Chương 6


Editor: Bởi vì từ chương này Đường An Văn có thể kiểm soát phần nào cơ thể nên tui sẽ đổi xưng hô.

Ngốc tử vừa mới cùng Đường Quả ra khỏi nhà xí liền nghe thấy Tống Vân Tích gọi. Thời điểm Mộc Phong đi ra ngoài đã nhờ Tống Vân Tích chăm sóc hai cha con một chút, đừng để hai người này chạy ra sân. Tuy rằng Đường An Văn sẽ không chạy xa, nhưng Mộc Phong vẫn lo lắng hai người này gặp nguy hiểm. Mấy năm trước đã có một ngốc tử thể nhược chết đuối dưới sông, Mộc Phong liền càng thêm cẩn thận chăm sóc Đường An Văn.

Ngốc tử nghe thấy Tống Vân Tích gọi liền mang theo Đường Quả đi tìm.

Tống Vân Tích nhìn hai cha con lao tới như gà xổng chuồng. Đường Quả nhìn kẹo mạch nha trong tay Tống Vân Tích, giọng ngọt ngào kêu một tiếng tứ thúc sao, lần này gọi rõ ràng hơn nhiều.

Tống Vân Tích buồn cười đưa hai cây kẹo mạch nha ra, dặn hai người ngoan ngoãn chơi trong sân. Nếu lén chạy ra ngoài, về sau sẽ không có kẹo ăn. Hai cha con gật đầu lia lịa.

Nhìn bộ dáng hai người nghe lời Tống Vân Tích cực kỳ vừa lòng. Mộc Phong ủy thác hắn để ý hai cha con, Tống Vân Tích thường thường sẽ kêu hai người một tiếng, có khi cho chút đồ ăn vặt, có khi lại cùng nói chuyện.

Đường An Văn đầy đầu hắc tuyến muốn ngăn cản lại không làm được, dụ hoặc của kẹo hoàn toàn vượt qua linh hồn kiểm soát. Đường An Văn cảm giác hai cha con vì một cái kẹo mạch nha, đều có thể ngoan ngoãn như một nhóc chó Nhật. Bộ dáng tung ta tung tăng kia, tần suất gật đầu giống nhau như đúc kia, Đường An Văn sớm đã nhắm mắt không đành lòng nhìn, thật sự quá mất mặt.

Thời điểm Mộc Phong trở về, nhìn cái tay dính đầy kẹo của hai phụ tử, y lắc đầu cười, đi lấy nước giúp hai người rửa sạch tay, mặt mới đi nấu cơm. Mỗi lần Tứ đệ về đều sẽ mang chút ăn vặt cho Tống Vân Tích, người này liền thường xuyên dùng đồ ăn vặt để A Văn cùng Đường Quả nghe lời.

Giữa trưa, Mộc Phong nấu nốt nửa miếng gan heo cuối cùng. Cháo gan heo ăn cùng bánh ngô, ngốc tử ăn đến là vui vẻ. Đường Quả cũng ăn rất ngoan, vừa không làm nũng cũng không cần đút.

Trước mắt Đường An Văn đã có thể khống chế tay một chút. Tuy rằng khi được khi không, bất quá so với trạng thái vô lực hôm qua, hôm nay hắn thật sự có thể nắm lấy cái muỗng, thậm chí khống chế tay tới ăn cơm.

Tống Vân Tích ngồi ở bên cạnh Mộc Phong, ngửi mùi đồ ăn liền nhíu mày. Lúc tất cả mọi người bắt đầu ăn uống, Tống Vân Tích lại che miệng nôn khan vài tiếng.

Đường An Quý ngồi bên cạnh vội vàng buông chén đũa, lo lắng hỏi: "Vân Tích ngươi không sao chứ, có phải không thoải mái hay không?"

Tống Vân Tích nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường An Quý liền lắc đầu, nói bản thân không sao, chính là dạ dày hơi khó chịu, có chút muốn nôn. Hắn không muốn ăn cháo liền xé bánh ngô ăn một chút mới áp xuống cảm giác ghê tởm kia.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng không có việc gì, ngốc tử đột nhiên không chịu Đường An Văn khống chế bắt đầu nói chuyện: "Có bảo bảo, có bảo bảo, phải bảo vệ, phải bảo vệ... thật tốt..."

Ngốc tử không ngừng lặp lại những lời này, Mộc Phong nghe xong nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. A Văn vẫn là nhớ rõ cái thai không giữ được năm ngoái. Đều là y không thể bảo vệ tốt hài tử.

Mà một bàn người nghe xong ngốc tử nói đều có chút kinh nghi bất định. Trong mắt Trần Phương đầy khinh thường, căn bản không tin Tống Vân Tích sẽ mang thai.

Ánh mắt Lục Hân càng trào phúng liếc Tống Vân Tích, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm một con gà mái không biết đẻ trứng còn có thể có con, đúng nực cười. Nếu thật sự mang thai, Tống Vân Tích nơi nào còn khả năng rơi xuống nhà bọn họ, đã sớm bám vào mấy công tử giàu có. Còn không phải sinh không ra hài tử bị người hưu, mới gả cho chú em bọn họ.

A cha A mỗ cũng là thấy nhà Tống Vân Tích khá giả, muốn lấy chút chỗ tốt trong nhà đối phương, chú em đại khái cũng là coi trọng dung mạo yêu tinh kia. Kết quả 4-5 năm này, đừng nói trứng, liền rắm đều không thả lấy một cái. Hai năm trước một chút một có gió thổi cỏ lay liền đi thỉnh đại phu, tự nhiên là không có kết quả, hiện tại này ngốc tử nói Tống Vân Tích có thai, trong nhà căn bản không ai sẽ tin.

Mộc Phong nhìn A Văn vẫn luôn nhắc mãi, sợ Tống Vân Tích khổ sở, y vội vàng nói: "Tứ đệ sao sẽ bảo vệ bảo bảo thật tốt, đệ đừng sảo đến bảo bảo, ngoan ngoãn ăn cơm của mình đi nào."

Mộc Phong nói xong lời nói, trong lúc nhất thời không khí nhà chính có chút áp lực, Tống Vân Tích đột nhiên cười nói: "Mượn cát ngôn của ngươi A Văn, nếu thực sự có bảo bảo, ta thỉnh ngươi đi trấn trên ăn bữa tiệc lớn."

Ngốc tử lại đối với tiệc lớn không chút hứng thú lập tức mở miệng hét lên: " Kẹo, ta muốn kẹo, kẹo......"

" Được, liền kẹo đi, mua cho ngươi thật nhiều, thật nhiều kẹo, ăn hỏng luôn hàm răng mới được," Tống Vân Tích cười nói, tâm tình tối tăm cũng tốt hơn nhiều.

Đường Cùng nhìn thoáng qua Tống Vân Tích cùng tiểu nhi tử, Tống Vân Tích gả lại đây cũng đã 5 năm, lại luôn không có con, lần này nhìn sắc mặt Tống Vân Tích tái nhợt nôn khan, hắn nói: "An Quý, ngày mai con trở về cũng mang Vân Tích đi mỗ gia nhìn xem. Nó cũng đã một thời gian không có trở về, thuận tiện đi tìm đại phu, nhìn xem có hay không. Tuổi con cũng không nhỏ, nên có cái hài tử, thời điểm đại ca nhị ca con lớn như vậy, hài tử đều có vài đứa."

Đường An Quý nghe Đường Cùng nói, gật gật đầu, uhm một tiếng, liền không nói nữa. Hắn cũng không phải không muốn có con, nhưng Tống Vân Tích không mang thai. Người khác đều tưởng Tống Vân Tích thích hắn, kỳ thật là Đường An Quý hắn liếc mắt một cái liền thích ca nhi này. Đời này có hài tử thì tốt, mà không có, hắn liền cứ như vậy cùng Tống Vân Tích cả đời cũng không có gì không tốt.

Nếu không phải tình huống trong nhà vẫn luôn không tốt, hắn đã sớm mang Vân Tích đi trấn trên, nhưng nếu như vậy liền rất khó chiếu cố đến trong nhà.

Hơn nữa tam ca thế này, nếu không có Vân Tích ngày thường giúp đỡ Mộc Phong, Đường An Quý thật sự không yên lòng. Hắn rất sợ hai cái đại ca sao có thể ăn một nhà tam ca hắn đến không chừa xương. Tam ca hiện giờ ngây thơ như hài tử. Mấy năm trước thôn bên có cái ngốc tử rơi xuống nước chết chìm, nghe nói bên trong liền có chút mờ ám, Đường An Quý không muốn tam ca cũng rơi vào kết cục như vậy.

Một trận gió thổi qua, sân im ắng đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, đánh bay luôn khí lạnh, dọa không ít người. Mùa xuân rốt cuộc tới rồi.

Mấy người đang thêu hoa trong nhà chính vội chạy vọt ra, nhưng Trần Phương lại chậm rì rì buông kim chỉ, xếp quần áo cẩn thận rồi mới đi ra. Ngẩng đầu nhìn không trung, mưa bụi lạnh căm căm phun vào mặt. Hôm nay quả là ngày lành.

Đường Cùng vọt vào phòng Đường Cúc, liền thấy Đường Cúc co ro ở góc tường, hai tay che lấy quần áo tán loạn trên người, sắc mặt trắng bệch, biểu tình thống khổ khóc lóc. Đường Cùng trong lòng lộp bộp một chút, biết sự tình không hảo lập tức hỏi: "Cúc nhi ra chuyện gì, đừng sợ, đừng sợ, nói cho a ma, a ma làm chủ cho con."

Khi Đường Cùng thấy Đường An Văn một bộ ngây ngốc đứng ở bên cạnh khi, lập tức quát lớn: "Ngốc tử ngươi đi vào đây làm cái gì, mau ra ngoài cho a mỗ, về phòng đợi."

Lúc này, những người khác trong nhà cũng vọt lại đây, nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt Lục Hân trắng bệch, hắn chỉ vào Đường An Văn, ngươi ngươi ngươi thật lâu, cũng không nói ra câu hoàn chỉnh.

Đường Cúc thấy tất cả người trong nhà đều lại đây mới cực độ hoảng sợ nói: "A ma a ma, tam thúc hắn, tam thúc hắn kéo quần áo con, thật đáng sợ ô ô...... Thật đáng sợ......"

Lục Hân nghe thấy thế, lập tức xoay người muốn tát Đường An Văn.

Mắt thấy bàn tay sắp dừng trên mặt Đường An Văn, lại bị Mộc Phong bắt được. Vừa rồi thời tiết không tốt lắm, trời âm u mà gió lại lớn, y liền mang Đường Đậu về sớm. Kết quả, vừa mới đẩy cửa ra thì thấy mọi người đều chạy tới phòng của hai ca nhi nhà đại ca. Y tự nhiên cũng theo vào được, lại vừa lúc bắt gặp Lục Hân muốn đánh Đường An Văn.

Ngày thường bọn họ chèn ép, nói xấu bản thân Mộc Phong đều có thể chịu đựng. Nhưng nếu có người dám động thủ với Đường An Văn, Mộc Phong tuyệt đối sẽ không chịu đựng. Y ở cái nhà này chịu đựng mấy người kia nhiều như thế chính là vì A Văn cùng hai đứa nhỏ. Nếu có người dám chạm vào mảnh nghịch lân này, Mộc Phong tuyệt đối sẽ không để mấy kẻ đó sống yên.

Mộc Phong phẫn nộ chất vấn: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì,"

Lục Hân nghe được Mộc Phong nói sau, lập tức la lối khóc lóc: "Ta muốn làm cái gì, ngươi vẫn nên hỏi ngốc tử nhà ngươi làm cái gì, Cúc nhi nhà ta mệnh thật khổ. Đây là cái nghiệt gì a, cuộc sống sau này phải làm sao đây chứ..."

Mộc Phong nghe Lục Hân nói mà tức đến toàn thân run rẩy, A Văn nhà mình mà bản thân còn không rõ sao. Ngần ấy năm, A Văn chưa từng chủ động trong chuyện này, huống chi hắn mỗi mười ngày sẽ giúp A Văn phát tiết một lần. Đây rõ ràng chính là Lục Hân cùng Đường Cúc hãm hại A Văn. Mộc Phong như thế nào cũng không nghĩ rằng, Lục Hân vì đuổi cả nhà hắn ra ngoài mà chuyện gì cũng dám làm. Đúng là mặt mũi cũng không cần.

Đương sự Đường An Văn rốt cuộc mới rõ, đây rõ ràng là tình tiết muốn giá họa đây mà. Hôm trước Lục Hân mới vừa đổ oan Đường Quả, hôm nay liền dùng thủ đoạn tương tự giá họa hắn.

Rõ ràng Lục Hân lúc này đã hoàn toàn không quan tâm đến trinh tiết Đường Cúc.

Đường An Văn vẫn là lần đầu tiên nhìn thẳng vấn đề nam nhân với ca nhi khác nhau. Lúc trước ở trong mắt, Đường An Văn mọi người đều là nam nhân, cái hán tử có thì ca nhi cũng có. Hiện tại, nhìn Đường Cúc ra sức diễn một màn trong sạch bị hủy, Đường An Văn mới rõ ràng, hóa ra hán tử với ca nhi khác nhau rất lớn.

Đường An Văn nhìn Mộc Phong cản bàn tay kia lại, vốn dĩ hắn muốn vạch trần Lục Hân, nhưng nghĩ đến Mộc Phong mỗi ngày mệt chết đi sống lại với đống việc không bao giờ hết. Mà đống người thân này chỉ biết hưởng thụ, mở mồm ra thì mắng cả nhà họ chỉ biết ăn không biết làm.

Không những thế còn chăm chăm muốn đuổi hắn ra ngoài, có lẽ mượn vụ ầm ĩ này hắn và ba cha con có thể thoát khỏi địa ngục trần gian này. Rốt cuộc ngốc tử bị kéo vào cái ô long này chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nhà.

Đường An Văn nhìn a cha a mỗ của thân thể này liền biết hai người kia đã định sẵn tội cho hắn rồi. Cũng không biết trong cái nhà này ngoài Mộc Phong còn có ai sẽ tin tưởng hắn.

Đường Đức Toàn hút bã thuốc, biểu tình ngưng trọng nhìn Đường Cúc, lại nhìn Lục Hân khóc lóc. Nếu việc này bị truyền ra ngoài, thanh danh Đường Cúc liền không còn. Còn nếu ém vụ này xuống thì cũng không được, Đường Đức Toàn đã chịu đủ đứa con ngu ngốc này rồi,

"Đều câm miệng cho ta," Đường Đức rống một tiếng, tức khắc người trong nhà đều an tĩnh.

Đường Đức Toàn cầm tẩu thuốc gõ mạnh mấy cái vào măt bàn, thấp giọng phẫn nộ quát: "Đều ăn no rửng mỡ phải không, cũng chỉ có một con chuột thôi, khóc cái gì mà khóc, đều giải tán đi, nên làm gì làm. Sự tình hôm nay ai cũng không được nói linh tinh ra bên ngoài, bằng không đừng trách ta không khách khí."

Đường An Quý cũng biết việc này không thể nháo lớn, nháo lớn đối với Đường Cúc không tốt, hắn lập tức nói: "Đều tan đi, Cúc nhi ngươi lớn như vậy còn có thể một con chuột dọa, ngày khác tiểu thúc thúc tìm cho ngươi một con mèo."

Nhìn người đều giải tán, mấy đứa nhỏ 1. 2 tuổi thì không rõ việc gì, tuổi lớn hơn một chút tuy rằng tò mò, nhưng cũng biết sự tình nghiêm trọng, gia gia tức giận, bọn chúng cũng không dám hỏi. Đường Đức Toàn nhìn thoáng qua Mộc Phong cùng ngốc tử, mở miệng nói: "Mộc Phong ngươi mang ngốc tử lại đây, ta có lời nói với ngươi."

Mộc Phong không có động, hắn nhìn Đường Đức Toàn chậm rãi hữu lực hỏi: "Ngài, tin sao? Ngài, tin sao? A Văn, A Văn, không, không có khả năng, làm, làm việc như thế."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip