nha" Ngạn Tuấn lấy một bàn toàn đồ ăn, liếc nhìn Lập Nông.
"Đây là cũng đủ rồi đi, cứ ăn trước đã" Hai người vui vẻ ngồi ăn, còn không quên gọi thêm bia để nhắm.
"Trần Lập Nông?" Có người gọi cậu, cả hai giật mình quay ra.
"Ah..." Lập Nông uống có chút say, mặt may đỏ ửng, đầu có chút choáng váng, ánh mắt mơ hồ nhìn người nọ.
"Bạn cậu à?" Ngạn Tuấn chơi với Lập Nông từ hồi đại học, bạn của cậu có ai mà Ngạn Tuấn không biết, người này anh chưa gặp bao giờ.
"Không rõ" Lập Nông cố căng mắt nhìn, cậu bị cận nhẹ, chỉ đeo kính khi làm việc, nhưng hôm nay do say nên nhìn xa không thấy rõ, hẳn là người ta nhận nhầm đi. Nghĩ thế cậu liền quay lại tiếp tục uống.
"Cậu không nhận ra tôi?" Vương Tử Dị có chút khó chịu đến gần, hắn cố tình không liên lạc với cậu, để cậu thấy nhớ mà gọi cho hắn, nhưng mãi một tuần nay không thấy cậu gọi cho hắn một lần, hôm nay tình cờ đi ăn cùng bạn, liền thấy cậu ngồi cùng với người khác cười nói vui vẻ, trong lòng có chút bực mình tiến lại hỏi, liền bị cậu nói là không quen, nghĩ xem hắn nên làm như nào ah?
"Ah" Bị Tử Dị nắm chặt bả vai, cậu có chút đau nên quay lại nhìn, bị hắn tiến lại gần, ánh mắt lạnh băng nhìn cậu.
"Vương Tử Dị?" Cậu mơ hồ nói, hơi thở toàn mùi bia phả ra, làm Tử Dị có chút khó chịu mà ngẩng đầu dậy.
"Cậu là...?" Ngạn Tuấn tò mò nhìn hắn, rõ ràng khi tên này nắm bả vai Lập Nông, anh thấy cậu hơi nhăn mặt, ánh mắt người kia cũng là đằng đằng sát khí.
"Đây là bạn thân tôi, Lâm Ngạn Tuấn. Còn đây là, bạn tôi mới quen, Vương Tử Dị" Lập Nông không biết nên giới thiệu hắn như nào, thôi thì coi như là bạn mới quen đi.
"Chào anh" Ngạn Tuấn giơ tay ra.
"Chào" Tử Dị chạm nhẹ cái rồi thôi, quay ra nhìn cậu.
"Tôi có thể nói chuyện với cậu chút được không?" Tử Dị nói xong thì quay đi, Lập Nông quay lại nhìn Ngạn Tuấn một cái rồi mới chạy theo, miệng khẽ nói với Ngạn Tuấn là lát tôi quay lại.
"Sao vậy?" Lập Nông khó hiểu đi sau Tử Dị, thẳng một đường đến bãi đỗ xe.
"Lên xe đi" Tử Dị mở cửa cho cậu.
"Nhưng còn bạn tôi" Lập Nông có chút khó xử, cậu đâu có làm gì chọc hắn, sao phải khó chịu như vậy đâu.
"Cứ lên đi" Tử Dị có chút mất kiên nhẫn nhìn cậu, cậu đành đi vào xe, ngồi xuống ghế phó lái, sau đó hắn ngồi xuống ghế lái xe, đóng sập cửa lại, quay sang nhìn cậu chằm chằm.
"Sao vậy?" Cậu bị hắn nhìn như vậy, có chút nhột, khẽ hỏi.
"Tại sao cậu không liên lạc với tôi?" Hắn khoanh tay lại nhìn cậu.
"Sao cơ? Tôi là chờ cậu gọi cho tôi trước ah" Lập Nông có chút giật mình, không ngờ câu đầu tiên hắn hỏi lại là câu này.
"Cậu không thấy tôi liên lạc, thì phải liên lạc cho tôi chứ" Tử Dị cau mày nói.
"Tôi có biết gì về anh đâu, ngoài cái tên Vương Tử Dị, anh cũng một tuần nay không thèm liên lạc cho tôi, bây giờ anh bảo tôi liên lạc với anh như nào?" Lập Nông đang say, gan cũng lớn lên, nói không hề sợ hãi gì.
"Được rồi, tôi là giám đốc, Vương Tử Dị, 26t, nhà ở khu biệt thự T, đi xe Audi, độc thân, bố mẹ sống ở nước ngoài, có 2 anh trai" Tử Dị nói một tràng.
"Ah?" Lập Nông bị hắn nói một hồi, có chút ngây ngốc nhìn hắn.
"Còn ah cái gì? Đấy là tôi đang nói về bản thân, bây giờ thì không còn độc thân, người yêu của tôi tên là Trần Lập Nông, chúng ta đang trong thời gian tìm hiểu"
"Rõ rồi" Bị hắn nói như vậy, cậu có chút xấu hổ, may mắn là đnag say, mặt có đỏ hắn cũng không phát giác.
"Vậy nên mỗi ngày phải gọi điện cho tôi, à không được, tốt nhất là đến nhà tôi ở luôn đi"
"Cái gì? Sống ở nhà anh?" Cậu sợ hãi nhìn hắn.
"Đúng vậy, tôi sống một mình, cậu đến ở càng vui, đi luôn nhé" Hắn phóng xe đi, trước khi cậu kịp nói gì. Sau đó hắn đưa thẳng cậu đến nhà hắn, là một biệt thự to hơn phòng cậu gấp 30 lần cũng nên, cho đến tận khi nằm trên giường, cậu vẫn là mơ hồ không biết đã cảy ra chuyện gì, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cậu mệt mỏi nhắm mắt ngủ, kệ đi mai tính sau. Còn Lâm Ngạn Tuấn ngồi trong nhà hàng, gọi điện thoại cho cậu mấy cuộc mà không thấy ai nghe máy, liền hét ầm lên, tên Trần Lập Nông này giám bỏ anh theo trai ah.
End chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip