Chương 1: Ánh Sáng Đêm 30/4
TP.HCM về đêm 30/4 ngập tràn ánh sáng và âm thanh rộn rã, không khí rực rỡ như một lễ hội không ngủ. Quảng trường trung tâm, nơi thường diễn ra các sự kiện lớn, giờ đây chật kín người – từ những gia đình với trẻ nhỏ cầm bóng bay, đến các nhóm bạn trẻ tay cầm điện thoại chờ chụp ảnh màn trình diễn ánh sáng 3D Mapping kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng Miền nam thống nhất đất nước. Nhật Phong, một nhân viên văn phòng 25 tuổi với dáng người mảnh khảnh, đôi mắt thâm quầng vì những đêm làm thêm, chen chúc giữa đám đông. Cuộc sống của anh là một vòng lặp đơn điệu: tám tiếng ngồi trước màn hình máy tính tại công ty phần mềm nhỏ, những bữa ăn nhanh qua loa tại quán cơm ven đường, và những đêm về căn hộ trọ chật hẹp, đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo. Gần đây, anh thường bị ám ảnh bởi những giấc mơ kỳ lạ – một thành phố cháy rụi dưới bầu trời đỏ rực, những bóng đen di chuyển trong sương mù dày đặc và một giọng nói thì thầm không rõ lời. Anh luôn tự nhủ đó chỉ là áp lực công việc, nhưng sâu thẳm, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đồng hồ điểm 22 giờ và màn trình diễn bắt đầu. Ánh sáng laser từ các máy chiếu vẽ lên bầu trời những hình ảnh sống động: cảnh binh sĩ xông pha trong chiến trận, những lá cờ đỏ sao vàng tung bay, và hình ảnh Chủ tịch Hồ Chí Minh mỉm cười hiền từ. Đám đông vỗ tay rầm rầm, tiếng reo hò vang vọng, nhưng ngay khi hình ảnh cuối cùng hiện lên – một cánh cổng khổng lồ tỏa ánh sáng trắng chói lòa – không gian bỗng rung chuyển dữ dội. Một luồng sáng bất thường bùng phát từ trung tâm quảng trường, nuốt chửng mọi thứ trong bán kính vài chục mét. Tiếng hét hoảng loạn nổi lên, người dân chạy tán loạn, một số ngã quỵ, cơ thể run rẩy như bị điện giật, trong khi những người khác la hét về "ánh sáng quỷ". Phong cảm thấy cơ thể mình như bị xé toạc. Một luồng năng lượng nóng rực chạy dọc sống lưng, lan tỏa đến từng ngón tay, khiến anh quỵ xuống, đầu óc quay cuồng. Anh nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu: "Ngươi đã được chọn." Trước khi mất ý thức, anh liếc xuống tay trái – một ký hiệu đỏ rực, giống như một vòng tròn xoắn với các ký tự cổ lạ lùng, phát sáng trên da thịt như một ngọn lửa sống.
Khi tỉnh lại, quảng trường đã biến thành một bãi chiến trường nhỏ. Một số người nằm bất động, máu loang lổ trên mặt đất, trong khi những người khác hoảng loạn bỏ chạy, la hét cầu cứu. Phong cố đứng dậy, nhưng chân anh run rẩy, đầu đau như búa bổ. Anh nhìn xuống tay trái – ký hiệu đỏ vẫn lấp lánh, như thể nó đang thở. "Huyết Ấn," giọng nói đó lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, nhưng anh không thể xác định nó đến từ đâu hay ý nghĩa của nó.
Từ đám đông hỗn loạn, một cô gái bước tới, dáng vẻ bình tĩnh giữa cơn bão. Cô có mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt sắc bén như chim ưng, và một luồng khí chất bí ẩn toát ra từ từng cử động. Cô mặc áo khoác tối màu, tay đeo găng da, bước đi như không bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn xung quanh. "Nhật Phong, đúng không?" cô hỏi, giọng trầm nhưng chắc chắn, không chút do dự. "Tôi là Linh Vân. Cậu vừa thức tỉnh. Nhưng nếu cậu không đi với tôi ngay bây giờ, cậu sẽ chết."
Phong cau mày, đầu óc quay cuồng. "Cô là ai? Tôi không biết cô!" Anh lùi lại một bước, tay nắm chặt, nhưng Linh Vân không di chuyển, chỉ nhìn anh với ánh mắt kiên định, như thể đã biết trước phản ứng của anh.
Chưa kịp phản ứng thêm, một tiếng nổ lớn vang lên phía sau, làm rung chuyển mặt đất. Một nhóm người mặc áo đen xuất hiện từ bóng tối, mắt họ phát sáng như đèn quét hồng ngoại, tay cầm những khẩu súng năng lượng bắn ra tia xanh chết chóc, phá hủy mọi thứ trên đường đi. Linh Vân giơ tay phải, một luồng năng lượng vô hình tỏa ra, đẩy lùi đám người đó với sức mạnh đáng kinh ngạc. "Không có thời gian giải thích!" cô hét lên, giọng căng thẳng, nắm tay Phong kéo anh chạy vào một con hẻm tối tăm, mùi rác thải và nước cống xộc lên mũi.
Trong lúc chạy, Phong cảm nhận một sức mạnh kỳ lạ trỗi dậy trong cơ thể. Không gian quanh anh như bị bóp méo và trong cơn hoảng loạn, anh vô tình giơ tay trái – một khe nứt nhỏ xuất hiện, hút một chiếc xe rác gần đó vào khoảng trống vô hình, khiến nó biến mất không dấu vết. Linh Vân quay lại, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn lo lắng. "Dị năng không gian... Cậu mạnh hơn tôi tưởng. Nhưng Huyết Ấn trên tay cậu – nó là lý do họ săn lùng cậu. Đó là chìa khóa để mở Cánh Cổng Thứ Hai, dẫn đến Tịch Giới."
Hẻm tối dẫn họ đến một nhà kho bỏ hoang, mùi ẩm mốc và bụi bám đầy không gian, những kệ sắt rỉ sét nghiêng ngả. Linh Vân khóa cửa bằng một thanh sắt gỉ sét, rồi quay sang Phong, thở hổn hển. "Nghe đây, Nhật Phong. Đêm nay, một thứ gọi là 'Con Mắt Thức Tỉnh' đã kích hoạt dị năng trong một số người, bao gồm cậu. Nó là một thiết bị cổ xưa mà L.E.V.I.A – một tổ chức bí mật nghiên cứu đa vũ trụ – khai quật và sử dụng. Huyết Ấn trên tay cậu không chỉ là sức mạnh – nó là chìa khóa để mở Cánh Cổng Thứ Hai, dẫn đến Tịch Giới, một chiều không gian nguy hiểm đầy thực thể bóng tối. Họ sẽ không dừng lại cho đến khi có được cậu."
Phong ngồi phịch xuống một thùng gỗ mục nát, đầu óc quay cuồng. "L.E.V.I.A? Tịch Giới? Cô đang đùa tôi à? Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng, không phải siêu anh hùng! Tôi không hiểu gì cả!"
Linh Vân mỉm cười nhạt, ánh mắt xa xăm như nhớ về một ký ức đau buồn. "Không ai là bình thường sau đêm nay, Phong. Con Mắt Thức Tỉnh không chọn ngẫu nhiên – nó nhắm đến những người có tiềm năng ẩn giấu, có thể là do di truyền hoặc số phận. Tôi cũng là một dị năng giả, được kích hoạt bởi cùng thiết bị đó cách đây ba năm. Khả năng của tôi là đọc suy nghĩ và thao túng năng lượng tinh thần, nhưng sức mạnh của cậu – thao túng không gian – vượt xa tất cả. Huyết Ấn không chỉ là dấu ấn; nó là một phần của một kế hoạch lớn hơn và cậu là trung tâm. Nếu cậu không học cách kiểm soát, nó sẽ hủy diệt cậu trước khi L.E.V.I.A bắt được cậu."
Tiếng bước chân vang lên ngoài nhà kho, kèm theo tiếng kim loại va chạm và những tia sáng xanh lóe lên qua khe hở. Linh Vân giơ tay ra hiệu im lặng, rồi nhìn Phong với ánh mắt nghiêm nghị. "Họ đã đến. Cậu sẵn sàng chiến đấu chưa, hay cậu muốn chết ngay bây giờ?"
Phong nhìn Huyết Ấn, cảm giác nó như một trái bom chờ nổ. Anh không biết mình đang bước vào điều gì, nhưng anh gật đầu, quyết định đặt niềm tin vào cô gái bí ẩn trước mặt. "Được rồi... Tôi sẽ đi với cô."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip